Mới vừa hỏi xong những lời này, điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng "Tít tít bụp".
Điện thoại bị cắt đứt.
Hoắc Nam Phong một lần ấn gọi lại, gọi lại hai lần, đều là nghe thấy tiếng của tổng đài báo lại.
Có thể là do điện thoại Thẩm Thần hết pin.
Hoắc Nam Phong bực bội mà nghĩ, liếc mắt nhìn xung quanh lại thấy có vết máu, là ở phía dưới bàn uống nước, cũng chính là chỗ Thẩm Thần ngã vào, không khỏi mà sửng sốt một chút.
Cậu ta bị chảy máu? Chảy máu chỗ nào? Là bị đụng vào trán ư?
Không đúng, lúc ấy trên trán cậu ta không có bị thương... Hoắc Nam Phong gắt gao mà nhìn chằm chằm vết máu trên sàn nhà, sắc mặt rất khó coi, trong đầu không khống chế được mà nhớ lại hình ảnh Thẩm Thần cuộn tròn trên mặt đất.
Là bụng? Hay là eo? Hoặc là chỗ khác? Vừa rồi hộ sĩ kia nói cái gì? Hình như nói Thẩm Thần thân thể không thoải mái, đang ở bệnh viện Thụy Nguyên kia kiểm tra.
Hoắc Nam Phong bỗng nhiên nhấc chân đi ra ngoài, muốn đến bệnh viên Thụy Nguyên tìm Thẩm Thần.
Có lẽ liền chính hắn cũng chưa nhận thấy được lúc này tâm tình có bao nhiêu lo lắng, so với khi nhận được điện thoại Hoắc lão gia tử nói Tô Tiêu xảy ra tai nạn xe cộ còn muốn sốt ruột.
Từ biệt thự đi ra, Hoắc Nam Phong lái xe với tốc độ rất nhanh, một đường hướng thẳng bệnh viện Thụy Nguyên mà đi.
Không ngờ chạy đến nửa đường, xe bị kẹt trên cầu vượt, trước sau đều là hàng xe thật dài, lại không thể quay đầu lại, chỉ có thể ngồi chờ.
Hoắc Nam Phong nhíu chặt mày, chửi nhỏ một tiếng, nhịn không được lại lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Thần, gọi vài lần vẫn là tắt máy, đành phải từ bỏ.
Cũng không biết là cậu rốt cuộc bị thương ở đâu.
Hoắc Nam Phong nhớ lại bộ dạng đau đớn của Thẩm Thần sau khi bị ngã vào bàn uống nước, trong lòng có chút hối hận, rồi lại tức giận Thẩm Thần lòng dạ tiểu nhân.
Biết rõ tấm ảnh của Cố Tiêu đối với hắn rất quan trọng, còn một hai phải lấy trộm, cầm lại không chịu thừa nhận, muốn tự tìm chết sao.
Hoắc Nam Phong chính là tâm phiền ý loạn, Hoắc phu nhân bỗng nhiên gọi đến cho hắn.
Vừa mới nghe máy đã nghe thấy Hoắc phu nhân tâm trạng không vui vẻ mà hỏi: "Nam Phong, con sao vẫn giữ lại ảnh của Thẩm Thần? Tiêu Tiêu nếu biết được, sẽ rất buồn, ông nội con cũng sẽ tức giận."
Ảnh Thẩm Thần?
Trong nháy mắt, Hoắc Nam Phong bỗng nhiên nhớ tới một việc.
Hai ngày trước trong thư phòng tại nhà cũ, Tô Tiêu nói mua được hai chiếc ví đôi, vẫn luôn làm nũng quấn lấy hắn đòi hắn thay.
Lúc ấy hắn đang bận nghĩ xem nên mua nút áo nào cho Thẩm Thần, làm cho Thẩm Thần vui vẻ một chút, coi như là đền bù cậu ở cửa hàng D&S phải chịu ủy khuất.
Vì thế nói với Tô Tiêu có lệ vài câu, đem ví vứt cho cô, để cô lấy tờ cùng thẻ trong ví cũ ra đút vào ví mới.
Sau khi Tô Tiêu đút vào ví mới, hắn cũng không kiểm lại.
"Tấm ảnh đang ở chỗ mẹ sao?" Hoắc Nam Phong điềm tĩnh hỏi, trong lòng đại khái đã có suy đoán.
