- Công tử! Dậy đi! Chúng ta là về thôi!
Trần Kình một bên thấp giọng nói, một bên lay người, gọi Đỗ Anh Vũ đang gục đầu ngủ gật dậy.
Đỗ tiểu tử mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, lấy tay dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi:
- Hở? Xong rồi sao? Ta là có bỏ lỡ phần nào không?
Trần Kình nhìn tiểu công tử như người trên mây thì bộ dạng liền chán đời, bó tay toàn tập.
Nói là đến nghe ngóng tình hình cơ mà?
Sao mới nghe được một nửa đã ngủ rồi?
Thở dài một tiếng, lão Trần lắc đầu nói:
- Cũng không có gì đâu công tử, bọn hắn bàn bạc chính là như vậy...
Đỗ Anh Vũ thì nhún vai, cảm thấy mình đi chuyến này có chút uổng công vô ích.
Hải tặc họp nhóm tự nhiên sẽ khác với các cuộc họp bình thường, bàn kế hoạch thì ít, bàn ăn chia thì nhiều.
Hỏi kế hoạch thì ai cũng im re, nói đến ăn chia thì kẻ nào kẻ nấy mắt đều sang bừng, bộ dạng năng nổ, quát tháo, chửi bới nhau liên tục, thiếu điều xách dao nhảy lên chơi thật thôi.
Nói tóm lại cũng chẳng có gì đáng để học hỏi.
Đỗ Anh Vũ lúc đầu thử căng tai ra nghe ngóng xem có gì đặc biệt hay không, cuối cùng càng nghe càng thất vọng, được thêm một lúc thì ngáp ngắn ngáp dài.
“Haizz! Vẫn là quá đề cao bọn hắn rồi!” Đỗ tiểu tử dụi dụi mắt, thầm nghĩ trong lòng.
Có vẻ có đầu óc nhất trong đám Hải tặc này là Chu La lão tặc, toàn bộ kế hoạch đều theo lão Chu mà ra.
Gọi kế hoạch cho nó oai chứ thật ra tất cả hầu như đều là chiến thuật cũ mà đám này thường xuyên sử dụng.
Và chiến thuật của đám Hải tặc này chính là... chẳng có chiến thuật mẹ gì cả, bọn hắn đơn giản chính là lợi lụng việc quen thuộc vùng biển này, nấp ở các góc khuất, trở con mồi đến thì xông ra làm thịt.
Mai phục ở mức độ này thuộc dạng quá cơ bản.
Kì thật cũng không trách bọn hắn được, từ trước đến nay bọn hắn vẫn luôn làm theo cách này, đối tượng cũng chỉ là các thuyền lái buôn có sức chống cự yếu ớt, nếu là gặp phải quan binh, việc đầu tiên của đám Hải tặc sẽ làm là quay đầu chạy, vậy nên chiến thuật tấn công các thứ cũng chẳng phát triển.
Vươn vai đứng lên, Trần Kình cùng Đỗ Anh Vũ đi ra ngoài, chuẩn bị trở lại khu vực đóng quân của mình.
Chỉ là đi chưa được bao lâu, bỗng từ từ bên tai Đỗ tiểu tử có một tiếng gọi thánh thót vang lên:
- Trần-Sama! Chủ nhân nhà ta muốn nói chuyện riêng với ngài một chút! Ngài có thể bớt chút thời gian được không?
Âm thanh mềm mại như vuốt ve lòng người, thoáng chốc khiến cả nhóm người khựng lại.
Đỗ Anh Vũ quay đầu nhìn ra phía sau thì liền thấy một tiểu nữ oa phấn điều ngọc trác xinh đẹp đang đứng ở đó, nàng chắp tay bái, hướng về lão Trần hành lễ, điệu bộ nhẹ nhàng, đứng chờ đợi Trần Kình trả lời.
Theo bản năng, lão Trần lại hơi liếc qua Đỗ Anh Vũ thăm dò ý kiến, nhưng vừa mới nhìn sang đã thấy Đỗ Anh Vũ lườm hắn, khuôn mặt Đỗ tiểu tử như muốn nói muốn nói với tên thuộc hạ “con mẹ nó! ngươi nhìn ta làm gì?”
Sực nhớ ra là hiện tại mình mới là người cầm đầu, Trần Kình vội quay đầu lại.
