Cùng lúc Đỗ Anh Vũ mang quân Đông tiến thì ngay tại Quế Châu, nơi mà chiến sự còn không lan tới thì người dân ở tại đây sinh hoạt vẫn rất bình thường.
Thời điểm này đương lúc chiều muộn, người qua kẻ lại đông như mắc cửi.
Đột nhiên...
Ở phía xa có tiếng dồn dập của vó ngựa đang chạy tới.
Đám đông người đi đường thật vậy lập tức hoảng hốt, xô Xô đẩy đẩy lẫn nhau rồi tự động dạt sang hai bên, nhường đường cho một gã kị sĩ thúc ngựa chạy như điên băng qua, trên tay gã kị sĩ còn giơ cao một tấm lệnh bài màu vàng óng, miệng không ngừng hô hào:
- An Phủ Ty tin cấp báo, tránh đường, mau tránh đường!
Gã kị sĩ này không phải ai khác mà chính là Cao Thịnh, hắn ngày hôm đó may mắn thoát thân khỏi Ung Châu, ngựa không dừng vó một đường hướng bắc, vượt qua Côn Lôn Quan, thúc ngựa chạy như điên qua Tấn Châu, Liễu Châu rồi ngày hôm này cuối cùng hắn cũng có thể trở về được Quế Châu.
Trong thành phi ngựa vốn là chuyện cấm đoán, nhưng tên tay hắn có lệnh bài đặc biệt của An Phủ Ty nên được đặc cách thông hành kiểu này.
Chẳng bảo lâu sau, Cao Thịnh dừng ngựa trước cổng một toà đại viện, hắn ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng nôn nao nhưng cảm xúc ngột ngang khó tả.
Cao Thịnh cũng không phải là lần đầu đến Quảng Tây An Phủ Ty, chính xác phải nói hắn vốn là người ở đây, chỉ là do lỗi lầm nên vị trục xuất ra Ung Châu thành làm một cái nho nhỏ Thống Binh mà thôi.
Hiện tại hắn đã trở lại, nhưng không phải bằng cách vẻ vang “vương giả trở về” gì cả mà ngược lại càng giống như chó nhà có tang nhiều hơn.
Họ Cao do dự một lát, rốt cuộc vẫn là xuống ngựa, tiến lên hướng về một tên lính canh, chắp tay nói:
- Tại hạ Cao Thịnh, muốn tìm Lưu Sứ Ty, xin hãy giúp thông báo một tiếng.
Tên thủ vệ binh sĩ thì sớm nhận ra Cao Thịnh từ lâu, nhìn họ Cao từ trên xuống người quần áo rách nát, khuôn mặt mệt mỏi lấm lem hiện rõ cáu bẩn cùng vết máu liền nhăn mặt đáp:
- Cao tướng quân, ngài là có quân lệnh triệu tập sao?
Cao Thịnh lắc đầu, trầm giọng nói:
- Không có! Nhưng đây là việc nguy cấp, mau vào thông báo đừng để chậm trễ quân tình.
Đám thủ vệ binh này bình thường mắt cao hơn đầu, nhưng còn phải xét là với ai, Cao Thịnh thân phận không tầm thường, không phải là kẻ mà một tên tiểu binh có thể vô lễ. Vâng dạ một hồi, tên lính gác nhanh chóng chạy vào thông báo.
Đang trong lúc đứng ngoài chờ đợi, thì bỗng đằng sau có tiếng xe ngựa phát sinh thú hút sự chú ý của hắn, Cao Thịnh hơi quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn đã thấy một chiếc xe ngựa được hơn mười gã kị binh hộ vệ đang tiến tới.
Dát!
Chiếc xe ngựa dừng ngay trước mặt Cao Thịnh, khoảng cách chỉ có vài bước chân.
Từ trên xe bước xuống là một một nam tử khoảng ngoài 30, mày râu gọn gàng, ngũ quan hài hoà nhưng ánh mắt thì sắc lẹm, thể hình to lớn, khí chất uy vũ, đầu đội Ngọc quan, thân khoác Cẩm bảo xanh lục, bên hông còn đeo kiếm, hiển nhiên đây là một vị võ quan.
