Ma Đạo Tình Kiếp

Chương 295: Gương tan (tam)




Lam Hi Thần nhìn hắn lâu đến đầu lưỡi cũng trở nên thật chua chát không có trả lời mà chỉ hỏi "Ta muốn hỏi ngươi một câu: có phải chuyện lập phi này, ngươi trước đó đã sớm cùng Thần tộc thương lượng?".

Nhiếp Minh Quyết sửng sốt nhìn y, lông mày hơi hơi cau lại, trong mắt nổi lên một loạt cảm xúc phức tạp.

Lam Hi Thần dùng sức nắm chặt móng tay đứt gãy trong lòng bàn tay, cắn môi cố kìm nén lại cảm xúc, run giọng hỏi tiếp "Vậy tức là ngươi cũng thừa nhận việc bản thân không phải không muốn lập nàng ta làm phi?".

Nhiếp Minh Quyết do dự một chút rồi gật đầu "Ta thừa nhận". Ngay lập tức bổ sung thêm "Nhưng mà ta không hoàn toàn muốn như vậy đâu, Hoán nhi, ngươi phải tin ta, ta hoàn toàn không muốn như vậy".

Trong đám thần tiên có người không biết sống chết mà chen vào "Băng Di tinh quân, bây giờ ngươi hỏi đế quân muốn hay không muốn lập phi là sao? Đế quân cũng đã thừa nhận sớm bàn bạc với Thần tộc chuyện này, vậy thì hắn phải chịu trách nhiệm chứ? Không lẽ bây giờ ngươi muốn hắn chối bỏ hay sao?".

Nhiếp Minh Quyết hung hăng đạp vị nam thần kia một cái lăn quay, mắng "Ngươi không nói vài câu, bản quân cũng không cho rằng ngươi bị câm.....".

Lam Hi Thần cắt ngang "Nếu ngươi đã qua lại với nàng ta, đúng là ngươi phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm. Vậy thì......". Y gằn từng chữ một "Bây giờ ngươi quyết định đi, giữa hai người, ta và nữ nhân đó, ngươi chọn ai?".

Nhiếp Minh Quyết giậm chân "Hoán nhi, ngươi là người ta yêu nhất, đương nhiên là chọn ngươi rồi".

Bích Điệp suýt nữa không duy trì được khóc lóc trên mặt nữa, gần như bất mãn thét lên "Đế quân, vậy còn thần nữ thì sao?".

Nhiếp Minh Quyết quát nàng ta "Ngươi cũng im miệng!", sau đó gấp gáp nói với Lam Hi Thần "Hoán nhi, ngươi hãy nghe ta nói! Cho ta thời gian, được không?", thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đủ để hai người nghe thấy "Ta lập phi chỉ là tạm thời mà thôi, chờ sau khi ta khống chế được Thần tộc, ta sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này. Bích Điệp sẽ không có khả năng cùng ngươi là nửa chủ nhân của Linh Chiếu cung, ta sẽ khiến nàng ấy sớm bước ra khỏi cuộc sống của chúng ta. Ta hứa với ngươi! Tin ta đi!".

Lam Hi Thần liếc hắn, trong lòng vừa tức giận vừa hoang mang, không hiểu được một người vốn chẳng màng danh lợi như hắn từ lúc nào đã biến chất trở thành một con người ham mê quyền lực như vậy? Hắn chỉ vì cái gọi là quyền lực mà có thể sẵn sàng lừa dối y? Chẳng lẽ trong mắt hắn, quyền lực so với tình cảm lại nặng đến thế?

Y lại liếc ra phía sau hắn nhìn nữ nhân đang quỳ trên đất không có bất luận phản ứng gì ngoài trừng mắt phẫn nộ, hung quang chỉ hận không thể xuyên thủng người bị nhìn mà nội tâm lạnh thêm vài phần.

Đáng tiếc, trạng thái đó của Bích Điệp, chỉ duy nhất người đối diện nàng ta là Lam Hi Thần thấy được. Mà thấy được, càng đẩy cơn uất giận vừa mới dịu đi một phần trong y bây giờ liền dữ dội đốt lên.

Nhưng y không thể làm gì Bích Điệp. Dưỡng phụ dưỡng mẫu của cô ta đều đang trừng mắt nhìn y. Lời cảnh cáo của Ngọc đế vẫn còn văng vẳng trong đầu, bây giờ gần như không thể hy vọng vào Nhiếp Minh Quyết. Cứ việc Bích Điệp giỏi tính kế, thì chống lưng phía sau nàng ta là Thần tộc quản tam giới không hề sai biệt. Một bản chiếu chỉ của Ngọc đế, Thập điện Diêm Vương hoàn toàn dư khả năng sửa lại sổ sinh tử. Rốt cuộc, việc Lam Hi Thần có thể làm chính là phải nhẫn nhịn. Y không ngại bản thân chịu khổ, nhưng phải vì trên dưới mấy trăm mạng người cùng cơ nghiệp vận mệnh của Lam gia mà cật lực bảo toàn.

Có lẽ, thời khắc để Nhiếp Minh Quyết chính thức công khai y với Lục giới, mới chính là thời khắc y tự mình đeo gông vào người, cũng là thời khắc mù quáng nhất cuộc đời này của y.