Chỉ là chủ tớ hai người không biết hành động nhỏ này đã lọt vào mắt của tiểu la lỵ trước mặt, nàng ta hơi cúi đầu, che dấu thần bí tiếu dung trên khuôn mặt.
Đỗ Anh Vũ thì ngược lại, thầm cảm thấy may mắn là nàng là nói tiếng Trung, hắn liền làm ra vẻ lão Trần nghe không hiểu, đóng vai thông dịch viên, Đỗ tiểu tử manh manh quay sang họ Trần cười giải đáp:
- Nghĩa phụ! Nàng là nói chủ nhân của nàng muốn gặp ngài, ngài có muốn đên gặp một chút không!
Một câu “nghĩa phụ” nói ra khiến lão Trần rùng mình nổi hết da gà, hắn vội hằng giọng, trả lời:
- Công... à không! Lộ Phi! Ngươi nói với nàng chúng ta là có việc, không tiện!
Đỗ Anh Vũ a lên một tiếng rồi quay sang nhìn tiểu cô nương, ngượng ngùng cười nói:
- Tiểu nương tử! Chủ nhân của ngươi muốn gặp Nghĩa phụ ta có việc gì?
Tiểu cô nương híp mắt, mị mị cười nói:
— QUẢNG CÁO —
- Chủ nhân của ta muốn cùng Trần-Sama nói chuyện hợp tác!!
Đỗ Anh Vũ quay lại, nhìn thấy lão Trần một bộ dạng nghi hoặc liền cười nói:
- Chúng ta là đi gặp một chút đi!
Lão Trần nội tâm hoảng hốt, nhưng lại rất nhanh cam chịu, thầm nghĩ “ta biết ngay mà!”
Đỗ Anh Vũ hắn chịu ngồi một chỗ mới là lạ đấy, đây chỉ là thao tác bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên hết, lão Trần đã sớm quen thuộc từ lâu.
Âm thầm cảm khái một tiếng, lão Trần hướng về tiểu công tử đơn giản gật đầu, trầm giọng nói:
- Ta theo công... Lộ Phi ngươi!
Đỗ tiểu tử thoái mái gật đầu, quay sang nhìn tiểu la lỵ trước mát, cười tươi trả lời:
- Gặp mặt có thể! Địa điểm chúng ta quyết định!
...
Rất nhanh, song phương liền gặp mặt tại một bãi đất trống, Đỗ Anh Vũ nhìn trang phục đám người trước mắt, tất cả đều là Đông Doanh võ sĩ trang phục.
Quân áo gọn gàng, võ trang cẩn thận, đi đứng nghiêm chỉnh.
Nếu không nói, chắc sẽ chẳng ai có thể nghĩ đây là một đám cướp biển đâu!I
Trung niên võ sĩ dẫn đầu đi lên, nhìn Trần Kình một lượt rồi nói một loạt thoại bằng tiếng Nhật, tiểu cô nương đứng cạnh bên thì phiên dịch lại bằng tiếng Trung nói lại với Đỗ Anh Vũ nhóm người, nàng nói:
- Chủ nhân nhà ta muốn cùng Trần-Sama làm một cuộc làm ăn, hắn...
Ngập ngừng đôi chút, thiếu nữ nhoẻn cười, nhấp nháy mắt đẹp, nói nốt:
- Chủ nhân nhà ta muốn tham gia cùng với các người!
Đỗ Anh Vũ nghe xong thì hơi sững người, khẽ cau này, vẻ mặt khó hiểu, nhìn nàng hỏi lại:
- Vị tiểu thư này, chúng ta chẳng phải vẫn là đang hợp tác cho phi vụ này sao? Các ngươi còn muốn hợp tác làm việc gì?!
Đối phương úp úp mở mở khiến Đỗ tiểu tử là phần nghi hoặc, thật chẳng lẽ bản thân bị lộ rồi sao?
Nhưng mà vô lý, hắn không nói mình đã giấu đến mức cái kim không lọt nhưng cũng hoàn toàn không đến mức để cho kẻ mới gặp lần đầu liền phát hiện ra à!
