Nghe được lời này, Thẩm Thần thần sắc hơi thanh tỉnh, đáy mắt hiện lên một mặt châm chọc.
Nếu cậu nhớ không lầm, Hoắc Nam Phong cũng là như thế này đối với Tô Tiêu đi?
Mặt ngoài ôn nhu mà dỗ dành cô ta, kỳ thật lại đem cô ta coi như một công cụ nối dõi tông đường, nếu không phải nhìn thấy bức ảnh Hoắc Nam Phong giấu ở trong bóp tiền kia, Thẩm Thần còn tưởng rằng Hoắc Nam Phong yêu thương Tô Tiêu là thật.
Hiện giờ Hoắc Nam Phong lại dùng này bộ dạng ôn nhu cùng thái độ dối trá này mà quan tâm cậu, Thẩm Thần không cần nghĩ cũng biết ý tứ của đối phương, đơn giản là đem cậu trở thành vị bạch nguyệt quang kia mà thôi.
Hoắc Nam Phong đắm chìm trong sự ôn nhu của bạch nguyệt quang kia, mà Thẩm Thần chính là người sắm vai bạch nguyệt quang. Thẩm Thần dám đánh đố, lúc này chính mình nếu là vạch trần Hoắc Nam Phong dối trá, Hoắc Nam Phong lập tức liền sẽ trở mặt!
Nếu Hoắc Nam Phong nghĩ đến muốn cùng bạch nguyệt quang phong hoa tuyết nguyệt chuyện xưa, vậy thì cậu không ngại bồi người này diễn một vở, chờ Hoắc Nam Phong say mê trong đó thì buông phòng, cũng chính là thời cơ tốt nhất cậu rời khỏi A thành.
Ngắn ngủn thời gian vài giây, suy nghĩ của Thẩm Thần thay đổi liên hồi, trên mặt lại không lộ dấu vết nửa điểm, chỉ thấp giọng nói: "Có thể là tối hôm qua cảm lạnh, đầu rất đau, như muốn nổ tung."
Hoắc Nam Phong duỗi tay sờ lên trán cậu, nhíu mày nói: "Có điểm sốt nhẹ, tôi đi cho cậu ít thuốc."
Thẩm Thần trong bụng có hai Tiểu Đậu Tử, nào dám tùy tùy tiện tiện uống thuốc, liền nói dối: "Vừa rồi tôi đã uống rồi."
Dừng một chút, cậu lại nói: "Hoắc Nam Phong, tôi muốn uống nước."
Đối với Thẩm Thần yếu đuối mà nhờ vả như này, Hoắc Nam Phong tâm tình tức khắc sung sướng không ít, lửa giận từ nhà cũ bên kia mang lại đây tan đi đến bảy tám phần.
Hắn nghĩ Thẩm Thần nếu là luôn biết thức thời như vậy, cậu tự nhiên cũng sẽ không khó xử, còn hắn sẽ đau lòng một ít.
Đương nhiên, Hoắc Nam Phong còn có điểm EQ, không đến mức tại đây mà nói ra.
Hắn mang cho Thẩm Thần một ly nước ấm, săn sóc hỏi: "Ăn bữa sáng chưa?"
Thẩm Thần cầm lấy cái ly, lắc lắc đầu: "Không muốn ăn."
Hoắc Nam Phong lập tức gọi điện thoại cho Ngọc Tường Viên bên kia, kêu mười mấy món Thẩm Thần ngày thường thích ăn mang đến, Thẩm Thần không có ngăn cản, uống xong sau liền về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Cậu không phải là cố ý giả bệnh cho Hoắc Nam Phong xem, xác thật là cảm lạnh, yết hầu đều đau rát, đầu lại đau đến lợi hại, hơn nữa tối hôm qua ở trong nhà Tần Mộ Bạch không ngủ được, trở lại biệt thự liền muốn đi ngủ.
Nhưng cậu không dám tùy tiện uống thuốc, sợ đối với thai nhi có ảnh hưởng, hơn nữa chỉ là sốt nhẹ, uống nhiều nước ấm một chút ngủ thêm một giấc thì sẽ tốt hơn thôi.
Nửa giờ sau, Ngọc Tường Viên bên kia đem đồ ăn giao tới.
Hoắc Nam Phong tiến vào phòng ngủ đánh thức Thẩm Thần, ép cậu ăn một ít cháo cá thát lát, làm cho Thẩm Thần rất muốn phun ra, lại sợ Hoắc Nam Phong nhận ra cái gì, đành phải nhịn xuống.
Đợi Hoắc Nam Phong rời khỏi phòng ngủ, Thẩm Thần lập tức vọt vào toilet, nôn toàn bộ số cháo vừa ăn được ra, trong miệng cùng với ở cổ vẫn còn mùi cháo cá buồn nôn kia.
Mang thai mới được hai tháng, cậu nôn nghén mãnh liệt như vậy, khó bảo toàn Hoắc Nam Phong sẽ không nhìn ra cái gì...... Thẩm Thần nhìn vào chính mình trong gương thấy một khuôn mặt trắng bệch, giữa mày mang theo sự lo lắng.
Hoắc gia ra tay thủ đoạn tàn bạo, bỏ cha lấy con việc này không phải là không được.
Đương nhiên, không phải nói Hoắc Nam Phong sẽ giết cậu, chỉ là Hoắc gia một khi biết cậu mang thai, chờ bé con được sinh ra, cậu cả đời này cũng đừng mong gặp được chúng.
