Quả thực Tuệ Tử có ý đồ riêng, bắt Uyển Trường Quý chính là cơ hội vô cùng tốt để giáo dục trẻ em.
Hơn nữa cô đã sống lại được vài ngày rồi, đã đến lúc vào thành phố đòi nợ rồi.
Trưởng thôn nhìn đôi vợ chồng son trò chuyện. Đây vốn là đối không được khả quan nhất, nhưng nom cách họ chung sống với nhau thì có vẻ như khá ổn?
Trưởng thôn suy tính, đôi vợ chồng này ngoại trừ hơi khắc khoai tây nướng ra thì toàn làm những việc có lợi cho mình.
Vu Kính Đình lấy túi giấy báo ra.
Anh mở ra, bên trong là hai củ khoai tây nướng thơm lừng.
Vu Kính Đình chia khoai tây nướng cho Tuệ Tử và Giảo Giảo.
“Anh đang nướng khoai tây, nghe thấy tiếng em hét lên trong loa nên tiện tay mang theo.”
Giảo Giảo nhận lấy rồi bẻ ra trong ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của trưởng thôn.
Trưởng thôn: Bao nhiêu đây người mà chỉ có hai củ khoai tây nướng, không biết xấu hổ à?
Tuệ Tử vừa định ăn thì cảm thấy có một ánh mắt sắc bén lướt qua, trong đôi mắt của trưởng thôn mang theo con dao.
Khoai tây nướng mà nguội rồi thì không ngon chút nào, không, ngon, chút, nào! Trưởng thôn oán hận nghĩ, ông xoay người đi, không nhìn mấy cái đồ làm người ta khó chịu của nhà họ Vũ nữa.
“Vẫn còn ẩm này?” Tuệ Tử bẻ ra, trong đêm tối lạnh lẽo thì nhiệt độ ấm áp như thế này cực kỳ thoải mái.
“Nhìn cái gì! Mau ăn đi!” Vu Kính Đình quay mặt đi, tránh né đôi mắt to tròn sáng long lanh của Tuệ Tử.
Tuệ Tử vừa nhìn phản ứng như đang ngượng ngùng của anh thì lập tức hiểu ra.
“Giảo Giảo, chị dâu vừa dùng câu hỏi của toán học tiểu học, lên trung học cơ sở sẽ được học vật lý, nhiệt học trong vật lý sẽ giải thích tại sao khoai tây nướng của anh trai em lại nóng hôi hổi.”
“Tại sao?” Giảo Giảo cũng tò mò.
Trời lạnh thế này, tại sao sau bao nhiêu lâu mà khoai tây vẫn còn nóng hổi vậy nhỉ?
Trưởng thôn dỏng tai lên nghe, ông cũng tò mò - rốt cuộc khoai tây này từ đầu mà ra vậy?
“Cái này liên quan đến thu nhiệt và tỏa nhiệt, nhiệt độ hạ thấp là tỏa nhiệt, nhiệt độ tăng cao là thu nhiệt, khoai tây vừa tỏa nhiệt vừa thu nhiệt...”
“Chị dâu, chị tha cho em đi! Cứ nói thẳng với em là tại sao đi.” Giảo Giảo lại đau đầu.
“Bởi vì...” Tuệ Tử nhìn sang Vu Kính Đình và nhếch môi lên.
Anh dùng làn da của mình để thu nhiệt cho củ khoai tây nướng đó, cô sẽ không nói ra những chuyện như thế này đâu.
Anh tự khoe mình là người đàn ông mạnh mẽ nhất trấn Vương Gia, sao có thể ủ khoai tây bằng bụng được chứ?
Nếu cô dám nói ra thì người đàn ông nhỏ nhen Vu Kính Đình có thể khiến khóe môi của cô phải thoa dầu mè nữa đấy.
“Em phải học, không học thì không hiểu được mấy thứ này đâu.”
Giảo Giảo nhìn củ khoai tây trong tay, hiểu rồi.
“Ông ấy không hiểu nên không được ăn khoai tây nướng sao?”
