Trong mắt Lan Quý phi loé lên sự hung ác, nàng liếc qua nữ nhân đứng quay lưng phía sau Hoàng đế, ra vẻ rộng lượng bảo: "Nhất định là do trong lòng muội muội có oán khí mới làm ra những chuyện thế này, chi bằng lấy nhỏ răn lớn, phạt muội muội quỳ đến hừng đông, Hoàng thượng thấy ổn thoả không?"
Cảnh Hạo nhìn màn sương lượn lờ xung quanh mặt hồ trong vắt, thấp giọng đáp: "Được."
Lan Quý phi nhìn sắc trời tối sầm đang mưa lất phất, ngón tay mảnh khảnh như búp măng giơ lên: "Vậy muội muội cứ quỳ ở đó, ngẫm nghĩ cho kỹ đi."
Đầu ngón tay nàng ta chỉ về một khu vực rất tốt, đó là chỗ duy nhất có đá vụn sắc nhọn trên con đường này.
Mộc Cận Nhi vẫn duy trì sự im lặng là vàng từ đầu đến cuối, nàng bước ra khỏi định, quỳ rạp lên phiến đá mà Lan Quý phi đã chỉ. Hơi ẩm từ cơn mưa phùn phủ lên đôi gò má một lớp nước mỏng, khiến dung mạo của nàng càng mờ ảo như hoạ.
Cảnh Hạo thì từ đầu đến cuối lại chắp tay đứng ở trong đình, ánh mắt mơ hồ nhìn về màn mưa mù mịt xám xịt phương xa.
Chúng phi tần thì nhiệt tình hơn bao giờ hết, liên tục lấy khăn lụa chấm chấm lên vết thương bé tẹo trên gò má ẩm ướt của Lan Quý phi.
Ngoài trời càng lúc càng nặng hạt, chẳng mấy chốc, một cơn mưa như trút nước kéo xuống.
Cuối cùng Cảnh Hạo quay người, rời khỏi đình nghỉ mát, Hỉ nhi công công vội vàng giơ ô lớn che mưa cho Hoàng đế. Hắn chậm rãi đi dọc theo con đường trải đầy sỏi, lúc đi ngang qua Mộc Cận Nhi cũng chẳng buồn nháy mắt, đôi ủng vàng thêu rồng vẫn tiếp tục đạp lên màn mưa đi về lầu gác phía trước.
Đám phi tần tựa hồ rất đắc ý. Từng suy nghĩ ác độc như dao cứa lại nhẹ nhàng xuất hiện theo bước chân Hoàng đế dần xa. Cuối cùng, một mỹ nhân tính tình kiêu ngạo đạp một cái vào lồng ngực Mộc Cận Nhi rồi nhếch miệng rời đi.
Mộc Cận Nhi dường như đã không cảm giác được màn mưa lạnh thấu xương tuỷ táp mạnh vào người, cũng không cảm thấy đá sỏi dưới đầu gối sắc bén thế nào, cũng không cảm giác cú đá từ đôi chân ngọc ngà của vị mỹ nhân kia mạnh mẽ bao nhiêu, nàng giống như một pho tượng đá, vô cảm quỳ ở góc này, hoà làm một với màn mưa.
Trong cung Trường Lạc, Cảnh Hạo phẩy tay áo, sải bước ra ngoài cửa, nhìn cơn mưa to như trút nước, lạnh lùng lên tiếng: "Cận phi còn quỳ ở đấy."
Hỉ Nhi cúi người đáp: "Phải."
Đột nhiên Cảnh Hạo đi xuyên qua màn mưa, chạy ào ra ngoài cung.
Hỉ Nhi vội vàng xoè ô đuổi theo, ra đến cửa cung, hắn dừng bước lại, suy nghĩ một chốc rồi lên tiếng phân phó: "Ngươi đi truyền lời cho Cận phi, bảo nàng đến xin lỗi Lan Quý phi, sau đó về đây... Về cung đi."
