Ly Miêu Hay Thái Tử?

Chương 1




1



"Chúc mừng nương nương sinh hạ hoàng tử."



Ta mở mắt ra, liền nhìn thấy trước giường cung nữ đang quỳ đầy đất.



Phía trước, Nhất ma ma trong tay nâng hài tử được bọc trong tã lót, đưa tới trước mặt ta.



Ta không kìm lòng được mà ngồi dậy, nhìn về phía đứa trẻ được bọc tã đang say ngủ



Đứa trẻ vừa ra đời nên làn da có chút nhăn nheo.



Ta đưa tay phải ra, khẽ vuốt trán của nó.



Đây chính là hoàng nhi của ta sao?



Phía dưới có cung nữ đánh bạo nói: "Nô tỳ vừa nhận được tin tức, Thuần phi bên kia sinh hạ chính là công chúa!"



Thuần phi sinh...... Là công chúa?



Trong lòng ta giật mình, trong đầu hiện ra rất nhiều ký ức vụn.



Kiếp trước, ta phát hiện bản thân có thai, không đến một tháng sau Thuần phi cũng có.



Trước khi lâm bồn, Thuần phi vụng trộm thu mua thái y, biết được ta mang trong bụng rất có khả năng là hoàng tử.



Nàng cố ý ở sắp xếp nhân thủ bên cạnh ta, lại dùng thuốc k1ch thích sinh sản, sinh cùng ngày với ta.



Đến ngày lâm bồn, mama đã bị mua chuộc thừa dịp ta còn chưa tỉnh, vụng trộm đổi hoàng tử của ta.



Đợi ta tỉnh lại, cứ ngỡ là mình đã sinh được một tiểu công chúa..



Mãi cho đến trước khi lâm chung, mới biết được con của ta tại vừa ra đời đã bị đánh tráo!



Nhưng vì cái gì sống lại một đời này, Thuần phi không có động thủ?



Chẳng lẽ, nàng cũng trùng sinh?



2



Kiếp trước, công chúa trời sinh thông minh.



Ba tháng mở miệng nói chuyện, nửa tuổi bắt đầu tập đi.



Một tuổi đọc sách viết văn, ba tuổi xuất khẩu thành thơ, năm tuổi là đệ nhất bắn cung cưỡi ngựa, triệt để vang danh toàn kinh thành.



Công chúa tám tuổi, chiến thắng sứ thần địch quốc, được Hoàng đế phong làm khai quốc công chúa.



Mẫu bằng tử quý, ta bởi vậy đạt được ân sủng của Hoàng Thượng.



Ngược lại là Thuần phi bên kia, hoàng tử ngơ ngác ngốc nghếch, tới năm tuổi mới mở miệng nói chuyện.



Hoàng Thượng không thích đứa bé này, liền không thèm bước tới cung của Thuần phi nửa bước.



Nhưng tất cả mọi người không biết, cái danh thần đồng của công chúa nhà nhờ một tay ta mà có.



Thuần phi sinh hạ hoàng tử cậy thế chèn ép ta, nhận hết săn đón của mọi người.





Cung nhân vì lấy lòng Thuần phi, tự tiện cắt xén ngân lượng trong điện của ta.



Thậm chí ma ma hầu hạ ta cũng ở sau lưng nói bụng ta vô dụng.



Thế là, công chúa ba tháng có thể mở miệng nói chuyện, ta dạy nàng trong Yến tiệc hướng về phía cao kêu cha.



Hoàng Thượng nghe vậy hết sức kinh ngạc, yến hội kết thúc liền lật thẻ bài của ta để thị tẩm.



Đây là lần đầu tiên sau khi sinh hạ công chúa, ta được Hoàng Thượng sủng hạnh.



Công chúa nửa tuổi bắt đầu học đi, mà sát vách Hoàng tử của Thuần phi còn không cách nào mở miệng nói chuyện.



Cứ như vậy, Hoàng Thượng đối với công chúa sinh ra hứng thú và quan tâm vô cùng.