“Đường vào thành phố sao mà dài thế này.” Trưởng thôn lẩm bẩm, nhà họ Vu chẳng có ai tốt đẹp cả.
Tuệ Tử chỉ cười mà không nói, cô chia đôi củ khoai nướng rồi đưa một nửa cho Vu Kính Đình.
“Em ăn không hết, anh ăn giúp em đi.” Đừng trách cô keo kiệt, không thể chia thức ăn có nhiệt độ cơ thể của anh cho người ngoài được.
Vào trong thành phố thì đã khá muộn rồi, trong đồn cảnh sát chỉ còn lại người trực ca, lại còn là người quen của Tuệ Tử.
“Trần Hàm Tuệ?” Liêu Dùng kinh ngạc đứng bật dậy nhìn Tuệ Tử.
“Chúng tôi đến đây để báo án... Cậu ăn cái thứ này à?” Tuệ Tử nhìn bánh ngô và lọ dưa muối trên bàn của Liêu Dũng.
Nhìn thôi đã rất khó ăn rồi.
Vu Kính Đình híp mắt lại, ô hô, trò chuyện vui vẻ nhỉ?
“Tôi chẳng có vợ con gia đình chăm lo gì cả nên ăn tạm thôi.” Liêu Dùng lúng túng gãi đầu, một ánh mắt lạnh lẽo rọi vào người anh ta.
Vu Kính Đình đang nhìn anh ta đầy thù địch.
Nếu lần trước Liêu Dũng không vào trong thôn điều tra hộ khẩu và gặp được Tuệ Tử mà chỉ nhìn cảnh tượng này thì anh ta còn tưởng rằng Tuệ Tử muốn báo cảnh sát bắt giữ Vu Kính Đình ấy chứ. Khuôn mặt của Vu Kính Đình đầy hung tợn, nhìn sao cũng chẳng giống người tốt lành gì.
Tuệ Tử tóm tắt chuyện đã xảy ra, Liêu Dũng không dám chậm trễ, lập tức nhờ đồng nghiệp gọi Sở trưởng đến đây.
Ở một nơi người dân thành thật chất phác như thế này thì có thể nói là vụ án động trời, tuyệt đối không thể sơ suất.
Uyển Trường Quý là một người hèn nhát, thẩm vấn một lát là thú nhận hết mọi tội lỗi, đã có một vài cô gái bị gã hại nhưng không ai dám báo án.
Vu Kính Đình ở bên trong phối hợp lấy lời khai, Tuệ Tử và Giảo Giảo ngồi trên băng ghế dài ở bên ngoài chờ đợi.
“Chị dâu, chị đưa em đi theo làm gì vậy?” Giảo Giảo đã đợi được một lúc lâu rồi nên cảm thấy rất nhàm chán.
Bởi vì kiếp trước chị dâu đã nợ em. Trong lòng Tuệ Tử nghĩ như thế, ánh mắt cô nhìn đứa trẻ cũng kiên định hơn.
Kiếp trước bởi vì mình trốn chạy mới khiến Giảo Giảo bị tổn thương, kiếp này cô phải nuôi dạy Giảo Giảo thật tốt, để cô bé đứng càng cao càng xa hơn.
“Giảo Giảo có thích cảnh sát không?”
“Thích ạ!” Hai mắt Giảo Giảo sáng lên, trong hơn một giờ đồng hồ này cô bé phát hiện các chú cảnh sát cực kỳ ngầu.
“Sau này làm cảnh sát cũng phải dựa vào học vấn, không thể kế thừa vị trí của bố mẹ, muốn vì dân trừ hại thì ít nhất cũng phải tốt nghiệp trường trung cấp chuyên nghiệp, em xem anh Liêu kia chính là bạn học của chị đấy.”
Qua vài năm nữa thì trình độ học vấn trung cấp chuyên nghiệp không còn giá trị nữa, phải tốt nghiệp học viện cảnh sát chính quy, còn phải thi biên chế một lần nữa.