Nhìn thấy Đỗ Anh Vũ thần sắc không hiểu ra sao, Đông Doanh thiếu nữ che miệng duyên dáng cười, chớp chớp đôi mắt đánh giá Đỗ Anh Vũ một chút,
giọng điệu hứng thú nói:
- Công tử không cần nghĩ nhiều, kỳ thật chúng ta cũng không biết các ngươi thật sự muốn làm gì...
Nàng cười càng lúc càng tươi, càng lúc càng mị hoặc, nói tiếp:
- Chỉ là chúng ta cảm thấy, so với việc săn đám thuyền buôn, bọn ta càng hứng thú với việc mà “công tử” muốn làm nhiều hơn!
Nàng giọng nói du dương trầm bổng, âm sắc có chút hoan hỉ, có chút cợt nhả đùa giỡn, nhưng đặc biệt...
Nàng là nói tiếng Việt!
Con mẹ nó!
Đỗ Anh Vũ sắc mặt tối đen, cả người thoáng giật mình, lòng thầm liên tục hô to thất sách rồi!
Mẹ kiếp! Biết tiếng Việt sao ngươi không nói ngay từ đầu.
Quả nhiên nữ nhân càng xinh đẹp càng giỏi che giấu!
Dù cho chỉ mới là một bé gái, câu nói này vẫn không sai!
Lén lút chửi bậy một hồi! Đỗ Anh Vũ rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp ngay lập tức thay đổi, thần thái nghiêm túc lộ rõ ra ngoài, khí thế của hắn cũng tự nhiên thay đổi.
— QUẢNG CÁO —
Không khí bỗng nhiên biến chuyển, gã Đông Doanh võ sĩ cũng bộc lộ ra một cỗ khí tức lạnh lẽo tựa như thanh đao nhắm thẳng vào Đỗ Anh Vũ...
Nhưng cũng rất nhanh bị Trần Kình tiến lên trước một bước, dùng tấm thân to lớn của mình cản lại!
Việc này có lẽ chỉ là theo thói quen nhưng vô tình càng lộ ra rằng ở đây, trong nhóm người Hải Kình Vương lên đảo, Đỗ Anh Vũ mới là kẻ chủ đạo.
Thiếu nữ Nhật Bản thì vẫn tươi cười như biết trước từ lâu, từ khẩu hình miệng của nàng có thể nhìn ra nàng lẩm nhẩm ba chữ “bắt được rồi!”
Biết chuyện này chẳng thể giấu thêm được nữa, Đỗ Anh Vũ đột ngột cười lên một tiếng, thân thể vốn hơi kép nép liền căng ra, lưng dựng thẳng lên, hơi vặn bả vai một chút, những âm thanh rắc rắc của xương khớp phát ra khiến Đỗ tiểu công tử thư sướng.
Con mẹ nó, khép nép nãy giờ khiến người hắn quá mỏi rồi! Nếu đã lộ, vậy thì ngửa bài.
Bộ dạng có chút bất cần, hiện tại đến lượt Đỗ Anh Vũ đánh giá vị thiếu nữ trước mặt này một vòng, cười cười nói:
- Nếu đã muốn nói chuyện hợp tác, vậy thì nên là chính bản thân ngươi nói đi! Không cần phải cũng với mấy tên thuộc hạ diễn trò nữa?!
Nghe thấy lời nói, Đông Doanh tiểu la lỵ này chỉ ồ lên một tiếng, cũng không có biểu lộ ra quá mức thất thố, nàng ngược lại càng nảy sinh hứng thú, đôi môi xinh đẹp cong vểnh lên, nhẹ giọng hỏi:
- Công tử là lúc nào nhìn ra?
Nhún nhẹ hai vai, Đỗ Anh Vũ tại chỗ cười đáp:
- Từ lúc ta nhìn thấy Đai lưng của người liền đã nghĩ đến!
Lúc này tiểu la lỵ này mới hơi kinh ngạc một chút, cúi đầu nhìn xuống đai lưng Obi màu đen của mình, nhìn họa tiết con bươm bướm được in trên đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn Đỗ tiểu tử, càng lúc càng cảm thấy tiểu tử này có chút đặc biệt.
Đỗ Anh Vũ thì mặc kệ nàng, hời hợt nói tiếp:
- Mà lúc nãy khi ta nói “địa điểm chúng ta quyết định”, tiểu nữ oa người ngay lập tức, không có hỏi quá ý kiến của gã mà ngươi gọi là chủ nhân! Ha ha! Tại Đông Doanh địa vị của phụ nữ, đặc biệt là nữ hầu sợ rằng không lớn đến mức có thể quyết định thay cho chủ nhân đâu nhỉ?
