Luyến Ái Từ Nơi Anh

Chương 58: Chưa kịp nói vĩnh biệt




Chu Thần quay mặt nhìn cô rồi vội ôm vợ vào lòng, anh ôm cô thật chặt, như thể sợ cô sẽ chạy mất.

- Anh đã mơ thấy em đột ngột biến mất, anh cảm thấy rất sợ.

Cô cảm nhận được tim của anh đang đập rất mạnh. Song Kê ôm chằm lấy anh, cố nén sự xúc động rồi dịu dàng vỗ về,

- Em vẫn ở đây mà, vẫn ở bên anh.

Chu Thần cứ ôm chặt cô trong vòng tay, anh dúi mặt vào hõm cổ của cô, chỉ muốn mãi ôm cô như vậy, anh sợ một ngày mở mắt tỉnh giấc sẽ không còn được nhìn thấy cô nữa.

Kể từ ngày gặp ác mộng hôm đó, Chu Thần quyết tâm đưa cô đến ngân hàng IDC, cùng anh làm việc vì anh sợ chỉ cần để Song Kê rời khỏi tầm mắt anh, khi quay lại, anh sẽ không bao giờ được trông thấy vợ.

Mọi kế hoạch về một gia đình nhỏ hạnh phúc, có cô và những thiên thần nhỏ của cả hai đột nhiên tan biến. Giờ đây chỉ còn lại những ngày hạnh phúc trong thấp thỏm âu lo, dẫu ngoài mặt cả hai vờ như vẫn vui vẻ nhưng trong lòng vẫn không thể ngừng đau đáu về diễn biến đau lòng chắc chắn sẽ xảy ra.

Nhờ vào chuyên ngành tài chính ngân hàng đã học cùng quá trình từng thực tập ở ngân hàng khi còn là sinh viên, Song Kê dễ dàng hỗ trợ Chu Thần trong công việc. Cả hai không rời nhau nửa bước, như hình với bóng, quấn quýt suốt ngày, kể cả ở nhà hay nơi làm việc.

Đơn xin nghỉ việc của cô đã được duyệt, thủ tục bán nhà cũng hoàn tất, căn nhà đã được giao cho chủ mới. Song Kê gửi toàn bộ tiền bán nhà vào tài khoản của anh, phòng tình huống xấu đột ngột xảy ra thì anh sẽ thay cô hoàn thành tâm nguyện làm từ thiện.



Hôm nay là sinh nhật của Chu Thần, cô cùng anh đi mua sắm. Lúc cả hai đến nhà hàng sang trọng dùng bữa chiều, Song Kê tặng cho anh một chiếc đồng hồ đeo tay mà cô đã đặt sẵn từ trước, bên mặt trong của dây đeo còn có khắc dòng chữ: “Tặng chồng của em.”

Cô đã sắp xếp mọi thứ để cùng anh đón một sinh nhật thật vui vẻ, hạnh phúc, nhà hàng cũng là cô lựa chọn và đặt bàn. Song Kê còn đặc biệt dặn dò nghệ sĩ đánh đàn piano của nhà hàng chơi một bản nhạc chúc mừng sinh nhật để gửi đến anh.

Chu Thần nói muốn cùng cô quay về tuổi thơ vào ngày sinh nhật. Anh đưa cô đến công viên giải trí, nơi có vô số trò vui chơi, cả hai nắm tay nhau dạo bước, chuyện trò.



- Lúc nhỏ mẹ anh mất sớm, ba anh lấy vợ hai, vì vậy tuổi thơ của anh rất ảm đạm. Tuy sống trong một gia đình thượng lưu nhưng mong muốn được đến công việc giải trí cùng ba mẹ vào mỗi cuối tuần đối với anh rất xa xỉ.

Song Kê ngước mắt nhìn anh, cô hiểu rất rõ cảm giác của anh vì cô cũng phải chịu đựng sự ghẻ lạnh từ chính mẹ ruột của mình. Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ đại thiếu gia nhà tài phiệt được ăn sung mặc sướng, cuộc sống bao người ao ước, nhưng thật ra anh lại có tuổi thơ nhuốm màu u buồn, đơn độc.

Nếu là trước đây, Song Kê chắc chắn sẽ tự tin nói giờ đây anh đã có cô bên cạnh, cô sẽ yêu anh, cùng anh chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Còn hiện tại, trong giây phút ngắn ngủi còn lại bên nhau, cô lại không dám nói những lời ấy vì sợ sẽ càng làm anh tổn thương.

- Vậy nên hôm nay chúng ta hãy cùng nhau vui chơi, trải nghiệm tất cả các trò chơi ở đây để bù đắp lại phần nào đó tuổi thơ của anh.

Nói rồi cô nhón chân, nhẹ nhàng đặt lên má của anh một nụ hôn. Chu Thần nở nụ cười, anh nhiệt tình đáp lại cô nụ hôn ngọt ngào ở môi.

- Anh muốn chơi vòng đu quay.

