Hoắc phu nhân lần này bị thương không nhẹ, nằm một tuần ở bệnh viện cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói Hoắc phu nhân tỉ lệ tỉnh lại rất thấp.
Tuy rằng giới y học cũng có hôn mê hồi lâu người thực vật thức tỉnh trường hợp, nhưng loại này chỉ là số ít, đại đa số người thực vật chỉ có thể nằm trên giường bệnh hàng năm, dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì nhịp tim đập cùng hô hấp.
Giây phút này, trong phòng khách nhà cũ Hoắc, Hoắc lão gia ngồi ở trên sô pha, Tô Tiêu cùng Hoắc Nam Phong ngồi ở đối diện ông, chờ lão gia mở miệng.
Hoắc lão gia tử rũ mắt gia nua, thở dài một hơi, với nói Hoắc Nam Phong: "Mọi việc trong nhà trước kia đều là do mẹ con xử lý. Hiện giờ mẹ con hôn mê bất tỉnh, những cái đó vẫn phải có người quản, việc đó cũng không thể tùy tiện giao cho người ngoài đi xử lý."
Hoắc Nam Phong nhíu mày, giống như đoán được Hoắc lão gia kế tiếp muốn nói gì, nhưng hắn không lên tiếng.
Quả nhiên, Hoắc lão gia tử nói: "Ông tuổi lớn, không quản nổi nữa rồi. Cháu lại quản việc ở công ty, chỉ sợ khó có thời gian cùng sức khoẻ mà quản hết được. Ông thấy không bằng đem việc ở nhà giao cho Tiêu Tiêu tới xử lý, dù sao hai đứa sớm hay muộn cũng sẽ kết hôn, tập làm quen một chút thì về sau xử lý mọi việc sẽ dễ dàng hơn."
Nói xong Hoắc lão gia nhìn về phía Tô Tiêu: "Tiêu Tiêu, cháu có nguyện ý hay không, có thể giúp Nam Phong quản việc nhỏ nhặt này không?"
Tô Tiêu mặt mang ngượng ngùng, trộm nhìn thoáng qua Hoắc Nam Phong, nói: "Cháu đương nhiên nguyện ý. Chỉ cần có thể giúp ông cùng Nam Phong ca ca một việc, cháu làm cái gì cũng được."
Hoắc Nam Phong lại nhíu mày nói: "Ông nội, ông đem việc trong nhà giao cho ai cũng được, cháu không có ý kiến. Nhưng hy vọng ông không cần nhắc lại việc kết hôn của cháu cùng Tô Tiêu, cháu đã hủy hôn rồi, hiện tại cháu chỉ nghĩ muốn cùng Thẩm Thần tái hôn."
"Hỗn láo!" Hoắc lão gia vừa nghe thấy lời hắn nói tức giận trừng mắt với Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong mặt không đổi sắc, cũng không để ý nữa.
Tô Tiêu ủy khuất mà cắn môi, nước mắt trực trào chảy ra.
Hoắc lão gia tử quát lớn Hoắc Nam Phong: "Anh có phải hay muốn làm tôi tức chết mới chịu hay không? Tiêu Tiêu hiểu chuyện săn sóc, lại biết điều, cùng anh rất xứng đôi, anh đừng có không biết điều! Cái tên Thẩm Thần kia, hắn ta không xứng vào cửa Hoắc gia. Chờ hắn sinh con xong, cho hắn một số tiền rồi đuổi đi."
"Không có khả năng." Hoắc Nam Phong đột nhiên đứng lên, thân hình cao lớn mà cường tráng cho tạo cho người ta một loại cảm giác áp bức vô hình, ngay cả Hoắc lão gia cũng cảm giác được.
Hoắc lão gia tử giận không thể làm gì lớn tiếng quát: "Anh muốn chống đối tôi à?"
Hoắc Nam Phong sắc mặt bình tĩnh nói: "Ông nội, ông già rồi. Có một số việc không cần ông nhọc lòng thì cũng đừng nhọc lòng, ông nên an tĩnh mà tĩnh dưỡng sức khoẻ, kéo dài tuổi thọ mới đúng." Hắn xoay người đi ra ngoài.