Hai thiếu nam thiếu nữ mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau một hồi, sau thì bất giác cả hai đều mỉm cười.
Đỗ Anh Vũ tự nhiên cảm thấy tiểu nữ nhân trước mặt rõ ràng không phải kẻ tầm thường.
Nàng hiện tại chắc hẳn chỉ khoảng 10 tuổi đi? Rõ ràng không lớn hơn hắn là bao nhưng lại là kẻ cầm đầu đám người Nhật Bản này, tự nhiên thân phận là không bình thường rồi!
Trong lòng nảy sinh tò mò, hắn liền hỏi thẳng:
- Tiểu nương tử, ngươi tên là gì?
Câu hỏi thẳng thừng có phần khiếm nhã nhưng nhìn thấy Đỗ tiểu tử không chút cợt nhả, nghiêm túc hỏi, Đông Doanh thiếu nữ nụ cười xinh đẹp từ đầu đến cuối đều không có đổi qua, nàng hơi khom người hành lễ, giọng có phần câu nhân, cười tựa gió xuân dịu dạng ấp áp, nàng đáp:
- Mizukume ( Tảo Nữ)! Gặp qua công tử, không biết công tử quý danh là...
Mizukume?
Nghe ở đâu rồi nhỉ?
Đỗ tiểu tử thoáng ngẩn người, trong chốc lát hắn không nghĩ ra, chỉ cảm thấy hẳn là Dejavu, cũng không để tâm nhiều nữa!
Nếu đối phương đã nói ra tên nhìn, Đỗ tiểu tử tự nhiên cũng không che dấu nữa, hắn bộ dạng nghiêm chỉnh, nhìn thiếu nữ, khẳng khái thật thà đáp:
- Tại hạ... Tuyền Qua Minh Nhân! (Uzumaki Naruto)
...
Người ta là nói muốn lừa gạt địch nhân, trước liền lừa gạt quân mình.
Cho đến thời điểm hiện tại, khi đã xuất hành được một quãng thời gian tương đối, Quách Vân cùng Đỗ Anh Hậu hai tên này còn chưa biết bản thân bị Đỗ tiểu tử ném ra làm mồi nhử.
Đỗ Anh Hậu vẫn một bộ cà phơ lấc cấc hỗn cùng đám người trên thuyền bài bạc thâu đêm, Quách Vân cũng cùng đám người tiệc tùng chè chén.
Hai con hàng này không người quản lý, thoáng chút không giữ được mình.
Đứng một bên Phạm Thiết Hổ nhìn thấy điệu bộ hai kẻ này cũng chỉ biết ngao ngán thở dài, vọng thiên nói thầm:
- A Vũ! Ngươi quả nhiên đoán không sai! Hai con hàng này chính là không thể trông cậy vào!
— QUẢNG CÁO —
Nhóm bộ 3 anh họ của Đỗ Anh Vũ bên trong chuyến đi lần này, chỉ có Phạm Thiết Hổ phút cuối mới được Đỗ tiểu tử tiết lộ ra một chút kế hoạch, kể từ lúc đó, Phạm Thiết Hổ liền tương đối điệu thấp, ầm thầm quan sát, chuẩn bị mọi thứ cho chiến tranh.
Đoàn thuyền buôn này được ngoài trừ người của Đỗ Anh Vũ còn có sự góp mặt của của nhóm thương nhân Hồng Châu tham dự, đối với bọn hắn, đây chính là lần đầu tiên xuất ngoại buôn bán.
Muốn xuất ngoại, cần phải đánh lên Hồng Hà Thương Hội đại kỳ!
Bọn hắn là không có...
Những Đỗ Anh Vũ có!
Đây cũng là một điểm quan trọng khiến Đỗ Anh Vũ có thể lôi kéo được các tiểu thương này đầu tư vào Đông Hải lãnh địa của mình, đổi lại bọn hắn chính là có quyền được ngoại thương, đường hoàng ra nước ngoài kinh doanh buôn bán.
Làm một thương nhân bình thường, kẻ nào có thể bỏ qua được cơ hội ngàn năm có một đó cơ chứ.
