Ngày nghỉ cuối tuần coi như cũng chiều lòng người, thời tiết không quá lạnh giá. Tô Thiển trên người mặc áo phao dáng dài, trên đầu đội cái mũ len màu xám đặt cơm cuộn đã chuẩn bị từ sớm vào trong hộp nhựa.
"Có món gì đấy?" Hà Hiểu Tâm từ bên ngoài đi tới, đôi mắt thèm thuồng nhìn đồ ăn trước mặt len lén lấy một miếng cơm cuộn bỏ vào mồm nhai phúng phính.
"Mày đến đúng giờ quá cơ." Tô Thiển đưa mắt lườm bạn tốt khẽ mắng.
"Tao là khách mà, dì con làm phiền mọi người rồi." Hà Hiểu Tâm đang vênh mặt nói với Tô Thiển, thấy bà Tô đi tới liền thay đổi thái độ ngoan hiền chạy tới thân thiết ôm cánh tay bà.
"Cái con bé này, phiền gì mà phền con còn coi mình là người ngoài sao?" Bà Tô cười vui vẻ vỗ nhẹ vào tay Hà Hiểu Tâm.
"Mẹ, chị đi thôi." Tô Mạch và Ba Tô đã cho hết những đồ dùng cần thiết lên xe, cậu quay vào trong nhà gọi mọi người tiện thể giúp chị gái xách giỏ thức ăn.
Nơi gia đình cô sắp tới là một bãi cỏ ven hồ cách trung tâm thành phố khoảng chừng 30 km. Sau hơn một giờ lái xe địa điểm cũng hiện ra trước mặt, nơi đây đầu tiên chỉ có một vài người biết đến, dần dần sau đó trở thành khu nghỉ ngơi ăn uống của các hộ gia đình.
Tô Thiển vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng cười nô của trẻ con, những chú diều nhỏ xinh bay lượn trên bầu trời cao, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy thỏa mái hơn nhiều.
"Chúng ta ngồi chỗ này đi." Ba Tô chọn một khu đất trống trải thảm xuống.
Cả nhà mỗi người một tay vận chuyển đồ xuống xe, cả lều trại nghỉ ngơi cũng được dựng lên, Tô Mạch ra dáng người đàn ông gia đình siêng năng châm lửa nước thịt.
"Mày suy nghĩ thế nào về việc quay lại công ty?" Hà Hiểu Tâm ngồi bên cạnh thì thầm bên tai Tô Thiển.
Tô Thiển dừng động tác gọt táo trên tay lại thở dài lắc đầu, cô còn chưa nghĩ thông.
Hà Hiểu Tâm cầm cả quả táo há miệng cắn một miếng to, vừa nhai vừa nói: "Mày cứ để lão ta chạy tới vài lần nữa cho bõ ghét."
"Tao ngại tiếp ông ta." Tô Thiển mỉm cười, giơ tay gõ nhẹ vào trán cô ấy. Nụ cười vui vẻ thỏa mái trên môi Hà Hiểu Tâm lúc này, chính là thứ cô đang khao khát tìm kiếm. Dường như trải qua một lần lầm lỡ, ánh mắt và biểu cảm gương mặt đã không còn trong trẻo như xưa.
"Chị ăn thử xem?" Tô Mạch đứng nướng thịt quá lâu, dù mùa đông vẫn không tránh khỏi trán rịn mồ hôi, cậu gắp một miếng thịt nước đi tới gần muốn chị gái giúp mình nếm thử.
Tô Thiển chậm rãi thưởng thức hương vị thịt bò: "Ngon lắm, chín rồi đấy."
"Chị cũng muốn thử." Hà Hiểu Tâm hai mắt sáng bừng, vụt dậy chạy tới bên cạnh bếp nước, gắp thịt bất chấp khói bốc nghi ngút bỏ vào trong miệng.
"A nóng quá." Hà Hiểu Tâm cảm giác như đầu lưỡi mình bị phỏng một cục, vội vàng tìm nước lạnh uống. Tự nhiên trước mặt có một chai nước ngọt đưa tới, ngẩng mặt lên nhìn theo không rõ Tô Mạch đứng bên mình từ bao giờ.
"Chị không phải đang muốn tìm nước sao?" Hai má Tô Mạch đỏ ửng không rõ vì cái nhìn của Hà Hiểu Tâm làm cho ngại ngùng, hay do than nóng, quan tâm nhắc nhở.