Y vừa xuống xe ngựa liên nhận thấy Cao Thịnh đứng đó, rất nhanh liền lên tiếng nhận người quen:
- Phải chẳng là Cao huynh đệ?
Cạo Thịnh thần sắc phức tạp, có phần tự ti khi nhìn thấy nam nhân này, nhưng không có cách nào cho hắn trốn tránh cả, đành phải cúi đầu chắp tay thưa:
- Chính là hạ quan, gặp qua Lưu Tướng Quân.
Vị Lưu tướng quân này nhe ra hàm răng sáng loáng, hào sảng cười, tiến lên vỗ vỗ vào vai Cao Thịnh, nói:
— QUẢNG CÁO —
- Được lênh trở về sao?
Cao Thịnh khuôn mặt đắng chát, nói:
- Lưu tướng quân, ta... haizz, một lời khó nói hết!
Họ Cao cũng không giấu giếm, ngay lập tức kể lại chuyện Ung Châu thành thất thủ cho nam tử trước mắt nghe.
Họ Lưu càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, ánh mắt lăng lẹ, khẽ gầm lên:
- Đám man đi này thật sự đáng chết!
Xong hắn liếc sang Cao Thịnh, một tay bắt vào vai, kéo họ Cao vào bên trong, miệng nói:
- Đi! Chúng ta vào gặp cha ta!
Cao Thịnh bất ngờ bị kéo, dù không chuẩn bị nhưng để bị người khác kéo đến mức không thể chống cự cũng là Cao Thịnh âm thầm sợ hãi.
“Quả nhiên không hổ là Lưu gia đời mới nhân vật lĩnh quân!”
“Trấn Hải Quân kiêu tướng Lưu Quang Thế!”
*
An Phủ Ty hay còn có tên đầy đủ là Kinh Lượng An Phủ Ty, đứng đầu gọi là Kinh Lược An Phủ Sứ.
Thời Tống sơ thường hay xảy ra chiến tranh với người Tây Hạ, tại khu vực men theo Thiểm Tây mà đặt ra chức vụ này, về sau tại các nơi khác cũng theo đó mà đặt để phòng trừ ngoại bang.
An Phủ Sứ có thể xem như là chức vụ nắm quân quyền của cả một vùng.
Quảng Tây An Phủ Ty đặt tại Quế Châu, điều hành quân sự chú Quảnh Nam Tây Đạo.
An Phủ Sứ hiện tai gọi là Lưu Diên Khánh.
Kẻ này trước từng thay thế danh tướng Chủng Sư Đạo mà cùng Đồng Quán tại phía Bắc giao chiến với Liêu Quốc, thua trận nên bị hàng chức, phải về phía nam tiếp quản chức vụ này.
Con trai hắn Lưu Quang Thế cùng theo đó mà về.
Có Lưu Quang Thế dẫn đường, Cao Thịnh rất nhanh tiến được vào trong tiền sảnh, Lưu Quang Thế thì không ngại cùng Cao Thịnh đứng sóng vài nhưng họ Cao cũng tương đối biết thân phân, hơi lui ra phía sau một chút, đứng ở vị trí như một tên thuộc hạ.
Dù sao sự thật thì trước kia hay là hiện tại, cấp bậc của Lưu Quang Thế vẫn luôn cao hơn Cao Thịnh, mà không phải loại Cao hơn bình thường, phải nói đó là khoảng cách khiến cho người ta ngước vọng.
Cao Thịnh biết hắn được tôn trọng chỉ vì chú hắn là Cao Cầu, còn không có cái tầng quan hệ này thì đứng trước mặt Lưu Quanh Thế hắn còn không đủ tư cách nữa là.
Hai người một trước một sao tiến vào bên trong phòng khách, ở vị trí chủ tọa lúc này là hai lão nhân đang ngồi đánh cờ với nhau.
