Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 223: Liên Hoàn Kế (32) Nhân sinh như kịch, tất cả đều là diễn.




Bóng đêm tan dần, bình minh ảm đảm, Tráng quân sau khi chiến bại liền ngay lập tức đào vong, giống như theo bản năng mà chia thành từng nhóm quân nhỏ, chạy trốn vào phía trong Quảng Tây Sơn Mạch.

Sau khi chạy được một vài dặm đường, cảm thấy đã hất ra được sự bám đuổi của quân Tống, khi gần chạy đến Thập Vạn Đại Sơn, Lưu Kỷ bắt đầu cho quân chậm lại, tách ra thám báo để điều tra hành tung của địch nhân cũng như tìm lại các nhóm quân riêng lẻ, dẫn bọn hắn chở về với đoàn đội.

Rất nhanh, một tên thám báo chạy tới bẩm:

- Tế Ti Đại Nhân! Đã tách ra được khỏi địch nhân!! Cũng đã để lại dấu hiệu dẫn đường cho các huynh đệ lạc đoàn!

Nghe thấy thám báo chạy đến báo cáo, lão Lưu gật đầu nhẹ thể hiện bản thân đã biết rồi phẩy tay cho tên thám báo lui ra ngoài.

Bảng thân lão Lưu đứng đó sừng sững như cây Tùng già, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, nhìn Tráng binh tướng sĩ cũng như bộ tốt từ trên xuống dưới toàn thể đều đã mệt nhọc bất kham, hiển nhiên rằng sau một đêm dã chiến cũng như trốn chạy thì ai nầy đều lâm vào trạng thái kiệt quệ sức lực.

Khi ánh mắt lão dừng lại chỗ của Nông Chí Hùng thì lại càng trở nên đăm chiêu, có phần khó nhịn nổi mà thở dài thành tiếng.

Họ Nông hiện tại nằm im trên một chiếc cáng đơn sơ đan bằng gỗ vùng vải lều, vết thương ở bụng đã ngưng chảy máu nhưng trước đó thì đã chảy đủ máu rồi, đêm qua nếu không phải Nông Chí Hùng được đám thân binh liều mạng tương cứu thì chắc hẳn kết cục đã là lành ít dữ nhiều.

Hiện tại tình huống của hắn là do mất máu quá nhiều cũng như cơ thể trúng độc nên tạm thời lâm vào tình trạng hôn mê, còn có nguy hại đến tính mạng hay không thì chỉ có trời mới biết...

Vì trong Tráng quân làm quái gì quân y!

Lúc này đám người còn đang rối loạn như thế này thì chỉ còn biết cầu mong vào tự bản thân ý chí sinh tồn của Nông Chí Hùng mà thôi.

Nông thị hai huynh đệ, cả hai đều vì thương tích mà không thể tiếp tục lên chiến trường, bản thân Lưu Kỷ tuổi đã cao, cũng không thể đáp ứng được việc liên tục chiến đầu với cường độ cao được nữa.

Nhất thời, Tráng quân có chút giống như rắn mất đầu, không có người đứng ra lãnh đạo cuộc chiến.

Nghĩ đến đây, Lão Lưu lại tiếp tục thở dài, nhìn bầu trời ánh dương từ từ hiển lộ, nội tâm lão lại diễn sinh ra một một cuộc trận đấu.

Lão không rõ lúc này là nên tiếp tục hay là buông bỏ!

Lưu Kỷ cứ lặng người đứng đó suy nghĩ, chẳng biết bao lâu sau mới cắn răng đưa ra quyết định...

Tên đã lên dây không thể không bắn...

Lão không muốn từ bỏ!

Chỉnh lý đội ngũ lại một lần, nghỉ ngơi một lúc rồi lão hạ lệnh lên đường.

Mục tiêu không còn là chạy loạn về hướng Nam hay ngược về phía Đông Hoành Châu nữa mà là đi ngược lại về phía Bắc.

...

Vài canh giờ sau!

Tráng quân đi ra khỏi địa phận rừng cây, tiến về điểm hẹn bên bờ sông Uất Giang.

Tại nơi đó có một nhóm thuyền bè đã đứng từ lâu đợi sẵn.

