Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc)

Chương 26-2




Vinh Vương vẫn nắm lấy tay y, bốn phía, tuyết vẫn rơi, chỉ có không gian dưới tán dù là ưu thương tràn ngập.

“Ngày ấy… ta không có uống say.” Vinh Vương đột nhiên mở lời.

Tần Lâu ngẩn người, lập tức biết đêm đó là đêm nào. Mỉm cười, y nói: “Ta không phải là nữ nhân, không cần ngươi chịu trách nhiệm.”

“Nếu như ta thấy cô đơn, có thể tùy tiện tìm một người nào đó bên ngoài…”

Tần Lâu nhàn nhạt nói: “Ngươi khi đó, chỉ là thương hại ta mà thôi.”

Vinh Vương không rời mắt khỏi mái tóc đang buông xuống của y: “Ta không dẫn ngươi đi mấy chỗ đó, chỉ là vì ta nghĩ ngươi sẽ không thích, sẽ không thích mấy chỗ náo nhiệt ồn ào như thế. Tuyệt đối không phải vì ngươi không xứng.”

Trái tim khẽ run lên một chút, thân thể Tần Lâu có chút run rẩy. Y không ngờ, hắn sẽ giải thích.

Thế nhưng, giải thích thì đã sao?

Tần Lâu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vinh Vương: “Kỳ thực, lý do chính là, ta không quên được Liễu Mộng Túy.” Y mỉm cười, giơ lên cây lược gỗ đang nắm chặt bên tay trái: “Đây là thứ hắn đã từng dùng, ta hôm nay thấy nó, mới biết được, ta căn bản không thể quên được hắn, thế nên ta nghĩ, ở cùng một chỗ với ngươi rất thống khổ. Thế nên, ta muốn rời đi.” Y nói, từng chữ từng chữ một, đều cố gắng nói cho thật vô tình, thật tàn nhẫn, thế nhưng trái tim tựa như đang xé ra từng mảnh.

Tần lâu nhìn, con mắt của Vinh Vương, dần dần, dần dần tối lại, rất phức tạp, cũng rất đau đớn.

Thì ra, hắn cũng sẽ đau sao?

Vậy hắn, sẽ buông tay ra, đúng không?

Nhiệt độ ấm áp trên tay tựa hồ lập tức sẽ biến mất, Tần Lâu tựa hồ không hít thở nổi, chỉ còn chờ. Chờ hắn buông tay.

Thế nhưng không có, Vinh Vương không những không buông tay, ngược lại còn nắm tay y chặt hơn. Ngữ khí của hắn vẫn ôn nhu như nước: “Ngoan, trời lạnh lắm, trở về đi.”

Tần Lâu trong mắt đều là bất định, y không dám tin, thế nhưng Vinh Vương đã kéo tay y đi.

Nắm chặt đến độ cả đời cũng sẽ không buông.

Về đến phủ, Vinh Vương chỉ khẽ gật đầu với Thanh Tuyền đang ngồi chờ ở đại đường, sau đó liền kéo Tần Lâu vào phòng. Giúp Tần Lâu còn đang ngây người ra, cởi áo ngoài dính tuyết, sau đó bưng chậu than đến gần y một chút, liền hòa nhã nói: “Ngươi trước tiên sưởi ấm một chút, ta kêu bọn họ chuẩn bị nước nóng.”

Tần Lâu có chút mờ mịt nhìn hắn rời phòng.

Nước nóng được đưa đến, Vinh Vương nhìn y vẫn còn đang ngẩn người, liền giúp y cởi hết quần áo, ôm vào trong mộc dũng, ôn nhu sát vai cho y.

Da thịt chạm vào nhau khiến cho Tần Lâu đỏ mặt, trái tim vốn bi thương cùng cực cũng có chút nóng lên. Y nắm lấy tay hắn, khẽ thở dài:”Đừng đối tốt với ta như thế, ta sẽ ngày càng không thể rời bỏ được ngươi mất.”

Vinh Vương áp tới gần vành tai y, ngữ khí mang theo mê hoặc: “Ta chính là muốn cho người rời không được ta.”

Ôm lấy y, hắn nhẹ nhàng nói:

“Sau này, có chuyện gì đừng giữ ở trong lòng, nói cho ta biết là được rồi. Ngày đó, ta lợi dụng ngươi cố ý chọc giận Thanh Tuyền, là ta sai. Thế nhưng không có nghĩa là ta không yêu ngươi.”

Nhìn Tần Lâu muốn mở miệng nói gì, hắn khẽ vuốt lên bờ môi y: “Ngoan, để ta nói hết. Ái tình trong quá khứ ta có thể quên, cũng sẽ không để tro tàn lại cháy, thế nhưng cũng cần cho ta chút thời gian, đúng không? Mấy ngày vừa rồi, đúng là ta đã làm rất nhiều chuyện mà không nghĩ tới cảm nhận của ngươi, thậm chí hỏi cũng không hỏi liền thay ngươi làm chủ, là ta sai, ta xin lỗi. Thế nhưng ngươi đừng nói lại chuyện muốn rời bỏ ta. Lần đầu tiên ta với ngươi làm chuyện đó, đều không phải là rượu hậu loạn tính, có lẽ nói đúng hơn, rượu hậu loạn tính chỉ có một mình ngươi, còn ta lại thanh tỉnh không có gì sánh được. Ngày thứ hai, ta nói với ngươi muốn chúng ta ở cùng nhau, cũng không phải là muốn chịu trách nhiệm gì, mà bởi vì ta phát hiện, buổi tối hôm đó, ta có cảm giác với ngươi, vốn dĩ, để quên Thanh Tuyền, đã có đi tìm tiểu quan, thế nhưng làm sao cũng không dậy nổi hứng thú, thế nhưng, tối hôm đó, ta có cảm giác với ngươi. Ta thừa nhận, lúc đầu, đúng là ta có hi vọng, nếu ở cùng với ngươi ta có thể quên đi Thanh Tuyền, quên đi thống khổ. Thế nhưng ở cùng với ngươi, càng ngày ta càng thích cảm giác có ngươi bên cạnh, thế nên, rất nhiều khi, không thấy ngươi ta sẽ nhớ vô cùng, thấy ngươi cười trong lòng sẽ vô cùng vui sướng. Ngày ấy, nghe ngươi nói yêu ta, ngươi có biết lòng ta có bao nhiêu cao hứng, hơn nữa ta còn phát hiện, ta… cũng có chút yêu ngươi. Thanh Tuyền trở về, ta tuy rằng vẫn còn cảm giác đau đớn, thế nhưng đã không còn cường liệt như thế nữa. Tối hôm nay, mãi không thấy ngươi trở về, ngươi có biết ta lo lắng biết bao nhiêu, thế nên chạy khắp thành tìm ngươi, kết quả tìm được rồi, ngươi còn nỡ thốt ra bao nhiêu lời tàn nhẫn.” Hắn dừng lại một chút, sau đó lại càng chăm chú nhìn y: “Ta nói nhiều như thế, chỉ là muốn biểu đạt một điều, ta ở cùng với ngươi không phải vì trách nhiệm gì cả, mà là vì ta thực sự đã yêu ngươi.”

Tần Lâu nghe hắn nói một đống như thế, đại não nhất thời không tiếp thu được. Thế nhưng, y nghe rõ ràng câu nói cuối cùng của hắn.

“Ngươi nói, ngươi thực sự yêu ta?” Trong giọng nói của y, có rất nhiều, rất nhiều bất định, y không dám tin, không dám đơn giản tin như thế.

Vinh Vương gật đầu, gật đầu, gật đầu, sau đó.. hôn lên môi y…