Hà Hiểu Tâm uống hết gần chai nước, trong lòng tự nhiên có cảm giác gì đó dâng trào, sao cô lại thấy Tô Mạch vừa rồi rất đàn ông thế nhỉ, không không cậu ấy vẫn còn là học sinh đấy, hơn nữa còn kém cô ba tuổi, không được suy nghĩ bậy bạ.
Hà Hiểu Tâm giống như tấu hài, liên tục dùng tay đập vào đầu mình, gạt bỏ những suy nghĩ xấu xa ra khỏi đầu.
"Con bé làm sao thế?" Bà Tô cùng ông Tô đi dạo quay lại, nhìn Hà Hiểu Tâm thắc mắc.
"Chắc cậu ấy bị nóng đến hỏng não rồi." Tô Thiển cố nhịn cười rót nước vào cốc đưa cho bố mẹ, trả lời.
Ăn uống no say Tô Mạch cùng ba Tô ra xe lấy đồ rủ nhau đi câu cá, mẹ cô muốn ở lại xem đồ, còn Hà Hiểu Tâm liền lười biếng muốn đi ngủ, Tô Thiển đành tự mình đi dạo.
Bên cạnh bãi cỏ là một cách rừng thông, xa xa có thể thấy con đường nhỏ thông sang phía bên kia bờ hồ, Tô Thiển nhấc chân đạp trên cỏ xanh hướng phía đó đi tới.
Ven hồ hoa dại mọc tươi tốt nở trắng một dải dài, Tô Thiển hít sâu vào một hơi cảm nhận hương thơm của núi rừng, tâm trạng theo đó mà dễ chịu hẳn lên.
Cô nhớ vào năm thứ hai mình cùng một đám bạn đại học trong đó có cả người không muốn nhắc đến kia, cùng nhau đạp xe tận hai tiếng đồng hồ chỉ để ngắm mặt trời nặn từ trên đỉnh núi, kết quả mải chơi đến tối muộn, sợ hãi tìm đường xuống núi.
Trước đây khi mới yêu, anh ta luôn rất nhiệt tình, không tiếc bỏ ra thời gian cùng một đám thiếu niên ham vui như bọn cô ra ngoài, thế mới nói lúc mới yêu ngọt ngào biết bao nhiêu, khi đã thành công chiếm được chẳng còn coi trọng nữa.
Tô Thiển đang đi chợt cả người nghiêng ngả, vẻ mặt ẩn nhẫn cố gắng dựa vào thân cây, cẩn thận ngồi xuống cúi người kiểm tra chân mình, cô mải mê chìm đắm trong hồi ức, chẳng hề hay biết dẫm phải vật cản trên đường dẫn đến trẹo chân.
Cô cố gắng thử mọi cách nhưng dường như chẳng có tác dụng bao nhiêu, đi chưa được vài bước đã đau đến nhăn nhó mặt mày.
Bên tai tiếng động dồn dập đến gần, Tô Thiển lặng tai lắng nghe phát hiện nó phát ra từ bên trong rừng cây, cô có chút hoảng hốt nhìn xung quanh một vòng, không xác định mình đã đi cách bãi cỏ bao nhiêu xa. Chân đau chạy không nổi, giờ có người nào đó có ý đồ xấu xông tới, cô biết làm thế nào đây?
Tô Thiển cúi xuống nhặt một cành cây to phòng vệ, biết thế này lúc đi cô đã cầm theo điện thoại rồi, cứ nghĩ xung quanh nhiều người như vậy sẽ an toàn, giờ một bóng người cũng không thấy, tốt nhất không nên chủ quan.
Bóng dáng lóng thoáng đi tới, người đàn ông mặc quần áo dài kín đáo, đội mũ lưỡi trai che kín nửa khuôn mặt, trên tay anh ta cầm một con dao dài sắc nhọn, Tô Thiển nghĩ đến mấy bộ phim kinh dị gần đây mình hay xem, cố gắng kìm kén sợ hãi trong lòng, miệng lẩm bẩm như niệm thần chú mong anh ta nhanh chóng rời đi.
Nhưng người đàn ông kia không có cái ý định đấy, anh ta hơi nâng mặt nhìn về phía Tô Thiển, bàn tay nắm chặt con dao bước gần về phía cô.
