Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 75




Giây phút này, trời đem đen mùa hạ, Thẩm Thần bị Alpha cao lớn ôm chặt ở trong ngực, bên cạnh đèn đường chiếu vào mặt Thẩm Thần, trắng đến không còn một chút huyết sắc nào.

Vừa rồi Thẩm Thần cùng Tần Mộ Dư xuống xe trước, còn Tần Mộ Bạch đi đến gara đỗ xe, còn không biết Hoắc Nam Phong xuất hiện ở chỗ này.

Tần Mộ Dư đứng bên cạnh nhếch khoé miệng cười nhẹ một cái, thái độ hờ hững, khoanh hai tay đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có điện thoại cho Tần Mộ Bạch, cũng không có tiến lên giúp Thẩm Thần.

"Hoắc Nam Phong! Anh tránh ra!" Thẩm Thần vừa tức vừa sợ, liều mạng giãy giụa, đạp Hoắc Nam Phong vài cái.

Hoắc Nam Phong không chỉ có không buông tay, ngược lại ôm chặt hơn nữa.

Trên người hắn mang theo mùi tin tức tố nồng nhiệt của một Alpha bá đạo Alpha, mùi tin tức tố rất nồng rất mạnh, giống như muốn nhấn chìm Omega, đem Thẩm Thần chặt chẽ mà giam ở trong đó.

Thẩm Thần tâm trí đã chán ghét hơi thở của Hoắc Nam Phong, lại không được ý nghĩ muốn được đối phương ôm mình, ôm thật chặt mình, thậm chí hy vọng Hoắc Nam Phong có thể làm gì đó với mình.

Loại phản ứng kích thích này mang một loại khát cầu khiến cho cậu cảm thấy mình thật ghê tởm, đôi mắt trở nên chua xót mà ươn ướt, tầm nhìn chung quanh cũng dần dần mơ hồ lên. Bộp bộp tách tách!

Nước mắt lập tức rớt ở trên mu bàn tay của Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong sửng sốt một lát, lập tức buông Thẩm Thần ra, hoảng sợ mà lau nước mặt trên mặt cậu: "Em đừng khóc, em khóc lòng tôi cũng loạn theo."

Thẩm Thần mím môi chặt, một chữ cũng không nói, sắc mặt càng là trắng đến dọa người.

Hoắc Nam Phong cực kỳ đau lòng.

Hắn dỗ Thẩm Thần, si ngốc mà nhìn chằm chằm cậu: "Đều là tôi không tốt, là tôi khốn nạn, làm em phải đau lòng. Từ lúc em bỏ đi, tôi mỗi ngày buổi tối đều không ngủ được, nhắm mắt lại liền nhớ tới em. Thẩm Thần, tôi rất nhớ ngươi!"

Câu nói phía sau hắn nói thật nhỏ nhẹ, khi nói mang theo đầy tình ý.

Thẩm Thần ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mắt.

Ánh mắt đối phương tham lam mà nóng bỏng, tràn ngập mùi tin tức tố cùng ý nghĩ chiếm hữu, giống như muốn đem cậu chiếm hữu cho riêng mình.

Gương mặt tuấn mỹ kia gầy ốm đi không ít, thế cho nên ngũ quan cùng hình dáng thoạt nhìn so với lúc trước đều sắc bén hơn, hốc mắt lõm xuống rất nhiều, cả người tinh thần trông rất kém.

Nhớ đến ngày thường Hoắc Nam Phong khí phách hăng hái tiều tụy thành như vậy, Thẩm Thần tâm tình có chút phức tạp, vừa cảm thấy vui vẻ, lại giống như trong lòng hiện lên một tia cảm xúc xót xa mãnh liệt.

Cậu lãnh đạm mà nói: "Hoắc Nam Phong, tôi một chút đều không nghĩ đến anh, tôi hận không thể vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp được anh."

Hoắc Nam Phong sắc mặt cứng đờ, cười khổ nói: "Tôi biết, tôi biết em hận tôi, em hận tôi là phải. Em có thể cho tôi một cơ hội nữa không?"

Như là biết sẽ bị cự tuyệt, không đợi Thẩm Thần trả lời, Hoắc Nam Phong lại lần nữa ôm chặt Thẩm Thần: "Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ làm em phải đau nữa. Tôi nhất định sẽ đối tốt với em, đem em đặt ở trong lòng bàn tay, em muốn cái gì tôi đều cho em. Thẩm Thần, tôi cầu xin em, xin em cho tôi một cơ hội nữa nhé, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé?"