Phía trên mũi thuyền, một thiếu niên 9-10 tuổi nhìn đám tàn binh đang tản mát thê thảm chạy tới thì nở nụ cười khó hiểu, hắn cố vươn mình, chắp tay cao giọng nói:

- Lưu Bá! Chúc mừng ngươi... bại trận đúng lúc!!

Câu nói này Đỗ Anh Vũ nói ra rất dễ bị hiểu lầm rằng mang màu sắc châm biếm, nhưng sự thật thì hoàn toàn không phải.

Vì đây mới là kết quả Đỗ Anh Vũ muốn có nhất.

Bại nhưng không phải là thảm bại, bại nhưng vẫn đủ lực để đánh tiếp!!

Lưu Kỷ mang theo khuôn mặt vô cảm cũng như nội tâm phức tạm cùng Đỗ Anh Vũ gặp nhau, hai người một già một trẻ, cao thấp đứng sóng vai nhau, nhìn Tráng binh bắt đầu lần lượt đi lên thuyền, lão Lưu nhịn không nổi, trước tiên mở lời, lão nhàn nhạt nói:

- A Vũ! Tráng binh tình trạng này người thấy đã “đủ thảm” như mong muốn chưa?

Đỗ tiểu tử gật đầu cái rụp, cười đáp:

- Đủ rồi Lưu bá! Nếu thảm thêm nữa thì không còn lực, mà nếu không đủ thảm Tống binh tuyệt sẽ sinh nghi, tình trạng thế này ta cho là vừa đủ rồi, không ít không nhiều!!

Đột nhiên, Lưu Kỷ nghĩ ra một cái gì đó, quay đầu sang nhìn Đỗ tiểu tử, có chút không tin nổi mà nói ra:
— QUẢNG CÁO —


- Ngươi ngay từ đầu đã biết Nông Sở Vọng... hắn là kẻ phản bội?!

Lần này Đỗ công tử lắc đầu, dù vậy thần sắc trên khuôn mặt của hắn không đổi, cứ như thể việc Nông Sở Vọng phản bội đối với hắn chẳng phải là cái gì đáng kể cả, hắn bình thản đáp lại:

- Ta biết là sẽ có kẻ phản bội... chỉ là không biết rõ kẻ đó là ai mà thôi?!

- Bằng cách nào?! - Lưu Kỷ nhíu mày thắc mắc:

Họ Đỗ đưa tay vuốt ve cằm nhỏ, liếc mắt nhìn sang phía lão Lưu, nói:

- Lưu Bá, theo ngài nghĩ... muốn để cho một nhóm quân vạn người xuất chiến, cần thời gian chuẩn bị là bao lâu?

- Cái này?! - Lưu Kỷ trầm ngâm, đứng tại một bên nhẩm tính một lúc rồi đáp :

- Để cho hơn vạn người xuất chiến, đầu tiên cần thu thập chuẩn bị đủ lương thảo, rèn đúc binh khí điểm tướng chọn quân... nhanh cũng phải 2 tháng, mà cố sức thì cũng phải ít nhất hơn 1 tháng mới có thể xuất hành.

Đỗ Anh Vũ gật gù tán đồng, tiếp lời:

- Nhưng Tống binh bọn hắn... từ lúc nhận tin Ung Châu thất thủ đến lúc xuất binh... bọn hắn chuẩn bị chỉ có vỏn vẹn vài ngày à!!!

Thật vậy, ngay từ khi Công Đàm trở lại báo cáo về việc Tống quân đã lũ lượt tập trung binh ở Tân Châu, Đỗ Anh Vũ liền nghĩ đến một việc...

Rõ ràng quân Tống đã chuẩn bị cho chiến sự từ rất sớm...

Và việc này quá đỗi bất hợp lý.

Trừ khi bọn hắn biết rõ việc Tráng binh sẽ làm phản từ lâu... như vậy bên trong nội bộ Tráng binh ắt hẳn là có gian tế!!

Đỗ Anh Vũ còn có một vấn đề không hiểu, cứ cho bản thân người Tráng là có dã tâm đi...

Nhưng làm sao Tống binh bọn hắn có thể chắc chắn việc người Tráng sẽ làm phản.

Và thần kì hơn là dường như bọn hắn biết rõ việc người Tráng sẽ làm phản vào thời gian nào.

Điều này cũng vô lí vì đến bản thân Tráng binh nếu không có Đỗ Anh Vũ hắn chăm ngòi li gián thì chưa chắc sẽ đánh Ung Châu!