Tô Thiển nhích chân lùi về sau, suy tính ở đây hét lên sẽ có người nghe thấy mà chạy tới? Giữa lúc cô chuẩn bị lấy hơi hét lớn, thì một giọng nói trầm ấm vang lên:
"Tô Thiển sao em lại ở đây?"
Anh ta quen mình? Tô Thiển tò mò nhìn người đàn ông trước mặt, dáng vóc này thực sự cô không nhận ra là ai, nhưng tên cô thì anh ta gọi chính xác rồi. ?hanh nhấ? ?ại == Tr?m?ruуện.Ⅴ? ==
Dưới ánh mắt ngờ vực của Tô Thiển, Phó Cận Nam cười tự giễu, bỏ mũ lưỡi trai cùng kính râm trên mặt mình xuống.
"Phó tổng." Tô Thiển mở to mắt kinh ngạc, trời ạ gặp Phó Cận Nam ở chỗ này thật sự quá sốc rồi, bình thường cô đều thấy anh ta trong bộ dạng âu phục bóng bảy thẳng tắp, hiện tại nhìn có chút không quen mắt.
Phó Cận Nam hiểu ý giải thích: "Tôi cùng một vài người bạn tới đây câu cá, ở phía bên kia cánh rừng có một con suối, trong đó có rất nhiều loài gây ngứa."
"À." Tô Thiển kiệm lời thốt ra, cô không biết Phó Cận Nam lại có cái thú vui này.
"Tôi mang dao đi lấy ít củi về nướng cá, sao em lại ở đây?"
"Em có ổn không?" Phó Cận Nam nhìn tư thế đứng của Tô Thiển phát hiện ra điều bất thường, giật mình hỏi.
"Tôi bị trẹo chân." Nói đến vấn đề này với Phó Cận Nam cô hơi ngại, giọng nói cứ thể nhỏ đi.
"Để tôi xem." Phó Cận Nam tỏ vẻ không quan ngại, đi đến bên cạnh đỡ Tô Thiển ngồi xuống, dịu dàng cởi giày kiểm tra chân cho cô.
"Phó tổng không cần phiền anh, tôi đi về xe bôi thuốc là được rồi." Tình huống này không phù hợp, Tô Thiển là người hướng nội rụt rè muốn thu chân về.
"Ông ngoại tôi từng là bác sĩ xương khớp, tôi có học được một chút từ ông, chân em bôi thuốc sẽ không khỏi được." Phó Cận Nam đặt chân Tô Thiển lên đùi mình, nắn nhẹ.
Tiếng "Cạch" vang lên Tô Thiển đau đớn cắn chặt môi.
"Em thử đi lại xem" Phó Cận Nam cong môi cười, đỡ Tô Thiển đứng dậy.
"Ơ không đau nữa rồi, Phó tổng thật sự rất cảm ơn anh." Tô Thiển sợ đau rón rén đi lại, một lúc sau kích động hô lớn.
Phó Cận Nam nhìn Tô Thiển cười, nơi đáy mắt phát ra tia ôn nhu:
"Em quay lại đi, chỗ này phụ nữ đi không thích hợp."
Tô Thiển đưa mắt về con đường phía trước, cô đi lâu rồi, cũng nên quay lại thôi. Cô cúi người cảm ơn Phó Cận Nam lần nữa, quay lại đường cũ.
"Tôi mong được nhìn thấy em ở công ty." Tiếng Phó Cận Nam ở sau lưng rất nhỏ, Tô Thiển hơi ngừng lại, không thấy anh ta nói thêm điều gì nữa rảo bước nhanh hơn.
Phó Cận Nam âm thầm đi theo Tô Thiển, thấy cô an toàn rới xoay người đi vào trong rừng.
"Cận Nam cậu đi về nhà lấy củi à?" Kiều Hạo ngóng bạn tốt đến muỗi cắn sưng cả chân vẫn chưa thấy đâu, gần lấy điện thoại ra gọi thì Phó Cận Nam trở về.
"Tôi về nhà ngủ một giấc mới nhớ ra cậu còn ở đây." Phó Cận Nam tâm trạng tối, cùng Kiều Hạo nói đùa vài câu.
Phó Cận Nam ngồi xuống chất củi nhóm lửa, trong đầu hồi tưởng lại chuyện vừa rồi gương mặt bất giác ý cười ngập tràn.