Chương 29: Thiên Đô Phong ngộ pháp
Tào Húc thoạt nhiên sửng sốt, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, rồi nét mặt hiện lên vẻ vui mừng bất ngờ.
Tâm Hải Thiền Cảnh của hắn sau khi suy diễn đến tứ trọng liền dừng lại không tiến thêm, như thể bị một bình phong vô hình chặn lại.
Không ngờ, chỉ leo lên Hoàng Sơn một lúc, cảm nhận cảnh tượng vĩ ngạn trước mặt lại khiến cho tâm cảnh xuất hiện dấu hiệu nới lỏng.
Đây thật là niềm vui bất ngờ!
"Hoàng Sơn, quả nhiên rất tuyệt vời a!"
Tào Húc khẽ mỉm cười, bước tiếp, tiếp tục leo lên.
Dọc đường đi, tầm mắt nhìn đến đâu, cạnh tưởng trước mắt tráng lệ càng khiến hắn ngạc nhiên đến đó.
Nhìn quanh, trên đỉnh núi, những cây tùng bách kỳ lạ và mỏm đá quái dị với hình dáng khác nhau khiến người ta phải trố mắt kinh ngạc.
Giống hệt như giao long trùng thiên, tung hoành cửu vân, có tảng đá quái dị giống như tiên nhân chỉ lộ,…. Toàn bộ đều là kiệt tác a.
Còn có những thác nước chảy xiết với khí thế hùng vĩ.
Khi hắn leo lên Thiên Đô phong cao ngất, cảnh tượng trước mắt càng khiến hắn cảm khái không thôi.
Hải vân mênh mông vô tận cuộn trào dưới chân, như sóng cuộn trùng trùng, còn hắn thì như đang đứng trên cửu mây, hòa làm một với thiên địa.
Tào Húc nhắm mắt lại, từ từ dang rộng hai tay, đứng đón hải vân.
Trên mặt, dần dần hiện lên vẻ say mê và thoải mái.
Suốt chặng đường này, hắn đều đắm chìm sâu trong cảnh tượng như họa, tâm hồn đắm chìm vào Hoàng Sơn.
Tâm cảnh, cũng vô tình trở nên khoáng đạt hơn!
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được, tâm cảnh cùng với hải vân đang cuộn trào chậm rãi kia, cũng đang lên xuống, theo thanh phong mà động.
Bỗng nhiên, Tào Húc cảm nhận rõ ràng, Tâm Hải Thiền Cảnh của hắn đã đột phá!
Ngũ trọng!
Một cảm giác huyền diệu chưa từng có lan tỏa trong người.
"Tâm hải, với hải vân này quả thật có vài phần tương tự, cũng khó trách khi ngắm hải vân trên núi Hoàng Sơn này, lại có thể khiến Tâm Hải Thiền Cảnh của ta đột phá." Tào Húc khẽ mỉm cười.
Cảm giác này, thật sự là diệu không thể tả!
"Nhân cơ hội này, bắt đầu suy diễn Băng Liên Vạn Phật Bộ."
Hắn không chút do dự, ánh mắt kiên định trực tiếp tiêu hao một nghìn điểm năng lượng, bắt đầu suy diễn Băng Liên Vạn Phật Bộ.
[Bắt đầu suy diễn!]
[Tâm cảnh của ngươi chưa từng có trạng thái tuyệt diệu như này và nơi này lại là nơi tuyệt vời để tu luyện khinh công, địa hình hiểm trở của núi khiến ngươi không dám phân tâm lơ là cảnh giác, điều này ngược lại giúp ngươi có được tốc độ tu luyện nhanh hơn và hiệu quả tu luyện tốt hơn.]
[Tuy không có Băng Liên Vạn Phật Quyết làm căn cơ, nhưng sau khi đảo ngược Viêm Liên Tâm Kinh của ngươi, vẫn có thể mô phỏng được hai phần băng liên chi thế, điều này cũng mang lại một số lợi ích cho việc tu luyện Băng Liên Vạn Phật Bộ.]
[Băng Liên Vạn Phật Bộ đã nhập môn!]
[Ngươi nắm bắt được một chút lĩnh ngộ, vẫn tiếp tục tu luyện Băng Liên Vạn Phật Bộ, càng lúc càng lĩnh ngộ sâu sắc hơn, Băng Liên Vạn Phật Bộ đã chạm đến cảnh giới thành thục.]