Đỗ Anh Vũ từng có lúc thầm nghĩ: “Bọn hắn là biết tiên tri sao?!”

Nhưng sau này khi từ chỗ A Tiễn biết được Liễu Xuyên vẫn còn sống, Đỗ tiểu tử liền nhận ra bản thân là quá ngây thơ rồi.

Tráng binh làm phản chỉ cần có kẻ châm ngòi là đủ, mà kẻ này không nhất thiết phải là Đỗ Anh Vũ hắn.

Hẳn chỉ đơn giản là đang làm thay phần việc của một kẻ nào đó đã được Tống binh chỉ định mà thôi.

Mẹ kiếp!!

- Nghĩ gì vây?! - Nhìn thấy Đỗ Anh Vũ trầm tư không nói chuyện, Lưu Kỷ liền dò hỏi.

Đỗ tiểu tử lắc đầu, khoé môi hiện lên một vệt ý cười, đáp:

- Không có ý gì! Ta chỉ đột nhiên cảm thấy... trận chiến này thú vị hơn rất nhiều mà thôi!!

Trong lúc hai người đứng trò chuyện thì Tráng binh đã lũ lượt lên hết trên thuyền.

Lưu, Đỗ hai người cũng nhanh chóng tiến lên, hiệu lệnh đoàn thuyền xuất phát, mang theo quân đội qua sông.

Mục tiêu trước mắt là bờ bên kia sông Uất Giang.

Mục tiêu cao hơn chính là thành Tân Châu.

Kế Vây Nguỵ cứu Triệu, vây Tân phá Ung của Đỗ Anh Vũ hiện tại mới là lúc tiến hành.

Mà từ đó, tính cả việc Tráng binh gặp mai phục rồi bại vong...

Tất cả đầu là hư chiêu mà thôi!
— QUẢNG CÁO —


...

Ác chiến từ lúc nửa đêm đến khi trời rạng sáng, đám hậu cần quân nhu, đám thợ thủ công, công tượng cũng như tạp dịch mà quân Tống mang theo mặc dù có chút sốt sắng nhưng hoàn toàn không có cảm nhận được uy hiếp từ chiến trường.

Mãi cho đến tận khi chiến sự kết thúc, bọn họ mới đi ra hỗ trợ dọn dẹp chiến trường. Nhìn thấy tử thi ngang dọc tứ tung, nhìn thấy máu đổ nhuộm đỏ cả bờ sông, bọn hắn đều có phần không thể tin được vào mắt mình.

Tống binh với niềm kiêu hãnh của mình cùng quân số đông đảo hơn, chuẩn bị kĩ lưỡng vốn dĩ đã vây kín các mặt của quân địch.

Chiếm hết lợi thế vậy mà hoàn toàn không thể có được một chiến thắng áp đảo, chỉ có thể thảm thắng, đây là điều mà đám người này nằm mơ cũng không thể ngờ tới nổi.

Ban đầu bọn hắn còn có phần ghen tị, thầm nghĩ đây chỉ là một cuộc dạo chơi, một đợt thanh trừng kiếm quân công ban thưởng cho đám chiến sĩ vốn có đãi ngộ cực tốt của nhà Tống mà thôi.

Nhưng có vẻ mọi chuyện cũng không có đơn giản như vậy.

Sau khi bố chí các loại thám báo tản ra tứ phía, phòng ngừa đám người Tráng hồi mã thương bất ngờ đánh ngược trở lại, Lưu Kỹ trở về trong doanh trại lều lớn, khuôn mặt thể hiện thái độ hoàn toàn không dễ chịu chút nào.

Ngồi sẵn bên trong có thanh niên công tử ca Cao Nghiêu Khanh đang bình thản uống trà ở vị trí chủ tọa, trái phải hai bên một là trung niên nho sĩ Liễu Xuyên, còn lại là một gã tráng Hán lạ mặt lúc nào cũng thường trực một nụ cười xu nịnh trên môi.

Hắn chính là Khâm Châu Huyện Uý Lâm Vinh, kẻ mang viện quân từ Khâm Châu đến hỗ trợ cho Liễu Xuyên cùng Cao Nghiêu Khanh lần này.