Lão nhân bên phải khoác bào phục đen, tuổi ngoài 60, râu tóc bạc phơ nhưng tráng khí thế vẫn cực thịnh, thể hình cao to, lưng hùm vai gấu, ngồi ở đó bất động khiến người khác cảm giác như đối diện với một ngọn núi lớn, áp lực vô cùng.
Lão nhân bên trái thì như là một thái cực ngược lại, tu dưỡng rất tốt nên dù hơn 60 nhưng bề ngoài chỉ như 50, đầu đổi mũ sa, thân khoác quan phục màu tím nhạt, ánh mắt trầm tĩnh như có thần, làn da trắng nõn, cùng một chút râu đen dưới cằm khiến hắn trông càng thêm phần nho nhã.
Xét về ngoại hình thì hắn cùng Lưu Quang Thế giống nhau đến 7 phần.
Hắn là Lưu Diên Khánh.
— QUẢNG CÁO —
Lưu Quang Thế mỉm cười, tiến lên chắp tay vấn:
- Phụ phân! Hài nhi tới để thỉnh an ngài!
- Về rồi sao? - Lưu Diên Khánh thoáng gật đầu đáp:
- Vâng! Thưa phụ thân! - Đáp xong, Lưu Quang Thế liền quay sang lão nhân bên cạnh, trang trọng cúi đầu:
- Lưu Quang Thế gặp qua Chủng lão!
Lão nhân họ Chủng nhìn gã, vuốt râu cười:
- Tiểu Lưu không cần đa lễ!
Tống Triều Chủng gia có hai danh tướng, một người gọi lão Chủng kinh lược tướng công Chủng Sư Đạo, người còn lại là em trai của Chủng Sư Đạo, Chủng Sư Trung, ít tiếng tăm hơn anh trai, được gọi là tiểu Chủng kinh lược tướng công.
Lão nhân họ Chủng này chính là Chủng Sư Trung.
Lưu Diên Khánh cùng Chủng Sư Đạo qua hệ không tốt, ngược lại với Chủng Sư Trung lại là bạn tâm giao.
Thân là Thứ Sử Quế Châu, Chủng Sư Trung cùng Lưu Diên Khánh đi lại càng gần.
Trong phòng lúc này ngoại trừ Lưu Diên Khánh, Chủng Sư Trung, Lưu Quang Thế và Cao Thịnh ra thì còn có một thanh niên đứng sau lưng lão Chủng, cúi đầu im lặng nãy giờ.
Thanh niên này tuổi áng chừng 27-28, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, thân khoác chiến giáp đứng đó tựa như vệ sĩ của lão Chủng.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn chỉ khẽ liếc Cao Thịnh có đúng một lần, cười khẩy một tiếng rồi thôi, đối bởi hắn thì hiện tại ở nơi này chỉ có Lưu Quang Thế mới xứng để hắn nhìn thẳng.
Cao Thịnh biết điều này, trong lòng cũng có nộ hỏa nhưng không thể phát tác.
Ai bảo hắn là Lưu Kỹ cơ chứ!
So với gã này thì Cao Thịnh một cái rắm cũng không bằng.
Nếu không phải năm đó Mộ Dụng Vị làm phản thì hắn vẫn còn là đại danh đỉnh đỉnh Lũng Hữu Lưu Đô Hộ, Tây Hạ Quân nghe danh liền sợ, Trẻ em Tây Hạ nghe tiếng liền không dám khóc!
Lưu Kỹ cùng Cao Thịnh quan hệ không tốt, mặc cho quan hệ của giữa Cao Cầu và cha hắn Lưu Trọng Vũ rất tốt, Cao Cầu năm xưa chính là dưới trướng cha hắn, về sau họ Cao thành sủng thần của Huy Tông, một đường thăng tiến, bản thân Lưu Kỹ chính là Cao Cầu vì ơn nghĩa năm xưa mà cất nhắc.
Thế nhưng xưa này họ Lưu chưa từng đề Cao Thịnh vào mắt.
Hiện tại hắn nhìn Cao Thịnh bộ dạng như chó nhà có tang, hoảng hồn khép nép thì lại càng coi thường.