Chu Thần đưa tay chỉ về hướng một vòng quay lớn trong công viên. Cô liền gật đầu ý, cả hai mua vé rồi nhanh chóng ngồi vào toa. Vòng đu quay lớn bắt đầu chuyển động, liên tục xoay vòng, luân phiên đưa các toa đu quay lên cao rồi lại xuống thấp.

Ở trên cao, cả hai cùng nhau ngắm cảnh đẹp, những tòa nhà cao tầng phát ra ánh đèn lung ling về đêm. Lúc này anh cứ say xưa nhìn ngắm cô, trong tim lại nhói đau khi nghĩ đến một ngày nào đó, Song Kê sẽ rời xa anh.

- Anh không biết nếu thiếu em, anh sẽ phải sống thế nào?

Cô đang đưa mắt ngắm cảnh vật bên ngoài, nghe anh nói lời buồn bã, Song Kê vội quay sang ôm chặt lấy chồng.

- Hôm nay là sinh nhật của anh mà, đừng nghĩ đến những chuyện buồn nữa, chúng ta hãy cùng nhau chơi thật vui có được không?

Chu Thần gật đầu, anh đưa tay chạm vào má cô rồi từ từ rút ngắn khoảng cách giữ hai đôi môi. Đôi vợ chồng hôn nhau say đắm trong khung cảnh lãng mạn, vòng đu quay liên tục xoay tròn.

Bỗng dưng trời đất tối sầm lại, cả hai giật mình rời môi nhau. Tiếng hét của những người tham gia vòng quay trên các toa khác vang lên. Cả công viên, nói đúng hơn là cảthành phố đang chìm vào màn đen tối tăm. Những giọng nói chồng chéo lên nhau, cả hai thấp thoáng nghe thấy có người bảo công viên đột ngột bị mất điện. Vài giây sau, tất cả mọi người có mặt ở công viên đều bị bất động, ngoại trừ anh và cô.

Anh hoang mang cất lời:



- Có chuyện gì vậy chứ?

Trong lúc mọi người đang bất động và chìm vào bóng tối, dường như Song Kê đã nhận ra điều bất thường, cô biết đã đến lúc mình phải rời đi, chỉ là không ngờ lại vào đúng ngày sinh nhật của anh.

Chu Thần nắm chặt lấy tay cô, ban đầu anh không biết, nhưng khi đột nhiên thấy cơ thể của cô phát sáng. Anh ngỡ ngàng, lo lắng nên càng siết chặt tay cô, Song Kê biết bản thân không còn nhiều thời gian nên vội nói:

- Em xin lỗi vì không thể cùng anh đón sinh nhật trọn vẹn. Hứa với em là anh phải sống thật tốt, sau này gặp được người yêu anh thật lòng thì đừng bỏ lỡ. Em thật sự rất yêu anh…

Cô vừa nói, cơ thể vừa dần tan biến thành vô số đóm sáng, trông như những con đom đóm lung linh trong đêm nhưng lại khiến anh không khỏi đau lòng. Sự việc xảy ra quá đột ngột, Chu Thần bất lực nhìn cô dần biến mất ngay trước tầm mắt anh mà không ngừng gọi:

- Song Kê à, em đừng đi…

Cả cơ thể cô nhanh chóng biến thành hành triệu đóm sáng rồi bay tít lên trời cao, hòa vào màn đêm tăm tối.

- Em đừng đi mà…

Anh gào thét thật lớn khi cô đã hoàn toàn tan biến vào hư vô. Bàn tay Chu Thần vẫn đang nắm chặt, nhưng lại không còn tay cô nữa. Những đóm sáng bay lên trời cao rồi mất hút dần. Thoáng chốc ánh đèn vụt sáng trở lại, vòng đu quay tiếp tục chuyển động. Những tiếng nói xung quanh cất lên. Riêng Chu Thần vẫn còn thất thần, bàng hoàng vì chưa kịp định thần với diễn cảnh vừa xảy ra. Anh khẽ mở lòng bàn tay và nhìn thấy chiếc nhẫn cưới của cô.

Vào ngày cả hai đăng ký kết hôn, anh đã chính thức đeo nhẫn cưới vào tay cô, bây giờ người đi rồi, chỉ còn vật ở lại. Bất giác nước mắt anh rơi chẳng thể kiểm soát, lần đầu tiên Chu Thần khóc như một đứa trẻ. Chu Thần nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi thầm trách cô:

“Vợ à, em nói hôm nay sẽ cùng anh chơi hết các trò ở đây mà. Sao em lại thất hứa?”

Quả thật cuộc đời là một chuỗi bất ngờ, dù tính trước tính sau cũng không thể tính ra được ngày sinh nhật của Chu Thần cũng là ngày anh đau buồn nhất, ngày anh mất đi vợ của mình. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng sao lòng anh vẫn rất đau, như thể đang bị bóp nghẹn.

Anh đưa một tay đặt lên ngực rồi bấu chặt vải áo, tim anh đau như muốn vỡ vụn, nước mắt cứ vô thức rơi, bàn tay còn lại siết chặt, giữ lấy chiếc nhẫn cưới còn sót lại của cô. Anh đã cùng cô bước lên vòng đu quay, ấy thế mà khi trở lại, chỉ còn đơn độc mỗi mình anh.