Dưới ánh sáng mặt dây chuyền pha lê hình chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Nhưng rõ ràng đèn phòng khách đã được bật mở nhưng lại lạnh lẽo khác thường, người đàn ông ngồi bên cạnh tôi lại chẳng có một chút ấm áp nào.
Tôi lấy iPad đặt lên đùi, mở ra từng trang một cho anh ấy xem.
" Anh xem, hôn lễ của chúng ta em mặc bộ này được không?"
" Thiết kế của váy này là theo phong cách nàng tiên cá."
" Rất đẹp, giống như có ánh sáng từ trên bề mặt lướt qua vậy."
" Em rất thích bộ váy này, khăn voan cô dâu được thiết kế với những ngôi sao, là cái trước đây anh đã từng đưa em đi xem." ----------
Một giọng nói chế nhạo cắt ngang lời tôi.
Anh ấy ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi.
" Chúng ta cũng có " trước đây" sao?"
Tôi rất muốn nói với người đàn ông trước mặt là có, giữa chúng tôi có rất nhiều rất nhiều những kỷ niệm đẹp đẽ.
Nhưng mà, người đàn ông trước mặt này lại coi tôi thành người xấu có tội ác tày trời.
Anh ấy bóp cằm tôi và hôn lên môi tôi.
Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa một chút tùy ý tao nhã mà u ám.
" Ngoan, đưa thuốc cho anh."