Ma Kiếm Lục

Chương 129




Đối với ái tình, chúng ta có thể kì vọng gì đây? Dưới chốn trần thế phồn hoa, có ái tình nào qua được khảo nghiệm của kim tiền, quyền lợi? Có ái tình nào không bị thời gian và khoảng cách chia cắt? Không ai trả lời được câu hỏi này, vì thế, tôi dùng bàn phím tả lại thứ ái tình chỉ có trong ảo tưởng này…

Liễu Dật tiếp lấy cổ cung cùng mũi tên trong tay Lang Vương, nói: “Yên tâm đi lão sư, đừng lo cho ta, ta nhất định sẽ hoàn thành thật tốt, Cửu U Ma Thần sẽ lại ngủ yên.”

Lang Vương nhìn chàng, ông thấy được mất mát và thống khổ trong mắt chàng, không rõ chuyện gì xảy ra nhưng ông cũng cẩn thận dặn dò: “Ma chủ, nhất thiết phải lấy đại cục làm trọng, không nên xao động tâm thần, có chuyện gì thì để sau khi chúng ta qua được trường kiếp nạn này hẵng từ từ nói.”

Liễu Dật gật đầu: “Ta hiểu mà.”

Nói đoạn, chàng cầm cung tên lên, quay người bước về phía lớp khí bảo vệ vàng rực…Ánh mắt và hy vọng của tất cả mọi người đều đặt trên mình chàng bởi vì không ai có cách tiếp cận được lớp độc chướng màu lục. Chỉ có chàng, vị Ma chủ thần bí, có thể tiến vào nên mục quang của cả người chính, ma lưỡng đạo cùng vô số giang hồ lãng tử hướng hết vào chàng, chàng là hi vọng của họ.

Đương khi chàng chuẩn bị thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, lợi dụng sự sắc bén của Bi Mộng Kiếm mở lối vào thì một tiếng nói từ phía sau vọng đến: “Chậm đã.”

Chàng không quay lại, người nói chính là Thất Nguyệt. Nàng bước ra từ giữa đám đông, trong mắt nàng không nhìn thấy bất cứ người nào khác, không thấy bất cứ ánh mắt kì quặc nào bởi vì trong mắt nàng chỉ có một người: chàng.

Chàng nhìn Thất Nguyệt, không biết trong lòng dâng lên tư vị gì, đối với cảm tình này chàng đành vô tâm vô lực vì chỉ mang lại cho nàng đau khổ nhưng trái tim nha đầu quật cường này tựa hồ luyện bằng thép.

Thất Nguyệt chầm chậm đến bên, nhìn chàng đầy vẻ thâm tình: “Huynh nhớ cẩn thận, thiên vạn lần không nên đương đầu với Cửu U Ma Thần.” Nàng quan tâm đến chàng, lại càng lo lắng cho chàng, vì đây là lần thứ nhất nàng không thể theo bên chàng.

Có lẽ mọi người đều cho rằng phong ấn ma thần không thể phản kháng được này là việc hết sức đơn giản nhưng họ không biết rằng ma công tác động vào tâm lý của y vô cùng lợi hại, nếu không có mối chân tình của Thất Nguyệt, ai dám chắc chàng không trở thành Ma trung ma, một thứ ma còn đáng sợ hơn Ma Thần nhiều.

Chàng nhìn vào mắt Thất Nguyệt, thấy được lòng quan ái của nàng, chàng không nói mà chỉ dõi mắt nhìn, chỉ một khoảnh khắc tựa hồ đã trở thành vĩnh hằng giữa hai người. Trong mắt nàng chỉ có một người tồn tại…

Liễu Dật thuận tay rút Bi Mộng Kiếm ra, thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến tầng 12, ánh lửa rừng rực khẽ cọ xát với lớp khí màu vàng, chàng nhanh nhẹn tế khởi cây kiếm trong tay, một đạo hào quang đỏ tía lao vào lớp bụi hồng cuồn cuộn.

Bóng hình chàng vừa tan biến, trong lòng Thất Nguyệt thoáng thấy mất mát, nàng hi vọng chàng được bình an, được thấy lại bóng hình chàng, nàng không hi vọng khoảnh khắc nhìn nhau vừa rồi không phải là phút giây tuyệt biệt giữa hai người.

Nói về Liễu Dật ngự kiếm lướt đi, đạp trên cơn gió, thân ảnh cô độc và mái tóc bạc bay bay của chàng xuyên vào trong lớp độc chướng màu lục. Bi Mộng Kiếm tựa hồ có cảm nhận, thân kiếm màu đen không ngừng biến hóa, dần dần trở thành màu tím đen, nhiệt độ chung quanh tăng cao, hơi nóng khiến cho độc chướng tan đi, những tử linh chậm chân không trốn kịp bị hơi nóng dung hóa thành khói xanh, vĩnh viễn rơi vào cát bụi.

Nơi chàng tiến vào chỉ cách Phong Đô Quỷ Thành chừng trăm dặm, Bi Mộng Kiếm sau khi cường hóa khiến chân nguyên thôi động mãnh liệt Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, kéo theo một dải đuôi màu tím đen, như xé nát đường chân trời mà lướt đi, chỉ mất chừng nửa thời thần đã Quỷ Thành.