Hỉ Nhi chạy ào đi đến hồ Tinh Hoa với tốc độ như bị chó ruột, trong chốc lát lại như bị chó rượt mà chạy về.
"Hoàng thượng, nương nương nói mình không sai, người không chịu đi xin lỗi."
Sắc mặt Cảnh Hạo tái nhợt, dáng vẻ tuấn tú cứng đờ: "Cận... Cận phi này, sao lại thế chứ." Hắn lại xông vào màn mưa, lại dừng bước, hắn siết tay thành nắm đấm, ngửa đầu nhìn màn đêm đen nhánh rồi từ từ nhắm mắt, cảm nhận từng giọt mưa to như hạt đậu táp vào gương mặt tuấn tú của mình.
Hỉ Nhi cuống quýt giương ô che chắn cho chủ tử. Chủ tử lại gầm lên đuổi hắn đi.
Thế là, bên trên con đường sỏi bên cạnh hồ Tinh Hoa, Mộc Cận Nhi đã quỳ trong màn mưa suốt một đêm dài, trong đình viện rộng lớn mà trống vắng của cung Trường Lạc, Cảnh Hạo cũng cam tâm tình nguyện ngâm mình trong màn mưa cả đêm.
Tình tiết này khiến người ta nổ bùm ra mấy chữ, làm vậy để chi? Làm vậy để làm chi.
Tên Hoàng đế không có phong phạm Hoàng đế này chỉ hận không thể cho người ta tát hắn hai cái, sau đó lại ôm hắn vào ngực an ủi dỗ dành một thôi một hồi. Thật là xoắn não mà!
Kết quả của buổi tắm gội hoàn toàn đến từ thiên nhiên này là sau khi Mộc Cận Nhi kết thúc hình phạt, sáng sớm nàng tập tễnh quay về cung Vô Ưu, cả hai cẳng chân đều tê dại không còn cảm giác; Cảnh Hạo thì nhiễm phong hàn nặng, mơ mơ màng màng uống thuốc mấy ngày vẫn chưa khỏi.
Thái hậu ắt là nộ khí xung thiên, nhất thời trí tuệ cũng giảm sút, lại đi gây khó dễ cho một đám thái y: Chỉ là cảm mạo mà còn không trị được, nếu Hoàng đế không tỉnh lại, toàn bộ thái y trong Thái y viện này tự chặt hai tay hai chân, mang đầu đến đây gặp ai gia.
Vấn đề khó khăn cần kỹ thuật cao siêu này lập tức khiến toàn thể thái y mặt mũi xám ngoét, quỳ sụp xuống rên rỉ, gào khóc nói Hoàng thượng không phải mắc chứng phong hàn thông thường, mà vì lửa giận công tâm nên sốt cao không lui, bọn họ cũng không phải pháp sư, nhất định không thể làm ra động tác yêu cầu độ khó cao như tự chặt bỏ tứ chi đi dâng đầu như Thái hậu yêu cầu.
Trí tuệ của Thái hậu dường như được khôi phục, bà ép hỏi hạ nhân cung Trường Lạc, mới biết đầu đuôi câu chuyện hoang đường vào ngày Hoàng đế dầm mưa.
Lại là yêu nữ quấy phá.
Lúc này Hoàng đế đang hôn mê là cơ hội tốt, Thái hậu không tốn chút sức lực nào vẫn có thể dễ dàng bắt Mộc Cận Nhi.
Đến khi Cảnh Hạo tỉnh lại, hắn cho người lui xuống, chỉ giữ lại Hỉ Nhi công công hầu hạ, khản giọng hỏi thăm vị Cận phi không làm hắn tức chết thì không thôi hiện giờ như thế nào.
Hỉ Nhi công công quỳ sụp xuống đất, mếu máo khóc tang: "Thái hậu có chỉ, Cận phi vô đức, khiến long thể bị thương, đã ban chết cho Cận phi, ném ra bãi tha ma."