Thỉnh thoảng còn đến cung của ta để chơi với nàng.



Vì để cho cái danh thần đồng của công chúa thần kéo dài tiếp.




Ta một bên dạy công chúa hiểu biết chữ nghĩa, một bên bỏ ra một lượng lớn ngân kim tìm trong nhân gian một người biết thuật " nói bụng" về làm nha hoàn thân cận cho nàng.



Công chúa mà không biết gì thì nha hoàn kia đáp thay.



Công chúa chỉ cần giả vờ cử động miệng làm dáng một chút là được.



Dựa vào hai tay chuẩn bị, ta một lần nữa lấn át danh tiếng của Thuần phi.



Lũ tiểu nhân nghe lời Thuần phi cắt xén ngân lượng trước đây, nhao nhao đến nhận tội.



Dâng lên gấp đôi ngân lượng, cùng không ít bảo vật tốt.



Cứ như vậy qua mấy năm, trong cung lại thêm mấy vị hoàng tử công chúa.



Nhưng không có một người uy hiếp được vị trí của ta.



Châu ngọc phía trước, phía sau những hoàng tử kia công chúa đều ảm đạm phai mờ.



Như vậy, Thuần phi nhất định là cùng ta trùng sinh.



Một đời này, Thuần phi giữ lại công chúa, chỉ chờ nàng bộc lộ tài năng.



Nhưng sống lại một đời, ta không thèm muốn Phượng vị kia nữa.



Có hoàng tử, thì tại sao không tranh giành vụ trí cao hơn kia nhỉ!



3



Phòng sinh đang được dọn dẹp, liền có thái giám thông cáo Hoàng Thượng giá lâm.



Hoàng Thượng một thân long bào dát vàng mặt mày anh tuấn.



Hắn từng bước một đi tới, một mặt từ ái tiếp nhận hài tử trong tay mama



Hoàng đế không tham sắc đẹp, chỉ là say đắm ở huyền học, một lòng cầu tiên.



Hậu cung Tần phi ngoại trừ ta cùng Thuần phi, những phi tử khác một năm cũng không gặp Hoàng đế mấy lần.




Loại tình huống này, là cực kỳ hiếm.



Lần đầu có hài tử, người từ trước đến nay nghiêm túc lạnh lùng Hoàng đế, cũng hiển nhiên lộ ra mấy phần ôn nhu cưng chiều.



"Hoàng nhi dáng dấp rất là giống trẫm."



Hoàng Thượng câu nói này làm ta đột nhiên hiểu kiếp trước, hắn vì sao chán ghét đứa bé này.



Đế vương kiêu ngạo, lại trầm mê con đường cầu tiên đắc đạo.



Tự nhiên không nhìn nổi bản sao của mình là cái thứ n///gu xuẩn ng//u dại.



Hoàng Thượng nhìn một chút, liền đem hài tử đưa trả cho ma ma.



Hắn vén bào tại bên giường ngồi xuống, vỗ vỗ tay của ta:



"Hôm nay ái phi vất vả rồi."



"Có thể vì bệ hạ sinh con dưỡng cái là phúc khí của thần thiếp."



"Đây là đại hoàng tử của trẫm, hi vọng nó có thể được ông trời phù hộ, liền gọi Tiêu Thừa Hữu thì sao?"



Ta cười đáp: "Hoàng Thượng chọn tên tất nhiên là vô cùng tốt."



Lúc này, một tên thái giám xông vào.



"Hoàng Thượng...... Thuần phi trong cung đến báo, nói là công chúa ngậm hoàng ngọc mà sinh, là trời sinh mệnh hoàng nữ!"



Hoàng Thượng hứng thú nhìn hắn một cái: "Thiên mệnh hoàng nữ? Ngược lại là thú vị, trẫm theo ngươi đi xem một chút."



Hoàng Thượng sau khi đi, Đại cung nữ Thanh Hà bất mãn tiến lên thay ta phàn nàn.



