Ma Kiếm Lục

Chương 116




Phút vui thường qua mau, nhưng những khoái lạc ấy sẽ âm thầm lưu lại trong sâu thẳm kí ức. Buổi chiều không dài, mọi người đều rất vui vẻ, có lẽ câu nói "khi người ta đứng trước cái chết thường nói ra lời thiện" thật đúng.

Tay trái Liễu Dật vẫn nắm chặt Bi Mộng Kiếm, cảm giác từ thân kiếm truyền lại nỗi bi thương. Lâu dần, đã trở thành thói quen của chàng, thói quen từ trong bi thương lại nhớ đến hình bóng Cát Lợi Nhi, mà đi tìm một chút hạnh phúc. Nhìn vầng dương chầm chậm nhô lên, tâm tư chàng hoàn toàn chìm vào khoảnh khắc mười năm trước ở Hoa Hải.

Lúc đó Lang Vương lại gần, thốt: "Ma chủ dậy sớm quá."

Bị Lang Vương kéo lại hiện thực, chàng quay người lại nhìn gương mặt quen thuộc của ông, nói: "Lão sư không phải cũng dậy sớm sao?"

Lang Vương hỏi: "Ngài lại nhớ đến Cát Lợi Nhi ư?"

Chàng nhè nhẹ gật đầu: "Hình ảnh của nàng không thể phai mờ, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy bóng hình mơ hồ của nàng là ta lại cảm thấy trên đời này vẫn còn tồn tại một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi".

Lang Vương thở ra một hơi dài: "Ma chủ si tình như vậy sao lại vô tình đối với hảo sự chứ! Cát Lợi Nhi mất đã mười năm rồi nhưng ma chủ vẫn ngày đêm tưởng nhớ, khắc sâu thành kí ức. Bây giờ Thất Nguyệt cô nương đối với ma chủ một tấm chân tình, vì sao ngài lại…"

Liễu Dật vẫn còn suy tư, nhè nhẹ lắc đầu nói: "Lão sư, ái tình là thứ không ai hiểu được, có người chỉ cần một thoáng để yêu thương một người, cũng có người mất cả đời cũng không yêu nổi ai. Thất Nguyệt là một cô nương tốt, hết lần này đến lần khác làm cho tôi vô cùng cảm động nhưng mà trong lòng tôi ghi khắc hình bóng một người, làm sao có thể dung thêm một người nữa đây!"

Lang Vương chỉ còn biết thở dài.

Liễu Dật lại nói: "Lão sư, ông cho rằng tôi là kẻ vô tâm? Đối với mối tình của Thất Nguyệt, tôi chỉ có thể hết sức tránh né, tôi không biết nói sao vì cũng có lúc cô ấy khiến lòng tôi xao động. Nhưng Thất Nguyệt vẫn là Thất Nguyệt, nữ nhân đầu tiên bước vào đời tôi chính là Cát Lợi Nhi, nàng đã chiếm trọn tim tôi, chiếm trọn con người tôi…Với Thất Nguyệt, tôi đành tránh thật xa để tình cảm tự phai dần, như thế cô ấy sẽ cởi được lòng mình".

Lang Vương lắc đầu: "Có lẽ thần không hiểu được Thất Nguyệt, ma chủ cứ trốn tránh thế này, thần nghĩ cô ấy chỉ thêm tổn thương mà thôi".

Hai người ngừng trò chuyện, lẳng lặng ngắm nhìn vầng triều dương từ phương đông ló rạng.

Thời gian trôi đi, cuối cùng cũng đến lúc dùng bữa sáng, chuẩn bị lương khô, sẵn sàng lên đường.

Liễu Dật dặn dò Lang Vương: "Lão sư, nơi đây xin giao lại cho ông cùng Kỳ, Lân, Bạch Hổ, nhất định phải kiên trì trụ vững, hy vọng khi chúng tôi quay lại có thể nhìn thấy nụ cười của ông".

