Việc giao thương giữa Đại Việt và nước Tống đã diễn ra từ rất lâu.
Năm 1012, khi Lý Thái Tổ đề nghị Tống Chân Tông cho thuyền Đại Việt đến buôn bán tại đất Tống, Chân Tông chỉ cho giới hạn tại trại Như Hồng ( Khâm châu) như thời Tiền Lê trước đây. Các điểm buôn bán gọi là bạc dịch trường tại trại Hoành Sơn và Vĩnh Bình.
Nhu cầu trao đổi hàng hoá ngày càng gia tăng khiến số lượng các bạc dịch trường này cũng tăng theo đó.
Chỉ là cho đến khi chiến tranh giữa hai nước nổ ra, việc giao thương cũng vì đó mà bị gián đoạn mất 20 năm.
Thời gian sau đó mặc dù đã bình thường hoá quan hệ trở lại, nhưng việc giao thương cũng trở nên tương đối thận trọng, và không phải bất cứ lái buôn người Việt nào cũng được phép ra vào nước Tống để buôn bán.
Ngược lại phía Đại Việt cũng vậy, cả hai nước ai cũng không muốn để gián điệp dễ dàng lọt vào bên trong quốc nội.
Số lượng người giới hạn có thể vào nước Tống chính là Hồng Hà Thương Hội, một thương hội được lập nên bởi chính các quý tộc người Việt, từ đó coi như lũng đoạn quyền ngoại thương của các tiểu thương nhỏ bé khác.
Việc đó đã kéo dài gần 20 năm...
Cho đến ngày hôm này!
Đỗ Anh Vũ mang theo những tiểu thương này một lần nữa tiến vào nước Tống.
Mục tiêu đầu tiên trong chuyến đi lần này của Đỗ Anh Vũ chính là Liêm Châu, cụ thể là bạc dịch trường ở Hợp Phố, một trong những bạc dịch trường lớn nhất.
Sau hơn 1 tháng lênh đênh trên biển, Đỗ Anh Vũ coi như cũng an toàn đến nơi.
Nửa tháng trước, sau khi thanh trừng hết đám cướp biển, ban đầu Đỗ Anh Vũ là muốn giữ bọn hắn là nhân công xây dựng cũng như khai thác than mỏ, chỉ là sự xuất hiện của Mizukune khiến hắn thay đổi ý định.
Hắn cho Trần Kình toàn quyền thu thập đám cướp biển này cũng như tàn dư của bọn chúng, tại đảo Quan Lạn xây nên một thuỷ trại tạm thời, chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới.
Cũng vì lý do trên mà lão Trần lỡ mất chuyến đi Tống lần này, hiện tại hộ vệ trái phải cho Đỗ Anh Vũ chỉ có Nguỵ Quốc Bảo cùng Phạm Thiết Hổ hai người.
Ngoài ra, khi vừa mới nhập cảng, người đón lấy Đỗ Anh Vũ là kẻ cận vệ đã biến mất nhiều tháng trời.
Công Đàm đã trở lại.
Tại một căn phòng trong một khách sạn nhỏ, Công Đàm khuôn mặt không cảm xúc, giọng hắn lạnh nhạt từ từ thuật lại hết nhiệm vụ lần này cho Đỗ tiểu tử.
Lúc này trong phòng chỉ có hai người, Đỗ Anh Vũ tay nhỏ gõ xuống bàn, hơi cau mày trầm tư suy nghĩ.
Phương Lạp tên này quả nhiên không dễ như vậy tin người!!
Đối với "thiện trí" của Đỗ Anh Vũ, họ Phương cho đến lúc này vẫn chưa thể thiện thái độ đáp lại gì cả, không vội vã tán đồng, cũng không có thẳng thừng từ chối.