"Hoàng Thượng lúc này mới vừa tới, lại bị Thuần phi cướp đi. Rõ ràng nương nương sinh hạ hoàng trưởng tử......"



"Nói cẩn thận."




Ta giơ tay lên một cái ngăn cản nàng nói tiếp.



Thuần phi ngược lại là so kiếp trước thông minh lên không ít.



Nhưng ngay từ đầu liền đem công chúa đẩy lên cao, cũng không phải chuyện tốt.



Trèo càng cao, rơi cũng liền càng thảm.



Thuần phi chếch sớm, không biết kiếp trước công chúa càng lớn lên càng phản nghịch.



Nàng không muốn học văn cũng không nghĩ lại tập võ, mỗi lần lười biếng đều nghĩ đến để thế thân làm thay.



Nàng oán ta vì tranh thủ tình cảm Hoàng đế đem cái danh thần đồng áp đặt nàng, làm nàng nhận hết cực khổ.



Về sau nàng được phong khai quốc công chúa, nhưng lại coi trọng hoàng tử địch quốc.



Thẳng đến khi nàng vì tình phản quốc, để địch xâm nhập, một đao đâm vào lồ ng ngực của ta.



Ta mới biết được mình sai phải có cỡ nào.




Loại này công chúa hiếm có này, liền để Thuần phi nếm thử đi thôi!



4



Cũng không lâu lắm, liền có tin tức truyền đến.



Nói là Hoàng Thượng vì công chúa ban tên Tiêu Thừa Phượng.



Thanh Hà nhịn không được lầm bầm: "Nàng ta chỉ là một công chúa, dựa vào cái gì cùng Đại hoàng tử chung tên đệm chứ."



"Hoàng Thượng lại vẫn dùng tới chữ phượng hoàng......"



Ta nhíu mày, cũng có chút kinh hãi.



Thuần phi lần này, sợ là đem công chúa tâng bốc lên quá cao.



Từ đó, ta an tâm trong cung ở cữ.



Đời này ta có hoàng tử bên cạnh, cho dù Thuần phi lại được sủng ái, cung nhân cũng không dám cắt xén chi phí sinh hoạt của ta.



Tiêu Thừa Hữu dần dần lớn lên da thịt như tuyết, khuôn mặt nhỏ tinh xảo.



Đôi lông mày kia, cực kỳ giống phụ hoàng hắn.



Chỉ là, đôi mắt trong suốt, đem nhánh này, nhìn cũng không giống một kẻ ngốc nghếch



Hẳn là kiếp trước, có ẩn tình khác?



Tâm ta còn nghi ngờ, vụng trộm từ dân gian mời một vị đại phu tiến cung.



Trải qua nhiều lần bắt mạch cùng quan sát, đại phu khẳng định, hoàng tử chỉ là trời sinh phản ứng chậm chạp, cũng không phải là ngu dại.



Nếu như tích cực chỉ dẫn, về sau cũng sẽ bình thường như bao người khác mà thôi.



Tin tức này làm ta vô cùng vui vẻ.



Nếu vậy, khả năng ta ngồi lên ngôi vị kia lại thêm một phần.



Thoáng chớp mắt, Tiêu Thừa Hữu sắp tròn một tuổi.



Trong thời gian này, công chúa như cũng y như kiếp trước, ba tháng liền tại yến tiệc mở miệng nói chuyện, chấn kinh bốn phía.



Thuần phi từ đầu chí cuối rập khuôn giống hệt ta kiếp trước.



Hoàng Thượng càng tin tưởng đây là thiên mệnh hoàng nữ, đối với Thuần phi cũng càng thêm sủng ái.



Thuần phi cố ý sai người đưa cho ta một phần quà.



Mở dải lụa đỏ bọc bên ngoài ra, bên trong là một dải vải trắng.



Ám dụ rằng ta sẽ nhận sự ghẻ lạnh, không được ân sủng mãi mãi.



Thật tình, chắc nàng không biết, nàng đắc ý không được bao lâu nữa đâu.