Lang Vương kiên định gật đầu: "Ma chủ cứ yên lòng lên đường. Chúng tôi nhất định sẽ giữ chặt quan ải, nhất định sẽ trụ vững vì niềm kiêu ngạo của người thiên hạ".

Liễu Dật gật đầu, nhìn mọi người, nói: "Mọi người phải nhớ lời lão sư, lần này ra đi tìm bảo vật nhất định phải đẩy nhanh tốc độ, tuy vậy trong mọi tình huống vẫn phải giữ an toàn, thời gian của chúng ta không còn nhiều, dùng dằng chỉ có đường chết. Để tránh khỏi trường tử vong kiếp nạn này, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình".

Thập Kiệt Nhất nói to: "Thành chủ yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng quay về, không biết phi kiếm của Lăng tiểu tử có nhanh không, nếu mà nhanh thì khẳng định là chóng về thôi…"

Lý Lăng liếc Thập Kiệt Nhất, cười nụ nói: "Yên trí, nhất định rất nhanh, ta sẽ giữ được cái đầu của ngươi và Đại Đao Vương trên cổ".

Mọi ngưòi ha hả cười to, vào lúc sinh tử quan đầu, cười là cách tốt nhất để trừ đi nỗi sợ, rũ bỏ áp lực nặng nề trong lòng.

Liễu Dật nhìn toàn thể, lên tiếng: "Tốt, giờ thì chúng ta cùng xuất phát, càng nhanh càng tốt". Nói đoạn xoay người tế xuất Bi Mộng Kiếm.

Cùng lúc, từ phía sau vẳng đến âm thanh: "Chậm đã".

Liễu Dật quay đầu lại nhìn, là Lam Nhận. Lúc đó Lam Nhận đang cầm một quyển sách, nổi bật trên nền màu vàng là mười sáu viên bảo thạch màu lam được khảm vào, dưới ánh dương quang phản xạ ra quang mang đẹp đẽ. Đó chính là quyển sách thần bí, vốn ghi lại vận mệnh bi khổ ba đời ba kiếp của Liễu Dật, vận mệnh gắn liền với lời chú ái tình.

Liễu Dật bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lam Nhận cười nhẹ thốt: "Ngài có hứng thú xem qua cuốn sách này không? Tôi đã nói rằng, một người mà mơ hồ về thân thế chính mình thì thật đáng thương vô cùng, vì vậy, tôi nghĩ rằng cần phải giúp ngài".

Liễu Dật tiếp lấy quyển sách bìa vàng chiếu ra lam sắc quang mang, nói: "Xin đa tạ cô trước, khi nào về tôi nhất định sẽ trả lại cô".

Lam Nhận nói: "Không cần cảm ơn tôi, quyển sách này được làm từ chất liệu đặc thù, không sợ nắng gió nên ngài có thể đọc bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu". Dứt lời, hé nở nụ cười khả ái.

Liễu Dật cất sách vào trong ngực, gật đầu nói: "Tất cả các vị trí xuất phát, các vị nhớ cẩn thận, ngàn vạn lần không được sơ xuất để hỏng chuyện".

Mọi người đều gật đầu, hiện thời, chính, ma lưỡng đạo hết sức bội phục sự sắp xếp của Vĩnh Hằng Chi Thành nên những lời của Liễu Dật, tất cả đều nghe rất chăm chú.

Liễu Dật không nói thêm câu nào, tế khởi Bi Mộng Kiếm, lao thẳng lên thinh không. Căn cứ vào tốc độ hiện thời thì nhanh nhất cũng cần ba ngày đêm liên tục mới đến được Bắc Hải. May là thể trạng Liễu Dật có thể kham được, chàng đã trải qua 12 thời thần không ngừng hấp thu hỗn độn chi khí của thiên địa nên mọi nhu cầu cá nhân đều do hỗ độn chi khí thay thế. Chàng có thể phi hành liên tục như thể một thiết nhân là do sự thần kỳ của Lan Nhĩ Phi Na Thanh, tâm pháp tối cao của Ma môn.