Cảnh Hạo vừa mới tỉnh dậy suýt nữa ngã sấp xuống, gương mặt tuấn tú trắng bệch không chút huyết sắc, hắn đè tay lên lồng ngực, loạng choạng chạy như bay đến bãi tha ma.
Khi chúng nô tài đuổi đến, khung cảnh bọn họ nhìn thấy chính là Hoàng đế giống như nổi điên, xốc lên từng cỗ thi thể thảm khốc của đủ kẻ tử tướng ở bãi tha ma đang bốc mùi hôi thối.
Bọn họ ngăn cản Hoàng đế lật tìm thi thể ở bãi tha ma mấy bận, hết cách đành phải nói ra sự thật.
Lúc Cảnh Hạo biết Mộc Cận Nhi không chết mà chỉ bị Thái hậu giam lỏng trong phòng tối, hắn nhìn mặt đất đầy thi thể mà bật cười. Trong khung cảnh này, nụ cười kia vừa tràn đầy tình ý vừa vô cùng rùng rợn.
Hoá ra là do Mộc Cận Nhi mạng lớn, mà không chỉ mỗi nàng mạng lớn, ngay cả sinh mệnh của hài tử trong bụng nàng cũng tương đối lớn, trải qua một phen quỳ trên đá nhọn mưa to xối xả ngực bị đạp mạnh nhốt vào phòng tối, rồi mấy ngày sau đó chỉ có thể ăn vài cái màn thầu mốc meo, vậy mà hài tử không bị hư mất, đây thật sự là kỳ tích.
Cũng có thể nói là hài tử trong bụng cứu mạng của nàng, lúc Thái hậu hung hãn muốn lấy mạng nàng, một lão ma ma giàu kinh nghiệm đã phát hiện Mộc Cận Nhi chảy máu thân dưới nên gọi thái y đến bắt mạch. Nhờ vậy mới biết Mộc Cận Nhi đã mang thai hai tháng.
Chuyện này khiến Mộc Cận Nhi vô cùng chấn kinh, vốn dĩ nàng cho rằng tỉ lệ bản thân thụ thai là vô cùng xa vời, cho dù có hài tử thì chắc chắn cũng không chịu nổi một chút giày vò nào, chỉ cần gió thổi hay ngồi xổm đi nhà xí cũng có thể làm thai nhi suy nhược, không ngờ hài nhi trong bụng có thể trải qua cường độ rèn luyện cao thâm bậc này.
Đứa nhỏ này nếu thật sự ra đời, nhất định là một đại anh hùng hô mưa gọi gió, cho dù xui xẻo không gặp thời vận, không lên được bảng xếp hạng anh hào thì chí ít cũng trỏ thành đại ma đầu hô mưa gọi gió.
Thái hậu nhìn Hoàng đế vừa mới đi quật mồ về, đau lòng nhức óc nói: "Ai gia đúng là chọn ra một Hoàng đế tốt, từ thuở Tam Hoàng Ngũ Đế đến nay, có mỗi con là vị Hoàng đế nhảy xuống bãi tha ma để đi nhặt từng cái thi thể, thật khiến cho ai gia tự hào."
Chẳng ngờ Hoàng đế lại lạnh lùng đáp trả: "Nếu Cận phi không còn, trẫm nhất định tận tay đưa Thái hậu đến bãi tha ma, có một vị Hoàng đế hai lần liên tiếp đến bãi tha ma để chuyển thi thể, có phải Thái hậu lại càng tự hào thêm không."
Nếu không phải sau lưng có lão ma ma đỡ lấy, Thái hậu trải qua gió sương một đời ắt sẽ lăn đùng ra.
Cảnh Hạo nghiêm mặt nói: "Thái hậu đã biết địa vị Cận phi trong lòng trẫm, ngày sau Thái hậu chung sống với Cận phi thế nào, ấy là do trí tuệ của Thái hậu."