Hoắc lão gia ngẩn người ra một chút, giây tiếp theo nhìn theo bóng dáng Hoắc Nam Phong cả giận nói: "Anh nếu là không nghe tôi nói, đừng mơ tưởng đến một chút cổ phần nào của tập đoàn từ tay tôi!"
Hoắc Nam Phong bước chân dừng lại.
Hoắc lão gia thở hổn hển, kìm lại tức giận, dùng một giọng uy nghiêm mà cường ngạnh mà nói:
"Anh đừng quên, Anh hiên tại chỉ là đứng trên danh nghĩa mà quản lý tập đoàn. Cổ phần tập đoàn có 55% ở trong tay tôi, anh muốn lấy được nó, nhất định phải cùng Tiêu Tiêu kết hôn!"
Ở Hoắc lão gia muốn xem, ai có thể không động tâm trước một số tài sản lớn như vậy hoặc là nói không ai có thể thờ ơ trước quyền thế, địa vị, tiền tài cùng với thanh danh.
Nhưng mà Hoắc Nam Phong cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Hoắc gia chỉ có cháu là một người cháu đích tôn. Ông nếu là bỏ được đem phần trăm cho người khác, cháu không còn lời nào để nói."
"Anh!" Hoắc lão gia tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu.
Tô Tiêu vội vàng gọi quản gia để ý Hoắc lão gia, còn mình đuổi theo Hoắc Nam Phong đi ra ngoài, nức nở nói: "Nam Phong ca ca, có phải em làm chỗ nào đó không tốt hay không, làm cho anh chán ghét em? Em sửa được không?"
Trước kia Hoắc Nam Phong nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn yếu đuối này của cô, ít nhiều còn có vài phần thương tiếc, hiện tại hắn lòng tràn đầy đều là Thẩm Thần, đối với những người khác căn bản sinh không ra hứng thú.
Hoắc Nam Phong ngữ khí rất lãnh đạm: "Cô thế nào với tôi không có quan tâm, tôi đối với cô không có hứng thú, về sau đừng tới phiền tôi."
Tô Tiêu nước mắt lập tức rơi dưới, nhào lên trước vội vàng ôm chặt lấy Hoắc Nam Phong: "Nam Phong ca ca, em thật sự rất thích anh. Chỉ cần anh cùng với em kết hôn, cho dù anh cùng Thẩm Thần ca ca ở bên nhau, em cũng sẽ không để ý. Anh cho em một cái danh phận là được, để em trở thành người vợ trên danh nghĩa của anh được không?"
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Nam Phong, khuôn mặt nhu mỹ tràn đầy nước mắt, mảnh mai lại đáng thương.
Bộ dáng này còn có thể khiến Alpha trong xương cốt muốn bảo vệ.
Hoắc Nam Phong lại không lưu tình chút nào mà đẩy cô ra, lạnh giọng cảnh cáo nói: "Tôi kiên nhẫn có hạn, cô tốt nhất đừng tới phiền tôi, nếu không cả ông nội cũng không giúp được cô đâu!"
Tô Tiêu vẻ mặt trắng bệch.
Hoắc Nam Phong cũng không quay đầu lại mà đi nhanh.
Hắn hiện tại liền muốn chính là được Thẩm Thần tha thứ, làm cho Thẩm Thần hồi tâm chuyển ý.
Mấy ngày này Thẩm Thần có nhìn qua hắn một chút ít, trong lòng hắn hiện tại liền bất ổn, vừa khẩn trương vừa vui sướng, giống như đứa trẻ được cho kẹo vậy.
Trên đường về biệt thự, Hoắc Nam Phong cố ý đi đường vòng để đi qua tiệm bánh mua bánh sữa chua cho Thẩm Thần.
Bởi vì gần đây Thẩm Thần rất thích ăn đồ chua chua ngọt ngọt, nhưng cũng không phải mua gì cậu cũng ăn, miệng ăn không vừa, phải mua bánh sữa chua ở cửa hàng này mới được.
Hơn nữa cậu cũng không chủ động nói muốn ăn cái gì, vẫn là lần trước quản gia trong lúc vô tình mua về một hộp bánh sữa chua, Hoắc Nam Phong thấy Thẩm Thần một lần ăn hết nửa hộp, thế mới biết cậu thích ăn.