Tấm ảnh kia khẳng định không phải là Thẩm Thần, mà là Cố Tiêu. Bởi vì hai người bọn họ lớn lên rất giống nhau, lại còn để trong ví của hắn như vậy, Hoắc phu nhân khẳng định là đem Cố Tiêu nhận nhầm thành Thẩm Thần.
"Ảnh chụp mẹ ném đi rồi" Hoắc phu nhân bất mãn mà nói, "Vừa rồi mẹ đi vào thư phòng tìm một chút, nhìn thấy quyển sách trên bàn con có kẹp tấm ảnh của Thẩm Thần, con như thế nào đối với hắn bây giờ vẫn chưa hết hy vọng......"
Câu nói kế tiếp Hoắc Nam Phong không có nghe được, trước mắt đều là bộ dạng chật vật của Thẩm Thần khi bị hắn bóp cổ, lúc đầu chỉ là một chút hối hấn, bỗng nhiên lúc này lại dâng lên cao.
Hắn không thể không thừa nhận, chính mình đối Thẩm Thần có thành kiến, thế cho nên lúc ảnh chụp bị mất, hắn lười đi tìm chứng cứ, chỉ dựa vào suy đoán liền chắc chắn là Thẩm Thần làm.
Hoắc phu nhân không có nhận thấy được Hoắc Nam Phong bên này khác thường, bất mãn mà nói tiếp: "Tiêu Tiêu là một cô gái tốt, tính tình đơn thuần, lại luôn yêu con hết mực, lúc nào cũng suy nghĩ cho Hoắc gia, mẹ và ông con đều rất thích Tiêu Tiêu. Con ngàn vạn lần đừng để Thẩm Thần mê hoặc làm điều sai trái nữa, khiến cho Tô Tiêu đau lòng......"
"Con muốn bức ảnh kia!" Hoắc Nam Phong lạnh giọng đánh gãy lời Hoắc phu nhân, "Mặc kệ mẹ vứt nó ở nơi nào đều phải tìm trở về, mẹ biết tính con rồi đó!" Hoắc phu nhân nghẹn không biết nói gì.
Hoắc phu nhân đương nhiên biết tính tình của con mình, cùng Hoắc lão gia tử tuổi trẻ giống hệt nhau, có khi lại hơn vài phần, kể cả bà là mẹ cũng không nhường nhịn
Lúc này Hoắc phu nhân nghe được lời hắn nói, vừa sốt ruột lại tức giận: "Con có phải vẫn đang dây dưa không rõ với Thẩm Thần không? Mẹ nó, cái loại người này không phóng khoáng, không xứng với con, không xứng với Hoắc gia chúng ta. Một Omega không thể sinh con, còn có thể làm gì chứ......"
Hoắc Nam Phong lười tranh luận điều vô nghĩa cùng Hoắc phu nhân, lạnh lùng nói: "Đêm nay con về đến nhà, con muốn nhìn thấy lại bức ảnh đó đặt ở vị trị cũ mà không bị sứt xát gì!"
Nói xong câu này hắn liền tắt luôn máy.
A thành bệnh viện Thụy Nguyên, phòng khám bệnh chuyên khoa Omega.
Thẩm Thần sắc mặt tái nhợt, ôm bụng ngồi hàng ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, trong tay gắt gao nắm chặt điện thoại.
Vừa rồi cậu đi kiểm tra thai nhi, bác sĩ nói tình huống không lạc quan cho lắm, nửa người dưới xuất huyết là bởi vì có thể bị sinh non, bé con có thể không giữ được.
Cậu mơ màng mà từ phòng khám bệnh đi ra nghe được hộ sĩ nghe hộ điện thoại, bởi vì điện thoại cậu để âm ngoài to, cho nên cậu có nghe được tiếng của Hoắc Nam Phong.
Một khắc này nỗi hận trong cậu bỗng dâng lên, muốn giết chết Hoắc Nam Phong, nếu không phải tại Hoắc Nam Phong, cậu như thế nào sẽ có dấu hiệu sinh non làm nguy hiểm đến bé con!
Cho nên lúc nghe được Hoắc Nam Phong ở trong điện thoại hỏi cậu đang ở nơi nào, Thẩm Thần không nói hai lời liền cướp lấy điện thoại trong tay hộ sĩ, lập tức đem số của Hoắc Nam Phong đưa vào danh sách đen.
Cậu hận không thể giết chết được Hoắc Nam Phong!
