Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 23: Đáng khinh




"Bác sĩ chị gái tôi có sao không ạ?"

"Cơ thể cô ấy bị suy nhược nghiêm trọng, người nhà nên chú ý quan tâm đến bệnh nhân một chút."

Tô Mạch nghe xong cúi người cảm ơn bác sĩ, quay người đi vào bên trong phòng bệnh. Nhìn chị gái yếu ớt nằm trên chiếc giường trắng lạnh lẽo, trong lòng cậu dâng lên những cảm xúc rất khó tả.

Gân xanh trên mặt Tô Mạch nổi lên, lửa nóng dâng trào nơi đáy mắt, ngày hôm nay cậu nhất định phải giết chết tên đàn ông thối tha đó.

Hà Hiểu Tâm nhận được điện thoại của Tô Mạch nhanh chóng đi tới bệnh viện thăm bạn tốt, vừa đi tới hành lang thì nhìn bóng dáng thân quen vội vã lao nhanh qua người mình, cô đưa tay ra giữ cậu ấy lại hỏi:

"Tô Mạch em đi đâu đấy?"

"Chị giúp em chăm sóc Tô Thiển, em phải đi tìm tên khốn nạn kia." Giọng Tô Mạch tức giận, cậu sợ chị gái ở đây một mình không ai chăm sóc, giờ đêm đã khuya sợ làm cha mẹ phiền lòng, nên mới làm phiền đến Hà Hiểu Tâm.

"Tô Mạch em bình tĩnh, em tìm hắn thì có ích gì chứ? Có khiến Tô Thiển vui vẻ hơn không?" Hà Hiểu Tâm can ngăn, hiện giờ cậu ấy đang mất kiểm soát, đi rồi lại gây ra chuyện không hay, Từ Vũ Hằng là một tên bỉ ổi, anh ta giở trò người thiệt thòi chỉ có Tô Mạch mà thôi.

"Em không nhịn được, chị ấy yêu anh ta nhiều như vậy, hẳn đã rất đau khổ khi biết chuyện." Tô Mạch uất hận nắm tay đấm mạnh vào tường, nếu không làm gì đó cậu không thể thỏa mái được.

"Đối với những tên chó má đấy phải dùng cách khiến anh ta thân bại danh liệt." Hà Hiểu Tâm thở dài, kéo Tô Mạch ngồi xuống ghế chờ, cẩn thận kiểm tra xem cú đấm vừa rồi có làm cậu bị thương không?

"Bạo lực không phải cách hay." Thấy tay Tô Mạch trầy xước, Hà Hiểu Tâm mở túi xách lấy băng gạc y tế ra dán lên vết thương.

Tô Thiển tính cách hiền lành, thà để bản thân chịu thiệt thòi cũng không làm những việc tổn hại đến người khác, chính vì thế mới bị Từ Vũ Hằng được đà làm tới, coi thường.

"Hiểu Tâm tao khát nước quá." Tô Thiển ngủ li bì suốt cả một đêm, gần sáng mới tỉnh giấc. Đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, phát hiện Hà Hiểu Tâm đang nằm giường bên, cổ họng cô khát khô cố gắng mãi mới nói được vài từ.

Hà Hiểu Tâm ngủ không say, nghe tiếng động bên cạnh dụi dụi mắt ngồi dậy: "Mày tỉnh rồi."

"Lấy giúp tao cốc nước, Tô Mạch đâu rồi?" Trước khi ngất đi cô đang cùng em trai dùng cơm, nhưng giờ lại không thấy ở đâu, lo sợ nó thật sự sẽ chạy tới chỗ Từ Vũ Hằng gây gổ.

Hà Hiểu Tâm đưa nước cho Tô Thiển, khẽ nói: "Nó đi học rồi, yên tâm."

Gần đây cô rất khó ngủ, hầu như đêm nào cũng chỉ chợp mắt được một chút, hôm qua có lẽ là giấc ngủ dài nhất. Cô đã từng ao ước mình có thể cứ mãi như vậy chìm trong giấc mộng, không bao giờ tỉnh lại thì tốt biết bao.