Cùng với sự phổ biến của giáo dục thì yêu cầu đối với trình độ học vấn càng ngày càng cao. Bây giờ mà không nhân lúc đầu vào thấp để nâng cao trình độ học vấn thì sau này có hối hận cũng không có chỗ mà khóc.
“Em... em nhảy đồng cũng tốt mà.” Giảo Giảo nuốt nước bọt, câu này lại không kiên quyết như trước nữa.
Thật ra cô bé cảm thấy mặc đồng phục bắt người xấu tốt hơn cầm trống nhảy đồng, nhưng vừa nghe phải học thì đầu hơi đau.
Tuệ Tử lấy một tờ báo trên giá sách bên cạnh.
“Không chỉ cảnh sát mà tất cả công việc ổn định đều có yêu cầu về học vấn, ngày mai chị sẽ dẫn em đến tòa soạn, giấy báo mà chúng ta đọc đều được in ấn từ trong đó cả.”
Thuận tiện đi lấy lại thứ thuộc về cô.
“Chị vào được tòa soạn luôn sao?!” Giảo Giảo trợn tròn mắt, cô bé cảm thấy đó là nơi rất bí ẩn.
“Sau khi Trần Hàm Tuệ tốt nghiệp suýt nữa là được bố trí đến tòa soạn làm biên tập viên đấy, bài báo của chị dâu em hay cực kỳ luôn.” Liêu Dũng nói.
Liêu Dũng đi ra khỏi phòng thẩm vấn thì nhìn thấy Tuệ Tử đang dạy bảo em gái nên buột miệng nói một câu.
“Chị dâu giỏi như vậy sao?”
“Cô ấy là nữ sinh có thành tích tốt nhất của trường anh đấy, nếu không phải vì...”
Liêu Dũng không nói ra nửa câu sau vì sợ Tuệ Tử đau lòng.
Trước khi tốt nghiệp Tuệ Tử đổ bệnh liệt giường, nên vị trí công tác đã bị thay thế.
Mọi người đều muốn đợi xem sau này nữ thần sẽ đi đâu, thế nhưng cô lại bặt vô âm tín, không ngờ khi gặp lại nhau thì cô đã ở trong thôn và gả cho người ta rồi.
“Trần Hàm Tuệ, chúng ta trò chuyện một lát nhé?” Liêu Dũng nhìn thấy nữ thần ngày trước giờ trở thành người phụ nữ nhà nông trong thôn thì tâm trạng hơi phức tạp.
“Được.” Ngày mai Tuệ Tử phải đi “đòi nợ”, vừa hay hôm nay thăm dò chút tin tức từ Liêu Dũng.
Vu Kính Đình từ trong phòng thẩm vấn ra thì không thấy vợ mình đâu.
“Chị dâu em đâu rồi?”
“Ra ngoài nói chuyện với bạn học của chị ấy rồi.” Giảo Giảo chỉ ra bên ngoài.
Dưới ngọn đèn đường, Tuệ Tử và Liêu Dũng đứng đối diện với nhau, không biết đang nói cái gì.
Thân là đàn ông, Vu Kính Đình vừa nhìn đã nhận ra ánh mắt của Liêu Dũng tràn ngập mến mộ.
Vu Kính Đình híp mắt lại, Giảo Giảo kéo anh.
“Anh, anh không được đánh người ở đây đâu!” Ngay cả trẻ con cũng biết nếu đánh người trong đồn thì sẽ bị giam ngay tại chỗ.
“Anh là người ngang tàng như vậy sao?” Vu Kính Đình cười lạnh, hai chiếc răng nanh nhe ra.
Éc.
Giảo Giảo kiêng dè nhìn anh, cứ cảm thấy vẻ mặt này của anh trai mình rất nguy hiểm, có ý đồ gì vậy?
Vu Kính Đình chuẩn bị dùng thực lực để chứng minh một chuyện rằng cho dù không sử dụng nắm đấm thì người đàn ông mạnh mẽ nhất trận Vương Gia cũng có thể chỉnh đốn tình địch đâu vào đấy.