Hồi lâu không thấy người trả lời, Nhiếp Minh Quyết có chút sốt ruột gọi "Hoán nhi, ngươi có thể vì ta, tạm thời chịu ủy khuất một chút?".

Lam Hi Thần một lúc sau mới phản ứng, lại chỉ nói ngắn gọi hai từ "Được thôi!".

Đông Phương Trường Nhật vẻ mặt không thể tin được "Hoán Hoán! Ngươi điên rồi sao? Chuyện như vậy mà cũng đồng ý?".

Lam Hi Thần xem như không nghe thấy, chỉ cười lạnh với Nhiếp Minh Quyết "Ta cũng tạm thời tin ngươi lần này, sẽ cho ngươi thời gian giải quyết, nhưng đừng có lâu quá!".

Nhiếp Minh Quyết trong mắt nhẹ nhõm thấy rõ, sau một tiếng thở dài nặng nề, hắn chậm rãi quay qua hướng đám người kia nói từng chữ "Suy cho cùng thì nguồn cơ sâu xa cũng ở tại bản quân. Vậy thì ai làm người đó chịu. Thanh danh của Thần tộc nếu vì chuyện ngày hôm nay mà tổn thất, bản quân cũng không thoải mái gì. Nếu như không còn ý kiến nào khác thì sau đại hôn của bản quân ba tháng, trực tiếp chọn một ngày tốt để tấn Diên Ân Thiên Nữ làm Thánh phi".

Đám thần tiên kia vì quyết định này mà trở nên vừa lòng đẹp ý, dồng dập đầu rối rít cảm tạ.

Có điều, người đáng ra nên vui nhất lại trưng ra bộ mặt cực kỳ khó coi.

Bích Điệp ngược lại không hề vui, trên gương mặt nước mắt còn chưa khô kia ngoài sửng sốt ra còn có thất vọng. Nàng ta quay qua nhìn Tây Vương mẫu, bàng hoàng hỏi "Làm.....làm Thánh phi?".

Tây Vương mẫu hiếm khi nào lúng túng lộ rõ, giờ phút này ra sức né tránh ánh mắt dò xét của dưỡng nữ, qua loa nói "Đúng rồi, đế quân sớm đã hứa sẽ lập ngươi làm Thánh phi. Bây giờ hắn đã nói ra rõ ràng, ngươi còn không mau dập đầu tạ ơn?".

Bích Điệp ngây người, một chút phản ứng cũng không có.

Lam Hi Thần mới đầu còn cho rằng nàng ta vui quá hóa ngốc, nhưng mà xem ra không phải như thế. Trên mặt nàng ta lúc này nhìn Tây Vương mẫu rất cổ quái, đừng nói là vui mừng, ngay cả giả vờ khóc cũng giả vờ khóc không được.

Lẽ nào chuyện bàn bạc kia Bích Điệp hoàn toàn không biết? Hay là nội dung của cuộc thương lượng vốn không phải là để lập nàng ta làm Thánh phi?

Tựa nhự bị bức đến đường cùng, ngay cả thể diện cũng không cần, Bích Điệp khiến mọi người khó tin nhất chính là lê đầu gối tới ôm chân Nhiếp Minh Quyết, đau khổ nói "Không được! Đế quân, như thế là không được! Thần nữ không thể làm Thánh phi!".

Nhiếp Minh Quyết nhíu mày "Sao lại không? Bản quân phong ngươi làm Thánh phi, đối với Thần tộc các ngươi chẳng phải đã vừa lòng đẹp ý rồi sao?".

Bích Điệp quả quyết "Nhưng mà như thế là không công bằng! Đế quân, thần nữ đối với đế quân không thua kém Băng Di tinh quân quân, bây giờ thần nữ không phải nên là thê tử của đế quân sao?".

Nhiếp Minh Quyết sa sầm nét mặt "Bản quân chỉ có một thê tử! Cả cái Càn Khôn này cũng sẽ chỉ có duy nhất một chủ mẫu!". Hắn trầm giọng "Chẳng lẽ ý ngươi đang muốn bản quân lập cùng lúc hai Thánh hậu?".

Ngọc đế nóng lòng nhìn Tây Vương mẫu, bà ta nhận được ánh mắt liền vội vàng tiến lên kéo Bích Điệp lại, nhẹ giọng quở trách "Nha đầu ngốc này! Ngươi lại nói năng lung tung cái gì nữa rồi? Cái gì mà không thể làm Thánh phi? Ở thân phận nào cũng đâu có quan trọng, miễn là ngươi có được may mắn ở bên cạnh đế quân, không phải sao?".

Bích Điệp bị Tây Vương mẫu kìm kẹp, nhất thời cắn môi không dám nói nữa. Nàng ta đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, trong mắt như bùng lên một ngọn lửa bất mãn khiến y không thể hiểu được rốt cuộc nữ nhân đó muốn cái gì? Y đã buộc lòng nhẫn nhịn để Nhiếp Minh Quyết lập nàng ta làm phi, nàng ta còn chưa đủ vừa lòng?

Nhưng thôi, nguyên nhân sâu xa gì đó cũng nằm trong nội bộ Thần tộc bọn họ, đối với Lam Hi Thần mà nói vốn chẳng quan trọng, y lúc này chỉ muốn mọi chuyện nhanh nhanh kết thúc.