Hạ xuống mặt đất, chàng cho thanh kiếm nóng rực vào trong bao, đưa mắt nhìn quả cầu màu lục to lớn trước mặt.

Cửu U Ma Thần không có động tĩnh gì, vẫn ở trong quả cầu kỳ quái, y thậm chí không động đậy nhưng khi chàng hạ xuống đất, liền cất lên âm thanh khàn khàn, tà dị: “Chúng ta lại gặp nhau.”

Liễu Dật gật đầu: “Đúng thế, lần này ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn ngủ yên, không còn gây nguy hại cho Nhân gian được.”

Cửu U Ma Thần tựa hồ thở dài một hơi: “Ngươi thật là ấu trĩ, ngươi thật sự nghĩ rằng với sức mạnh của ngươi có thể báo cừu được? Có thể địch lại với Thần giới ư?”

Liễu Dật đáp lời một cách kiên định: “Không cần lắm lời, nói gì thì ta cũng không cùng ngươi dung hợp.”

Cửu U Ma Thần nói: “Ta không hề bảo là muốn ngươi và ta dung hợp, ta muốn phân biện kĩ càng tình thế hiện nay cho ngươi rõ. Lục phái của Nhân gian chính đạo hợp lực, Ám chi ma đạo tứ đại môn phái cũng hợp lại, ngươi coi, mỗi một môn phái đều có thực lực, pháp bảo riêng, thậm chí còn có cả những kiếm giả cao cường, ngươi thật sự cho rằng nhận được sở học của Niết nhân là có thể đối nghịch lại những thế lực hùng mạnh đó ư?”

Liễu Dật hừ một tiếng: “Ngươi giải thích này nọ là có dụng ý gì, ta không có đầu óc sao, chỉ bằng vào một thanh kiếm mà đòi chém giết? Ngươi coi thường ta quá, ta có thời gian, ta sẽ khiến cho tất cả, kẻ cả các Thần lần lượt xong đời.”

Cửu U Ma Thần đột nhiên cười ha hả: “Ngươi thật cuồng vọng, chắc vì nghĩ rằng bảy ngàn năm trước Niết nhân đã đả bại chúng thần trở thành vô địch? Giờ ngươi có kiếm của Niết nhân, học được ma công của Niết nhân thì đã sao, qua bảy ngàn năm tu vi của y vẫn giữ nguyên, không tăng thêm chút nào trong khi Thần giới không ngừng tự đề thăng tu vi, ngươi đã minh bạch ý tứ của ta chưa?”

Lời Cửu U Ma Thần như một tiếng sấm làm Liễu Dật thức tỉnh, y nói không sai, tu vi của chàng vẫn như của Niết nhân hồi bảy ngàn năm trước, không có đột phá nào khác, cứ cho là chàng có đột phá không có nghĩa là bảy ngàn năm qua Thần giới cũng không có đột phá.

Liễu Dật thử hỏi dò: “Vậy thì sao, ta đột phá được cực hạn sinh tử, ta có nhiều thời gian…”

Cửu U Ma Thần tiếp tục bật lên tràng cuồng tiếu: “Thật đáng thương, ngươi tưởng Thần giới bỏ qua cho ngươi chắc? Các thần vì sao lại ngủ yên, vì đợi đến kiếp thứ ba của ngươi, họ không cho ngươi thời gian đâu, ngươi cứ chống mắt mà xem. Họ vẫn liên tục tìm kiếm ngươi, tiêu diệt ngươi, thời gian có thể chứng minh.”

Liễu Dật thình lình xao động trong lòng, chính như Cửu U Ma Thần đã nói, Thần giới trong bảy ngàn năm qua đã đạt đến một cảnh giới khác, nếu mình chỉ dừng lại ở bảy ngàn năm trước thì còn mỗi nước đợi chết, còn như…bán đi linh hồn thì vô luận thế nào chàng cũng không làm được.

Chàng nhè nhẹ lắc đầu, tiếp lời: “Ngươi nói đúng lắm, đã đề tỉnh ta phải nâng cao cảnh giác. Cứ cho là không thể hoàn thành việc báo phục thì ta cũng không phải ân hận với lòng, còn ngươi muốn quay lại Nhân gian thì giờ ta sẽ cho ngươi một kết cục.” Nói đoạn, giương cung, lắp tên.

Cửu U Ma Thần thấy chàng giương Hậu Nghệ thần cung lên, gầm lên: “Đừng, ngươi sẽ hối hận, ngươi muốn các Thần mãi đứng trên đầu ngươi, vận mệnh ngươi bị họ chủ tể ư?”

Liễu Dật kéo căng dây cung, hồng quang trong mắt lóe lên: “Ngươi không phải lo, ta sẽ tận hết năng lực đả bại các Thần, dù ta có thất bại, ta cũng không oán hận gì vì đã nỗ lực hết mình.”

“Rào”, một đạo bạch quang, lấp lánh tinh hoa bắn vào trong quả cầu màu lục.

Liền đó, quả cầu màu lục dường như tách ra, một cái bóng màu đen chầm chậm phát ra bạch quang, có phần mơ hồ. Cửu U Ma Thần gầm lên: “Sinh vật vô tri kia, ngươi sẽ phải hối hận, ta phát thệ, ngươi nhất định sẽ gặp lại ta.”