Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 61: Thật xuất sắc




Mấy ngày nay, loa thông báo trong thôn vô cùng náo nhiệt.

“Không chỉ có Lý Hữu Tài kiểm điểm đúng giờ, mà thỉnh thoảng Vu Kính Đình cũng gửi lời chúc phúc đến cả thôn, giờ đến lượt Tuệ Tử.

Mặt của trưởng thôn sắp trùng với màu của khoai nướng đến nơi, đen đến đáng sợ.

“Xin chào tất cả mọi người ở thôn Dương Gia, tôi sẽ cung cấp cho mọi người một đề bài phổ biến ở các trường tiểu học.”

Cung cấp cái gì chứ, tránh xa mic ra! Trưởng thôn rít gào trong lòng.

Nhưng không dám đi qua túm cô, dù sao cũng đang phát trực tiếp.

“Tiểu Giảo đi bộ từ đường chính với tốc độ 60 mét trên một phút, còn Đại Căn bắt đầu đi trễ hơn 2 phút với tốc độ 300 mét trên một phút, hỏi sau bao lâu thì sẽ đuổi kịp?”

Mong là anh ở gần đây có thể nghe được.

Sợ Vu Kính Đình không hiểu, Tuệ Tử cái khó ló cái khôn, thực hiện một thủ thuật độc đáo,

Là huýt sáo.

Cô huýt sáo bài hát chủ đề của bộ phim truyền hình nổi tiếng “Đuổi bắt”.

Tuệ Tử huýt hai phút.

Tội nghiệp cái miệng nhỏ của cô gần đây bị sử dụng quá độ, vết rách trên khóe miệng còn chưa khỏi hẳn, giờ huýt sáo lâu như vậy, nên quai hàm đau chết đi được.

Trưởng thôn nghẹn họng nhìn trân trối. Tuệ Tử đã bị nhà họ Vu dạy hư hoàn toàn rồi sao?

Cô gái tài năng nhất trấn Vương Gia đang huýt sáo trên loa phát thanh??

Hiệu quả thật kinh người, giống như củ khoai đang nhảy trên nồi sắt múa vòng tròn trước mặt trưởng thôn.

Tuệ Tử không biết Uyển Trường Quý và Liễu Lạp Mai có thể hiểu được hay không, cho dù có nghe thấy thì với chỉ số thông minh của hai người họ có lẽ cũng không hiểu được.

Uyển Trường Quy hiểu được hay không không quan trọng, có thể làm gã sợ hãi, đánh mất ý định diệt khẩu của gã là tốt nhất.

Liễu Lạp Mai đúng là một người để tiện, nhưng không đáng chết.

Tuệ Tử cố gắng hết sức để ngăn cơn sóng dữ này, hy vọng với chỉ số thông minh của Vu Kính Đình có thể hiểu được gợi ý của cô vào thời điểm quan trọng.

Chỉ số thông minh của Vu Kính Đình tuyệt đối cao hơn người bình thường, anh chỉ không muốn học hành đèn sách mà thôi.

Kiếp trước lúc về quê, anh đã lái một chiếc siêu xe hãng B, sự nghiệp phất lên, thế nên đầu óc của anh không thể không thông minh.

Làm ơn, Vu Kính Đình. Phải hiểu được gợi ý của cô đấy!

“Tuệ Tử, cháu đang chơi gì vậy?” Cuối cùng trưởng thôn cũng bình phục sau nỗi khủng hoảng lúc cô gái tài năng huýt sáo.

“Không có gì.” Tuệ Tử đứng lên đi ra ngoài, đi tới cửa thì quay đầu lại, nói với trưởng thôn đang sầm mặt xuống, “Khoai tây của ông bị cháy rồi.”

“!!!” Không phải do cháu đến đây quấy rối à!

Trưởng thôn vô cùng đau đớn mở vung nồi. May vẫn có cái không cháy, sắp chín rồi.

“Ông, cháu bầm tay tính toán, hôm nay không thích hợp để ăn khoai tây.”

“Đi đi đi! Lượn mau đi! Học cái gì không học lại đi học kiểu bấm tay tính toán của mẹ chồng cháu, haiz, khoai tây của tôi.”

Trưởng thôn than thở không giấu được nước mắt, đau lòng vì khoai tây cháy.

“Chị dâu, chị...” Giảo Giảo thấy Tuệ Tử đi ra, muốn nói lại thôi.

Tuệ Tử xua xua tay.

“Phải tin tưởng chỉ số thông minh của anh trai em chứ.” Nếu anh không hiểu bài toán đó, thì có lẽ vẫn hiểu đoạn huýt sáo “Đuổi bắt” trong hai phút của cô.

“Em cảm thấy anh trai em sẽ tức giận?”

Danh hiệu Đại Căn có thể khiến tóc trên đầu anh trai cô dựng lên vì tức giận.

Người trong thôn gọi anh là Thiết Cắn anh đã đánh người ta, chị dâu gọi cái tên khó nghe như vậy, liệu có bị anh trừng phạt không?

“Gọi Đại Căn thì sao? Chị còn chưa gọi anh ấy là Củ Cải Lớn đấy.”

Tuệ Tử sờ vết nứt trên khóe miệng, nghĩ thầm anh không phải là Đại Căn sao, rất lớn mà! Gọi anh bằng cái tên đó cũng không oan uổng.

Giảo Giảo hít hà một hơi.

Từ lúc nghe Tuệ Tử huýt sáo, chị dâu trong lòng cô bé đã không giống trước nữa.