Nhiếp Minh Quyết lúc này vô cùng cao hứng, nắm lấy tay y, nói "Hoán nhi, đa tạ ngươi đã chấp nhận. Ta biết ngay mà, lụa chọn ngươi chính là quyết định đúng đắn!".

Lam Hi Thần lãnh đạm rút tay về, nhàn nhạt nói "Đây là lần cuối cùng ta lựa chọn tin ngươi. Nếu như ngươi để ta thất vọng, vậy thì đừng trách những ngày tháng sau này ta ở bên cạnh ngươi chỉ bởi một ràng buộc duy nhất: tộc nhân".

Đừng tự tay bẻ đi chốt tâm niệm cuối cùng ta dành cho ngươi, cũng là đoạn cuối cùng trong tình cảm của chúng ta, Doãn lang!

Nhiếp Minh Quyết đáp ngay không do dự "Được! Được! Ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng! Bây giờ ta đưa ngươi về nhà, giờ này chắc Nhân giới đã gần sáng, đại hôn của chúng ta sắp bắt đầu rồi kìa!".

Lam Hi Thần vẫn lãnh đạm nói "Ta tự mình về".

Nhiếp Minh Quyết hơi hụt hẫng "Vậy ta trở lại Linh Chiếu cung, sửa soạn xong sẽ đến rước ngươi".

Lam Hi Thần lần cuối nhìn qua Bích Điệp, không nhìn thấy bất kỳ một sự vui vẻ nào trên gương mặt kia mới có được chút thoải mái, trực tiếp quay người rời đi một mạch, liền ngay đến cả Ngọc đế lẫn Vương mẫu cũng không thèm chào một tiếng.

Nhưng cho dù cố tỏ ra bản thân ổn, cố làm cho tâm tình trở nên cứng rắn nhất có thể, trên đường trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ rốt cuộc Lam Hi Thần vẫn không kìm nén được mà ôm mặt khóc nấc.

Nói cho cùng, y làm sao có thể bao dung tới mức chấp nhận để người mình yêu lấy người khác làm thiếp? Nam tử thì sao? Nam tử thì không được ích kỷ như nữ tử à? Tha thứ cho kẻ thù, tưởng rằng khó khăn nhất, nhưng so với tha thứ cho người phản bội mình lại là chuyện dễ nhất.

Xin lỗi, Lam Hi Thần y mới không phải Phật sống!

Đông Phương Trường Nhật cầm dây cương kéo xe đưa y trở về, từ đầu tới cuối đều im lặng không nói, chỉ là lâu lâu nhìn người đang đưa lưng về phía hắn than khóc.

Lam Hi Thần có lúc vô thức hỏi hắn, mà cũng như tự hỏi chính mình "Tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy? Tại sao lại như vậy? Tại sao......".

Đông Phương Trường Nhật thấy y đau lòng quá độ, hiếm có khi nào không tận dụng cơ hội lôi kéo như lúc này mà chỉ khẽ thở dài, bắt lấy vai y, an ủi "Hoán Hoán, nghe bản quân nói: ngươi trước tiên cần bình tĩnh, bây giờ khóc cũng không có ích gì đâu, về nhà rồi hãy suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào mới tốt!".

Lam Hi Thần gật gật đầu, nghe nhưng không đáp mà chỉ biết gục đầu khóc trong lặng lẽ.

Cỗ xa giá rất nhanh đáp xuống Vân Thâm Bất Tri Xứ, cảnh vật lúc này đã vào canh ba, đáng lý nhà nhà vẫn còn say ngủ nhưng vì qua ngày mới là đại lễ, cho nên Lam gia đặc biệt phá lệ cho môn sinh dậy sớm chuẩn bị. Chuyện sẽ ổn nếu lúc canh hai Ngụy Vô Tiện tới Hàn thất gõ cửa, muốn giúp Lam Hi Thần chuẩn bị liền phát hiện y không có ở bên trong, chờ thêm tới canh ba vẫn không thấy người đâu, đâm ra lo lắng chạy đi thông báo. Chính vì vậy, khi thấy bóng dáng y bước xuống xa giá, Ngụy Vô Tiện mừng như bắt được vàng, hớt hải chạy tới nói một tràng "Huynh trưởng, vừa rồi ngươi đi đâu? Chúng ta tìm mãi không thấy ngươi, còn tưởng ngươi có việc gì, thật là lo chết đi được".

Lam Vong Cơ lúc này cũng có mặt, vừa thấy Đông Phương Trường Nhật bước xuống xe liền lập tức cảnh giác, sau khi quan sát Lam Hi Thần đảm bảo y vẫn ổn xong liền kín đáo thở ra, không tiện hỏi nhiều mà chỉ nói với Ngụy Vô Tiện đưa y vào trong chuẩn bị trước khi trời sáng.

Trước khi Lam Hi Thần rời khỏi, cánh tay bị Đông Phương Trường Nhật nắm chặt, giọng điệu trấn an mà khẳng định "Dù có thế nào, bản quân vẫn sẽ không từ bỏ ngươi".

Lam Hi Thần phức tạp mà nhìn hắn, dẫu sao vẫn thấy cảm kích lớn hơn, liền khách khí nói "Đa tạ Ma quân đã đưa tiểu tiên về, và còn những chuyện hôm nay, cũng xin đa tạ". Nói xong, Ngụy Vô Tiện đã gấp gáp kéo y đi vào Hàn thất.