Bắt đầu một lần nữa?

Thẩm Thần nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười thảm, lẩm bẩm mà nói: "Hoắc Nam Phong, anh nghe rõ đây, tôi không thích anh. Từ lúc gặp anh đến bây giờ tôi toàn gặp đau khổ, không được vui vẻ lúc nào! Tất cả, tất cả Hoắc gia các anh, còn có bạn bè của anh, mỗi người đều đem tôn nghiêm của tôi đạp lên dưới chân. Tôi ở trong mắt các người đến không khí còn không bằng!"

Lời này làm Hoắc Nam Phong cảm thấy thật đau lòng, loại cảm giác áy náy lại dâng lên trong đầu hắn, nếu thời gian quay lại, hắn nhất định sẽ quý trọng chăm sóc tốt cho Thẩm Thần.

"Tôi xin lỗi" Hoắc Nam Phong trong giọng nói tràn ngập áy náy cùng chua xót.

"Thẩm Thần, tôi thật sự rất hối hận. Hai tháng này tôi vẫn luôn đi tìm em, tôi đi hỏi hết họ hàng còn sót lại của em, nhưng bọn họ cũng không biết em ở nơi nào."

"Tưởng tượng đến khả năng tôi không tìm được em, tôi hận không chết đi! Em đánh tôi đi, chỉ cần em có thể hết giận, chỉ cần em chịu tha thứ tôi, em đối xử với tôi như thế nào cũng được."

Hoắc Nam Phong nắm tay Thẩm Thần hướng mặt mình đánh một cái.

Thẩm Thần dùng sức rút tay ra, trong lòng không nói nên lời là cảm giác gì, không phải đau khổ cũng không phải vui vẻ, ngược lại cảm thấy khó chịu.

Trước khi ly hôn, cậu nghĩ tới nếu Hoắc Nam Phong trở về nói ly hôn với mình, cậu nhất định sẽ bỏ được hắn, lại giống như trong TV nam chính tiêu sái mà rời đi.

Cũng thật chờ đến ngày Hoắc Nam Phong nói lời này, cậu ngược lại lại sợ hãi, như có thứ gì vô hình đuổi sát lại hắn, muốn đem hắn kéo vào vực sâu mà nhấn chìm cậu!

Giờ này khắc này, nhìn Hoắc Nam Phong trong mắt đầy mong đợi cùng si mê, cậu sợ hãi mà lui về phía sau hai bước, liên tục lắc đầu: "Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa."

Hoắc Nam Phong há miệng thở dốc, muốn nói điểm cái gì, bỗng nhiên nhìn thấy bụng hắn phồng lên, ngây người một chút: "Em, em lại mang thai sao? Là con của Tần Mộ Bạch sao?"

Hắn tiến lên khẩn trương bắt lấy vai của Thẩm Thần hai, sắc mặt trông rất khó coi, ánh mắt lại sắc bén đến lạ thường, nhìn chằm chằm bụng Thẩm Thần: "Em cùng hắn quả nhiên..."

"Không phải."

Hoắc Nam Phong đột nhiên mừng như điên, không kịp hỏi Thẩm Thần vì cái gì không sinh non, run giọng hỏi: "Là con của chúng ta đúng hay không? Ngươi rời đi ta mới hai tháng, cứ cho là mang thai lần nữa thì bụng cũng không to như vậy được"

"Không phải của anh" Thẩm Thần lập tức kích động lên, toàn thân đều căng chặt, "Là con của tôi, là tôi dùng máu thịt của mình nuôi chúng đến bây giờ, anh không có tư cách cướp đi chúng."

Vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên có người hung hăng đánh cho Hoắc Nam Phong một cái, mà Hoắc Nam Phong còn đang đắm chìm trong niềm vui mừng như điên, không có phòng bị, bị đánh đến lảo đảo về phía sau vài bước.

Người đánh chính là mới từ gara trở về Tần Mộ Bạch.

Tần Mộ Bạch nắm tay Thẩm Thần, trên dưới đánh giá cậu, quan tâm hỏi: "Không có việc gì chứ?"

