Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc)

Chương 7




Chậm rãi ngủ say, chẳng biết qua bao lâu, cảm giác có người lay lay mình, y mở mắt, thấy Liễu Mộng Túy.

Tựa hồ vẫn là bộ dạng ôn nhu hết mực của ngày xưa, Tần Lâu khóe môi khẽ câu ra một nụ cười.

Là mơ sao?

Hẳn là mơ a, nếu không phải mơ, hắn cũng không nhìn mình ôn nhu như thế.

Bỏ qua không  vui mấy ngày vừa rồi, Tần Lâu vươn tay, kéo hắn xuống, ôm lấy cổ Liễu Mộng Túy,

Khẽ nhắm mắt lại, y than nhẹ một tiếng: “Không được phớt lờ ta.”

Thân thể Liễu Mộng Túy thoáng trở nên cứng nhắc. Bình thường nghe được ngữ khí làm nũng của Tần Lâu, cũng không phải thế này a.

Chả lẽ là vì mình không để ý tới y.

Khẽ cười, nguyên lai kế sách của mình, có hiệu quả a?

Nhẹ nhàng tách tay y ra, gương mặt say ngủ, an tĩnh của Tần Lâu bày ra trước mặt.

Rõ ràng là dung nhan bình thường như thế, lại khiến mình rung động.

Nhịn không được áp môi tới, vốn chỉ định chuồn chuồn lướt nước mà thôi, nhưng chạm đến vị đạo ngọt ngào nơi đầu môi y, kẻ luôn tự tin về khả năng tự chủ như hắn, lại không tài nào khống chế được, hắn muốn nhiều hơn.

Cơ khát, quấn lấy đầu lưỡi Tần Lâu, cảm nhận được y có chút ngây ngô đáp lại, hắn lại càng có chút điên cuồng.

Nếu còn hôn nữa thì về sau sẽ khó mà vãn hồi được, Liễu Mộng Túy nỗ lực áp chế chính bản thân mình, buông đôi môi của y ra.

Đôi môi kia bị hắn hôn, có chút sưng đỏ, mê hoặc không nói nên lời. Liễu Mộng Túy khẽ lay hắn: “Tần Lâu, đứng dậy ăn cơm.”

Tần Lâu lơ mơ hồi tỉnh, con mắt chạm đến gương mặt đạm mạc của Liễu Mộng Túy thì, lập tức tỉnh táo.

Vừa rồi, là mình nằm mơ thấy hắn lúc còn ôn nhu a. Tần Lâu khổ sở nghĩ: “Ta muốn ngủ tiếp.”

“Ăn cơm rồi ngủ tiếp.” Sắc mặt trở nên nhu hòa, trong giọng nói của Liễu Mộng Túy mang theo sủng nịch.

Tần Lâu quay mặt đi: “Ngươi không phải không để ý tới ta sao? Còn quản ta làm gì?”

Liễu Mộng Túy không nói gì, sau đó đi ra ngoài.

Ảo não, nện nện mấy cái xuống giường, Tần Lâu trong đầu dường như nhớ tới cái gì, sau đó cực nhanh lao ra ngoài.

————–

Vinh Vương Phủ tọa lạc tại ‘Tường Khánh Nhai – nơi phồn hoa náo nhiệt nhất kinh đô, một tòa nhà chiếm hơn nửa con phố, đèn lồng đỏ treo trên cao, khiến cho con đường phá lệ sáng sủa,

Tần Lâu muốn vào cũng có chút trắc trở, bởi vì hắn chẳng phải quan lớn gì, thế nên đợi gần nửa canh giờ, cũng không thấy người đi vào thông báo trở lại.

Sắc trời đã tối, trên đường dù sáng, cũng không có mấy người, thế nên Tần Lâu đột nhiên nghĩ mình rất chi là thê thảm, cứ như là không có nhà để về vậy.

Chờ lâu, y liền ngồi xổm xuống một góc, vươn tay vẽ loạn trên mặt đất.

Vinh Vương đi ra, nhìn thấy dáng dấp như hài tử cả y, không khỏi phì cười. Đột nhiên nhớ tới một người khác.

Tiếu ý biến mất, hắn đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt y, ngữ khí khác hẳn với kiểu chế giễu ngày thường: “Chờ lâu rồi đúng không?”

Tần Lâu ngẩng đầu, thấy gương mặt cười đến ôn nhu của hắn, có chút sững sờ, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần. Gật đầu, ngữ khí Tần Lâu có chút thương cảm: “Ta đói.”

Vinh Vương khẽ nhíu mày.

Y lại bồi thêm câunữa: “Ngày hôm nay ta chưa ăn cái gì.”

Đồ ăn do đầu bếp của Vinh Vương Phủ làm ra, đương nhiên là đệ nhất thiên hạ. Tần Lâu ăn vào, thấy mĩ mãn vô cùng, ăn từng miếng lớn, đều đã quên người đang ngồi bên cạnh mình là ai.

Vinh Vương đột nhiên nghĩ, có thể hiểu được vì sao kẻ đối với người ngoài luôn nở nụ cười xa cách như Liễu Mộng Túy, lại thích người trước mặt này.

Nếu chính mình không gặp phải người kia., có lẽ cũng thích y chăng?

Bộ dạng khi ăn của Tần Lâu cực kì khả ái, mỗi khi y ăn gì, gương mặt sẽ trở nên sinh động dị thường. Vinh Vương chỉ nhìn thôi, cũng không nhịn được muốn đi ăn mấy món đang bày trên bàn/

Bởi vì trên mặt Tần Lâu có viết: ĂN NGON~

Đồ ăn trên bàn bị ăn sạch, Tần Lâu rốt cục thỏa mãn ợ một cái.