Sự thật càng tìm hiểu càng thêm tầng tầng lớp lớp đau đớn, giá như có phép màu quay lại thời điểm 8 năm về trước thì tốt rồi, không gặp anh ta sẽ không phải đau khổ như hôm nay.

"Hiểu Tâm người cùng anh ta lên giường, không ai khác lại là Lâm Tĩnh Như, trên đời này thiếu gì đàn bà sao nhất định phải là cô ta." Đây là do ông trời sắp đặt sao? Cùng người mình ghét chung đàn ông, đáng thương làm sao.

"Tô Mạch đã kể hết cho tao nghe rồi, khi biết được tao cũng thấy rất sốc, giờ mới hiểu tại sao cô ta lại ghét mày đến thế."

Trước kia cô từng nói, ánh mắt Lâm Tĩnh Như nhìn Tô Thiển giống như kẻ thù, tranh cướp thứ mà cô ta ưa thích. Thì ra thứ đó là Từ Vũ Hằng, Hà Hiểu Tâm rất muốn cười lớn, anh ta có cái gì mà phụ nữ thi nhau đeo bám chứ? Kể mà đẹp trai tài giỏi như Phó Cận Nam cô còn hiểu.

Tô Thiển dựa người vào thành, miên man suy tư, Lâm Tĩnh Như gia đình vừa có quyền vừa có tiền, có rất nhiều lựa chọn tốt, con đường tương lai tươi sáng không muốn đi, lại đi chọn cách làm người thứ ba đáng khinh phá hoại gia đình người khác. Chẳng hiểu cô ta nghĩ cái gì trong đầu nữa, vì tình yêu sao? Từ Vũ Hằng biết cách lấy lòng phụ nữ đến vậy à?

Từ Vũ Hằng tôi từng nghĩ anh là người cố gắng nhưng thì ra tôi đã sai rồi, anh dùng cách bám vào phụ nữ để đạt được mục đích của mình, tôi khinh thường anh.

...

"Ọe..."

Lâm Tĩnh Như đang làm việc, tự nhiên trong bụng có cảm giác nôn nao, cô vội đưa tay bịt miệng chạy vào trong nhà vệ sinh. Dạo gần đây cô ta luôn thấy cơ thể mình có gì đó thay đổi, cả người lúc nào cũng thấy mệt mỏi khó chịu.

Sau khi nôn xong một trận, Lâm Tĩnh Như đi tới trước gương dùng nước lạnh hắt lên mặt mình, muốn dùng cách này làm bản thân dễ chịu hơn, cô ta miệng lẩm bẩm một hồi, bỗng nhớ tới chuyện gì đó đôi mắt sáng bừng lên.

Nếu có thì thật tốt, Từ Vũ Hằng nhất định vì con mà bỏ người phụ nữ kia, cùng cô ta danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng.

Vui chưa được bao lâu trong phút chốc Lâm Tĩnh Như chau mày, cúi xuống nhìn cái bụng bằng phẳng của mình. Ông nội cô rất nghiêm khắc, để ông biết được cô chưa chồng mà chửa không bị đuổi ra khỏi nhà mới là lạ đấy, biết nói thế nào đây? Cả nhà không ai biết cô ta đang qua lại với đàn ông đã có gia đình.

Yêu Từ Vũ Hằng cô hy sinh nhiều như thế, mong rằng đáp lại chính là tấm chân tình của anh ta.

"Này hình như Lâm Tĩnh Như đang mang thai, vừa rồi tôi thấy cô ta nôn trong nhà vệ sinh."

"Cô ta là em họ tổng giám đốc đấy, đừng để cô ta nghe thấy." Nữ nhân viên nghe đồng nghiệp bên cạnh nói vậy, liếc mắt ra cửa xem Lâm Tĩnh Như đã quay lại chưa, cô ta mà nghe được bát cơm Vạn Long bọn họ còn giữ được sao?

Ai mà không biết Lâm Tĩnh Như chưa chồng, cô ta mà có thai, làm sao muốn để người khác biết cái chuyện mất thể diện này, những người có địa vị cái xem trọng nhất chính là thể diện, bọn họ dù có biết tốt nhất vẫn nên nhắm mắt thì hơn.