Cho nên vô luận như thế nào, cậu đều không thể để Hoắc Nam Phong phát hiện được việc này, hơn nữa khi bụng còn chưa lộ rõ phải rời khỏi A thành, nếu không thì muốn đi cũng không được
"Anh giúp em." Nghĩ đến câu nói tối hôm qua Tần Mộ Bạch ôn hòa lại kiên định mà nói với mình, Thẩm Thần không khỏi giật mình, tầm mắt dừng ở hình bóng mình trong gương, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Từ phòng tắm ra tới, Thẩm Thần mở WeChat ra, nhắn tin cho Tần Mộ Bạch: "Tôi đáp ứng điều kiện của anh."
Không đầu không đuôi một câu, lại ở đầu kia không đến một phút đã trả lời lại, thật giống như Tần Mộ Bạch vẫn luôn đang chờ đợi tin tức này của cậu.
Tần Mộ Bạch nói: "Em yên tâm, anh sẽ vì em mà chuẩn bị tốt hết thảy. Bất quá chuyện này yêu cầu phải đúng thời cơ, em tạm vẫn phải chờ đợi một chút."
Thẩm Thần nhắn lại: "Tôi biết, cảm ơn anh."
Tần gia cùng Hoắc gia đều là hào môn trong giới đại gia tộc, đều hợp tác làm ăn với nhau, muốn giúp cậu không tránh khỏi phiền toái.
Tần Mộ Bạch không có khả năng sẽ vì cậu mà tùy tiện cùng Hoắc Nam Phong đối đầu, cho nên Thẩm Thần lý giải ý tứ của Tần Mộ Bạch, không trông cậy vào anh có thể lập tức giúp mình thoát khỏi Hoắc Nam Phong.
Bởi vì bị sốt, đầu Thẩm Thần đau muốn nứt ra, cùng Tần Mộ Bạch nói không hai câu liền đi ngủ, Hoắc Nam Phong tiến vào khi nào cũng không biết.
Hoắc Nam Phong ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm Thẩm Thần nhìn một hồi lâu, ánh mắt ghim chặt vào người cậu, càng xem càng mê muội, càng xem càng động tâm.
Hắn thậm chí có điểm hoài nghi Thẩm Thần chính là Cố Tiêu, bằng không hai người như thế nào có thể lớn lên giống nhau như vậy, mặc kệ là mặt mày, hay là mũi, tựa hồ đều không sai biệt mấy.
Đương nhiên, nếu nhìn kĩ lại, Thẩm Thần cùng Cố Tiêu vẫn là có một chút khác nhau.
Tỷ như Thẩm Thần đồng tử là khói bụi sắc, mà Cố Tiêu đồng tử là màu nâu; lại tỷ như Thẩm Thần sau eo không có vết bớt giống như Cố Tiêu, nhấp môi cười lại có má lúm đồng tiền, nhưng Cố Tiêu là không có má lúm đồng tiền.
Bốn năm trước lần đầu tiên ở trong yến hội nhìn thấy Thẩm Thần, Hoắc Nam Phong thiếu chút nữa cho rằng Cố Tiêu sống lại.
Cố Tiêu ở 6 năm trước mất tích bởi gặp sóng thần, đội cứu hộ tìm suốt hai tháng cũng chưa tìm được thi thể.
Nhưng không ai cho rằng Cố Tiêu có thể chạy thoát khỏi đợt sóng thần ấy, thi thể của cậu không phải bị sóng cuốn đi thì là bị sinh vật biển ăn mất rồi.
Huống hồ Cố Tiêu nếu là còn sống, sao có thể không trở về Cố gia, điểm này Hoắc Nam Phong vô cùng rõ ràng.
Nhưng lý trí là lý trí, tình cảm lại không phải dễ dàng khống chế như vậy.
Tựa như Thẩm Thần nói như vậy, hắn một mặt mặc kệ đem Thẩm Thần làm như Cố Tiêu, hưởng thụ mộng đẹp giả dối, một mặt lại rõ ràng biết rằng Thẩm Thần không phải Cố Tiêu,dù thế nào cũng không thể thay thế được.
Hoắc Nam Phong cũng nghĩ tới, nếu là Thẩm Thần thức thời một chút, hiểu chuyện một chút, lại vì Hoắc gia sinh mấy đứa con, hắn cũng sẽ không ly hôn với cậu.
Chỉ là Thẩm Thần tính tình kia thật sự làm Hoắc Nam Phong không thể nhịn được nữa, không bằng ly hôn càng tốt. Ai ngờ ly hôn, hắn lại cảm thấy ở trên giường vẫn là nhìn gương mặt Thẩm Thần làm càng thoải mái!
Nghĩ đến đây, Hoắc Nam Phong trong lòng nảy ra một trận khô nóng, tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Thần, không có bất luận cùng do dự liền hôn một cái, hôn đến còn đặc biệt mãnh liệt.
"Ưm......" Thẩm Thần bị hắn đánh thức, cau mày, ý thức còn mơ mơ màng màng, duỗi tay đẩy Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong không chỉ có không tránh ra, ngược lại gia tăng lực hôn, hung hăng mà mút vào lưỡi cậu, đôi tay nắm chắc lấy tay cậu.
Nguyên bản phòng ngủ an tĩnh, thực mau truyền đến âm thanh môi lưỡi giao nhau, thậm chí còn có thanh âm Hoắc Nam Phong dùng sức......