Đông Phương Trường Nhật dợm bước muốn theo sau, kết quả lại bị Lam Vong Cơ chắn ngang.

Nửa canh giờ sau, thông qua sự nhanh nhẹn của Ngụy Vô Tiện, cho dù Lam Hi Thần không có tâm trạng đi nữa thì mặc một bộ hỷ phục nhiều tầng nhiều lớp cũng không quá khó khăn. Lúc này đây, trên người Lam Hi Thần chính là bộ đồ cao quý diễm lệ nhất thế gian, còn có phục sức ngọc trát kim bảo, hạng khuyên minh châu,....số lượng nhiều không kể xiết, từng cái một đều thể hiện rõ sự xa hoa quý phái nhưng không kém phần trang nhã của cõi thần thánh.

"Ngươi có nghĩ ta giống như chiếc bình ngọc, chỉ có vẻ bề ngoài mới được người ta để mắt thôi không?".

Ngụy Vô Tiện đang giúp y chải lại tóc, nghe câu hỏi này thì đầu mày giật nhẹ, cười trừ "Huynh trưởng làm sao thế? Đột nhiên đi so sánh bản thân với một món đồ vật vô tri vô giác?".

Lam Hi Thần chăm chú nhìn vào trong gương, thấy được sắc mặt chính mình bình lặng, không có lấy một chút biểu cảm nào. Lúc này đây y giống như đang đeo một chiếc mặt nạ, tất thảy tâm trạng hồi hộp mong chờ của một người sắp đại hôn nên có đều giấu đi. Đối với câu hỏi ngược lại của Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần chỉ biết nhàn nhạt nói “Ta không sao! Chỉ là mặc hỷ phục thế này, có cảm giác thân thể như nặng thêm mấy chục cân vậy, thật khó chịu quá!”.

Lời này vừa mới nói ra, ngay đến cả bản thân y cũng thấy vô cùng buồn bã. Bộ hỷ phục này đẹp thì có đẹp, nếu là lúc trước y đã mong chờ biết bao nhiêu, nhưng hiện tại thật chẳng khác gì gông cùm ngàn cân, khóa hết mọi niềm hy vọng trong cuộc đời này của y.

Ngụy Vô Tiện hơi cúi đầu, thuận miệng nói “Đế quân yêu thương huynh trưởng vô cùng, cả thảy đều là những thứ tốt nhất, huynh trưởng có thể ngày ngày thay đồ mới, sau khi quen rồi thì sẽ chỉ thấy đẹp chứ không còn thấy khó chịu nữa”.

Lam Hi Thần gượng cười hờ hững “Chuyện đời có lẽ đều như vậy, sau khi quen rồi thì sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa”. Y đưa tay ra hiệu cho hắn không cần giúp, tự mình cầm lên bút vẽ trong hộp đồ Bắc Đường Lạc Vi tặng gần đó, sâu trong lòng thầm run lên, muốn vẽ một dấu điền văn ở nơi mi tâm của mình. Y bất giác nhớ lại dịp mình ở Hợp Hoan cốc, Nhiếp Minh Quyết từng nói làn da y trắng như bạch ngọc, hoa rơi vào giữa đôi hàng lông mày thì không hề nổi bật, thế là bèn tự tay cầm bút vẽ một dấu phượng vĩ kết hợp với hoa thụy hương vào nơi mi tâm của y, tạo ra kiểu điền văn "Phượng vĩ Thụy trang", nhất thời mọi người trong Lục giới ham thích nhưng không dám học theo. Đó là thời điểm Lam Hi Thần thấy hạnh phúc nhất, cũng là chút tình ý của y với Nhiếp Minh Quyết năm xưa. Giờ đây, nếu y mà họa điền văn theo lối đó rồi để hắn nhìn thấy, y muốn hắn phải ghi nhớ những lời y nói với hắn.

Nghiêng đầu ngó ra phía ngoài, thấy bình minh đã hó hé qua cửa sổ những tia nắng yếu ớt, tiếng bước chân của môn sinh vội vã chuẩn bị trong ngoài tiên phủ, không khí ngoài đó rộn rã hơn trong Hàn thất rất nhiều, lòng y bỗng trào dâng nỗi đớn đau vô tận. Dù đã quyết định sẽ tin tưởng Nhiếp Minh Quyết lần này, dù đã quyết định phải ngồi tốt chiếc ghế “Huệ Nguyên Thánh hậu” mới bảo vệ những người mà mình muốn bảo vệ, thế nhưng Lam Hi Thần vẫn không kìm được đờ người ra, hai mắt bỗng như tối sầm, để mặc cho cây bút vẽ trong tay rơi xuống đất.

Chỉ vài canh giờ nữa thôi, con đường này đã không thể quay đầu. Cho dù bò, cũng phải cắn răng bò cho hết.

Ngụy Vô Tiện lặng lẽ nhặt bút lên, lúc này đã phát giác ra bất thường, nhưng lại không muốn trực tiếp hỏi làm tình hình xấu đi, đành phải pha trò giúp y thay đổi tâm trạng “Chắc huynh trưởng đã đói bụng rồi, để ta sai người làm cho ngươi một chén canh tổ yến ăn lót dạ. Nếu không lát nữa Lam Trạm cõng ngươi ra cửa, ngươi nhất định đói lả người, không khéo bị gió thổi bay đi mất”.