Lâm Vinh thể trạng không quá to lớn, cũng không giống thuộc dạng nho soái, bộ dạng tầm thường chẳng có chút nào đặc biệt đến mức nếu cởi bỏ bộ chiến giáp trên thân chắc chẳng mấy ai có thể nghĩ hắn lại là tướng lĩnh.

Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn về Cao Nghiêu Khanh như thể đang dùng mắt chó nhìn ngắm chủ nhân của mình, chẳng cần đề cập cũng biết rõ họ Lâm đang muốn thể hiện bản thân mình đối với vị Hồng nhân trước mắt, mong có thể lọt vào mắt xanh của Cao công tử.

Nhưng có vẻ là Cao Nghiêu Khanh dường như không đoái Hoài đến hắn, cả buổi chỉ nói chuyện với Liễu Xuyên, lúc Lưu Kỹ tiến vào trong lều thì ánh nhìn của họ Cao lại tập trung lên người gã thanh niên đang cáu kỉnh này, khoé môi nhếch lên, tủm tỉm cười nói:

- Thế nào?! Lần này ăn thiệt thòi đã đủ cho ngươi ghi nhớ sao?!

Lưu Kỹ hừ lạnh một tiếng, không vội đáp mà tìm một chỗ ngồi xuống, nhấp một ngụm trà lớn, nhưng có vẻ trà là không đủ để họ Lưu hạ hoả, hắn nghiến răng nói:

- Nghiêu Khanh! Tại sao lại cản ta tìm giết đám man di đấy? Bọn hắn hiện tại đã như chó nhà có tang, sao không nhân thời cơ này diệt sạch bọn hẳn?!

Cao Nghiêu Khanh nhìn chằm chằm vào Lưu Kỹ, hơi lắc đầu nhẹ, đáp:

- Kỹ! Ngươi phạm tối kị của binh gia chính là nôn nóng, hiện tại ngươi không thích hợp mang quân nữa, giao binh phù ra đây!!

- Ngươi!! - Lưu Kỹ vốn một vùng đầy nộ hoả nghe họ Cao nói vậy liền đập bàn đứng lên.

- Hứ?! - Cao Nghiêu Khanh nhướn này, nhìn chằm chằm Lưu Kỹ như thể đang muốn xem hắn định làm trò gì.

Họ Lưu thật không dám làm gì cả, mặt mày giận dữ đến đỏ ửng nhưng cuối cùng cũng không thể không giao ra ấn phù cho Cao Nghiêu Khanh.

Họ Cao nhận ấn phù, liếc cũng chẳng thèm liếc, tuỳ tiện ném sang một góc, hắn nhìn Lưu Kỹ, nói:

- Kỹ! Ngươi nhớ mục đích của chúng ta khi xuôi nam lần này sao?

Lưu Kỹ bất ngờ nhận được câu hỏi từ Cao Nghiêu Khanh cũng không có hốt hoảng, đắm chiêu trong phút chốc rồi nói:

- Vì quân công! Vì cơ hội để trở lại triều đình! Cũng là vì... rèn luyện.

- Không sai! - Cao Nghiêu Khanh vỗ bàn cái đét, hùng hổ nói chuyện:

- Hai cái trước ta không vội đề cập nhưng chỉ riêng cái sau, ngươi là phải nhớ đến lý do tại sao ngươi thất bại, thất bại không đáng sợ, chỉ sợ không biết mình sai ở đâu mà thôi, đến chiến trường phía nam ngươi còn làm không có tốt, vậy nếu là lên phương Bắc, nơi có chiến trường thật sự, ngươi cảm thấy bản thân có làm nên được cái trò trống gì?!

Ách!

Lưu Kỹ cổ hơi rụt lại, ánh mắt không dám nhìn thẳng cũng như tỏ vẻ bất mãn đối với họ Cao.

Làm ngụm trà lấy hơi, Cao Nghiêu Khanh tiếp tục mắng:

- Con mẹ nó! Chúng ta vất vả mới bày ra được cái sân khấu này, kết cục ngươi chơi hỏng rồi, còn kéo cả chúng ta hỏng theo ngươi. Lưu Kỹ! Ngươi nghĩ ta không thể chơi chết Nông Chí Hùng sao? Đừng đùa, ta là cố ý giữ hắn lại, ngươi lại còn muốn truy sát, chơi chết hắn, đấy là có ý gì? Muốn đám Tráng binh kia liều chết đánh với chúng ta, để cho tất cả lưỡng bại câu thương, cá chết rách lưới sao? Ngươi phải biết tình thế lúc đó của chúng ta cũng chỉ là phồng má giả người mập, khoa trương thanh thế mà thôi, viện binh có sao? Chúng ta có cái chó gì viện binh!!