Nếu là bé con có xảy ra chuyện gì, cậu nhất định sẽ khiến Hoắc Nam Phong lấy mạng đổi mạng!
Bụng càng ngày càng không thoải mái, có vẻ càng ngày càng đau hơn.
Thẩm Thần cong eo, ghé vào đầu gối, như muốn ngất đi. Không biết là bởi vì hoảng hốt vẫn là hay vì chuyện khác, cậu nghe đươcj tiếng tim mình đập rất mạnh.
Vừa nhanh vừa gấp, như tiếng trống, giống như báo hiệu có điểu gì không hay sắp xảy ra.
Cậu cực kỳ hoảng!
Nhớ tới phải đi tìm bác sĩ, nhờ bác sĩ giúp, đem bảo bối trong bụng cậu giữ lại an toàn.
Chính là toàn thân không còn tí sức lực nào, không thể cử động được, tay chân cũng lạnh như băng, giống như cả người đều đặt trong hầm băng.
Mơ hồ, cậu cảm giác được có người đi tới, bên tai truyền đến một âm thanh ôn nhu quen thuộc nói: "Thẩm Thần? Thẩm Thần?"
Thẩm Thần gian nan mà ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là Tần Mộ Bạch anh tuấn lại mang theo một vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại nghe thấy tiếng Tần Mộ Bạch lo lắng hỏi: "Em sao sắc mặt lại trắng như vậy? Có chỗ nào không thoái mái sao?"
Thẩm Thần lắc lắc đầu, không nghĩ muốn cho hắn anh biết việc mình mang thai, muốn hỏi anh đến chuyên khoa Omega phải đi như thế nào.
Nhưng mới vừa mở miệng ra, đột nhiên một trận đầu váng mắt hoa, cả người ngã xuống muốn ngất đi.
Tần Mộ Bạch phản ứng rất mau, lập tức ôm lấy cậu.
Thẩm Thần hoảng sợ mà cảm giác được bụng đang rất đau, tựa hồ có cái gì muốn rớt ra.
Cậu gắt gao mà bắt lấy tay Tần Mộ Bạch môi trắng bệch mà nói: "Tôi mang thai...... Làm ơn giúp tôi với, giữ lại đứa bé. Làm ơn!
Trước mắt chợt tối sầm, cậu ngất rồi, trước đó cậu nhìn thấy ánh mắt của Tần Mộ Bạch rất ngạc nhiên!
Không đến năm phút, Thẩm Thần được đưa vào phòng cấp cứu.
Hộ sĩ cầm phiếu giải phẫu bắt Tần Mộ Bạch ký vào, như vậy mới có thể cho Thẩm Thần làm phẫu thuật.
Tần Mộ Bạch nghĩ đến lời Thẩm Thần nói trước khi ngất xỉu, ánh mắt ôn hoà bỗng nhiên trầm xuống, không chịu ký tên.
Đòi bác sĩ phải giữ lấy bé con khiến cho bác sĩ rất khó xử liền nói: "Tần tiên sinh, bụng của Thẩm tiên sinh đã chịu va chạm rất mạnh, đứa bé khẳng định là giữ không được. Nếu là càng kéo dài thời gian, chỉ sợ cả cậu ấy cũng sẽ gặp phải nguy hiểm."
Tần Mộ Bạch cười lạnh một tiếng, không thèm tiếp chuyện với bác sĩ đó, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho viện trưởng bệnh viện.
"Chú Dương, cháu là Mộ Bạch. Bạn của của cháu đang ở phòng cấp cứu, bác sĩ nói thai nhi giữ không nổi, phải làm giải phẫu sinh non..."
Tần gia là làm về ngành sản xuất cung cấp thiết bị cho bệnh viên, ở bệnh viên Thụy Nguyên nắm 40% cổ phần, là đại cổ đông của bệnh viên, hơn nữa mỗi năm đều sẽ cung cấp cho bệnh viện những tài nguyên cũng thiết bị tốt nhất.
Tần Mộ Bạch nói xong không lâu, viện trưởng vội vội vàng vàng chạy tới, đối Tần Mộ Bạch nói: "Cháu yên tâm, chú tự mình giúp bạn cháu giữ lại đứa bé."
Tần Mộ Bạch gật gật đầu: "Làm phiền chú Dương rồi. Còn có, nhờ chú nói với các bác sĩ cùng hộ sĩ ở đây, không cần nói ra bạn của cháu có thai, hãy nói là xuất huyết dạ dày."