Thẩm Thần lắc lắc đầu.

Tần Mộ Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôn nhu nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ không để hắn đem em đi đâu."

Thẩm Thần mím môi, gật gật đầu, trông rất tin tưởng Tần Mộ Bạch.

Hoắc Nam Phong bị một màn này làm cho tức giận đến nổi trận lôi đình, đôi mắt đều đỏ: "Tần, Mộ, Bạch! Cậu mẹ nó bắt cóc người của tôi, còn dám ngay trước mặt tôi dỗ dành em ấy! Cậu tìm chết sao?"

Hắn nắm chặt tay, đi nhanh đến chỗ Tần Mộ Bạch, vung tay muốn đánh anh!

Tần Mộ Bạch phản xạ có điều kiện mà giơ tay lên chắn được, ai ngờ Hoắc Nam Phong thân thể cũng phản xạ nhanh nhẹn, một chân đá vào bụng Tần Mộ Bạch, Tần Mộ Bạch ôm bụng bị đánh bị va mạnh vào cột đèn đường.

Một tiếng động mạnh, tiếng va chạm lớn, đập vào cột đèn đến bị lắc lư.

"Mộ Bạch!" Tần Mộ Dư vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt rốt cuộc cũng nhịn không được chạy tới.

Thẩm Thần bị việc làm thô bạo của Hoắc Nam Phong làm cho tức giận đến xanh mặt, vội vàng đi đỡ Tần Mộ Bạch.

Hoắc Nam Phong nhìn thấy tình cảnh như vậy khiến cho lòng ghen ghét, nổi lên tức giận hai tay nắm lấy cổ áo của Tần Mộ Bạch, giơ tay lên lại muốn đánh người.

Thẩm Thần đột nhiên chạy ra chắn trước mặt Tần Mộ Bạch!

Hoắc Nam Phong đồng tử co chặt, sắc mặt đại biến, nhìn thấy là Thẩm Thần đột nhiên nhận thức được, chuyển hướng đánh vào cột đèn đằng sau Thẩm Thần!

Hắn không cảm giác được khớp xương chỗ đó đau đớn, chỉ cảm thấy tâm như dao cắt, giống thú dữ bị thương, mắt đỏ ngầu mắt Thẩm Thần: "Thế mà em lại đi che chở cho hắn!" Thẩm Thần trầm mặc không nói.

Tần Mộ Bạch đứng lên, đem Thẩm Thần kéo đứng phía sau mình, nhìn chằm chằm Hoắc Nam Phong nói: "Nếu anh không muốn bức chết Thẩm Thần, liền cách xa em ấy ra một chút!"

"Cậu" Hoắc Nam Phong nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt dừng phía sau anh là trên người Thẩm Thần, ánh mắt dịu đi một chút "Thẩm Thần, em cùng tôi trở về đi, tôi sẽ đối tốt với em."

Thẩm Thần cúi đầu, không muốn nhìn Hoắc Nam Phong nhẹ giọng nói: "Hoắc Nam Phong, anh đừng ép tôi nữa. Anh có phải muốn nhìn thấy tôi một xác ba mạng chết trước mắt anh anh mới vừa lòng đúng không?"

Hoắc Nam Phong tâm lập tức nhảy lên, cuống quít nói: "Được rồi, tôi không ép em, tôi, tôi cho em thời gian suy xét. Nhưng là em đừng trốn tránh tôi được không?" Thẩm Thần không nghĩ lại cùng Hoắc Nam Phong dây dưa, xoay người đi về phía chung cư.

Hoắc Nam Phong nhịn không được nhấc chân đuổi theo, bị Tần Mộ Bạch ngăn lại.

Tần Mộ Bạch khinh bỉ nói: "Anh nếu là thương Thẩm Thần thật lòng, thì xin anh tôn trọng em ấy. Em ấy không phải là đồ vật, muốn ném liền ném, muốn lấy đi thì lấy."

Hoắc Nam Phong cười lạnh một tiếng, hung tợn mà nói: "Tần Mộ Bạch, cậu tốt nhất đừng chọc tôi, nếu không đừng trách tôi không nể tình bạn học!"

Tần Mộ Bạch nhìn thẳng hắn, không sợ mà nhàn nhạt mà nói: "Anh uy hiếp tôi vô dụng, chọn lựa của Thẩm Thần mới là quan trọng nhất."