Tất nhiên Đỗ Anh Vũ chẳng có tư cách gì trách cứ hắn cả, đây từ đầu đến cuối chỉ là mong muốn đơn phương của hắn, vậy nên mới nói không phải kẻ nào cũng ngoan ngoãn chịu làm quân cờ trong tay kẻ khác, Phương Lạp có thể làm thủ lĩnh đám quân phản loạn tự nhiên cũng không phải là kẻ vớ vẩn.
Khẽ thở dài, Đỗ tiểu tử rất nhanh bình ổn tâm lý, việc này hắn cũng đã đoán được từ trước,
Quay sang nhìn về phía Công Đàm, hắn mỉm cười nói:
- Không sao cả, ngươi cũng đã vất vả nhiều rồi, nghĩ ngơi đi thôi!
Công Đàm không đáp lời, hắn chỉ lắc đầu rồi đừng đó, điệu bộ thể hiện rắng hắn không đi đâu cả. Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Anh Vũ cũng chỉ biết cười trừ.
Mặc kệ hắn vây!
Dường như có một thỏa thuận ngầm nào đó giữa Công Đàm cùng Trần Kình, rằng luôn phải có ít nhất một trong hai người ở bên cạnh Đỗ công tử, chỉ có như thế bọn hắn mới có thể an tâm.
Mà đối với bản thân Đỗ Anh Vũ cũng thật vậy, nhìn qua thì hiện tại Đỗ tiểu tử dưới trướng có vẻ nhiều người thật đấy, nhưng để thật có thể tin dùng, hoàn toàn không giấu giếm thì từ đầu đến cuối vẫn chỉ có Công Đàm cùng Trần Kình hai người bọn hắn, cho đến lúc này thân tín của Đỗ Anh Vũ vẫn chưa tăng thêm một ai khác.
Đỗ Anh Vũ hắn đã từng nghĩ đến việc thử tin dùng Hoa Nương, nhưng kết quả vẫn không có đủ can đảm để dùng, nàng dù sao cũng xuất thân là người của Lý Dương Quang, kễ cả giữa hắn và nàng có chung một bí mật nhưng Đỗ Anh Vũ cảm thấy vẫn nên cẩn trọng là tốt nhất.
- Công tử! Tạm thời hiện tại chúng ta sẽ làm gì? - Công Đàm giọng cứng đờ hỏi thăm nhiệm vụ kế tiếp.
— QUẢNG CÁO —
Đỗ Anh Vũ nhún vai, thoải mái cười nói:
- Chúng ta tạm thời không vội làm gì hết, làm quen với hoàn cảnh nơi này trước đi đã rồi tính gì thì tính!
Hiện tại đang ở nơi đất khách quê người, không quen phong thổ, không thuộc địa hình, Đỗ Anh Vũ tạm thời không muốn vọng động điều gì hết cả.
Hắn hiện tại chỉ muốn đi dạo chơi mà thôi!
...
Vừa bước chân ra khỏi khách sạn, Đỗ Anh Vũ mang theo Công Đàm, Nguỵ Quốc Bảo, Đỗ Anh Hậu cùng một đám cận vệ mặc thường phục đi dạo một vòng.
Hoa Nương cùng Mia thì ngoan ngoãn ở lại khách sạn.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết mạng hắn thừa hiểu tình huống gì sẽ xảy ra nếu mang theo mĩ nữ nghênh ngang đi ngoài đường, Đỗ tiểu tử hiện tại chỉ muốn thăm dò thị trường, mấy tình huống máu chó hắn là không muốn dây vào.
Tiểu công tử ít tuổi nhưng phong thái quyền quý nhẹ nhàng ăn vào máu, ngoại hình đẹp đẽ như tiên đồng, đi ra ngoài đường lại có tiền hỏi hậu ủng, quả nhiên rất thu hút ánh nhìn. Đỗ Anh Vũ cũng đánh giá qua những người tại nơi này một vòng, xong đi đến một kết luận...
Hợp Phố thời kì này dân cư rất tạp, người Hán chưa nhiều.
