Lưu Nguyệt Hàn Tinh

Chương 67: Đợt công kích cuối cùng




Trận thứ hai cuối cùng cũng trôi qua, vài phân đội lại được phân công nhanh chóng chạy đi càng quét chiến trường. Phần cạm bẫy dày đặt trong khe núi vì bị cả đại quân nhun nhúc quái chà đạp mà hư hỏng toàn bộ không thể sửa chữa được nữa, mớ cơ quan còn lại hầu như cũng bị phá hư chẳng lưu lại gì. Khi phân đội phụ trách sửa chữa báo cáo lại tình trạng, khiến Cô Dạ Hàn Tinh nhịn không được nhíu mày.

Tuy đám cạm bẫy đó tác dụng đem lại không lớn nhưng ít nhiều cũng làm giảm một chút tốc độ hành quân của đám quái, hơn nữa còn có thể tổn thất một chút sức chiến đấu của đối phương, có còn hơn không mà. Bây giờ trận thứ ba chưa tới mà hàng họ thì đã không thể dùng tiếp, quả thật khiến toàn dân rơi vào thế bị động. Yếu nhĩ mệnh tam thiên cũng biết tình hình bất lợi, hắn mở lời đề nghị “Xây lại toàn bộ không kịp rồi, không bằng tận lực sửa chửa được nhiêu thì sửa?”

Cô Dạ Hàn Tinh không quá đồng ý với ý kiến này, khe núi sâu như vậy mà thời gian chỉ còn ba mươi phút. Một lần nữa sửa chữa xây dựng lại cơ quan cạm bẫy là chuyện không tưởng, lúc trước họ phải tốn nửa ngày trời mới đem hẻm nhỏ đó lấp đầy.

Thời gian càng trở nên khẩn cấp thì y so với người khác càng tỏ ra trấn định.

Toàn bộ bang chúng đều im lặng chờ y ra lệnh. Đại khái chừng một phút sau, âm thanh lạnh nhạt của y vang lên “Nhóm cận chiến nghe lệnh đem tài liệu xây thành còn thừa lại toàn bộ chất hết trong hẻm núi, đem cỏ tranh phủ lên trên. Tốc độ phải nhanh.” Mệnh lệnh vừa ra Không nên liền kêu vài nhóm nhanh chóng thi hành.

Yếu nhĩ mệnh tam thiên ngây người một lúc sau đó hạ giọng nói, bên trong còn ẩn ẩn ý cười “Cũng chỉ có ngươi, ta sao lại không nghĩ ra chiêu này nhỉ?” Thì ra lúc trước do vội vội xây thành, còn rất nhiều nguyên liệu nào gỗ nào trúc nào gạch vụn tá lả chất đầy thành đống vẫn chưa bị vứt bỏ.

Vì thế Cô Dạ Hàn Tinh mới nghĩ lợi dụng đống phế vật này gia công thêm. Tuy rằng chẳng có chút lực sát thương gì nhưng ở thời điểm nguy cấp, không tài liệu không thời gian, thì lợi dụng đống tạp nham đó làm giáo trúc chông gỗ dù không tổn hại được kẻ địch, nhưng kéo dài chút thời gian hành quân của lũ quái cũng rất hiệu quả.

Tài liệu gỗ trúc linh tinh đã qua sơ chế này ở thời điểm quan trọng cũng có thể đem lại tác dụng không nhỏ, mọi người biết thời gian không còn nhiều nên cố gắng tận dụng từng giây từng phút. Đợi tới khi đội tiếp ứng cuối cùng đem lớp rơm rạ phủ lên che chắn xong, mọi người lập tức lui về Hàn Nguyệt thành. Toàn bộ im lặng chờ đợi tin tức của nhóm tiên phong.

Bất chợt một giọng nói kinh hoàng truyền đến “Lão đại! Cái này… không thể tin được?!” Cô Dạ Hàn Tinh tựa hồ sớm đã đoán được không chút bất ngờ nói “Đừng kích động, thấy cái gì thì báo cáo đi.” Yếu nhĩ mệnh tam thiên cũng hứng thú hỏi “Sao vậy? Gặp quỷ?”