Hoắc Nam Phong sắc mặt lạnh giống như tảng băng vậy.

Tần Mộ Dư nhăn lại hai hàng lông mày, tiến lên giữ chặt Tần Mộ Bạch, lắc lắc đầu với anh, ý bảo anh đừng cùng Hoắc Nam Phong cãi nhau nữa, nói: "Chúng ta đi về trước."

Tần Mộ Bạch lúc này mới xoay người rời đi.

Hoắc Nam Phong cũng bình tĩnh đi một ít, nhìn đến bóng dáng Thẩm Thần biến mất ở cửa chung cư, tâm cũng treo lơ lửng lên, giống như bảo bối đầu quả tim bị cướp đi rồi.

Rất đau, rất khó chịu, lại bất an, như thiếu cái gì đó, đáy lòng có một giọng điên cuồng kêu gào nói: "Chỉ cần đem Thẩm Thần nhốt lại, em ấy chính là của anh, vĩnh viễn đều thuộc về anh."

Chung cư, Thẩm Thần hồn xiêu phách lạc mà ngồi ở trên sô pha, uống một ngụm nước ấm nhưng vẫn ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch, trông rất đáng thương. Tần Mộ Bạch đau lòng mà ôm lấy cậu: "Đừng sợ, có anh ở đây."

Thẩm Thần miễn cưỡng cười nhẹ một cái, ừ một tiếng, nhưng vẫn lo lắng sốt ruột như cũ.

Hắn lo lắng liên lụy Tần Mộ Bạch, lo lắng cho mình sẽ bị Hoắc Nam Phong mang hồi Hoắc gia, càng lo lắng hài tử sinh hạ tới sẽ bị Hoắc gia đoạt đi.

Ngồi thêm một lúc thì cậu cũng về ngủ.

Thẩm Thần suốt một đêm cũng không ngủ được, thật vất vả mới ngủ được, lại bị ác mộng làm bừng tỉnh.

Trong đó có Hoắc Nam Phong đang nói cậu, còn có cả tiếng nói cay nghiệt cùng chế nhạo của Hoắc phu nhân lặp đi lặp lại rất nhiều lần, vẫn luôn kéo dài đến tờ mờ sáng.

Hôm nay Tần Mộ Bạch phải đi tham gia một hội nghị đầu tư quan trọng, ra cửa lại dặn dò Thẩm Thần: "Hôm nay em chịu thiệt thòi một tí ở lại chỗ này, mai anh sẽ nghĩ cách mau chóng đưa em rời đi."

Thẩm Thần trong lòng rất buồn, cậu còn có thể chạy trốn tới nơi nào? Đã đổi mới thân phận, cũng không biết Hoắc Nam Phong như thế nào tra được, lại có thể tìm được cậu.

Nhưng cậu vẫn là cười nhẹ với Tần Mộ Bạch: "Không sao, ở chỗ này khá tốt. Tôi còn đang mang thai con cháu Hoắc gia, Hoắc Nam Phong không dám làm gì tôi đâu."

Tần Mộ Bạch sờ mặt cậu, ánh mắt ôn nhu mang vài phần thương tiếc: "Đừng làm việc ngốc nhé."

Thẩm Thần nhấp môi cười, tươi cười nhưng lại kiên quyết, nói: "Sẽ không, tôi sẽ không bởi vì Hoắc Nam Phong mà đi tìm chết, hắn không đáng."

Tần Mộ Bạch không nghĩ tới Thẩm Thần lại nghĩ như vậy, đau lòng rất nhiều lại muốn an ủi cậu, cười nói: "Đúng vậy, không đáng. Bị một tên khốn làm cho phải từ bỏ mình, đó là cách làm ngốc nhất."

Tần Mộ Bạch cảm thấy, Thẩm Thần phải là sống thật tốt, tìm một người ở bên cạnh chăm sóc cho cậu, sống hạnh phúc bên cậu, mới là trả thù lớn nhất đối với Hoắc Nam Phong.

Tần Mộ Bạch rời đi không bao lâu, Tần Mộ Dư bỗng nhiên gọi cho Thẩm Thần, trên mặt vẫn mang theo sự ưu nhã tươi cười nói với cậu: "Tiểu Thần, chúng ta nói nói chuyện một chút đi."