Có lẽ ít nhất là phải đợi đến lúc Bắc Tống diệt vong, Nam Tống thành lập thì nơi này mới bổ sung thêm một lượng người Hán đông đảo được.
Tòa thành này cũng không tệ, nếu so sánh với Biện Kinh hay Tô, Hàng thì Hợp Phố kém rất xa, nhưng đây cũng là một dạng huyện thành lớn trong vùng.
Thành cao, đường rộng, dân cư đông đúc, Hải cảng sầm uất, có thể nói đấy là một toà thành ven biển tương đối tiêu chuẩn.
So với Đại Việt hoàn toàn có thể coi là thành lớn cấp cao rồi.
Nói đến vấn đề này không phải dùng để tự nhục nhưng nếu chỉ xét về kiến trúc thành trì thì ở thời kì này Tống Quốc vượt Đại Việt rất xa.
Tất nhiên không thể vì thế mà tự ti hay tìm lý do phủ nhận thực lực của kẻ khác, mà phải nhìn vào đó để biết rõ mục tiêu sắp tới của bản thân là như thế nào, cần làm cái gì.
Đỗ Anh Vũ hắn có xi măng, hắn có tri thức, hắn có niềm tin chỉ cần cho bản thân vài năm, thành Yên Hưng tất sẽ vượt Hợp Phố!
Đỗ Anh Hậu ánh mắt đảo điên, liến thoắng nhìn xung quanh như một gã nhà quê lên tỉnh, rồi đột ngột quay sang hỏi Đỗ Anh Vũ:
- Em họ, nơi này là khu chợ lớn, mấy tay thương nhân theo chúng ta cũng bắt đầu bày đồ bán hàng rồi, nhưng rõ ràng là bọn hắn chưa tìm hiểu giá cả, thật là không sợ kinh doanh thua lỗ sao?
Đỗ Anh Vũ nhún vai, nhàn nhạt đáp:
- Bọn hắn đều là kẻ lão luyện, lỗ thì sẽ không, nhưng giá hàng bị người đè ép là chuyện tất nhiên, đó là điều không thể tránh khỏi, chuyến đi lần này coi như cho bọn hắn hỗn quen mặt đi.
Đỗ Anh Vũ chỉ có nhiệm vụ dẫn đường có đám thương nhân Đại Việt đến đây, còn việc buôn bán ra sao, sinh tồn như thế nào hắn mặc kệ.
Từ lúc đặt chân đến Hợp Phố, Đỗ Anh Vũ đám người vẫn luôn trong tình trạng bị quan phủ theo dõi. Vậy nên Đỗ Anh Vũ càng không thể quản bọn hắn, tốt nhất chính là đám người đều tản ra, ai làm việc người nấy.
Bản thân Đỗ tiểu tử còn rất nhiều thứ phải làm, hiện tại chờ đám thương nhân bắt đầu thu hút sự chú ý của quan quân tại Hợp Phố, hắn mới có thể bứt ra mà làm việc được.
Tiêu chí trước mắt chính là hành sự tự nhiên, không dây vào rắc rối, tránh bị để ý quá nhiều.
Đi được một đoạn, Đỗ tiểu tử lại gặp người quen, Mizukune cùng đám người Nhật Bản cũng đang hướng về chỗ hắn đi tới, tiểu la lỵ này từ lúc chia tay nửa tháng trước cũng đã mang người nhập Tống, Đỗ tiểu tử lúc đầu còn nghĩ nàng muốn đi Tô, Hàng hay Biện Kinh, không ngờ có thể gặp lại nàng ở nơi này.
Mizukune cũng nhìn thấy hắn, nàng kiều mị cười một tiếng, Đỗ Anh Vũ cũng cười đáp lại, trước tiên lên chào hỏi:
- Mizukune tiểu thư, thật có duyên nha!
