Lưu Ly Mỹ Nhân Tâm

Chương 7




“A!”

Thẩm Lưu Ly hậu tri hậu giác thét lên một tiếng, rút mạnh tay về, hốt hoảng luống cuống muốn bò dậy từ trên người Phó Chi Diệu, lại quên lúc này mình hành động bất tiện, động đậy cái chân bị thương khiến nàng đau nhe răng trợn mắt.

Nàng hoa mắt váng đầu lại nặng nề ngã xuống người Phó Chi Diệu.

Lồng ngực hắn cứng rắn vô cùng, thực chất trên thân chẳng có mấy lạng thịt, tất cả đều là xương cốt, làm ngực nàng đập lên đau nhức.

Thẩm Lưu Ly đau đỏ cả vành mắt.

Giờ phút này, tư thế hai người có thể nói tương đối mập mờ, nếu không có quần áo che chắn thì hai thân thể kia đã dán chặt vào nhau. Thành thân nửa năm, bọn họ chưa từng tiếp xúc da thịt, Thẩm Lưu Ly không cho phép hắn lại gần mình quá ba bước, tư thế thân mật như này là lần đầu tiên.

Nàng gần hắn đến mức có thể thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt hắn, đôi môi mỏng tái nhợt gần trong gang tấc, tựa hồ nàng cúi đầu xuống là có thể chạm đến.

Hắn vì khó chịu mà phả hơi thở gấp gáp lên mặt nàng, làm Thẩm Lưu Ly không khỏi hoảng hốt.

Trong đầu không nhịn được mà hiện ra hình ảnh dây dưa khuất nhục trong mộng, chính cái thứ sắc bén kia khiến nàng sống không bằng chết, nỗi hận trong lòng khiến sắc đỏ trên gương mặt xinh đẹp thoáng chốc rút sạch, chuyển thành trắng xanh.

Nàng quay đầu nhìn về phía hai nha hoàn đang sợ hãi bên cạnh, quát lên: “Thất thần cái gì, còn không mau đỡ ta dậy!”

“Vâng, vâng, tiểu thư.”

Lục Khởi cùng Lục Trúc hoàn hồn, luống cuống tay chân đỡ Thẩm Lưu Ly ngồi vững vàng lên xe lăn.

Phó Chi Diệu mày kiếm nhíu chặt, tay chống trên mặt đất, khó khăn đứng dậy, động tác chậm chạp đến kỳ lạ.

Một màn này suýt thì tiễn hắn đi gặp Phật Tổ rồi, hắn đã quá tắc trách với cơ thể suy nhược này rồi.

Nữ nhân chết tiệt, có chỗ nào là nữ nhân đoan trang cẩn trọng đâu?

Hắn sớm muộn sẽ…

Trong con ngươi đầy vẻ tàn bạo khủng bố, Phó Chi Diệu cúi đầu, ngón tay vô ý thức co lại, nhưng vẻn vẹn trong chốc lát, hắn lúc ngẩng đầu, khuôn mặt đã biểu lộ mất tự nhiên nhìn về phía Thẩm Lưu Ly, thanh âm yếu ớt nói:

“Đại tiểu thư, là lỗi của ta, là ta không có đỡ được nàng!”

“Đúng là lỗi của ngươi, ngươi chết không hết tội!”

Thẩm Lưu Ly oán hận nhìn chằm chằm vào hắn, tim bỗng nhói đau một chút, nhưng thoáng qua rồi hết, nàng cũng không để trong lòng, nghĩ là vì mình tức giận nên vậy.

Phó Chi Diệu lông mi đen dầy run rẩy, nói: “Vâng, ta đáng chết, đại tiểu thư có thể nguôi giận không?”

“Làm sao có thể…”

Dư quang thoáng nhìn thấy Dư quản gia của toà trạch đang hướng bên này đi tới, Thẩm Lưu Ly ngừng lại, hừ mũi lạnh lùng nói, “Phó Chi Diệu, đến đẩy xe lăn cho ta.”

Phó Chi Diệu ra sau lưng Thẩm Lưu Ly, tay vừa đặt lên xe lăn, Dư quản gia đã cười híp mắt ra đón.

“Lão nô bái kiến đại tiểu thư và cô gia! Lão Hầu gia vừa nói chuyện về đại tiểu thư với Tứ hoàng tử phi, không ngờ nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, mời tiến vào!”

Đoàn người bước vào phủ.

Dư quản gia sờ sờ sợi râu hoa râm, nhìn về phía Thẩm Lưu Ly ngồi ngay ngắn trên xe lăn, kỳ tích phát hiện đại tiểu thư xem ra nhu thuận hơn trước kia.