Lam Hi Thần hít một hơi thật sâu, đem nước mắt giấu ngược vào trong, cố gắng rặn một ý cười "Ngươi chỉ toàn chọc ta! Nhưng được vậy thì tốt, dù sao ta cũng đang đói bụng".

Ngụy Vô Tiện để lại chiếc lược sừng tê nạm ngọc chải tóc cẩn thận lên bàn, mang theo nhiệt tình đi mang thức ăn tới.

Hắn vừa mới ra khỏi cửa, có một môn sinh mang theo một cái hộp gỗ đi vào, nói là có người gửi cho y. Lam Hi Thần hỏi, môn sinh kia lắc đầu không biết danh tính, chỉ nói người đó là một cô nương trẻ tuổi nhưng rất hống hách, nàng giống như không muốn người ta để ý sự hiện diện của mình cho nên vừa giao hộp gỗ cho môn sinh, nhờ nói lại rằng chủ tử của nàng có món quà cưới gởi đến mừng tông chủ Lam thị đại hôn xong liền một biến mất như cơn gió

Lam Hi Thần nhận lấy hộp gỗ, xem xét một chút mới thấy ở một góc của viền nắp có đính một ống giấy nhỏ bằng ngón tay trỏ, mở ra xem thì thấy bên trong viết ngắn gọn: nhận được thì nên mở ra xem ngay, nếu không thì đáng tiếc lắm đó!

Y vội phất tay cho môn sinh đó lui ra. Tuy rằng có dự cảm bất an, nhưng nghĩ đến nước này rồi, có bất an nào y có thể trốn tránh? Vậy nên mở nắp hộp ra, chỉ thấy bên trong có một cái gương ngang dài không kém một tờ giấy viết, chất liệu gương được tạc bằng ngọc phỉ thúy, trên có khắc hoa văn tứ thánh thú, bốn cạnh gương nạm vàng, phía sau còn có giá đỡ.......nhìn tổng thể chiếc gương vô cùng quý phái, cho thấy chủ nhân của món quà này xuất thân không hề tầm thường.

Chỉ là, Lam Hi Thần nhìn tới nhìn lui, vẫn cứ thấy đó là một tấm soi mặt bình thường của các nữ tử, ngoài ra không có gì khác để nói là đặc biệt.

Đương lúc Lam Hi Thần nghĩ không ra người gửi là ai, gửi chiếc gương có mục đích gì thì Linh Kính phát đến tín hiệu. Bởi vì dự tính đem theo mạt ngạch đến Linh Chiếu cung, Lam Hi Thần đứng dậy đi tìm một cái hộp nhỏ để cất vào, trong lúc đó chỉ thấy Đàm Triết hiện lên Linh Kính, trên mặt cậu ta vừa bối rối vừa khổ não, liên tục mở miệng khép miệng.

Mãi không thấy cậu ta nói chuyện, Lam Hi Thần đành phải cười khổ mở lời "Đàm Triết thiếu quân, ngươi có chuyện gì sao? Liên lạc với ta gấp như thế, là không thể đợi ta đại hôn xong mới nói được?".

Đàm Triết tặc lưỡi "Có chuyện! Nhưng không phải chuyện của ta, mà liên quan đến ngươi đó".

Lam Hi Thần thấp giọng "Chuyện gì vậy?".

Đàm Triết vò đầu mấy cái, sau đó "Thật ra chuyện này ta đã phải đắn đo rất lâu, còn bàn bạc với bà chằn kia luôn rồi, cuối cùng mới quyết định nói với ngươi. Bởi vì ngươi là bạn bè tốt của ta, cho nên ta không nỡ giấu ngươi, về sau lại thấy ngươi chịu khổ, mà ta để trong lòng cũng rất khó chịu a!".

Lam Hi Thần cảm giác như bị người ta dùng một con dao sắc đâm thẳng vào tim, phải cố hết sức mới giữ được giọng nói không run rẩy "Đàm Triết, ngươi không cần phải vòng vo nữa đâu. Có chuyện gì ngươi cứ nói!". Y lạnh lùng cất tiếng, cơ hồ không thể nhận ra giọng nói của mình "Là chuyện liên quan tới Doãn lang phải không?".

Đàm Triết gật đầu "Phải! Nhưng mà ngươi phải hết sức bình tĩnh. Vài ngày trước ta bắt gặp đế quân và......".

Đúng lúc này có một thanh âm khác truyền đến "Băng Di tinh quân, ngươi có ở đó không?".

Lam Hi Thần khẽ giật mình. Y chậm rãi lùi lại, từ từ nghiêng đầu nhìn về phía bàn nhỏ nơi y vừa ngồi soi gương chải tóc.

"Chắc là ngươi cảm thấy kỳ lạ lắm đúng không? Rốt cuộc thì ta đang làm cái gì?".

Thanh âm kia phát ra từ chiếc gương phỉ thủy y vừa mới mở ra cách đây không lâu, mà chủ nhân của giọng nói này.........là Bích Điệp?

