Tôi đã đi đến bệnh viện khám sức khỏe tổng quát.
Mấy ngày gần đây triệu chứng đau đầu ngày càng nghiêm trọng, trước đây tôi không phải người thích đến bệnh viện cho lắm nhưng sau khi Lâm Tự xảy ra chuyện tôi càng luyến tiếc sinh mệnh.( Sợ chết)
Tôi sợ tôi " đi" rồi, không có ai chăm sóc anh ấy nữa.
Anh ấy phải chịu đựng giày vò của địa ngục vô tận một mình, ít nhất tôi vẫn còn ở đây tôi có thể ở trong ngục tù cùng anh ấy.
Lâm Tự anh ấy đang sống bên trong địa ngục.
Thời điểm Lâm Tự làm chuẩn đoán bệnh rối loạn hoang tưởng của mình bác sĩ tâm lí đã từng nói với tôi.
Sở dĩ anh ấy luôn đẩy tôi ra xa là bởi vì trong tiềm thức của anh ấy cảm thấy bản thân nghiện ma túy không xứng với tôi.
Ông trùm ma túy bảo anh ấy kiểm tra hàng hóa, bảo anh ấy hút anh ấy không thể không hút " nó".
Đường đường là một vị cảnh sát nhưng lại bị nghiện ma túy.
Đây chính là địa ngục của Lâm Tự.
Tôi không có cách nào có thể kéo anh ra nhưng tôi có thể ở bên anh ấy.
Báo cáo kiểm tra phải mất một thời gian nữa mới lấy được, trên đường về nhà tôi đã ghé mua thức ăn ngoài ra còn mua một ít hoa baby.
Trong thời gian làm đặc vụ Lâm Tự thường xuyên gửi hoa cho tôi.
Không thể gửi đến địa chỉ nhà của tôi thì anh ấy sẽ gửi đến căn cứ bí mật của chúng tôi.
Chữ của Lâm Tự không hề đẹp nhưng anh ấy vẫn kiên trì như cũ không từ bỏ viết một tấm thiệp nhỏ để trên bó hoa.
Trên đó là lời tâm tình ngắn gọn.
" Tiếc là hành văn của anh không tốt, nếu không anh cũng đã viết về ánh trăng cho em."
" Hôm nay anh đã đi ngắm hoàng hôn, đẹp không bằng một phần vạn so với lúc có em ở đây."
" Gió bên bờ hồ thổi qua, gió nói cho anh biết anh đang rất nhớ em."
" Trương Tịnh Niên thật lòng mà nói anh đang rất nhớ em....."
"..........."
Tôi có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó, anh ấy ở nơi ẩm ướt dưới băng đảng ma túy.
Ngả đầu dựa bệ cửa sổ viết xuống những dòng chữ nghệch ngoặc sến súa này.
Tôi đã cười sau khi đọc xong nó sau đó thành thục cắm hoa vào trong lọ.