Hoắc Nam Phong lại lần nữa bị đưa vào phòng cấp cứu.
So với lần trước miệng vết thương vì bị nhiễm trùng khiến cho sốt cao, tình huống lần này tương đối nguy cấp, bởi vì hắn đam hai nhát kia tương đối tàn nhẫn, chảy không ít máu, may mắn là không có ảnh hưởng đến nội tạng.
Làm xong phẫu thuật, Hoắc Nam Phong bởi vì mất máu quá nhiều còn đang ở trạng thái hôn mê, cả khuôn mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc, cùng bộ dạng ngang ngược bá đạo bình thường hoàn toàn trái ngược.
Bởi vì hai cái giường đặt sát nhau, Thẩm Thần quay đầu một cái liền nhìn thấy Hoắc Nam Phong nằm ở bên cạnh mình, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của đối phương.
Thẩm Thần có chút xuất thần mà nhìn hắn, hoảng hốt không tự chủ được mà vươn tay đến muốn sờ mặt Hoắc Nam Phong.
Nhưng khi đầu ngón tay chạm vào mặt hắn, cậu đột nhiên hồi phục lại tinh thần, tay cứng một chút, nghĩ thầm, mình đang làm gì vậy đâu? Đau lòng cho Hoắc Nam Phong?
Nhưng Hoắc Nam Phong là người khốn nạn không đáng để cậu đau lòng.
Thẩm Thần rút tay, nhắm mắt lại, không hề để ý đến người bên cạnh nữa.
Ngủ đến mơ mơ màng màng hết sức, cậu bị tiếng động bên cạnh làm cho tỉnh dậy, Thẩm Thần sờ tay bật đèn bên cạnh giường lên, nhìn thấy Hoắc Nam Phong gắt gao mà cau mày, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Nhận thấy được Thẩm Thần nhìn mình chăm chú, Hoắc Nam Phong quay đầu nhìn cậu, có vài phần ủy khuất nói: "Miệng vết thương đau."
Thuốc gây tê sau khi hết tác dụng, vừa mới khâu lại miệng vết thương tự nhiên sẽ đau, điểm này Thẩm Thần so với người khác sẽ hiểu rõ hơn ai.
Hoắc Nam Phong đây là muốn bán thảm lấy sự đồng tình?
Thẩm Thần liếc mắt nhìn hắn, không để ý đến.
Đang muốn quay người đi, tay bỗng nhiên bị người nắm chặt lấy, bên cạnh truyền đến giọng nói của Hoắc Nam Phong nhẹ nhàng: -"En nằm lại gần đây một chút, tôi liền không đau nữa."
Thẩm Thần có chút phiền lòng, muốn ném tay hắn ra, nhưng mới dùng một chút lực Hoắc Nam Phong liền kêu lên: "Em đừng nhúc nhích...... em vừa động đến vết thương của tôi đó."
"Anh buông tay ra." Thẩm Thần lạnh giọng nói.
"Tôi không buông" Hoắc Nam Phong không biết xấu hổ mà dịch đến chỗ Thẩm Thần, vừa dịch vừa đau, thẳng đến khi gần sát đến chỗ Thẩm Thần mới dừng lại.
Lúc này đã là nửa đêm, Thẩm Thần rất buồn ngủ, không nghĩ sẽ chơi cùng Hoắc Nam Phong, đành phải tùy ý cho đối phương nắm lấy tay mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thần cảm giác có thứ gì đó đang hôn ở cổ cùng mặt mình, xương quai xanh cũng có chút ngứa, trợn mắt lên nhìn thấy, chỗ cổ có một cái đầu đen.
Trừ bỏ Hoắc Nam Phong còn có ai.
Thẩm Thần mặt mặt không cảm xúc mà kéo tóc Hoắc Nam Phong lên, cho hắn ngửa mặt lên nhìn mình, thấp giọng nói: "Đừng làm cho tôi sáng sớm đã phải ghê tởm."
Hoắc Nam Phong sắc mặt cứng đờ, khóe miệng nhếch lên, cười khổ nói: "Tôi không có ý gì khác, chính là muốn làm thân với em thôi mà......"
Thẩm Thần đã không kiên nhẫn mà xoay người sang chỗ khác.
