Luyến Nhân Vọng Tưởng

Chương 8




Tôi đi đến bệnh viện để băng bó phần đầu bị thương.

Nhân tiện chuẩn bị đi lấy giấy xét nghiệm kiểm tra tổng quát trước đó.

Lấy xong giấy xét nghiệm bác sĩ giải thích cho tôi nội dung trên báo cáo đó có nghĩa là gì.

Tôi đứng trong hành lang của sảnh bệnh viện nhìn dòng người nhộn nhịp đi lại.

Đầu óc trống rỗng.

Lúc bình tĩnh trở lại, tôi chỉ biết nắm thật chặt tờ xét nghiệm đó, nắm chặt đến nỗi mồ hôi tay ướt đẫm trên đó.

Trước đây, tôi cảm thấy nghề nghiệp của tôi có thể khiến tôi hiểu rõ về ý nghĩa của cái chết hơn so với người bình thường.

Sau này, quan niệm về cái chết của tôi đổi thành sợ Lâm Tự chết đi.

Sợ anh ấy sẽ bị phát hiện ra thân phận đặc vụ ngầm của mình.

Sợ anh ấy sẽ không thể quay về cục nữa.



Sợ những kẻ buôn bán ma túy điên cuồng mất trí đó điều tra ra anh ấy khiến anh ấy phải tự tử.

Cái chết đối với tôi mà nói, chính là không để Lâm Tự rời khỏi thế giới của tôi.

Nhưng mà, tôi sắp phải rời khỏi thế giới của Lâm Tự rồi.

Sinh mạng của tôi giống như là đột nhiên đếm ngược, tôi bình tĩnh lái xe, bình tĩnh về đến cửa nhà, bình tĩnh mở cửa nhà.

........ tôi nhìn thấy Giang Đình khoác vai anh ấy, nhưng anh ấy không hề né tránh.

" Giang Đình, cô muốn biến nhà của tôi thành nhà của của cô phải không?"

Tôi lao về phía đó tách 2 người bọn họ ra.

Sợ dây bị kéo căng sẽ có ngày bị đứt vào một ngày nào đó.

Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân rất bình tĩnh, nhưng tôi không thể phớt lờ trước tình huống cực kì tức giận này.

Hơn nữa Giang Đình cô ta còn đưa tay vuốt thẳng mái tóc xoăn của mình.

" Xin lỗi nhé, giống với lần trước là do Lâm Tự tự mình mở cửa cho tôi vào."

Người phụ nữa đó đi đến trước mặt tôi, khom người nói ở bên tai tôi.

" Trương Tịnh Niên, cô quên rồi sao? Lâm Tự đã không phải Lâm Tự của trước kia nói cái gì cũng sẽ đều ở trước mặt cô bảo vệ cô nữa rồi."

" Muốn trách thì trách cô xui xẻo, bây giờ 2 chúng ta lại trở về cùng một vạch xuất phát rồi.'

" Lần này, cơ hội giành chiến thắng của tôi rất lớn."

....... chuyện này khiến tôi nhớ đến rất lâu của trước đây.



Giang Đình là hoa khôi, cô ta phô trương rầm rộ theo đổi Lâm Tự.

Nhưng Lâm Tự lần nào cũng bảo vệ tôi phía sau lưng anh ấy.

" Giang Đình tớ nói cho cậu biết, cậu đừng ở trước mặt vợ tớ nói ra những lời gây hiểu nhầm."

" Người tớ thích chính là Trương Tịnh Niên, mạng sống của tớ, trái tim của tớ và cả thận của tớ tất cả đều cho cô ấy hết rồi......."

..........

Ánh mắt tôi khẽ động di chuyển đến người đang đứng bên cạnh tôi, Lâm Tự.

Giang Đình nói, là anh ấy mở cửa cho cô ta.

Hóa ra anh ấy của hiện tại sẽ không từ chối Giang Đình nữa.

Tôi chợt cảm thấy cơn giận vô cớ cuộn lên trong lòng, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái?

Người vẫn luôn chăm sóc anh ấy là tôi, dựa vào cái gì muốn tôi làm người xấu, dựa vào cái gì đẩy tôi ra, dựa vào cái gì nhìn tôi với ánh mắt điềm nhiên như không đó.

Em sắp chết rồi, Lâm Tự anh có biết điều đó không?

Lâm Tự em cũng biết buồn mà.

Không phải anh nói thích em nhất sao? Vậy tại sao anh lại nhìn em với ánh mắt hờ hững như vậy?

Tại sao người bị đẩy ra lại là em? Anh hận em như vậy phải không? Nóng lòng muốn thoát khỏi tôi như vậy phải không?

Tôi túm lấy cổ áo Lâm Tự và đẩy anh ấy ra ngoài cửa.

" Anh đi đi, anh cùng Giang Đình đi đi!!!"

" Chúng ta đời này không cần gặp mặt nhau nữa, em không quản anh nữa!"

" Em sẽ không quản anh nữa!!!"

Đây là lần đầu tiên tôi tức giận với anh ấy kể từ sau khi anh ấy được đưa ra khỏi hiện trường vụ án.

Trải qua nhiều năm như vậy, bất luận anh ấy đối với tôi làm cái gì, anh ấy coi tôi thành cái gì, tôi cũng chưa từng tức giận với anh ấy.

Thế nên, tôi dường như thấy anh ấy lúng túng trong giây lát.

Hai người bọn họ bị tôi đuổi ra bên ngoài, tôi dựa lên cửa cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của mình.

Trong túi quần, tờ xét nghiệm được tôi gấp thành 4 đó đã bị tôi xé vụn.

Tôi cấu vào trong lòng bàn tay, che đi cơn đau đầu hỗn loạn của mình.

Lâm Tự, em sẽ không quản anh nữa.

Anh muốn em quản anh, em cũng không quản.