Thái hậu xô lão ma ma đang đỡ mình ra, cả người run rẩy đi tới gần Hoàng đế: "Nhi tử của ai gia mất lúc tráng niên, con cũng không phải do ai gia sinh ra, con có biết vì sao ai gia vứt bỏ tôn nhi thân sinh để chọn con làm Hoàng đế Bắc Yên không hả?" Thái hậu phóng mắt về cương thổ bao la ngoài xa. "Từ nhỏ con đã trầm ổn thông minh, sau khi lớn lên cũng nổi bật hơn các thân vương, ai gia một lòng cho rằng con có thể đảm nhận chức trách lớn, hưng thịnh Bắc Yên ta, nhưng hôm nay Hoàng đế lại vì nữ nhi mà trở mặt với ai gia, làm ra hành vị khiến người trong thiên hạ chế nhạo thế này. Con định đối mặt với tín nhiệm ai gia dành cho con thế nào, đối diện với vương toạ chí cao vô thượng trên điện Kim Loan thế nào hả."
Cảnh Hạo cúi người, thần sắc lạnh lùng: "Thái hậu nhìn xa trông rộng, nhất định là thấy tôn nhi tuổi nhỏ không thể giữ được vương toạ, sớm muộn cũng bị trẫm thay thế, chi bằng thuận theo thiên đạo, nhường hoàng vị cho trẫm, lại còn thu được mỹ danh trong thiên hạ."
Đôi tay Thái hậu run lên, thật là muốn chọc giận bà tức đến trúng gió.
Cảnh Hạo đứng thẳng người lên: "Tất cả phi tần của trầm đều do Thái hậu lựa chọn, chỉ có mỗi Cận phi là do trẫm lựa chọn, Cận Nhi chính là tình cảm chân thành trong lòng trẫm, mong Thái hậu thành toàn." Nói xong thì thoải mái rời đi.
Trong cung Vô Ưu, Mộc Cận Nhi ngủ bù một giấc, nhắm mắt cả ngày, khi tỉnh dậy thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng là long nhan không giấu được mừng rỡ của Cảnh Hạo.
Mộc Cận Nhi vô cảm đứng dậy, không định ngủ tiếp mà quỳ xuống: "Hoàng thượng khai ân, cho phép thần thiếp sau khi sinh hạ hoàng nhi thì biếm làm thứ dân, để thần thiếp tự do thanh tịnh. Nếu không đừng trách thần thiếp..." Ngón tay mảnh khảnh đặt lên bụng mình, những lời còn lại chưa cần nói ra cũng đủ để đối phương lạnh đến xương tuỷ.
Cảnh Hạo kinh ngạc nhìn Mộc Cận Nhi lạnh lùng như băng sương, hắn trằn trọc một lát, bất chợt cười lên, dịu dàng đỡ nàng đứng dậy: "Cận Nhi ắt là đang khó chịu vì ngày đó trẫm đã trách phạt nàng, nên mới giận dỗi với trẫm, trẫm xin lỗi nàng mà, trẫm chỉ muốn nàng chủ động tìm trẫm, chỉ cần nàng dịu dàng với trẫm, hay nàng cười một cái thôi, cái gì trẫm cũng sẽ bỏ qua hết cho nàng, trẫm..."
"Lời thần thiếp nói cũng không phải trò đùa, thần thiếp sinh hạ hoàng nhi xong, xin người trả thần thiếp tự do." Mộc Cận Nhi lạnh mặt quỳ xuống, tiếng nói lạnh lùng cắt ngang hắn.
Cánh tay vốn muốn đỡ mỹ nhân đứng dậy cứ thế cứng đờ giữa không trung. Cảnh Hạo ngồi xuống phía sau, đờ đẫn hồi lâu, khoé miệng nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ, tựa hồ như mỉa mai: "Thôi đi."
