Ma Kiếm Lục

Chương 201




Gió vô tình, hoa tự rụng, nước mắt nữ nhân rơi xuống nơi đâu, tình yêu sâu nặng mất đi thì còn lại gì ngoài hằng đêm bi thương. Kí ức theo gió bay xa, chuyện cũ chia lìa tan tác, hạnh phúc đã mất rồi, đường hướng của vận mệnh cải biến vô chừng từ đây…

Diệp La Bách Hoa hình như đã hiểu được ý tứ của Liễu Dật, bèn giảng giải cho chàng về Hạt Điểu: “Hạt Điểu thể hình to lớn, bình thường vẫn là công cụ vận chuyển của chúng tôi, công tử yêu cầu mang theo đá hộc, tôi thấy chắc là không ít đâu.”

“Được, vậy càng hay, tốt nhất là loại đá lớn cỡ bàn chân, bàn tay, giống như điểm hỏa trên mũi tên thì lực sát thương càng lớn.” Liễu Dật đề nghị.

Diệp La Minh tán đồng: “Công tử suy nghĩ thật chu toàn, chúng tôi sẽ làm theo.”

“Hiện giờ chỉ còn đợi tin tức của Kiếm tiền bối, nếu nơi chúng tụ tập đúng là địa hình lòng chảo như tại hạ nghĩ, chúng ta có thể chia thành ba kiểu tấn công, như thế có thể bảo chứng rằng thương vong của chúng ta được giảm thiểu.” Liễu Dật khẳng định.

Diệp La Bách Hoa và Diệp La Minh tuy rất muốn biết kiểu tấn công thứ ba là gì nhưng đó mới là kế hoạch nên không tiện hỏi nhiều, hiện giờ mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn đợi tin tức của Diệp La Kiếm Mộ, xác định được đối phương sẽ có chỗ phát huy thực lực bản thân.

Thời gian trôi đi, ba người cứ trầm lặng ở trong đại thính, một lúc sau có tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Diệp La Bách Hoa là người đầu tiên có phản ứng: “Kiếm thúc thúc, thúc đã về rồi.”

Quả nhiên người vừa về là Diệp La Kiếm Mộ, ông ta ngồi xuống, ổn định lại hô hấp: “Tôi quan sát từ xa thấy đúng như Liễu công tử đã nói, người phe đối phương hiện giờ nhiều hơn hẳn chúng ta, nếu Diệp La Hùng đến, tôi thấy…Vô Lệ thành thật sự sẽ gặp nguy hiểm.”

Liễu Dật gật đầu: “Đã không còn chỗ lui bước thì chúng ta phải đối mặt, cứ đợi chết sao bằng phản kháng, Kiếm tiền bối, không biết có thấy rõ ràng nơi chúng tụ tập địa hình lòng chảo hay không?”

Diệp La Kiếm Mộ đáp: “Liễu công tử quan sát không sai, chúng tập hợp ở một nơi địa hình lòng chảo.”

“Thế lại càng hay, một khi là địa hình lòng chảo chúng ta có thể sử dụng gỗ lăn xuống, gia thêm nhiên liệu đốt cháy là trở thành một loại vũ khí công kích từ xa, chỉ cần chúng ta đẩy nhanh được tốc độ, thương vong nhất định giảm xuống tối thiểu.” Liễu Dật xếp đặt.

Diệp La Minh cất lời: “Hảo chủ ý, Liễu công tử thật là kì nhân, suy tính chu mật, bị tập kích bằng đá, lăn gỗ cùng cung tên, người giữ được chiến lực của đối phương chắc không nhiều, nội bộ đại loạn, chúng ta nhân cơ hội xông vào tấn công tất thu được thắng lợi toàn diện.”

Liễu Dật nói: “Minh tiền bối quá khen, bất quá…phối hợp lần này phải khẩn mật, hơn nữa phải nhanh, mọi chuyện đều phải thật nhanh, không có điểm nào sơ sót, có vậy chúng ta mới nắm chắc, nếu…các vị không ngại, Liễu mỗ sẽ nói qua phân phối trường chiến đấu này như thế nào, đó chỉ là ý kiến riêng, nếu các vị thấy không được, tự nhiên sẽ nghĩ cách khác.”

Diệp La Bách Hoa giục: “Xin công tử cứ nói.”