Hoắc Nam Phong trên mặt lộ ra điểm buồn phiền, gắt gao mà nhấp môi, hơn nửa ngày không nói chuyện, chỉ là vẫn không nhúc nhích mà nhìn phía sau lưng Thẩm Thần.
Mấy ngày này ở bệnh viện, hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là cái bóng dáng này của Thẩm Thần, rất nhiều lần hắn muốn xoay người Thẩm Thần lại, nhưng lại không dám cưỡng ép cậu như trước kia.
Thẩm Thần ăn mềm không ăn cứng, tính tình này của cậu Hoắc Nam Phong so với ai cũng rõ ràng hơn.
Lúc trước hắn không để Thẩm Thần vào lòng, muốn thế nào thì thế đó, không để ý đến cảm xúc của cậu chỉ làm them ý mình. Hiện tại hắn để ý đến cậu, ngược lại cậu lại không thèm để ý đến hắn.
Hoắc Nam Phong trong lòng không khỏi sinh ra vài phần uể oải, lại mang theo loại cố chấp ác độc biến thái, nghĩ thầm: Dứt khoát đem người nhốt lại đi.
Nhốt lại một thời gian, Thẩm Thần mỗi ngày chỉ có thể thấy hắn, cùng hắn cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, dần dà hắn liền sẽ trở thành người duy nhất mà Thẩm Thần có thể dựa vào mỗi ngày.
Nhưng Hoắc Nam Phong không dám làm như vậy, bởi vì có việc này hoàn toàn có khả năng ngược lại ý định của hắn, làm cho Thẩm Thần càng thêm hận hắn.
Hắn không nghĩ muốn nhìn Thẩm Thần ngày nào cũng bộc lộ ra biểu tình hận hắn, chỉ nghĩ lại ba năm trước đây hai người mới vừa kết hôn, mỗi ngày cùng đi đến công ty làm việc, buổi tối lại cùng nhau trở về.
Nhớ tới mọi việc lúc trước, quay trở lại hiện tại Thẩm Thần thái độ lãnh đạm, Hoắc Nam Phong chỉ cảm thấy trong lòng có một cục đá, đè nặng hắn có điểm hoảng hốt. Loáng thoáng, hắn cảm thấy Thẩm Thần khả năng sẽ không tha thứ cho mình.
Hoắc Nam Phong ở bệnh viện tĩnh dưỡng ba ngày, không thể không bắt đầu xử lý công việc của công ty.
Bởi vì có một số văn kiện quan trọng yêu cầu hắn phải tự mình ký tên mới được, vì thế thư ký Trần mỗi ngày đều chạy qua chạy lại bệnh viện.
Mỗi lần lại đây thư ký Trần đều nhìn thấy Hoắc Nam Phong ở bên cạnh Thẩm Thần nói chuyện với cậu, hoặc là bắt Thẩm Thần ăn cái gì đó, giọng điệu kia cùng cử chỉ ôn nhu khiến cho mọi người nổi da gà.
Bí thư Trần âm thầm cảm thán: Hoắc tổng, sớm biết như thế, lúc trước anh không nên làm như vậy, thì bây giờ có phải đỡ khổ hơn không?
Cứ như vậy qua nửa tháng, vết thương trên bụng của Hoắc Nam Phong cũng được cắt chỉ.
Thẩm Thần cũng khôi phục không tồi, trừ bỏ sau khi phẫu thuật xong mấy ngày bị đau đầu một chút cùng buồn nôn một chút, lúc sau cũng chưa có một di chứng nào khác, hiện giờ cũng có thể xuống giường đi lại một lát.
Trong lúc Thẩm Thần thái độ hình như có điểm buông lỏng, cuối cùng cũng nguyện ý để ý đến Hoắc Nam Phong một chút, nhưng mỗi ngày cũng chỉ nói vài câu, phần lớn là Hoắc Nam Phong nói chuyện cùng cậu
Hôm nay xuất viện, Thẩm Thần thay bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, mặc vào một chiếc ao thun và quần bò.
Hoắc Nam Phong nhìn thấy bụng cậu hơi nhô lên, nhướng mày cười nói: "Xem ra em tĩnh dưỡng không tồi, trên bụng đều là thịt."