Khụ! Khụ!

Lâm Vinh ngồi ở bên cạnh bỗng ho khan một tiếng, nhìn Cao Nghiêu Khanh một mặt giận giữ mà cười làm lành nói:
— QUẢNG CÁO —


- Cao công tử, chớ vội, viện binh rất nhanh đến! Ha ha!

Từ trong cuộc đối thoại liền hé lộ ra sự thật.

Tống quân đêm hôm trước vốn dĩ hoàn toàn không có viện binh từ Khâm Châu đến, chính xác phải nói là viện binh từ Khâm Châu hoàn toàn chưa có đến!

Chỉ có duy nhất đám tàn quân Ung Châu mà thôi.

Đám giăng cờ phướn, đứng xếp hàng chỉ là đám hậu cần mà Tống binh mang theo, nếu lúc đó Lưu Kỷ không vội trở lại giúp Nông Chí Hùng mà đột kích thẳng quân của Liễu Xuyên đôi khi có thể đánh tan đám quân ngụy tạo nào này.

Họ Liễu ngồi bên cạnh nghe chuyện nãy giờ cũng tỏ vẻ đăm chiêu, kì thật là sau lưng hắn chảy một đợt mồ hồi lạnh...

Vì con mẹ nó bản thân hắn cũng không biết việc này!!

Hắn luôn nghĩ Khâm Châu binh luôn ở đằng sau không chịu tiến chỉ là vì Lâm Vinh không muốn trao toàn quyền điều khiển cho hắn mà thôi.

Mẹ kiếp! Lúc đó hắn tự tin vô cùng, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình thật điên cuồng.

Lưu Kỹ lúc này mới hơi ngẩng đầu lên, thận trọng hướng về Cao Nghiêu Khanh dò hỏi:

- Nghiêu Khanh! Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?

Hỏa khí đã bớt được phần nào, họ Cao trở về dáng vẻ quý công tử như bình thường, ánh mắt hắn híp lại, mỉm cười nói:

- Công việc của chúng ta chỉ đến đây, còn lại thì chờ Lưu Quang Thế đi!

- Lưu Quang Thế?! Hắn đến rồi sao? - Lưu Kỹ ngạc nhiên bật thốt.

Cao Nghiêu Khanh liếc xéo gã, lắc đầu nói:

- Nào có thể nhanh như vậy? Hiện tại hẳn là hắn đã đến Liễu Châu, Tân Châu cũng không còn xa nữa.

- Tân Châu? Vậy thì liên quan khỉ gì đến chúng ta? - Lưu Kỹ hỏi tiếp:

Lấy tay đập lên trán, thở dài một tiếng, Cao Nghiêu Khanh có chút cạn lời đối với tên bạn thủa nhỏ của mình, chán nản mà nói:

- Chiến trường thật sự không tại đây, chiến trường thật sự là tại Tân Châu!

Đám người trong lều đảo mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Tiểu tặc! Ngươi muốn giấu trời qua biển, hư hư thực thực chơi sao? Đến a! Ta là có bữa tiệc lớn này cho ngươi”

Cao Nghiêu Khanh đầu hơi ngẩng nhìn nóc lều vải, đáy lòng không khỏi nghĩ đến tên thiếu niên mà mình đã theo hầu cả tháng trời, lẩm nhẩm rồi cười lạnh.

Đột nhiên, họ Cao nhớ ra một chuyện, liền quát sang Liễu Xuyên hỏi:

- Đám người Bạch Châu đâu? Bọn hắn là đi đến đâu rồi?

Ách!

Việc này...

Liễu Xuyên có phần chột dạ, chỉ có thể miễn cưỡng cười đáp:

- Bọn hắn đường xa, muốn tới cũng không thể một sớm một chiều được, Cao công tử xin cứ bình tĩnh.

Cao Nghiêu Khanh gật gù, thầm nghĩ.

Hi vọng thật là như vậy.