Quả nhiên, chính là Bích Điệp, gương mặt nàng ta hiện lên trên mặt gương phỉ thúy, chứng tỏ đó cũng là một loại gương truyền tin.

Theo mỗi bước lùi lại của Lam Hi Thần, giọng nói trong trẻo của nàng ta cũng đều đặn cất lên.

"Ngươi không cần ngạc nhiên. Bởi vì ta thấy, đã tới lúc ta phải cho ngươi biết hết mọi chuyện rồi. Thật ra, về vấn đề ngươi hỏi đế quân lúc nãy, vẫn còn rất nhiều lời hắn không giải thích với ngươi. Nhưng mà không sao, bây giờ ta sẽ làm sáng tỏ".

Lúc này Lam Hi Thần đã hoàn toàn lùi tới bàn chải tóc, y đứng ngang người so với vị trí đặt gương, nhưng vẫn có thể thấy rõ, nghe rõ.

Bích Điệp nở một nụ cười hiền lành, toát ra bộ dáng thục nữ thường ngày của nàng ta, hướng y nói tiếp "Ngươi đã mặc xong hỷ phục rồi à? Thật sự nhìn ngươi kinh diễm vô cùng, khó trách ai cũng nói tứ đại mỹ nhân của Lục giới cũng phải xếp sau ngươi. Ta quả thực đang rất mong chờ được nhìn thấy tận mắt ngươi cùng đế quân bái đường. Biết không? Ta đang ở Linh Chiếu cung, nhưng không phải chỉ để nhìn cảnh bái đường thôi đâu". Nói đến đây, nàng ta cười khúc khích "Ngươi có phải đang thắc mắc, tại sao ta lại ở Linh Chiếu cung trước khi đế quân đón ta vào với tư cách Thánh phi? Đừng! Đừng thắc mắc! Bởi vì việc đó không quan trọng bằng việc ta đang ở trong gian điện nào của Linh Chiếu cung. Không dám giấu ngươi, ta hiện tại đang ở Tiêu Thái điện của đế quân!".

Lam Hi Thần cảm thấy nhịp thở chính mình càng lúc càng nặng nề, cả người cũng bắt đầu vô thức run rẩy.

Bích Điệp khẽ thở dài "Hơn nữa, không phải là lần đầu tiên ta ở trong Tiêu Thái điện này, và cảnh tượng buổi sáng ngươi bắt gặp, cũng không phải là lần đầu tiên hai người bọn ta lén lút gặp nhau. Trong khoảng thời gian ngươi ở nhà chuẩn bị hôn sự, đế quân ngày nào cũng bí mật gặp riêng ta, quan tâm ta, yêu thương ta".

Trái tim Lam Hi Thần như bị một cây búa gõ mạnh vào, tột cùng đau đớn, lại giống như một lớp băng trên mặt hồ đang không ngừng nứt vỡ, cuối cùng tan ra thành từng mảnh nhỏ, không cách nào nối liền lại được. Y đau xót vô cùng, khó có thể nói được lời nào, chợt một làn gió man mác thổi qua, trên cành cây có bông hoa lan nhẹ nhàng rơi xuống đất, nghe “bộp” một tiếng, rồi lại một tiếng nữa vang lên.

Bích Điệp nhìn y, nhướn mày, cười trào phúng "Ta nói những lời này nghe có vẻ thừa thải nhỉ? Chắc ngươi cũng biết, bọn ta gặp riêng nhau để làm gì rồi mà phải không? Ngươi cũng nên biết, trước giờ bọn ta chưa từng bỏ qua nhau. Đế quân, hắn vẫn luôn lừa gạt một người ngốc nghếch như ngươi, muốn ngươi một mực phó thác vào hắn, nhưng mà ngươi đâu có tin, đúng vậy không?". Nàng ta chớp mắt, khóe môi căng chặt "Vậy ngươi không nên rời mắt khỏi tấm gương này, ngươi sẽ thấy, ta so với đế quân thành thật hơn nhiều, những lời ta vừa nói đều là sự thật. Đế quân sắp xuất hiện rồi, là xuất hiện để ta giúp hắn mặc hỷ phục tới đón ngươi về đây này!".

Lam Hi Thần nhìn hình ảnh trong gương dịch chuyển rồi thay đổi ở một vị trí nào đó mà y không biết, nhưng nhìn ở góc cạnh kai thì tổng quát đúng là cách bài trí trong Tiêu Thái điện.

Bích Điệp nói đúng, so với Nhiếp Minh Quyết thì nàng ta thành thật hơn nhiều. Tỷ như nàng ta nói hắn xuất hiện, hắn quả thực đã xuất hiện, giống như đi từ lối thông giữa Tiêu Thái điện với gian điện ngày trước Lam Hi Thần từng ở. Lúc này trên người Nhiếp Minh Quyết chỉ mặc một bộ trung y đơn giản, Bích Điệp vừa thấy hắn liền đi tới nắm tay, mềm mại nói "Đế quân, thần nữ giúp đế quân thay hỷ phục".

Nhiếp Minh Quyết thế mà không lui xa nàng ta, để mặc cho nàng ta lôi kéo đi đến nhuyễn tháp hắn hay ngồi nhập định, chỉ vừa đi vừa tấm tắc "Ngươi thật là chu đáo!".