Ánh mắt lại đánh một vòng lên người Phó Chi Diệu, phát hiện vị Chất tử* này lại tự mình đẩy đại tiểu thư, lúc Dư quản gia nhìn về phía hắn, Phó Chi Diệu còn ôn hòa hữu lễ gật đầu đối cười một tiếng với hắn.(*con tin)

Nhìn vẻ mặt và biểu hiện của hai người, đại tiểu thư cũng không khịt mũi coi thường đối vị này như thường ngày, quan hệ tựa hồ thân cận thêm một bước, đây là chuyện tốt, lão Hầu gia tất nhiên sẽ cao hứng.

Vị Chất tư này mặc dù ở kinh thành sống không ra sao, nhưng dù sao cũng là một mỹ nam tử tướng mạo đoan chính, nếu thật lòng có tình cảm với đại tiểu thư, vợ chồng tâm đầu ý hợp cũng coi như là một chuyện tốt.

Dư quản gia cung kính nói với Thẩm Lưu Ly: “Nghe nói mấy ngày trước, Hầu phủ bên kia lại mời đại phu chữa bệnh cho đại tiểu thư, bệnh tim của đại tiểu thư đã tốt hơn chưa? Lão Hầu gia vì chuyện đại tiểu thư bị bệnh tim mà lo lắng một thời gian ăn cũng không ngon.”

“Ta không sao, để tổ phụ nhớ mong là ta có lỗi.” Thẩm Lưu Ly lắc đầu nói: “Dư bá, ta nghe nói tổ phụ bị bệnh, bây giờ đã khá chưa?”

“Lão Hầu gia không còn đáng lo nữa, đêm hai ngày trước có lẽ cảm lạnh một chút, uống thuốc xong đổ mồ hôi, giờ tinh thần phấn trấn đang đánh cờ cùng Tứ hoàng tử,  đấu đến khó phân thắng bại.”

Lúc Dư quản gia nhắc đến Tứ hoàng tử, chợt nghĩ thầm gay rồi, cẩn thận lướt qua thần sắc Thẩm Lưu Ly phát hiện nàng chỉ hơi nhíu mày lại, còn không hề phản ứng quá kích động, lòng nhẹ nhõm hẳn.

Đại tiểu thư và Tứ hoàng tử đều đã lập gia đình riêng, nghĩ chắc đại tiểu thư lần này cuối cùng cũng chặt đứt được đoạn tình cảm này rồi.

Đi một lát đã đến thư phòng của lão Hầu gia.

Tiêu Cảnh Thượng đang đánh cờ cùng lão Hầu gia, bên cạnh là Triệu Hàng Tuyết xem cờ.

Bức tranh này trông rất hài hòa, nhưng Thẩm Lưu Ly chỉ cảm thấy chướng mắt, lúc này để Phó Chi Diệu đẩy nàng qua đó, nàng cũng muốn đến xem đánh cờ.

Triệu Hàng Tuyết đứng bên trái lão Hầu gia, nàng liền đi sang bên phải, một trái một phải vây quanh lão Hầu gia.

“Biểu muội đến rồi.” Triệu Hàng Tuyết nâng khăn lên, dịu dàng lên tiếng chào Thẩm Lưu Ly, thanh âm êm dịu như gió, đoan trang cẩn thận vô cùng.

“Tứ hoàng tử phi, chân ta không tiện hành lễ với ngươi được, xin thứ lỗi.” Thẩm Lưu Ly có qua có lại, cũng cười một tiếng.

Triệu Hàng Tuyết ôn nhu nói: “Đều là tỷ muội một nhà, không cần đa lễ. Dù ta gả cho người, ta vẫn là biểu tỷ của muội, biểu muội cứ gọi biểu tỷ đi.”

Thẩm Lưu Ly ngoài cười nhưng trong không cười: “Phép tắc không thể bỏ.”

Lão Hầu gia nghe ra sóng ngầm giữa hai tỷ muội, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lưu Ly cùng Phó Chi Diệu một chút, cười ha hả nói: “A Ly cùng Chi Diệu đến rồi.”

Thẩm Lưu Ly cười thăm hỏi sức khỏe tổ phụ, Phó Chi Diệu cũng đi theo chào một tiếng.

Toàn bộ Thừa Ân Hầu phủ chỉ có nơi này của lão Hầu gia cho phép hắn và Thẩm Lưu Ly cùng nhau gọi ông là tổ phụ, cũng chỉ có lão Hầu gia này ngoài mặt coi hắn là cháu rể, còn trong lòng có thế không hắn cũng không biết.

Dựa theo quy củ, Thẩm Lưu Ly đương nhiên phải hành lễ với Tiêu Cảnh Thượng, nhưng nàng không làm.