Trở lại biệt thự vừa lúc 7 giờ buổi tối.
Thẩm Thần ngồi ở phòng khách trước cửa sổ sát đất phát ngốc, trong tay đang cầm một cuốn sách, dưới là một tấm thảm lông mềm mại, là quản gia lo lắng cậu bị cảm lạnh nên đã trải ra.
Hoắc Nam Phong đem hộp bánh sữa chua cho người giúp việc bày ra đĩa, đi đến bên cạnh Thẩm Thần ngồi xuống, ôn nhu hỏi: "Em ăn cơm tối chưa?"
Thẩm Thần lấy lại tinh thần, ừ một tiếng, một lần nữa cầm lấy sách xem tiếp, cũng không quan tâm đến hắn nữa.
Hoắc Nam Phong cười cười, da mặt dày nói: "Tôi không ăn cơm ở nhà cũ, em đi ăn cùng tôi chút đi."
Thẩm Thần không lên tiếng mà xoay người, quay lưng lại với Hoắc Nam Phong.
Đột nhiên bị nhấc bổng người lên, bị Hoắc Nam Phong ôm lên, cậu bất ngờ cầm chặt cuốn sách, buồn bực nói: "Làm gì?"
"Tôi bị ông mắng một trận, còn không được ăn cơm, em để ý tôi chút đi." Hoắc Nam Phong không để ý có người giúp việc cùng quản gia ở đây, trực tiếp đem Thẩm Thần ôm vào nhà ăn. Người hầu không dám ngẩng đầu xem, lại trộm nhấp môi cười.
Thẩm Thần da mặt mỏng, tuy là ra vẻ thanh lãnh, bên tai vẫn là lặng lẽ đỏ.
Có đôi khi cậu tình nguyện để Hoắc Nam Phong ngang ngược một chút, như vậy cậu mới có thể dứt khoát mà chán ghét hắn.
Nhưng hiện tại Hoắc Nam Phong tính tình thay đổi 180°, bất kể cậu đối với hắn như thế nào, Hoắc Nam Phong cũng không tức giận, làm cho Thẩm Thần cảm thấy mình vô cớ gây rối.
Ngày hôm qua khi cậu đi bộ hóng gió nghe thấy có hai người giúp việc thì thầm nói với nhau, hâm mộ mà nói: "Hoắc tiên sinh thật chiều Thẩm tiên sinh, mỗi ngày chỉ là ăn bữa cơm cũng trang trọng như vậy."
"Lâm thẩm nói Thẩm tiên sinh mỗi ngày ăn tổ yến là Hoắc tiên sinh gọi người đi đến Malaysia lấy về, nghe nói tổ yến bên đó là tốt nhất đó"
Thẩm Thần nghe được trong lòng cười lạnh không ngừng.
Hoắc Nam Phong hiện tại đang bày ra vẻ thâm tình, cho rằng khoác ôn nhu bên ngoài có thể che được bản tính hoang dã khốn nạn của hắn, trên thực tế hắn cùng thổ phỉ không có gì khác nhau.
Thẩm Thần nhớ rõ trước kia lúc cậu ở Hoắc gia, người giúp việc ở Hoắc gia còn nói Hoắc Nam Phong yêu chiều Tô Tiêu, Tô Tiêu mới là người hắn yêu nhất.
Nhưng có ai biết Hoắc Nam Phong yêu sâu đậm nhất lại là Cố Tiêu đâu.
Có thể thấy được Hoắc Nam Phong rất thích tự mình dối trá.
Thẩm Thần bị Hoắc Nam Phong ôm vào nhà ăn, ngồi ở trước bàn ăn.
Người giúp việc đã bày trên bàn vài món ăn, còn có một đĩa bánh sữa chua nữa, không cần Hoắc Nam Phong nói thì họ cũng biết đặt ở trước mặt Thẩm Thần.
Thẩm Thần mang thai sau đó khẩu vị xác thật thay đổi rất nhiều, đặc biệt thích ăn chua ngọt, nhìn thấy này đĩa bánh sữa chua này, cậu mới mở miệng nói cùng hắn nói mấy câu.