Bích Điệp ủy khuất "Thần nữ chu đáo như thế, vậy mà cũng chỉ có phúc được làm thiếp thất của đế quân thôi cơ đấy! Nói rq chỉ sợ người khác chê cười!".

Nhiếp Minh Quyết nghiêng đầu "Ngươi đang trách bản quân?".

Bích Điệp ngượng ngùng không dám nhìn hắn, chỉ lo chuyên tâm giúp hắn mặc hỷ phục, thẹn thùng nói "Đế quân hiểu lầm thần nữ rồi, thần nữ chỉ sợ về sau không được sớm hôm cận kề đế quân như Thánh hậu........".

Nhiếp Minh Quyết nâng cằm của nàng ta lên đối diện hắn, ngữ khí hơi hơi tà mị "Ngươi lưu luyến bản quân đến mức đó sao? Thật cảm động".

Bích Điệp dựa vào lòng hắn, trong góc khuất nhìn thẳng vào mặt gương, cũng là nhìn thẳng vào mặt Lam Hi Thần, tha thiết nói với hắn mà cũng là châm chọc nói với y "Thần nữ biết đế quân yêu thương Thánh hậu, thần nữ không có mong cầu gì hơn, miễn là được đế quân ban cho chút ân sủng, để thần nữ có thể làm tròn bổn phận của một hiền thiếp. Trước tiên hầu hạ đế quân, sau giúp Thánh hậu gánh vác việc nhà, nếu may mắn hơn nữa, thần nữ nguyện thay Thánh hậu gánh trọng trách khai chi tán diệp cho đế quân".

Nhiếp Minh Quyết phì cười một tiếng, thay vì nói tiếp, hắn xoay người bế thốc nàng ta đặt lên nhuyễn tháp, dùng thân mình phủ lên người nàng ta. Trước sự bất ngờ của nữ nhân dưới thân, hắn chậm rãi mà thuần thục cởi bỏ từng lớp y phục trên người, vừa cởi vừa cười lạnh "Tốt thôi! Ngươi khiến bản quân hài lòng, bản quân liền để ngươi thay Thánh hậu gánh vác trọng trách khia chi tán diệp kia. Dù sao thì.... bản quân thích nhất là những nữ tử uốn éo như kỹ nữ thanh lâu, ngươi nên cố mà lấy lòng bản quân!".

Những lời hắn nói, dường như có mấy câu ngoài dự đoán, Bích Điệp tròn mắt nhìn hắn với vẻ ngỡ ngàng, nhưnh trước khi nàng ta có thể mở miệng nói thêm bất cứ điều gì, Nhiếp Minh Quyết trực tiếp cúi xuống phủ kín môi nàng ta. Sau đó..... hắn là hổ đói, còn nàng ta là miếng mồi sống. Vải vóc hoặc là bị xé hoặc là bị kéo rơi xuống, một đôi người trên nhuyễn tháp cuốn vào nhau như cái bản năng vốn có giữa nam và nữ.

Đối mặt với một bức đông cung sống kia, Lam Hi Thần đứng ở bên ngoài nhìn Nhiếp Minh Quyết cùng Bích Điệp nắm tay nâng mặt, sớm đã muốn không nhịn được, muốn xuyên thẳng qua tấm gương tách hai người ra, bây giờ lại nhìn thấy hai con người trong gương si mê quấn quýt, y chỉ cảm thấy hoàn toàn sụp đổ, thân thể không chủ động được ngã bệt xuống đất, thống khổ mà nhìn qua màn nước mắt tuyệt vọng.

Tim đau, đau muốn ói máu. Cảnh xác thịt giao hoan đập vào mắt, tiếng thở dốc đầy dục vọng truyền vào tai như đang cố bòn rút mảnh sinh lực cuối cùng trong người, Lam Hi Thần không cách nào cử động được thân mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân mình yêu vừa mới hứa hẹn chưa đến nửa ngày quay đầu đã không ngại chung đụng với nữ nhân khác, chỉ có thể khóc đến vành mắt đau rát đỏ bừng mà không thể đưa tay lau dù biết có lau bao nhiêu lần cũng không lau sạch.

"Hi Thần! Hi Thần! Ngươi làm sao vậy? Đi đâu rồi? Nói gì đi chứ? Ngươi quay mặt gương lên trần nhà thì ta nói chuyện với ai?".

Tiếng gọi lo lắng của Đàm Triết cũng không thể kéo tầm mắt của Lam Hi Thần ra khỏi đôi nam nữ trong gương lớn kia. Nhưng vẫn còn chút tri giác nhỏ bằng hạt mè, nghẹn giọng đáp không nên lời "Thiếu quân, ta.......".

Đàm Triết nghe được tiếng trả lời liền vội vã nói "Hi Thần à, hôm nay lúc ta đi hái trộm đào tiên, nghe đám hạc ở gần Linh Chiếu cung nói với nhau thì ta mới biết một tin động trời. Thì ra bao lâu nay đế quân lừa dối ngươi, hắn đi sớm về khuya nhưng không phải đi trị thương cho Toàn Phong tinh quân, mà là đi gặp cái ả Diên Ân Thiên Nữ của Thần tộc. Ngươi xem, có đảo ruột lộn gan không cơ chứ? Theo ta thấy, bây giờ ngươi tốt nhất đừng đại hôn nữa, cứ bay thẳng tới chỗ ả tiện nhân đó đánh một trận, ta với bà chằn Lạc Vi sẽ yểm trợ ngươi. Chúng ta sẽ xử đẹp cái đồ trơ trẽn đó, ta đã viết một tờ trục mắng cho tiện nhân đó ngóc đầu lên không nổi, bà chằn Lạc Vi cũng chuẩn bị sẵn vàng bạc đè chết tiện nhân đó rồi, bây giờ chỉ chờ ngươi lên tiếng. Thế nào?.......Hi Thần......ngươi có nghe ta nói không? Ơ! Sao nãy giờ cứ để ta nói chuyện với cái trần nhà vậy? Hi Thần.......".