[Mặc dù trán đã đầy mồ hôi, nhưng ngươi vẫn cắn răng kiên trì. Ngươi vẫn muốn tiếp tục tu luyện, nhưng tâm cảnh dần dần không còn phù hợp nữa, địa hình hiểm trở của núi ngược lại trở thành trở ngại cho việc tu luyện thân pháp. Trên mặt ngươi lộ ra một chút bất lực và không cam lòng.]
[Ngươi không từ bỏ, tiếp tục tu luyện, nhưng hiệu quả rất ít.]
[Năng lượng đã tiêu hao hết!]
[Kết thúc lĩnh ngộ lần này!]
Trong chớp mắt, trong đầu Tào Húc đã được tiếp nhận một lượng lớn kinh nghiệm tu luyện Băng Liên Vạn Phật Bộ, cơ thể cũng theo đó thích ứng với cảm ngộ huyền diệu kia.
Chỉ cần hắn muốn.
Lúc nào cũng có thể mượn chân khí của Viêm Liên Tâm Kinh, mô phỏng ra sự huyền diệu của Băng Liên Vạn Phật Bộ.
Tuy nhiên.
Chỉ với Băng Liên Vạn Phật Bộ ở cảnh giới này, muốn sử dụng để chiến đấu vẫn còn thiếu khuyết, chỉ khi đạt đến cảnh giới tiểu thành, mới có thể vận dụng thành thạo, mà không dễ bị người khác nhìn thấu.
"Đáng tiếc."
Tào Húc khẽ lắc đầu, trên mặt hiện lên một chút tiếc nuối.
Thật là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà.
Sự hiểm trở của Hoàng Sơn khiến tâm cảnh của hắn tăng mạnh, việc tu luyện ban đầu được tăng gấp đôi hiệu quả với một nửa công sức.
Nhưng cũng chính sự hiểm trở của Hoàng Sơn, cản trở việc tu luyện thân pháp về sau.
Tào Húc không khỏi nghĩ đến một câu nói.
Bê con mới sinh không sợ hổ!
Lớn lên rồi, gặp lại hổ, ngược lại bắt đầu sợ hãi.
Câu nói này với hắn giống hệt nhau.
Lúc mới bắt đầu suy diễn tu luyện, đối với sự hiểm trở của Hoàng Sơn hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, nên có thể tu luyện mà không sợ hãi gì, và còn được tăng hiệu quả.
Nhưng khi thân pháp dần dần thành thục, cảm nhận sự hiểm trở của Hoàng Sơn.
Ngược lại khó có được tâm cảnh như trước nữa.
"Không biết lúc suy diễn, có xảy ra chuyện ngã xuống, gãy chân, rồi cần vài tháng mới hồi phục, trực tiếp tiêu hao hết năng lượng không? Hahaha..."
Tào Húc mỉm cười thầm nghĩ.
Hắn cũng không vội vàng tiếp tục suy diễn Băng Liên Vạn Phật Bộ nữa.
Hơn nữa, cũng không định xuống núi ngay bây giờ.
Gần đến chiều tối rồi.
Ngắm hoàng hôn trên Hoàng Sơn, sáng mai lại đón bình minh, nói không chừng còn có lợi ích lớn hơn cho tâm cảnh, đã leo lên rồi thì cứ xem luôn.
Tào Húc cũng không lo lắng trên núi sẽ có yêu ma tà quỷ gì xuất hiện.
Dù sao, Pháp Hải Thiền Viện cũng ở ngay dưới chân núi, yêu ma tà quỷ nào không muốn sống nữa, dám đến đây t·ấn c·ông?
Cả Dương Châu, e rằng không có nơi nào an toàn hơn nơi này.
Hoàng hôn gần kề.
Mặt trời chiều treo lơ lửng phía chân trời, tà dương nhuộm đỏ thương khung.
Hải vân ngay dưới chân hắn cuộn trào dữ dội, tạo nên những gợn sóng cuồn cuộn, dưới tà dương phản chiếu trông cực kỳ bắt mắt.
"Đây chính là cảnh tượng diễn ra mỗi ngày tại Hoàng Sơn sao? "
Đôi mắt hắn mơ màng nhìn cạnh tượng trước mắt.
Theo thời gian trôi qua.
Mặt trời từ từ chìm xuống chân trời, tia nắng cuối cùng cũng dần dần biến mất, hải vân cũng chuyển từ kim quang ban đầu thành bạch ngân rồi dần dần hòa vào hắc ám, tạo thành một khung cảnh ban đêm bí ẩn và yên tĩnh.
Tào Húc trong lòng chợt động: "Ta... hình như đã ngộ ra..."