Thật vậy, họ Cao đứng trước mặt Lưu Diên Khánh bị khí tráng của lão nhân này ép cho không thể thở nổi, Lưu Diên Khánh ánh mắt sắt lẹm quét Cao Thịnh từ trên xuống dưới, lạnh giọng nói:
- Tiểu Cao! Làm sao lại về?
Cạo Thịnh hít sâu một hơi, thận trọng từng ly từng tí kể lại mọi chuyện.
Từ lúc Mãnh Hổ Trại đám người bị bắt cho đến lúc Ung Châu thất thủ, không sót một chi tiết nào.
Lão Lưu nghe xong thì trầm ngâm một hồi, ngón tay gõ liên tục lên trên cạnh bàn, chỉnh lý lại mạch suy nghĩ rồi nói:
- Liễu Xuyên kẻ này ta biết, việc Mãnh Hổ trại bị bắt là có kẻ tính toán hắn, sự tình lần này rõ ràng có trá, tên Liễu Xuyên ngu xuẩn này lại dính bẫy của đám man di!
— QUẢNG CÁO —
Họ Chủng ngồi bên cạnh thì cười ngặt nghẽo, nói
- Đám man tặc vậy mà cũng học được chơi chiêu, thật đúng là chuyện đùa!
Lưu Quang Thế đứng im nãy giờ cũng tranh thủ chen mồm:
- Có thể sau lưng đám man tặc này có cao nhân chỉ điểm.
- Cao nhân cái con khỉ khô! Một đám khỉ sống ở trên rừng, đào đâu ra cái thứ gọi là Cao nhân cơ chứ? Lưu huynh cũng thật biết đùa! - Lưu Kỹ cũng đột nhiên nói chuyện, giọng khinh khỉnh, cảm thấy chuyện này cũng chẳng phải vấn đề gì lớn lao.
Hắn tiến ra chính giữa phòng, hướng về Lưu Diên Khánh, giọng như chuông đồng, khẳng khái nói:
- Ty Sứ đại nhân, Ung Châu hiện tại rơi vào tay đám man phỉ, xin đại nhân cấp cho Kỹ một chút quân lĩnh, Kỹ tự khắc sẽ lấy nó trở về.
Lưu Kỹ thần sắc tự tin cứ như thể việc này với hắn dễ như lấy đồ trong túi.
Lưu Diên Khánh thì hơi liếc sang nhìn Chủng Sư Trung thăm dò ý kiến, thấy họ Chủng khẽ mỉm cười gật đầu liền đáp ứng:
- Được! Vậy thì giao cho ngươi!
Đứng ở cạnh bên Lưu Quang Thế cũng đứng ra, chắp tay nói:
- Phụ thân! Để ta đi trợ trận cho Lưu Kỹ huynh đệ!
- Được! - Lưu Diên Khánh mỉm cười gật đầu, sau thì liếc sang chỗ Cao Thịnh, miệng cười như không cười nhìn hắn.
Họ Cao lúc này như đứng trên đống lửa, không còn cách nào khác cũng phải chắp tay xin:
- Giám Ty Đại nhân, xin cho Thịnh một chức tiên phong!
Lưu Diên Khánh tự nhiên đáp ứng, hắn còn đưa ra một hứa hẹn.
Chuyện này nếu thành thì Cao Thịnh có thể trở lại An Phủ Ty.
Họ Cao nghe thấy thế thì sướng như điên, liên tục khấu tạ.
Thề sẽ quyết bình phản tặc, lấy Ung Châu trở về!
Ngày hôm sau, Lưu Quang Thế, Lưu Kỹ, Cao Thịnh ba người lĩnh xuất 1 vạn nhân mã, thẳng hướng Nam, kiếm chỉ Ung Châu thành mà tiến.
...
Ngược lại ở một nơi khác, sau mấy ngày hành quân ròng rã, Đỗ Anh Vũ cuối cùng cũng chính thức tiến tới địa phận của Hoàng Châu thành.
Chiến sự lúc này đã như lửa xém lông mày.
Không ai có thể cản nổi!