Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 65: Anh có bị ngốc không vậy




Sao thế?” Tuệ Tử hỏi.

Vu Kính Đình véo gương mặt nhỏ nhắn của cô!

Tuệ Tử bị anh véo đến trợn tròn mắt, nom càng đáng yêu hơn.

Anh véo cô bằng cả hai tay, làm khuôn mặt bầu bĩnh xinh đẹp của cô trở nên méo mó.

“Anh có bị ngốc không vậy?!” Tuệ Tử nổi đóa lên.

“Xinh đẹp như vậy làm gì cơ chứ?” Vu Kính Đình buông tay ra và hừ một tiếng.

Vừa xinh đẹp, lại còn đáng mến nữa, thu hút một đống ong bướm, đáng lẽ nên véo lệch khuôn mặt của cô luôn!

Buổi tối, Giảo Giảo đang nhảy nhót trên giường của nhà khách. Trẻ con đến một nơi mới mẻ đều tràn đầy tò mò.

Trong căn phòng có hai chiếc giường, Tuệ Tử thấy giường nhỏ nên nằm chung với Giảo Giảo, Giảo Giảo vừa ngủ thiếp đi thì Vu Kính Đình mò sang đây.

“Em tự mình qua đó hay là anh bế em qua nào?” Anh cũng rất dân chủ, để Tuệ Tử tự chọn.

Tuệ Tử đắp chăn lên trên đầu, giả vờ như đã ngủ say.

Đợi hại giây cũng không có tiếng động gì, cô tưởng rằng đã lừa phỉnh được rồi, sau đó cơ thể bỗng nhẹ bẫng.

Hai cánh tay luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng bế cô lên.

Tuệ Tử cứng đờ đối diện với nụ cười đắc chí của anh.

“Gái có chồng học cách làm nũng à, muốn anh bế thì cứ nói thẳng ra đi.”

“!!!” Tuệ Tử cạn lời.

“Ai, bây giờ chắc em được bảy mươi lăm ký rồi nhỉ? Nặng hơn mấy ngày trước luôn... Á!” Vu Kính Đình khẽ kêu lên.

Tuệ Tử thẹn quá hóa giận mà cắn vào cằm của anh, để lại hai dấu răng nhạt.

Vu Kính Đình đặt cô lên giường của mình, Tuệ Tử để lại cho anh một tấm lưng căm phẫn.

Vu Kính Đình vòng tay qua eo cô, thuận tiện bóp véo một hồi, cảm giác thích thật đấy.

Cô không hề động đậy, anh tưởng rằng cô đã ngủ mất rồi, vừa định đắp chăn cho cô thì nghe thấy cô nhỏ giọng hỏi:

“Em thực sự đã béo lên rất nhiều sao?”

“Ha ha ha! Em muốn ông đây cười chết à.” Vu Kính Đình bị cô chọc đến cười phá lên.

Im lặng cả nửa ngày trời, cô chỉ ôm vấn đề này thôi hả?

“Đồ đáng ghét!” Tuệ Tử vùi đầu vào trong chăn, sau khi sinh con xong cô sẽ giảm cân!

Vu Kính Đình vẫn đang cười, Tuệ Tử buồn bực, rốt cuộc tên này đang cười cái gì vậy?

“Này! Anh mà còn, mà còn cười nữa thì em sẽ...” Tuệ Tử ngồi dậy, dùng ngón tay chỉ vào anh, bắt chước theo vẻ mặt lúc anh dọa nạt cô.

“Ồ? Em sẽ làm sao? Làm anh à?”

Anh nằm thẳng ra, ngoắc ngón tay, đến đây đi, anh chuẩn bị xong rồi.

Tuệ Tử vỗ một phát lên lồng ngực anh, sao da mặt của tên này lại dày thế?

Trùm chăn bông đùa nghịch một lúc, lúc vén chăn lên thì đôi môi của Tuệ Tử đã bị gặm nhấm đến sưng tấy.

“Kính Đình, ngày mai em muốn đến tòa soạn, có một chuyện em muốn nói với anh.”

Tuệ Tử kể ngắn gọn ân oán giữa mình và Viên Thiết Đầu.

Vu Kính Đình nhíu chặt mày, khuôn mặt cười nói cợt nhả lúc vui đùa đã biến mất, lộ ra sát khí.

Tuệ Tử đặt một ngón tay chặn miệng của anh trước khi anh nhả ngọc phun châu.

“Em biết anh muốn trút giận giúp em, em cũng tin rằng anh có thể làm rất tốt, nhưng anh phải giao cho em xử lý chuyện này, nếu em không đích thân giải quyết cô ta thì sau này em sẽ toàn mơ thấy chuyện này mất.”

Ở kiếp trước, vài năm sau khi cô rời khỏi trường, mỗi lần đến kỳ tốt nghiệp thì cô đều có những giấc mơ tương tự.

Trong mơ cô vẫn đang ở trong trạng thái trước khi tốt nghiệp, giáo viên cầm danh sách bố trí công việc cho mọi người, khi đến tên cô thì không còn nữa, cô giật mình tỉnh giấc rồi mất ngủ đến rạng sáng.

Giấc mơ này theo Tuệ Tử mấy chục năm, cho đến khi cô lập nghiệp thành công mới biến mất.

Nỗi ám ảnh để lại khi còn trẻ, Tuệ Tử muốn tự tay kết liễu nó, đây là cách duy nhất để phá bỏ ác mộng.

“Đánh vài trận là có thể xả giận rồi, rắc rối như thế làm gì?”