Trời đã hơi tối, Tuệ Tử không dẫn Giảo Giảo về nhà mà đứng ngoài cửa phòng phát thanh, nhìn về phía Liễu Lạp Mai rời đi.

Trưởng thôn vừa nướng khoai tây, vừa nhìn ra cửa sổ.

Ông gọi Tuệ Tử và Giảo Giảo vào sưởi ấm, nhưng Tuệ Tử lại từ chối.

Mắt thấy khoai tây sắp chín, Trưởng thôn mở vung nồi, kích động run tay, đeo bao tay vào cầm lấy khoai tây nướng đang tỏa hương thơm khắp bốn phía.

Hơi nóng vừa phải, cháy xém nhưng không bị đen, sau khi bẻ đôi ra thì hơi nóng tỏa ra, mùi thơm nức mũi lập tức tràn ngập.

Chỉ có đất đen xứ lạnh mới trồng được khoai tây như vậy, tan trong miệng và ngon ngoài sức tưởng tượng.

Trưởng thôn cong khóe miệng, chỉ người có kinh nghiệm nướng khoai mấy chục năm mới có thể điều chỉnh sức lửa, tạo ra một hương vị quê hương không thể quên được.

Trưởng thôn thổi vài cái, chờ đến khi nguội sẽ cắn một miếng khoai tuyệt diệu.

“Tới rồi!!!” Tiếng hoan hô của Tuệ Tử làm cho trưởng thôn giật mình.

“Ông ơi! Ông mau ra đây đi!” Tuệ Tử hô to.

Trưởng thôn trợn mắt nhìn khoai tây nướng trong tay, sao cứ nói vào lúc định ăn một miếng thế hả!

“Ông! Kính Đình vừa bắt được kẻ xấu! Ông mau ra đi!”

Trưởng thôn run tay làm khoai tây nướng rơi xuống đất.

Tuệ Tử nhìn về phía trước với đôi mắt ngấn lệ.

Một đoàn người kéo tới từ phía trước, có người cầm đèn pin để chiếu sáng, người uy phong đi trước chính là Vu Kính Đình.

Anh đút một tay vào túi, miệng ngậm điếu thuốc chữa châm lửa, tay còn lại vác rìu trên vai.

Dù hành động này có bị cho là cố tình ra vẻ ngầu lòi thì trong mắt Tuệ Tử đó vẫn là hình ảnh đẹp nhất thế giới.

Đằng sau Kính Đình có hai đàn em, điều buồn cười là hai người này đều cầm một cây gậy đang trói người.

Vào mùa đông, sau khi giết mổ lợn, người ta thường buộc bốn chân lợn vào với nhau như vậy.

Nhưng bây giờ lợn đã biến thành người.

Người ủ rũ bị bịt miệng là Uyển Trường Quý!

Bên cạnh còn có người gõ chiêng, gõ hai cái rồi hô lên bắt được trộm mọi người mau đến xem...

Không ai am hiểu việc tạo tiếng vang rầm rộ như Vu Kính Đình.

Anh làm như vậy, người trong cả thôn đều đến xem, người ở thôn xung quanh cũng tới không ít.

Hiện trường rất náo nhiệt.

Những người đến hiện trường, thì mấy chục năm sau vẫn không quên được cảnh tượng này.

Trưởng thôn không khép miệng được, chuyện gì đây?

Tuệ Tử bước nhanh đến trước mặt Vu Kính Đình.

Cô muốn nói anh biểu hiện rất tốt, muốn nói anh rất giống một anh hùng.

Nhưng cổ họng cô như bị bông chặc lại, tắc nghẽn, nhìn thấy vẻ mặt ngạo mạn của anh, chưa kịp nói thì hai mắt đã đỏ hoe.

Vu Kính Đình ngậm thuốc lá, vuốt môi của cô.

“Thổi sáo hay lắm.”

Tiếng huýt sáo trên đài phát thanh làm cho trái tim anh ngứa ngáy.

Tuệ Tử nín khóc mỉm cười.

Đây là ám hiệu chỉ có hai người mới hiểu được, anh đang nói với cô anh đã hiểu được gợi ý bắt người của cô.

“Anh không bị thương chứ?”

Vu Kính Đình mỉm cười, chìa điếu thuốc trên miệng.

Đàn em bên cạnh anh vội vàng lấy diêm ra.

Tuệ Tử cầm lấy hộp diêm rồi quẹt một que diêm.

Đây là... định châm thuốc cho anh à?

Dáng vẻ nịnh bợ của cô thật quyến rũ. Mắt Vu Kính Đình trở nên u ám.

“Anh đã đồng ý với em rồi, anh phải thực hiện lời hứa.” Vu Kính Đình ra vẻ thâm trầm, cất điếu thuốc vào túi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhân cơ hội sờ soạng.

Nếu không nhìn hành động không biết xấu hổ này, mà chỉ nghe lời nói của anh thì đúng là vô cùng nam tính, Tuệ Tử đỏ mặt.

Anh đồng ý sẽ không hút thuốc trước mặt cô, và anh đã làm được, anh đồng ý sẽ bắt người xấu giúp cô, anh cũng đã làm được rồi.

Bây giờ cô nhìn Vu Kính Đình qua lăng kính lọc 100 độ, cảm thấy Vu Thiết Căn thánh thiện đang tỏa sáng lấp lánh.

Vu Kính Đình lại có ý nghĩ xấu.

Anh muốn nhân dịp Tuệ Tử có tâm trạng tốt đưa ra vài yêu cầu.

Buổi tối tắt đèn để anh mút cô mấy miếng còn tốt hơn hút thuốc đúng không?

Đúng lúc này, một giọng nói gây mất hứng vang lên.