Vinh Vương nhìn chằm chằm gương mặt y, đột nhiên nói: “Người có thể nhìn ngươi ăn cả một đời, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

Tần Lâu ngẩn người, có chút không hiểu rõ, thế nhưng thấy Vinh Vương cũng không có ý giải thích, liền nói ra mục đích tới đây của mình: “Ta muốn hợp tác với ngươi.”

Vinh Vương mỉm cười: “Ta có thể đoán được.”

Tần Lâu sắc mặt có chút không rõ: “Chỉ là ta không hiểu, ngươi giúp ta thì được cái gì?”

“Liễu Mộng Túy có phải dẫn theo một thiếu niên trở về không?”

Tần Lâu gật đầu.

“Mục tiêu của ta là hắn.” Vinh Vương tiếp tục mỉm cười.

Tần Lâu trong nháy mắt nghĩ mình đúng là bất lực trong ngôn ngữ, nghĩ một hồi, mới giật mình thốt ra: “Nguyên lai… nguyên lai ngươi cũng đoạn tụ hả?”

Trên trán hiện lên ba vạch hắc tuyến, phong độ phiên phiên của Vinh Vương nháy mắt mất sạch, làm bộ ho nhẹ, nói: “Còn tùy đối tượng là ai đi.”

Tần Lâu nhớ tới Thanh Tuyền, cái bộ dáng kia thì “Thụ” mười phần rồi. Chỉ là Vinh Vương.. tựa hồ cũng rất có xu thế đó. Lòng hiếu kì nổi lên, y nhìn chằm chằm hắn: “Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề rất mạo muội không?”

Vinh Vương mỉm cười: “Ngươi nói.”

“Các ngươi, ai ở trên?”

“… Đúng là rất mạo muội.” Trên trán Vinh Vương, một giọt mồ hôi lạnh rớt xuống.

Tần Lâu đại công tử, vì khổ não về quan hệ của hai đại nam nhân, thế nên mấy ngày nay xem qua không ít sách, cũng đem được cốt yếu của vấn đề nắm chắc trong tay.

Thấy Vinh Vương không đáp, y cũng không hỏi, chỉ nói: “Vậy chúng ta hợp tác như thế nào?”

Đến lúc len lén chạy về trong phủ, trời đã rất khuya, Tần Lâu trước tiên mở hé cửa ra, thăm dò một hồi, không phát hiện cái gì, mới yên tâm đi vào nhà.

Sau đó liền thấy bộ dạng khoanh tay liếc mắt, ra vẻ trầm tư của Liễu Mộng Túy.

Trong giây nát, kinh hoàng nổi lên trong lòng, đầu óc Tần Lâu chợt lóe, mới nghĩ ra mình căn bản không cần hoảng, bởi vì cái người kia đã mấy ngày rồi đâu có để ý tới mình. Thế nên, y, vô cùng tự nhiên đi vòng qua Mộng Túy, đi vào trong phòng.

Cánh tay bị hắn năm lại, lực đạo vô cùng lớn. Tần Lâu nhăn mày.

“Đi đâu?” Ngữ khí chất vấn.

“Ngươi quản ta?” Ngữ khí rất chi là không phục.

“Cha nuôi mẹ nuôi bảo ta quản ngươi” Ngữ khí vô cùng chắc chắn.

“Bọn họ không nói ngươi hạn chế tự do của ta” Cãi lại.

“Cũng không đêm không về nhà.” Ngữ khí nguy hiểm.

“Bộ có đêm nào ta không về hả? Giờ là giờ nào? Ta không phải đã về rồi sao?” Cố gắng tranh luận đến cùng.

“Canh ba.” Trong giọng điệu hàm chứa bất lực.

“..” Em chỉ biết câm nín nghe tiếng anh nói.

Tần Lâu gục đầu xuống, đột nhiên thấy vô cùng ủy khuất; “Ngươi không phải không để ý đến ta sao,quản ta làm gì?”

“… Ta không có” Âm điệu có chút yếu thế.

Tần Lâu ngẩng đầu nhìn hắn, lệ trong nháy mắt rớt lộp bộp: “Ta không cần người xen vào chuyện của ta, ngươi thích làm gì cứ tự đi mà làm.”

“Tần Lâu…” Ngữ khí có chút hoảng loạn.

Hung hăng giật tay khỏi tay hắn, lại trừng mắt nhìn hắn một cái, Tần Lâu chạy vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Không bao lâu sau, tiếng đập cửa vang lên: “Tần Lâu, mở cửa” Ngữ khí rất ôn nhu.

“Ngươi cút, ta không muốn nhìn mặt ngươi” Giọng nữ chính trong ngôn tình tiếu thuyết.

“Ngoan, mở cửa ra được không? Ngươi nghe ta giải thích có được hay không” Ngữ khí xin lỗi của nam chủ si tình trong ngôn tình tiểu thuyết.

“Ngươi đi đi — ngươi đi đi — Ta không nghe”  Tiếng ngựa hí (Thỉnh xem “Mai Hoa Lạc” của Quỳnh Dao để biết thêm chi tiết)

Đoạn trên chỉ đơn thuần cho tí YY thôi!

Trên thực tế, Tần Lâu đại công tử đóng cửa xong, bên ngoài một tiếng chuột kêu cũng không có, y liền rất phiền muộn mà chìm vào giấc ngủ.