Lúc bóng người cô đơn đi ra khỏi cửa cung Vô Ưu, y phân phó bọn nội thi mang đồ ăn y phục tốt nhất nội cung đến cung Vô Ưu, để nương nương yên tâm dưỡng thai.
Mộc Cận Nhi ngồi trước gương trang điểm, trong tay cầm một cây trâm làm từ dương chi bạch ngọc, trên bàn trang điểm còn một cái túi gấm hơi ngả vàng.
Nhìn tình cảnh này, ta tự nhận mình là kẻ trí tuệ uyên thâm lại không thể đoán ra suy nghĩ trong lòng Mộc Cận Nhi.
Nàng ta thật sự không có chút tình ý nào với Cảnh Hạo, vẫn còn giữ nguyên tình cảm với Chu Dục Lương quốc, muốn ngày sau rời khỏi Hoàng cung Bắc Yên mà tìm lại tình nhân cũ để nương tựa. Hay trong trái tim sớm đã nguội lạnh lại nảy sinh một tình cảm khác, làm tâm trạng thêm rối bời.
Khuôn mặt nhỏ của Thấm Nhi nhăn nhúm cả lại, nàng ta bưng chén huyết yến mà Hoàng đế sai người mang tới đặt lên bàn ngọc.
"Tiểu thư, sao người phải làm vậy, sao người cứ phải chọc giận Hoàng thượng chứ?"
Mộc Cận Nhi lấy một tờ giấy bên trong túi gấm, chậm rãi mở ra. Khoé miệng mệt mỏi đáp: "Ta chỉ không muốn thấy sắc mặt hư tình giả ý của Hoàng thượng thôi. Hắn quan tâm đến ta chẳng qua là vì trong bụng ta có huyết mạch hoàng thất, cũng đâu cần mang cái mặt nạ chân tình với ta làm gì, nhìn vừa không thú vị vừa bất lực."
"Không đâu, tiểu thư, Hoàng thượng tốt với người như vậy..."
"Ngươi có nhớ lúc trước Chu Dục đợi ta như thế nào không, sau đó thì sao? Chẳng qua là hư tình giả ý của nam nhân mà thôi. Mà ta bất quá cũng là vật hy sinh trong chuyện tranh đấu Hoàng gia. Mang tiếng thiên nữ vô thượng vinh quang rồi sống đời tạm bợ. Nếu ta không phải thiên nữ, Hoàng đế e là chẳng thèm ngó đến ta. Cho dù ta là thiên nữ, lúc Hoàng đế biết ta không chịu sinh Hoàng tử cho hắn thì cũng bạc bẽo vô tình." Nàng ôm lấy lồng ngực, ánh mát buồn bã, khàn giọng nói. "Mà ta chỉ muốn bảo vệ trái tim đã có trăm ngàn lỗ thủng này, giữ vững một chút tôn nghiêm cuối cùng mà thôi."
Tờ giấy tuyên trong lòng bàn tay được mở ra, hai chữ "Chờ ta" được viết bằng nét chữ cứng cáp, từng giọt nước mắt của Mộc Cận Nhi thi nhau rơi xuống: "Vết xe đổ ngày đó, bây giờ không thể đi theo nữa, cảm giác nhói lòng xé thịt đó, một lần là đủ rồi."
Đây là lần đầu tiên Mộc Cận Nhi khóc kể từ ngày đến Lương quốc, nàng khóc đến đứt ruột đứt gan, ánh trăng bên ngoài cửa sổ dường như cũng đang phản chiếu một niềm đau không thể nương tựa.
Hàng lông mi không ngừng rung động, trên tờ giấy tuyên viết hai chữ "Chờ ta" trong lòng bàn tay dần dần bị nước mắt thấm ướt, ký tự trở nên lộn xộn, sau cùng chẳng còn phân biệt được.