Mizukune đi tới, nhấp nháy đôi mắt, nhí nhảnh nói:
— QUẢNG CÁO —
- Không phải là duyên, ta là cố tình đợi Đỗ công tử tại đây!
Đỗ tiểu tử nghe nàng nói vậy liền nghi hoặc nhìn nàng.
Kế hoạch đã nói rõ, chia ra mà hành động, chờ ta làm quái gì?
Càng đông người càng bị chú ý, nàng ta không biết điều đó sao?
Nhìn bộ dạng của Đỗ Anh Vũ, tiểu la lỵ mị mị thần bí cười một tiếng, sau thì tiến lại gần hắn như thể muốn thì thầm cái gì đó.
Mùi thơm của nàng sực vào mũi Đỗ tiểu tử, nhưng không khiến bản thân hắn cảm thấy dễ chịu mà ngược lại khiến hắn giật mình, theo bản năng hơi lùi lại một chút, bộ dạng như phòng tặc, sợ nàng lại đột ngột chơi chiêu như lần trước.
Điệu bộ này của Đỗ Anh Vũ không khỏi khiến thiếu nữ Nhật Bản cười như nắc nẻ, há miệng trêu chọc nói:
- Chúng ta coi như là tạm thời đối tác, công tử sợ cái gì?
- Ta đâu có sợ! - Đỗ Anh Vũ tự nhiên không nhận sợ, mạnh mồm đáp trả, nhưng trong khi đó vẫn giữ một khoảng cách an toàn với nàng.
Mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau một hồi, Mizukune cuối cùng cũng phải chịu thua trên chết nhát này, nàng đứng tại chỗ, phụng phịu mất hứng nói:
- Ta đến đấy trước công tử vài ngày, có điều tra qua nơi này... hi hi, thành này tương đối thú vị, Đỗ công tử, ngài đối với Hợp Phố có hứng thú sao?
Hứng thú với thành Hợp Phố sao?
Đỗ tiểu tử ánh mắt hơi loé sáng lên.
Mục tiêu ban đầu của hắn không phải là Hợp Phố, đây chỉ là điểm dừng chân đầu tiên khi nhập Tống của hắn mà thôi, ánh mắt của hắn dừng ở nơi khác.
Nhưng sau nửa ngày tham khảo, hắn cảm thấy nơi này rất không tệ...
Có Thành trì, có cửa biển, dân cư đông nhưng tạp, người Hán lại ít.
Đặc biệt hơn nơi này từng là đất của Nam Việt họ Triệu.
Bảo hắn không có hứng thú là nói dối, chỉ là... người mà vừa mới tới, mới chân ướt chân ráo chưa hiểu rõ tình hình, vậy nên tạm thời hắn vẫn chưa suy nghĩ đến việc muốn động thủ.
Đặc biệt là khi quan quân còn đang chằm chằm nhìn hắn, Đỗ tiểu tử muốn chờ thêm đoạn một thời gian nữa.
Mizukune dường như cũng hiểu điều này, nàng che miệng cười duyên dáng, giọng nói ngọt ngào thốt ra:
- Ta biết công tử tạm thời chưa muốn vội vã, nhưng chúng ta có thể trước bày binh bố trận chờ đợi thời cơ cơ mà, công tử chẳng phải đã từng nói chỉ cần ta và ngươi hợp lực, không gì có thể ngăn cản được hay sao?
Đỗ Anh Vũ nhíu mày, suy nghĩ về tỉ lệ khả năng có thể làm, rồi suy nghĩ thiệt hơn ở trong đó.
Lúc này hắn thật sự lưỡng lự.
Suy nghĩ một hồi, Đỗ tiểu tử thận trọng nhìn tiểu hồ ly trước mắt nói:
- Ngọc Tảo Tiền! Nói thật đi! Ngươi thật sự muốn là cái gì?
Tiểu hồ ly này tự nhiên quá nhiệt tình đối với việc này làm Đỗ Anh Vũ không thể không sinh nghi.