Bên kia hít một hơi sâu thận trọng nói “Lão đại. Nhóm thứ ba này là quân đội.” Yếu nhĩ mệnh tam thiên nghe không rõ hỏi lại “Cái gì quân đội? Nhóm thứ hai không phải cũng thế sao?” “Lần này mới thật sự là quân đội!Ngay đến máy bắn đá, thang công thành đều đem tới.” Tình huống này tựa hồ còn hơn những gì Cô Dạ Hàn Tinh đã tính toán từ trước, y nhịn không được nhíu mày nhưng sau đó vẫn bình tĩnh nói “Báo cáo tình hình cụ thể, cùng nhân số.”

*Thang công thành này là loại có to vững trải như máy bắn đá, có chân trụ không phải loại thang leo 2 que tre như nhà mình nhé, như vậy khi áp sát tường thành mới vững không sợ bị lật đổ.vì sao phải giải thích cụ thể coi tiếp sẽ biết.

“Xe bắn đá 12, thang công thành 20, cung tiễn thủ khoảng 200, kỵ binh thì tầm 100, còn lại đều là bộ binh đại khái cở 1000 quân.” Trong giọng nói của hắn có chút run rẩy khó tin được, tựa như không nghĩ tới quái vật công thành sẽ xuất hiện một đại quân quân đội thế này. Cô Dạ Hàn Tinh biết hiện quân tâm bị rối loạn, không khỏi mở miệng giải thích một câu “Mọi người đừng hoảng, nếu là công thành thì tình huống thế này cũng không kỳ quái. Dù sao cũng chỉ là quân đội NPC mà thôi chẳng lẽ chúng ta còn đánh không lại một cái máy?”

Ngữ khí của y như cũ không nhanh không chậm làm cho mọi người nghĩ y đã tính toán từ trước, vì vậy tim vừa treo cần cổ lần nữa lui trở về lồng ngực an an ổn ổn bình thường trở lại. Mọi người im lặng hướng về khe núi đón chờ nhóm bộ đội công thành trong truyền thuyết xuất hiện. Đội quân này so với hai đội đầu siêu cường hơn, IQ cũng cao cấp hơn rất nhiều.

Bọn chúng ở trước khe núi xếp thành từng hàng, khác hẳn hai nhóm đầu trực tiếp đi vào bên trong. Nhóm tiên phong rất chuyên nghiệp không ngừng cấp báo tin tức. Bên trong đội quân này dường như có một tên giống như chỉ huy, cưỡi ngựa cùng nhóm kỵ binh đổi vị trí lùi về phía sau. Đem nhóm tiên phong đang ẩn núp trợn mắt há hốc mồm.

“Lão đại! Bọn chúng điều chỉnh đội hình, bộ binh đi trước kỵ binh đi sau.” Người kia vội vàng nói chỉ sợ bản thân bỏ sót điều gì đó. Cô Dạ Hàn Tinh gật đầu hiểu ý “Không vội, bọn chúng định công phá cơ quan cạm bẫy.” Lưu Nguyệt ở bên nghe xong khóe miệng thiếu điều muốn rút gân, đám NPC này cũng quá có nhân tính đi. Vốn nên trực tiếp xông vào thành cùng mọi người đánh một trận sinh tử, vậy là xong rồi chẳng phải sao.

Quả nhiên như lời Cô Dạ Hàn Tinh nói nhóm bộ binh này bắt đầu chậm rải tiến vào. Giữa đống ngổng ngang đầy rơm rạ che phủ, chúng từng bước từng bước đem cạm bẫy phá hủy, từng chút từng chút tiến vào tựa hồ không hề sốt ruột, không hề bận tâm tới thời gian. Chẳng lẽ là đang so kiên nhẫn? Bên này mọi người chờ đợi đến phát lo, vất vả bố trí cạm bẫy cứ thế bị bọn chúng hủy hết. Kia không phải gọi là tự tìm bất mãn sao, mà càng bực mình hơn là vốn định dùng bẫy để kéo dài tốc độ cùng tiêu hao sức chiến đấu của chúng ai ngờ một chút tác dụng cũng hoàn toàn không có.