Trong cơn ác mộng, nàng nhìn thấy kết cục của mình, cũng nhìn thấy Tiêu Cảnh Thượng và Triệu Hàng Tuyết hạnh phúc bên nhau. Bọn họ cũng được coi là viên mãn, dù nửa đường gặp phải khó khăn nhưng đều vượt qua, về sau khi nước Tiêu bị diệt, mình bị Phó Chi Diệu giam cầm chịu nhục, mà Tiêu Cảnh Thượng thì mang theo Triệu Hàng Tuyết cùng bộ hạ trung thành đi theo hắn về phía nam thành lập triều đình mới chống lại Phó Chi Diệu.

Dù sao đến khi nàng chết rồi, Tiêu Cảnh Thượng và Triệu Hàng Tuyết vẫn sống rất tốt.

Cuộc đời này cho tới bây giờ Tiêu Cảnh Thượng đều không có quan hệ gì với Thẩm Lưu Ly, ngay cả là khách qua đường đều không phải, nàng cố chấp làm gì, cưỡng cầu làm gì.

Nàng như kẻ điên trong lòng Tiêu Cảnh Thượng, không chút ấn tượng tốt nào, nàng bắt đầu không thèm để ý cái nhìn của hắn, trong lòng hắn nàng tốt hay xấu không còn quan trọng nữa.

Thẩm Lưu Ly không nhúc nhích, Phó Chi Diệu cũng không biểu lộ gì.

Phó Chi Diệu là hoàng tử thân sinh của Hoàng hâu nước Trần, cũng xếp thứ bốn trong nhà, nhưng sống cuộc đời khác biệt như đêm với ngày so với Tứ hoàng tử nước Tiêu.

Tại nước Tiêu, hắn phải hành lễ trước Tứ hoàng tử Tiêu Cảnh Thượng cao quý, cúi đầu hành lễ trước hoàng tử công chúa không được sủng ái, cùng con em thế gia  để đổi lấy một hơi sinh tồn.

Nhưng lúc này hắn không cần uốn gối hành lễ trướcTiêu Cảnh Thượng.

Là vì Thẩm Lưu Ly không muốn lấy lòng ai mà hắn lại đi lấy lòng người đó trước mặt nàng, chỉ cần có một ý nịnh bợ thì chắc chắn sẽ bị độc phụ Thẩm Lưu Ly này đánh cho một trận.

Tiêu Cảnh Thượng ngẩng đầu, ôn hòa cười một tiếng với bọn họ.

Nhìn đi, đây chính là Tiêu Cảnh Thượng.

Người mặt như Quan Ngọc, không chỉ có tướng mạo nho nhã, khôi ngô phóng khoáng, mà cử chỉ còn ôn hòa lễ độ, với ai cũng tao nhã lịch sự.

Thẩm Lưu Ly rũ tròng mắt xuống, ánh mắt chỉ thoáng dừng lại trên người Tiêu Cảnh Thượng rồi dời đi.

Lão Hầu gia đương nhiên tường tận chuyện yêu hận tình thù giữa họ, hạ một quân cờ xuống rồi cười ha ha nói: “Chờ tổ phụ trước đánh xong ván này nhé, kỳ nghệ Tứ hoàng tử thật không tồi, sơ suất một nước là xuống thế hạ phong ngay.” Nói xong lại vùi đầu vào bàn cờ.

Nghe lời này Thẩm Lưu Ly rướn cổ lên nhìn sang.

Quân cờ đen trắng tung hoành ngang dọc như tinh tú phủ trên bàn cờ bạch ngọc.

Thẩm Lưu Ly không biết đánh cờ, có xem cũng không hiểu ván cờ dày đặc quân cờ này, thật sự không nhìn ra tình thế ván cờ hiện tại như thế nào.

Nàng gãi gãi da mặt, không đỏ mặt mà ca ngợi: “Tổ phụ ngực mang thiên hạ, kỳ nghệ cao siêu, tài giỏi tuyệt đỉnh, nếu rơi xuống hạ phong thì cũng là Tứ hoàng tử điện hạ, tổ phụ tất thắng.”

Phó Chi Diệu ánh mắt lấp lóe, kiềm nén vẻ giễu cợt trong mắt xuống.

Triệu Hàng Tuyết nhìn quân cờ đầy bàn, lại nhìn Thẩm Lưu Ly, mím chặt miệng.

Thẩm Lưu Ly không chớp mắt nhìn chằm chằm bàn cờ trước mắt, cố ra vẻ như mình là người hiểu cờ, đợi cho tổ phụ hạ quân cờ đen xuống nàng lập tức vui vẻ ra mặt, giơ ngón cái lên tâng bốc:

“Hay quá! Nước cờ này đi thật tuyệt, tổ phụ sắp đại thắng.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Cảnh Thượng hạ quân cờ trắng trong tay xuống, ôn nhuận mở miệng: “Cảm ơn ngoại tổ phụ đã nhường.”

Ván cơ kết thúc, Tiêu Cảnh Thượng thắng.

Thẩm Lưu Ly há to miệng ấp úng, chỉ cảm thấy đau mặt.