Liễu Dật tiếp tục: “Lúc này tại hạ đã nói, phối hợp nhất định phải cẩn mật, nhanh chóng, vì vậy người phụ trách ba mũi tiến công nên do các vị tự thân, ngoài ra tại hạ thấy….nếu các vị xông lên hàng đầu, các chiến sĩ thủ hạ nhất định sẽ phấn khởi giết địch, đó cũng là một cách gia tăng sĩ khí.”

“Thứ nhất là Hạt Điểu trên không trung, thứ hai là lăn gỗ, thứ ba là những cung tiễn thủ còn lại, ba vị định phân phối thế nào.” Chàng chỉ mất có mấy câu mà nói rõ ràng tình huống chiến đấu theo lẽ thường.

Diệp La Minh lên tiếng: “Hạt Điểu trên không trung giao cho tôi, tôi sẽ phụ trách.”

Tôi phụ trách điều động nhân thủ lăn gỗ” Diệp La Kiếm Mộ hưởng ứng.

“Cung tiễn thủ do tôi phụ trách” Diệp La Bách Hoa nói.

Liễu Dật gật đầu: “Hạt Điểu do Minh tiền bối phụ trách cần 16 người để khống chế, tuy số lượng người không nhiều nhưng nhất định phải nắm bắt thời gian hợp lí, Kiếm tiền bối tối thiểu cần điều động 500 người, cần chuẩn bị gỗ để lăn, mang đến nơi địch nhân tụ tập rồi phân tán ra, cung tiễn thủ do công chúa phụ trách gồm 1500 người còn lại cũng hành động giống như nhóm của Kiếm tiền bối.”

“Tất cả lấy mũi tấn công cung tiễn của công chúa làm hiệu lệnh, lúc cung tiễn thủ bắt đầu xạ kích thì gỗ phải được lăn xuống ngay, rồi đốt lửa, Minh tiền bối nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất quăng đá xuống, ngược lại lúc địch nhân phân tán mới quăng thì uy lực không cao. Nhóm 500 người của Kiếm tiền bối sau khi lăn gỗ thì bảo hộ tư thái chiến đấu cho các cung tiễn thủ, tin rằng lúc đó đám địch nhân rối loạn sẽ túa ra như ong vỡ tổ, chắc chắn cần đến nhóm của Kiếm tiền bối giữ gìn quy phạm. Mô thức tấn công đại khái là như thế, không rõ ba vị có ý kiến gì không?”

Diệp La Kiếm Mộ đứng dậy, hứng phấn nói: “Cách tập kích của công tử chu mật như vậy, tôi thấy không có ý kiến gì, không ngờ rằng chúng tôi vốn bị động, được công tử sắp đặt lại biến thành chủ động, thật sự là kì nhân.”

Liễu Dật chối: “Kiếm tiền bối quá lời rồi, Liễu mỗ mà không nói ra các vị nhất định cũng nghĩ được cách hay, chúng ta có biến thành thế chủ động hay không còn phải dựa vào mọi người, càng nhanh càng tốt, trước lúc trời sáng phải chuẩn bị xong xuôi, yêu cầu mọi người nghỉ ngơi chu đáo, khi bọn chúng mỏi mệt nhất cũng là lúc chúng ta đắc thủ dễ nhất.”

Diệp La Kiếm Mộ cùng Diệp La Minh gật đầu, đứng dậy: “Công chúa và Liễu tiên sinh nghỉ ngơi trước, chúng tôi đi đốc thúc chuẩn bị.”

Liễu Dật chào: “Hai vị nguyên lão vất vả rồi.”

Diệp La Kiếm Mộ và Diệp La Minh bước ra khỏi đại thính, cước bộ cực nhanh, hiển nhiên nhị lão muốn tranh thủ từng chút thời gian.

Đại thính lại yên ắng, trong không khí chỉ có mùi hương hoa bách hợp phảng phất, liền đó giọng nói ngọt ngào cất lên: “Không biết công tử có cùng chiến đấu với chúng tôi?” Lời lẽ hết sức nhẹ nhàng.

Liễu Dật đáp: “Đương nhiên, một khi tại hạ là người đề ra chủ ý quỷ quái này nhất định phải đi, bằng không chẳng hóa ra lâm trận lại trốn chạy sao?”