“Ngay cả phụ nữ mà anh cũng đánh ư?”

“Lúc cô ta ức hiếp em thì chẳng xem mình là phụ nữ, tại sao anh phải xem cô ta là người chứ?”

Cái tên này đúng là cặn bã, Tuệ Tử không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt khôi ngô của anh.

Ai mà không yêu chú chó sói nhỏ hung dữ được cơ chứ.

“Anh muốn đánh cô ta cũng phải đợi sau khi em giải quyết gọn gàng chuyện này đã, em không trút được cục tức này thì anh không được ra tay.”

“Phụ nữ đúng là phiền phức.”

Tuệ Tử thở phào nhẹ nhõm, cô phát hiện ra rằng Vu Kính Đình ăn mềm không ăn cứng, vuốt ve chút thì cũng khá dễ bàn bạc, chứ không giống mấy loại đàn ông gia trưởng nước đổ đầu vịt.

Sau khi giải quyết được khúc mắc trong lòng thì Tuệ Tử nhắm mắt lại yên tâm rúc vào trong lòng anh, lúc mê man thiếp đi thì giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô:

“Em không nói với anh cũng được mà.”

Khi Vu Kính Đình nói câu này thì ánh mắt u tối mờ mịt, không ai có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này.

Tuệ Tử có thể một mình đến tòa soạn tìm người ta khiêu chiến, một khi cô khiêu chiến thành công, giành lại được cơ hội làm việc thì thậm chí cô có thể ở lại trong thành phố, không cần phải theo anh về thôn nữa.

Liêu Dũng đã nhiều lần nói bóng gió với Tuệ Tử trong bữa ăn, có khó khăn gì thì tìm các bạn học của cô, anh ta nói không rõ ràng nhưng đầu óc của Vu Kính Đình nhanh nhạy nên hiểu được.

Những người bạn học của cô đều cảm thấy cô không nên ở lại trong thôn cùng với anh.

“Không cần phải giấu giếm anh, anh là bố của con em, là người mà em muốn cả đời...” Tuệ Tử mơ mơ màng màng nói, lúc này cô đã rơi vào trạng thái thiếp đi, tất cả phản ứng đều là vô thức.

Vu Kính Đình dỏng tai lên nghe, anh có linh cảm rằng câu sau là câu mà mình sẽ rất thích nghe.

Tuệ Tử ngủ mất rồi.

Vu Kính Đình tức nghẹn họng, rất muốn lay cô tỉnh dậy, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đang say giấc của cô thì lại mềm lòng.

Anh cúi đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô.

“Bảy mươi lăm ký mà vẫn khiến người ta yêu thích như vậy, em đúng là thiếu...”

Thiếu cái kia.

Đợi sau khi cô sinh con xong thì xem anh có hung hăng làm vài trận không, và không, vài trận làm sao mà đủ chứ.

Vu Kính Đình mang theo trí tưởng tượng tàn bạo mà ôm lấy Tuệ Tử chìm vào giấc ngủ một cách hả lòng hả dạ.

Giảo Giảo cảm thấy trong thành phố thật là tốt quá đi mất. Không những được ngủ trên giường mềm mại mà buổi sáng thức dậy còn được ăn những món ngon chưa từng được ăn ở nhà.

Thực ra chỉ là đậu phụ sốt tương, bánh quẩy và bánh bao nhân thịt mà thôi, trong thôn không có nên cô bé rất vui vẻ khi được ăn.

Không biết có phải vì trong thành phố có quá nhiều thứ mới mẻ hay không mà Giảo Giảo cảm thấy hôm nay anh trai mình cũng rất khác lạ.

Giảo Giảo ngậm bánh quẩy, lén lút dò xét Vu Kính Đình đang thổi nguội sữa đậu nành cho Tuệ Tử, rốt cuộc là khác chỗ nào nhỉ?

“Anh, tại sao hôm nay em cảm thấy anh cười rất dễ vậy nhỉ?” Đúng, chính là nó!

Vu Kính Đình nheo mắt lại, vớ lấy quả trứng luộc nước trà đập vào đầu em gái, để lại vệt nước tương trên trán của Giảo Giảo.

“Ăn cũng không chặn được cái mồm của em à?”.

“Anh bị ngốc đấy à?” Tuệ Tử vội vàng lau giúp Giảo Giảo và quở trách anh.

“Hơ. Không so đo với đàn bà con gái các em nữa.” Vu Kính Đình hừ một tiếng.

Giảo Giảo híp mắt lại, anh trai cô bị chị dâu mắng mà còn cười dâm dê như vậy nữa. Quả nhiên là có điều mờ ám.

Tòa soạn cách đây không xa, sau khi ăn xong bữa sáng thì đoàn người liền đi thẳng đến đó.

Có rất nhiều người chạy xe đạp đến đây, Giảo Giảo nhìn không dời mắt.

Đối với anh em nhà họ Vu thì nơi đây hoàn toàn là một thế giới khác.

Ngay cả Giảo Giảo mười tuổi cũng nhận ra được, người dân ở nơi này không giống với trong thôn, họ ăn mặc đẹp đẽ, còn có cả xe đạp nữa.

“Chị dâu, sao chị không ở lại thành phố làm người cao sang vậy?” Trong mắt của trẻ con thì những người đi làm ở đây chắc chắn là “người cao sang”.

Ánh mắt của Vu Kính Đình tối sầm đi, nghiêng đầu nhìn Tuệ Tử.

“Bởi vì...” Tuệ Tử cho anh một câu trả lời hoàn toàn bùng nổ.