Đến đây cần nói về Ma môn, Ngạo Thiên đem theo Thất Nguyệt xuất hành, tịnh không phải chỉ có mỗi chuyện hoàn thành nhiệm vụ mà ông ta có việc khác cần hỏi Thất Nguyệt nên đem theo một mình nàng cho tiện.

Ông ta cùng Thất Nguyệt rời xa Phong Đô Quỷ Thành được trăm dặm, lúc này hai người đang thẳng tiến đến Đông Hải với tốc độ cực nhanh. Bay cạnh Thất Nguyệt, Ngạo Thiên hỏi: "Con quen thành chủ của Vĩnh Hằng Chi Thành?"

Thất Nguyệt nhìn phụ thân đoạn nói: "Con biết".

Ngạo Thiên nói tiếp: "Ngày đó y tiến vào Quỷ thành cứu con, cha đã có cảm giác rằng quan hệ giữa con và y không phải bình thường, nếu không thì y đã chẳng vào đó làm gì". Nói đến đây dường như Ngạo Thiên nghĩ đến một việc, ông ta là phụ thân còn không tiến vào cứu nàng nữa là một ngoại nhân, theo tình theo lý đều không hợp. Nhưng chính việc đó lại làm lộ ra vấn đề.

Thất Nguyệt liên hồi lắc đầu: "Giữa con và huynh ấy không có quan hệ gì đâu". Dường như nàng cố giấu đi tấm lòng đối với Liễu Dật.

Nhưng Ngạo Thiên là nhân vật thế nào, ông ta là nhất đại kiêu hùng của Ma môn, đơn giản chỉ bằng vào ánh mắt long lanh của Thất Nguyệt cũng đủ hiểu lời nàng là giả hay thật.

Ông ta liền chuyển qua chủ đề khác, lẩm bẩm: "Cha thấy tâm pháp của y rất quen nhưng lại không thể lý giải vì sao".

Thất Nguyệt vô ý nói lộ ra: "Huynh ấy sử dụng chính là Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, cha cũng dùng tâm pháp này nên thấy quen thuộc là đương nhiên".

Ngạo Thiên trong lòng kinh hoảng. Tuy cố gắng không để lộ ra nét mặt nhưng tin này thật quá giật mình khiến ông ta không thể che giấu được. Dù ông ta đã sớm luyện được tới tầng thứ 9 của tâm pháp tối cao Ma môn Lan Nhĩ Phi Na Thanh nhưng môn tâm pháp của chủ nhân Vĩnh Hằng Chi Thành sử dụng còn cao hơn nhiều, tuyệt đối không dưới tầng thứ 9.

Thất Nguyệt đột nhiên cảm thấy nàng đã nói hớ điều gì đó, vội vàng đính chính: "Chuyện…chuyện này, con cũng không rõ lắm, con chỉ nói bừa thôi mà".

Ngạo Thiên nghe xong lời con gái, đột nhiên đầu óc xoay chuyển, nói: "Thất Nguyệt, cha đã nuôi con từ nhỏ đến lớn. Nếu cha đoán không sai thì con yêu thích y nhưng cha có thể khẳng định là thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành không thích con, đúng không?". Ngạo Thiên quả là loại người không đơn giản, định hỏi một việc nhưng lại lái sang chuyện khác, hà huống người ông ta hỏi lại là đứa con gái ruột.

Thất Nguyệt nghe câu này, tựa hồ trong lòng có tâm tình, tịnh không đáp lời.

Ngạo Thiên thấy phản ứng của con gái, ông ta đương nhiên hiểu nỗi niềm trong lòng nàng, những lời vừa nãy đã chạm đến niềm đau của nàng. Một kế hoạch tà ác từ từ hình thành trong đầu, ông ta cần phải vạch ra một âm mưu lợi dụng Thất Nguyệt để đạt được cảnh giới tối cao của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, đồng thời trừ khử đi một mối đại họa trên con đường thống nhất tam giới.

Đương nhiên, tà kế này chỉ được thi triển sau khi qua được trường kiếp nạn này đã…