"Được" Dương viện trưởng lập tức phân phó trợ lý một tiếng, sau đó vào phòng khử trùng, chuẩn bị giúp Thẩm Thần làm phẫu thuật.
Rất mau, cửa phòng phẫu thuật bị đóng lại, đèn đỏ lại sáng lên.
Tần Mộ Bạch đứng ở ngoài cửa trên hành lang, vẻ mặt mang theo lo lắng.
Anh không nghĩ tới Thẩm Thần thế nhưng lại mang thai.
Vừa rồi nghe hộ sĩ nói, Thẩm Thần đã mang thai hai tháng, đứa bé chắc chắn là của Hoắc Nam Phong.
Hoắc gia ba đời đều có một con, Hoắc lão gia tử vẫn luôn muốn ôm cháu, việc này toàn bộ A thành đều biết.
Cho nên sau khi biết được Thẩm Thần mang thai, Tần Mộ Bạch phản ứng đầu tiên chính là giúp cậu giấu giếm chuyện này, để tránh tiết lộ ra ngoài. Nếu như bị người Hoắc gia biết chuyện này, Thẩm Thần nhất định trốn không thoát.
Rất nhiều giờ sau, Dương viện trưởng từ phòng phẫu thuật đi ra, tháo khẩu trang xuống nói với Tần Mộ Bạch: "Phẫu thuật rất thành công, cậu ấy cùng đứa bé không xảy ra vẫn đề gì."
Tần Mộ Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Cảm ơn chú Dương, chú vất vả rồi."
Dương viện trưởng cười vẫy vẫy tay: "Không cần khách khí, việc này vốn dĩ là bác sĩ nên làm."
Tần Mộ Bạch gật gật đầu, trong lòng cũng rõ ràng, cảm kích nói không cần nhiều lời, nói nhiều có vẻ dối trá, mấy hôm sau anh có thể cung cấp cho bệnh viện một ít máy móc hiện đại
Thẩm Thần trên người gây tê vẫn còn, người còn chưa tỉnh, được chuyển vào phòng bệnh cao cấp.
Tần Mộ Bạch ở trong phòng bệnh trông cậu trong chốc lát, đại khái qua hơn hai mươi phút, Thẩm Thần lúc này mới từ từ mở mắt, câu đầu tiên liền hỏi: "Bé con có sao không?"
Có thể thấy được Thẩm Thần rất để ý đến hai bé con đấy.
Tần Mộ Bạch nhìn khuôn mặt cậu tái nhợt mà yếu ớt, nhịn không được nắm lấy tay cậu, ôn nhu nói: "Không sao cả. Kế tiếp chỉ cần em nghỉ ngơi tốt, em cùng bé con đều sẽ rất khỏe mạnh."
Thẩm Thần khóe môi hơi cong lên, khuôn mặt tái nhợt phảng phất lập tức có sắc thái, xinh đẹp đến mức động lòng người, khiến ai cũng thương tiếc.
Tần Mộ Bạch không khỏi mà nắm chặt tay cậu, muốn đi cùng cậu, không bao giờ muốn buông ra.
"Cảm ơn anh." Thẩm Thần vẻ mặt chân thành mà nói.
"Nếu muốn cảm ơn anh, không bằng chờ lúc thân thể em tốt lên, thay anh thiết kế một đôi nhẫn kim cương." Tần Mộ Bạch đáy mắt cất giấu một chút vui vẻ mà nói.
Thẩm Thần cảm thấy không có gì là quá đáng, nghiêm túc gật đầu.
Cậu mới vừa làm phẫu thuật xong, thân thể tương đối yếu, cùng Tần Mộ Bạch nói trong chốc lát liền mệt mỏi, bất tri bất giác đã ngủ.
Lại lần nữa tỉnh lại, đã là hoàng hôn.
Trong phòng bệnh im ắng, bên ngoài ánh nắng nhẹ nhàng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, vách tường cũng đều biến thành màu cam ôn nhu, nhìn rất ấm áp.
Thẩm Thần từ cửa sổ bên quay mặt lại, bỗng nhiên thấy bên giường bệnh có một người, thẳng người mà nhìn chằm chằm cậu, gương mặt rất phức tạp.
Không phải Tần Mộ Bạch, là Hoắc Nam Phong.