Thái độ của Đỗ Anh Vũ cũng không làm Mizukune phật lòng, nàng vẫn vui vẻ cười, mắt híp thành hai hình bán nguyệt, nhẹ nhàng nói:
- Kế hoạch vành đai trên biển ta không có hứng thú, thế nhưng kế hoạch tạo “Thần” mà người nói đến trong ảo cảnh....ta cảm thấy hứng thú.
Nàng chằm chặp nhìn Đỗ tiểu công tử, nói:
- Ta là muốn có một chỗ bên trong.
— QUẢNG CÁO —
Đỗ Anh Vũ ngớ người nhìn lại.
Ách!
Nha đầu này tham vọng thật lớn!
Trợn mắt nhìn nàng một hồi, hắn lắc đầu nói:
- Không được! Trong kế hoạch của ta chỉ có một “Thần” duy nhất, không có chỗ cho ngươi!
Đỗ Anh Vũ thẳng thừng từ chối, nói đùa, đại kế hoạch của hắn, làm sao có thể để cho một người tự dưng nhảy vào đá hắn ra được...
Nhưng tiểu nương tử này có vẻ vẫn không muốn từ bỏ, không ngừng bám lấy, sau một hồi kì kèo mặc cả, giữa hai bọn hắn đạt thành một thỏa thuận.
Nàng có thể chiếm lấy một ngôi thánh nữ của “Tân Giáo” sắp tới, chỉ vậy thôi!
Đây là giới hạn cuối cùng của hắn.
Hai vị trí thánh nữ hắn vốn muốn chia cho Mia và Hoa Nương, hiện tại đành phải gác Hoa Nương sang một bên, dành chỗ cho Mizukune.
Đắn đo một chút, nàng cuối cùng cũng mỉm cười nói:
- Thành giao!
*
Đêm khuya, trở lại khách sạn, Đỗ Anh Vũ suy ngẫm về những gì Mizukune nói lúc ban chiều.
Hắn đang suy tính xem Hợp Phố có đáng để cho hắn mạo hiểm hay không?
Quỳnh Châu Đảo hắn có thể liều vì nơi đây đất rộng người thưa, lại nằm tách biệt ngoài biển, nhưng Hợp Phố thì khác, nơi này ngoài trừ quân đội ra thì người cũng tương đối nhiều, nếu dùng vũ lực chắc chắn sẽ không thể che giấu được lâu.
Hiện tại Phương Lạp thái độ mập mờ, phương Bắc thảo nguyên tộc Nữ Chân còn chưa đánh vào Biện Kinh, hiện tại ra tay với Đại Tống là quá liều mạng.
Thậm trí có thể là lý do gây ra cuộc chiến giữa Đại Việt cùng Đại Tống.
Thật là khó nghĩ!
Có lẽ do quá tập trung, Đỗ tiểu tử không để ý đèn của hắn đã cạn dầu, Hoa Nương rất trí kỉ, nhìn thấy tiểu công tử lặng người trong bóng tối liền nhẹ nhàng bước ra phía sau lưng hắn, khoác lên tấm áo khoác cho hắn, đồng thời cũng chủ động thay dầu, nàng dịu dàng nói:
- Công tử! Nếu gặp việc khó nghĩ thì tạm thời dẹp qua một bên đi, trời đã khuya, nên đi ngủ rồi!
Đỗ Anh Vũ lấy tay day trán.
Đúng là đàm binh trên giấy dễ, lúc ra trận thực hành mới khó, đột ngột thay đổi kế hoạch khiến hắn phải sắp xếp lại mọi thứ từ đầu.
Haizzz! lúc này hắn không khỏi ngửa đầu lên trời mà than thở:
“Châu hoàn Hợp Phố à Châu Hoàn Hợp Phố!”
“Vật” đã mất đi nhiều năm như vậy, liệu có thể tìm lại được không?