Ở giữa một đám game thủ đang càng ngày càng mất kiên nhẫn, Cô Dạ Hàn Tinh như trước vẫn trấn định khiến Lưu Nguyệt có một loại cảm giác như thể mọi chuyện y đều nắm giữ trong lòng bàn tay. Y không nóng vội chỉ bình thản yêu cầu nhóm tiên phong chú ý chặt chẽ vị trí đám quái. Thời gian từng chút trôi qua, đối phương như trước không vội chậm rãi phá bẫy, chậm rãi kéo xe thang công thành từng chút tiến tới. Ngay cả đám kỵ binh cũng thong thả dắt ngựa lặng lẽ theo sát phía sau.

Mãi cho đến khi tiền phương truyền báo cáo đến, nói toàn bộ đội quân đã hoàn toàn tiến vào khe núi. Khóe miệng Cô Dạ Hàn Tinh bất giác gợn cười, nụ cười này làm cho Lưu Nguyệt không khỏi rét run, nụ cười này quá âm hiểm trực giác báo cho nàng y khẳng định đã chuẩn bị mai phục gì đó tốt lắm rồi.

Quả nhiên, giọng trong trẻo lạnh lùng của y vang lên “Không độc, Tay phải, tiểu đội các ngươi bắt đầu công kích đi, Loan đao tiếp ứng.” Ngay cả Lưu Nguyệt luôn ngồi cạnh Cô Dạ Hàn Tinh cũng không ngờ tới, ở đâu ra mà vừa khéo vậy? Không độc cùng Tay phải không phải vừa rồi vẫn đang ở dưới chân thành sao, Loan đao từ khi nào lại chạy tới khe núi đó? Nhưng nàng cũng không có thời gian để lo cũng chẳng có sức mà lo.

Từ trên thành nhìn xuống đã có thể thấy được ít nhiều bóng hình đội quân đang tiến tới, mà sau khi Cô Dạ Hàn Tinh hạ lệnh, ở hai bên sườn núi bắn ra một rừng mưa tiễn nhắm khe sâu hướng tới. Đội quân đang chậm rãi đi tới phía trước đột nhiên bị công kích nhất thời trở tay không kịp, trong nhất thời hỗn loạn, đặc biệt là nhóm bộ binh dưới tình cảnh không có gì che chắn bị động thập phần, nhóm kỵ binh cũng theo đó bối rối không ít.

Tên chỉ huy cưỡi hắc mã kia dường như cũng không ngờ sẽ bị mai phục định lui về phía sau đang điều động đám lính quay đầu. Lúc này Loan đao đem theo tiểu đội đánh tới, lại một trận mưa tên oanh tạt, một lòng đem nhóm quái biến thành con nhím mới hả dạ. Lúc này bất giác tên chủ huy vung đao, tình huống bất chợt biến động, toàn bộ bộ binh kỵ binh như phát điên hướng về phía tường thành vọt tới.

Lưu Nguyệt nhịn không được thở dài! Thế này mới đúng chứ, chúng mày là NPC a! Con người quá rất không làm cho người ta thích ứng, không đầu không đuôi lao về đây mới đúng với thiết kế trò chơi a. Lúc này đám bẫy đơn giản liền tạo ra công dụng, quái bộ binh tốc độ chậm hẳn mà nhóm kỵ binh muốn xông lên trước cũng không khả quan hơn. Vừa phải tránh mưa tên mà còn phải tránh né mớ hầm hố cạm bẫy khiến tốc độ của chúng chậm lại, chẳng mấy chốc đoàn kỵ binh uy vũ tiêu sái hơn phân nửa đều bị tên rơi hố lạc chẳng thể làm được gì.