Hoắc Nam Phong vui vẻ vô cùng, khóe mắt đều là ý cười, thế cho nên một bữa cơm xuống chỉ lo nhìn xem Thẩm Thần ăn cái gì, còn hắn lại chả ăn được mấy.
Thẩm Thần đối với loại ân cần này không biết làm thế nào, chỉ phải tiếp tục để yên cho hắn làm.
Buổi tối tắm rửa xong, Thẩm Thần lúc này mới nhớ tới máy sấy hỏng rồi, còn chưa có đi tìm người mua mới, đành phải để đầu ướt đi ra ngoài.
Hoắc Nam Phong thấy thế, lập tức tìm quản gia muốn mua máy sấy mới, lôi Thẩm Thần đi vào phòng tắm: "Tôi giúp em sấy tóc."
"Không cần, tôi tự mình làm được." Thẩm Thần duỗi tay đi lấy máy sấy trong tay hắn.
"Đừng nhúc nhích." Hoắc Nam Phong nói.
Hắn so với Thẩm Thần cao hơn một cái đầu, một bàn tay giơ máy sấy, một bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc Thẩm Thần: "Thế này được chưa? Có muốn để xa ra một chút không?"
Thẩm Thần nhìn trong gương thấy bóng dáng hai người, tâm tình đột nhiên phiền loạn: "Gió quá lớn."
Hoắc Nam Phong liền chỉnh lại tốc độ một chút.
Thẩm Thần lại nói: "Anh muốn cọ tới cọ lui đến bao giờ hả? Đưa máy sấy cho tôi."
Hoắc Nam Phong không chịu, dỗ dành nói: "Làm nhanh hơn vậy"
Hắn rất thích làm cái này cái kia cho Thẩm Thần, một bộ dạng cam tâm tình nguyện, như vậy mới có thể chứng minh Thẩm Thần đang ở bên cạnh hắn.
Bằng không hắn ở trước mặt Thẩm Thần thật sự một chút tồn tại đều không có.
Máy sấy gió nóng hầm hập, Thẩm Thần cảm giác da đầu mình được Hoắc Nam Phong nhẹ nhàng xoa xoa, lực vừa phải, rất thoải mái, buồn ngủ cũng dần dần đánh úp.
Đầu không tự chủ được mà gập gù.
Hoắc Nam Phong một cúi đầu liền nhìn thấy cổ của Thẩm Thần trắng tinh, rất tinh tế, nhỏ nhắn, hắn thấy cậu buồn ngủ liền tắt máy sấy đi.
Thẩm Thần chống đỡ không được, gục mi mắt xuống, mơ mơ màng màng mà dựa về phía sau, bị Hoắc Nam Phong ôm vào lòng ngực.
"Mệt sao?" Hoắc Nam Phong cúi đầu hôn mặt cậu.
Thẩm Thần mơ màng mà ừm một tiếng.
Hoắc Nam Phong bị bộ dạng mơ hồ của cậu làm cho tim gan cồn cào, nhịn không được lại hôn môi Thẩm Thần hai cái, còn không đã ghiền, ôm lấy Thẩm Thần hôn tới hôn lui.
Thẩm Thần rất khó chịu, chỉ nghĩ muốn nhanh đi ngủ, bị hắn làm phiền, không vui mà nói: "Tránh ra đi."
Hoắc Nam Phong đành phải kiềm lại dục vọng trong lòng, nhanh chóng đem Thẩm Thần ôm trở về trên giường.
Sắp vào giấc ngủ, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ bệnh viện.
"Hoắc tiên sinh, mẹ anh tỉnh rồi. Bà muốn anh cùng Hoắc lão gia tới bệnh viện một lát, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với anh cùng Hoắc lão gia, nhưng bà nói không được nói cho Tô tiểu thư."
Hoắc Nam Phong nhíu mày, không nghĩ ra là có việc gấp gì mà bà khi tỉnh lại lại muốn nói ngay cho hắn cùng ông nội, còn cố ý dặn dò không được mang theo Tô Tiêu.
Chẳng lẽ có liên quan đến Tô Tiêu sao?