Thẩm Thần ngồi ở trên xe lăn, không để ý đến hắn cầm lấy chiếc chăn che đi phầm bụng nhỏ của mình.
Hiện giờ tuy rằng cậu có thể xuống giường đi lại, nhưng vẫn không nên đứng lâu, cho nên còn cần dùng xe lăn.
Hoắc Nam Phong cho rằng cậu ngại, sủng nịch mà nói: "Không cần để ý, em béo lên tôi càng thích, lúc trước em gầy quá."
Thẩm Thần coi như không nghe thấy, ấn mở chốt xe lăn, đi thẳng ra ngoài.
Hoắc Nam Phong vội vàng đuổi theo.
Đến dưới lầu bệnh viện, hắn lại đưa cậu ra Cục Dân Chính muốn tái hôn, Thẩm Thần nói một cậu "Tôi không muốn", đem những lời ngon tiếng ngọt của Hoắc Nam Phong chặn lại.
Hoắc Nam Phong chỉ phải áp xuống nóng nảy trong lòng, tự an ủi mình từ từ, không được để cho Thẩm Thần chán ghét.
Dù sao hiện tại Thẩm Thần không còn ghét hắn như lúc đầu nữa, việc hắn làm trong thời gian này lại có hiệu quả, chỉ cần hắn thể hiện tốt, nói không chừng không quá nửa tháng Thẩm Thần liền đáp ứng cùng hắn phục hôn.
Ôm loại tâm tư này, Hoắc Nam Phong không có dùng loại thủ đoạn thô bạo cưỡng ép Thẩm Thần, nhưng không cho phép Thẩm Thần rời khỏi mình, đem người đưa về khu biệt thự phía Đông.
Khu biệt thự kia là biệt thự độc lập, cách biệt với thành thị, chung quanh có núi có hồ, không khí trong lành, rất thích hợp để dưỡng sức khoẻ, sẽ không bị nhà cũ bên kia quấy rầy.
Trừ cái này ra, Hoắc Nam Phong còn thuê một quản gia mới, tài xế cùng người giúp việc, còn có đầu bếp nấu ăn, cố ý dặn dò một ngày ba bữa cơm đều phải làm theo ý Thẩm Thần.
Đối với việc sắp xếp như vậy, Thẩm Thần không có phản đối, giống như thật sự từng bước một tiếp thu sự đền bù của Hoắc Nam Phong.
Cái này làm cho Hoắc Nam Phong vui vẻ cả ngày, đối với thư ký Trần nói chuyện cũng ôn hoà hơn, thậm chí ở bộ phận kế hoạch không đưa ra được ý tưởng tốt, hắn cũng chỉ vẫy vẫy tay cho họ ra ngoài làm lại.
Ai cũng nhìn ra được, Hoắc Nam Phong biết tâm trạng hắn đang rất tốt, hơn nữa hắn ngày nào cũng vui vẻ không như lúc trước, giống như không phải là hắn vậy.
Chạng vạng sáng hôm nay, Hoắc Nam Phong đã đi tham dự một buổi tiệc, không đến 6 giờ tối đã trở lại biệt thự, mở cửa câu đầu tiên liền hỏi Thẩm Thần ở đâu.
Thẩm Thần đang ở trong hoa viên giải sầu.
Trước kia Hoắc Nam Phong nhìn thấy ngồi ở ghế dài, nhìn về phía hồ nước trắng nõn, khuôn mặt trắng nõn được ánh mặt trời hoàng hôn chiếu vào, nhìn mềm mại lại động lòng người.
Hoắc Nam Phong tâm nhũn ra, vừa mềm lạo vừa nóng, giống như muốn làm gì đó với cậu.
Nhịn không được hắn đi nhanh bước chân đi qua, duỗi tay ôm vai Thẩm Thần, cười nói: -"Em sáng nay không phải muốn điện thoại sao? Điện thoại em bị cháy mất rồi, tôi mua cho em cái mới."
Nói xong Hoắc Nam Phong đem hộp điện thoại đưa đến trước mặt Thẩm Thần, bên trong có hai cái điện thoại, một cái là màu đen, một cái màu trắng, kiểu dáng giống nhau như đúc.