Nhưng cũng có một ít kỵ binh lọt lưới chạy tới chân thành, nhưng ngay lập tức bị tên găm đầy người sức chiến đấu giảm hẳn. Trên tường thành tổ ma pháp lại không ngừng quăng xuống vài cái ma trận quần thể, những quái kỵ binh còn gượng được cũng đành phải bỏ mình. Mắt thấy quân đoàn kỵ binh cứ thế bị diệt mọi người phấn khích vô cùng, khí thế lại lần nữa dâng trào. Không riêng gì Lưu Nguyệt toàn bộ bang chúng càng thêm tôn sùng Cô Dạ Hàn Tinh, xem y như thần thánh. Dường như cái gì y cũng biết đem từng cử động của địch nhân nắm trong tay. Xem ra, đám quái trận thứ 3 trong truyền thuyết gì đó hiện tại cũng không quá đáng sợ nữa.

Mắt thấy quái bộ binh của đối phương đã tới chân thành, tiểu đội liên kích nỏ trong nhà đã chuẩn bị sẳn liền bắt đầu khai hỏa công kích. Lưu Nguyệt trông thấy một rừng mưa tên bao phủ bầu trời, đem đám bộ binh phía trước từng đám từng đám đốn ngã. Quan chỉ huy của đám quái bộ dạng bối rối, thế cục dường như đang nghiêng về phía bọn họ. Bớt chợt quái bộ binh dùng thuẫn che chắn bảo hộ, cung thủ của chúng cũng bắt đầu hướng bên này công kích. Tên của chúng tựa hồ quấy hỏa dược, vừa bay tới gần tường thành liền bốc cháy.

Trên tường thành Hàn nguyệt chẳng mấy chốc liền cháy một mảng lớn, rất nhiều game thủ bị trúng lữa chỉ còn nửa cột máu. Nhóm trị liệu của Lưu Nguyệt cũng rối tinh rối mù, không ngừng phóng ra mấy cái trị liệu quần thể. Cô Dạ Hàn Tinh không gấp, phân phó tổ cận chiến ẩn nấp gần đó nãy giờ lao ra gia nhập chiến trường. Đối phương tựa hồ không đoán ra bên này vẫn còn mai phục, khiến tần suất bắn của cung thủ bị quấy rối.

Chỉ huy đám quái cũng không phải ngồi không, bộ dạng như đang tính cách triệt hạ thành trì. Trường kiếm hắn vung lên, đại quân phía sau tựa như thấy chết không sờn hung hổ, liều mạng đẩy thang công thành lao về phía tường thành, tốp này rơi liền có tốp khác thế chổ tiến tới. Chẳng mấy chốc đã có hơn mười cái thang dựng bên tường thành. Tổ ma pháp vội vàng không ngừng dùng ma trận công kích lũ binh linh lúc nào cũng có thể bò trên tường thành.

Đối phương công kích liên tục khiến mọi người không kịp trở tay. Mấy chiếc xe bắn đá lại được đẩy tiến lên. Sau đó một màn mưa đá không ngừng phóng tới lao thẳng vào tường thành, khiến không ít game thủ không kịp né tránh ngủm ngay tại chổ. Đến Yếu nhĩ mệnh tam thiên thấy màn này cũng nhịn không được làu bầu “Quá âm hiểm! Hoàn hảo chúng ta không ăn xén ăn bớt nguyên liệu xây thành, bằng không chẳng phải một phát là đi đời nhà ma hết rồi!” Vương giả vô địch không bức xúc như hắn nhưng cũng nhịn không được nói thầm “Khó trách bắt chúng ta tự xây!”

Chiến cuộc trở nên càng căng thẳng, xe bắn đá của đối phương uy lực lớn gây nên không ít thương vong. Đột nhiên đội tiên phong truyền tin đến “Lão đại! Không tốt rồi!” Xem thái độ thất thố của hắn Thiển Thiển nhịn không được xen vào “Có gì thì nói thẳng đi, bọn ta bên này đang bận điên lên đây nè.”

“Thiên hạ vô địch mang theo Thiên hạ hội giết đến!” Hắn hít sâu một ngụm rồi mới cất thành tiếng. Lời hắn vừa ra liền đem tinh thần toàn bộ game thủ Thị huyết minh kéo xuống. Thiên hạ vô địch đâu phải loại tốt lành mà góp lữa đêm đông, cái đống người ngựa đang tới đó vừa nhìn đã biết, là địch không phải bạn.