Vậy nên từ Hồng Châu cùng các vùng lân cận, một liên minh tiểu thương mơ hồ được thành lập, theo sau mông Đỗ Anh Vũ cùng ra nước ngoài buôn bán.
Đỗ Anh Vũ gọi đây là Đông Hải Thương Hội!
Chuyến đi lần này, gần như kinh phí đều là Đông Hải thương hội bỏ ra.
Xây lên một đội thuyền buôn gồm hơn 10 chiếc thuyền lớn, trong đó có 2-3 chiếc là thuyền binh tháp tùng, số thuyền còn lại cũng có hộ vệ gia binh vậy nên mới khiến đám Hải tặc có phần kiêng dè không dám vọng động, phải hợp sức cùng nhau để phục kích.
Người nhiều đến từ nhiều nơi tự nhiên sẽ có tình trạng rồng rắn hỗn tạp, bên trong đoàn thuyền là có tai mắt của đám Hải tặc cài vào.
Điều này Đỗ Anh Vũ đã sớm biết từ lâu, hắn không những không ngăn lại mà thậm trí còn cố tình thả bọn chúng lên, đôi khi còn “vô tình” cung cấp, tiết lộ cho bọn chúng biết lộ trình của con thuyền.
Ẩn nấp vài ngài đầu không dám vọng động, khí nhìn thấy điệu bộ của Quách Vân cùng Đỗ Anh Hậu, đám tai mắt nấp trong bóng tối này đều cười khẩy khinh thường, thầm đánh giá đây chính là hai tên quần là áo lượt thiếu gia nhà giàu, kinh nghiệm bằng không, trẻ tuổi nhiều tiền, là điển hình con mồi bẻo bở.
Lúc đầu việc cung cấp lộ trình chỉ được làm lén lút, dựa vào ban đêm thông qua tín hiệu riêng được bọn hắn truyền ra bên ngoài, nhưng sau vài ngày liên tục không thấy bị phát hiện, bọn hắn càng lúc càng to gan lớn mật, mật độ truyền thông tin càng lúc càng dày, hoàn toàn không sợ hãi.
Chỉ là bọn hắn nào biết Phạm Thiết Hổ đã sớm để ý từ lâu, âm thầm điểm mặt tất cả những tên nội gián này, chỉ là theo kế hoạch thì hiện tại không thể rút dây động rừng nên hắn mới nhịn, mặc cho mấy tên hề này nhảy nhót một hồi.
Ẩn nhẫn chờ đợi cho đến khí toàn bộ đám nội ứng này lộ mặt, Phạm Thiết Hổ vẫn đang chờ cho đến ngày thu lưới.
Và ngày đó cuối cùng cũng đã đến.
Chính là hôm này.
Vào ban đêm, khi đoàn thuyền buôn chậm rãi tiến vào vùng biển Vân Hải, cũng chính là vùng biển lặng ở giữa Đảo Quan Lạn cùng Đảo Trà Bản, ngẩng đầu nhìn ánh trăng càng lúc càng tròn trịa, Phạm Thiết Hổ lúc này không còn dáng vẻ điệu thấp thường thường không có gì lạ như mấy ngày trước nữa.
Mặc lên áo giáp bạc, xách lên chiến phủ.
Phạm Thống Lĩnh Phạm Thiết Hổ đã chuẩn bị sẵn sàng, quay đầu nhìn đám thuộc hạ cũng đã lăm lăm đao kiếm, hắn gặn giọng nói:
- Đến lúc thu lưới rồi!
Trong đêm hôm đó, khi đám người nội ứng đang chuẩn bị báo ra những tin tức cuối cùng thì ẩn trong bóng tối lưỡi đao liền xuất hiện, thẳng tay chém xuống.
Gần như cùng một lúc, một cuộc đại thanh trừng đẫm máu diễn ra trong toàn bộ đoàn thuyền buôn.
Những cái chết tức tưởi trong màn đêm lặng lẽ, không kịp ú ớ điều gì.
Vân Hải vẫn lặng sóng.
Trăng trên trời vẫn một mực treo.
Sàn thuyền máu đã đổ.
Mà hai kẻ Quách, Đỗ vẫn ngủ say như chết, chẳng biết cái mẹ gì đang xảy ra!