"Điện thoại đôi?" Thẩm Thần hỏi.
Cậu nghe được đây là sản phẩm mới của một hãng nổi tiếng, sản phẩm này là dành cho các cặp đôi yêu nhau được chế tác tỉ mỉ, được thế kế rất đẹp cùng tỉ mỉ.
Trong đó lóa mắt nhất chính là trên di động được đính tám viên ngọc quý, còn có bảo mật rất tốt, có thể bảo đảm được các cuộc trò chuyện của giới nhà giàu an toàn, cho nên nên chiếc điện thoại này giá cũng không rẻ.
Hoắc Nam Phong ôm sát Thẩm Thần, ngữ khí thân mật mà nói: "Hai cái điện thoại này tôi một cái em một cái, ngươi nghĩ muốn cái màu nào?"
Thẩm Thần cũng không muốn cùng hắn dùng chung đồ, nhịn không được nhăn nhăn mày.
Hoắc Nam Phong chú ý tới vẻ mặt của cậu, vội hỏi: "Không thích? Vậy em thích kiểu dáng như thế nào, tôi có thể cho người thiết kế cho em......"
"Tôi rất thích." Thẩm Thần nhàn nhạt mà nói.
Cậu nhìn qua bảo mật của chiếc điện thoại này, nghĩa là Hoắc Nam Phong không thể nghe lén hay đọc được tin nhân cùng cuộc trò chuyện của cậu.
Khoảng thời gian trước cậu làm xong phẫu thuật đại não còn không chưa khôi phục hoàn toàn, không thể xem các sản phẩm điện tử, thẳng đến ngày hôm qua bác sĩ tới kiểm tra lại cho cậu, lúc này mới cho phép cậu mỗi ngày chơi điện thoại nửa giờ.
Hiện giờ lấy được điện thoại mới, Thẩm Thần trong lòng khẩn trương lại bất an, cậu cùng Tần Mộ Bạch gần một tháng chưa liên hệ, cũng không biết đối phương còn chịu giúp mình không.
Hoắc Nam Phong thấy Thẩm Thần cầm điện thoại lăn qua lộn lại mà xem, cho rằng cậu là rất thích, nhịn không được cười nhẹ một cái, tâm tình cũng sung sướng không thôi.
Buổi tối nhân lúc Hoắc Nam Phong đi tắm, Thẩm Thần lúc này mới lấy điện thoại ra, khởi động máy liên kết lại tài khoản, hiện ra rất nhiều thông báo, nhưng chủ yếu là A Lâm cùng Tần Mộ Bạch.
Tuy rằng cậu lúc trước xóa bỏ phương thức liên hệ với Tần Mộ Bạch, nhưng sớm đã đem số điện thoại đối phương ghi nhớ trong lòng.
Cậu nhìn qua cuộc trò chuyện, nhìn thấy một giờ trước, Tần Mộ Bạch còn gọi cho cậu hai cuộc điện thoại.
Thẩm Thần nhắn tin cho A Lâm trước, nói cho cậu ấy biết cậu không có việc gì, sau đó nhìn về phòng tắm bên kia, suy đoán Hoắc Nam Phong hẳn là không nhanh như vậy đã tắm xong, liền chạy đến ban công gọi điện thoại cho Tần Mộ Bạch.
Hoắc Nam Phong tắm rửa xong đi ra, Thẩm Thần mới từ ban công trở về, sâc mặt bình tĩnh như thường, nhìn không ra được được điều gì bất thường.
Ước chừng qua một tuần, Hoắc lão gia nói hắn gần một thắng đã không trở về nên cho gọi hắn về, đến ngày hôm sau buổi sáng 9 giờ Hoắc Nam Phong mới trở về.
"Thẩm Thần đâu?" Hoắc Nam Phong hỏi quản gia, hắn đã có thói quen vừa trở về liền tìm Thẩm Thần.
"Thẩm tiên sinh vẫn chưa dậy" Quản gia cung kính mà trả lời.
Hoắc Nam Phong lo lắng Thẩm Thần không ăn bữa sáng sẽ không tốt cho dạ dày, lại bảo quản gia đi gọi cậu.
Nhưng mà qua nửa giờ, còn không thấy Thẩm Thần từ trên lầu xuống dưới.