Đáp lại hắn chỉ có tiếng khóc của Lam Hi Thần. Y giờ phút này chỉ có thể khóc, khóc như chưa từng được khóc, khóc đến giọng trở nên khàn đục rồi dần dần mất đi, khóc đến tê tâm liệt phế, phong vân biến sắc.

Khi chiếc áo cưới của Nhiếp Minh Quyết bị bàn tay của Bích Điệp nhàu cho nhăn nhúm, cũng là lúc chiếc áo cưới của Lam Hi Thần lại bị nước mắt của chính y làm cho phai màu.

Thời khắc thống khổ đã đến cực hạn, trước mắt cũng chỉ còn lại một màu tối sầm. Những hy vọng gì đó, hoàn toàn bị chôn vùi trong bóng đêm lạnh lẽo và có lẽ sẽ không bao giờ được ánh sáng chiếu tới dù cho bên ngoài nắng ấm áp dần dần hiện rõ, bầu không khí cũng thoáng đãng như không hề bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng bi ai bên trong Hàn thất.

Thất tịch hôm đó rất lạ. Nó là ngày Thất tịch đầu tiên không có mưa.

Có lẽ, không phải năm nào Ngưu Lang cũng được tái ngộ Chức Nữ.

Mùi thảo dược không biết từ đâu phả vào mũi, có dòng chất lỏng vừa chua vừa đắng miễn cưỡng đổ vào miệng, sự khó chịu này thành công thúc giục Lam Hi Thần từ trong mê man tỉnh lại.

"Huynh trưởng!"

"Tỉnh rồi! Thật là may quá! Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Huynh trưởng, ngươi lại khiến chúng ta lo chết nữa rồi!".

Lam Hi Thần nhìn qua, y suýt nữa lại khóc, nhưng không phải khóc vì đau khổ, mà khóc vì xúc động.

Thái độ này ngược lại dọa Lam Vong Cơ lo lắng không dám thở mạnh, ra sức nắm chặt tay y, ở bên giường nhìn không chớp mắt, hỏi "Huynh trưởng, ngươi nói ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".

Ngụy Vô Tiện cũng không nhịn được hỏi thêm "Phải đó phải đó, ta chỉ vừa mới rời đi không lâu, lúc đem canh tổ yến tới thì phát hiện ngươi nằm bất tỉnh trên đất, bên cạnh còn có một cái gương bị đập vỡ nát, dọa ta không ít đâu! May mà Lam Trạm biết y thuật, nhắm bề rất nhanh giúp ngươi tỉnh lại, ta mới an tâm đi viện lý do bắt đám rước dâu ở ngoài kia chờ thêm một chút. Bây giờ ngươi tỉnh lại thì quá tốt rồi!".

Vừa nghe đến hai chữ "rước dâu", tâm tình vừa mới bình tĩnh không được bao nhiêu của Lam Hi Thần hoàn toàn biến mất. Y kích động đến quên mất đệ đệ đang nắm tay mình, cổ họng vì ban nãy khóc đến chết đi sống lại mà đau rát vô cùng, nói chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng y vẫn phải hỏi "Người đến rước dâu là ai?".

Ngụy Vô Tiện len lén nhìn Lam Vong Cơ, hắn nén đau, cũng len lén nhìn y, do dự trong chốc lát.

Lam Hi Thần khó khăn lặp lại câu hỏi "Là ai?".

Lam Vong Cơ trầm giọng "Quản sự Linh Chiếu cung, Tự San. Còn có Nhiếp Hoài Tang được ủy thác đến".

Ủy thác?

Hai chữ này khiến Lam Hi Thần cảm thấy vừa tức cười vừa phẫn hận.

Ngụy Vô Tiện trông y thái độ không tốt, tưởng đâu y vẫn theo thói quen giận dỗi nên nói đỡ "Đế quân thân phận cao quý, không thể tự mình tới rước cũng là chuyện bình thường. Huynh trưởng, ngươi.....". Nửa câu sau bởi vì Lam Hi Thần run rẩy khoát tay mà thu về trong miệng.

Không biết qua bao lâu, Lam Hi Thần nhắm mắt, nghiêng đầu qua một bên để nước mắt không rơi trước mặt hai đệ, khẽ gọi "Vong Cơ, ngươi giúp ta đi nói với mọi người.....".

Lam Vong Cơ vội lên tiếng "Ta ở đây, huynh trưởng có việc gì, cứ nói".

Lam Hi Thần tận lực khắc chế run rẩy để nói ra điều mà y không muốn nhất "Ta muốn lui hôn*!".

*Hủy hôn, từ bỏ hôn ước.