Diệp La Bách Hoa bật cười: “Chủ ý quỷ quái! Bách Hoa thấy chủ ý của công tử rất hay, ba người chúng tôi không ai nghĩ ra.”

Liễu Dật buông một tràng cười khổ: “Đó đều là lấy từ trong sách vở ra, hôm nay không biết có dùng được không?”

Diệp La Bách Hoa hỏi: “Tiên sinh là người đọc sách?”

Nghe nàng hỏi, Liễu Dật chỉ nhè nhè lắc đầu: “Có thể coi là vậy, chí ít mười năm trước cũng được coi là một người đọc sách…chỉ là nhân sinh biến hóa vô cùng, ai tưởng được sau mười năm một thư sinh lại coi kiếm là bạn?”

Diệp La Bách Hoa im lặng một chốc rồi lên tiếng: “Đúng vậy, cả đời chúng ta đầy những chuyện không như ý mình nhưng chúng ta phải đối mặt vì chúng ta không thể lựa chọn.”

Liễu Dật gật đầu, được nghe Diệp La Bách Hoa nói thật là một loại cảm giác kì diệu, chàng không thể nói rõ ràng là cảm giác gì, vừa vô cùng thân cận, phảng phất như thấy được một tri kỉ, một người rất hiểu về chàng.

Diệp La Bách Hoa đột ngột hỏi: “Bức tranh đó…là thê tử của tiên sinh?”

Đột nhiên bị hỏi như vậy, Liễu Dật kinh ngạc, một lúc sau mới lên tiếng: “Đúng vậy.”

Diệp La Bách Hoa cũng thoáng ngập ngừng: “Tình yêu của tiên sinh thật thống khổ.” Giọng nói nhẹ nhàng, một câu ngắn ngủi đã nói được nỗi lòng của Liễu Dật.

Chàng lắc đầu: “Thống khổ cũng là hạnh phúc.”

Diệp La Bách Hoa lại hỏi: “Còn Thất Nguyệt cô nương? Công tử định cứ trốn tránh cảm tình của nàng sao?”

Thấy Diệp La Bách Hoa nói vậy, Liễu Dật càng kinh ngạc, thời gian chàng gặp nàng chưa được bao lâu hơn nữa cũng không đề cập đến chuyện gì, vậy mà nàng dường như biết rất nhiều, một câu vừa rồi thật khiến chàng không cách nào trả lời được.

Nhìn vẻ mặt thần ra của chàng, Diệp La Bách Hoa tiếp tục: “Công tử không cần phải lấy làm lạ, Bách Hoa chỉ bằng vào việc trên lôi đài mà đoán định, tôi thấy…trong lòng công tử có một người nhưng bên mình lại là một người khác, đó chính là một nỗi thống khổ.”

Liễu Dật hơi khựng lại, lắc đầu: “Công chúa đoán không sai.”

Diệp La Bách Hoa lại hỏi: “Xin đừng trách Bách Hoa lắm lời, thê tử của công tử giờ ở đâu?”

Liễu Dật không trả lời nàng mà hỏi: “Trước đây rất lâu ở Minh giới, Lam thị gia tộc có một cuốn sách gọi là Bị trớ chú đích ái, không biết công chúa đã từng nghe qua?”

Diệp La Bách Hoa nghĩ một chốc đoạn nói: “Lúc còn rất nhỏ có xem qua, trong thị tộc có chép lại nhiều lần thành ra loạn xạ, thật là một câu chuyện ái tình quá đỗi bi thương, chỉ là Bách Hoa không tin rằng thật sự có câu chuyện như vậy.”

Liễu Dật khe khẽ thở dài: “Đúng, đó quả là một câu chuyện bi thương, nếu thật sự không tồn tại thì tốt bao nhiêu, đáng tiếc…vận mệnh trêu người, việc không nên xảy ra cứ khơi khơi xảy ra, ai làm gì được đây.”

Diệp La Bách Hoa dường như liên tưởng đến chuyện gì đó, nhất thời không biết nói sao, chỉ nhìn Liễu Dật rồi nhẹ giọng: “Công tử muốn nói câu chuyện đó…là thật ư?”

Liễu Dật khe khẽ gật đầu: “Là thật, một câu chuyện chân thật, bi thương và kết cục vẫn chưa được viết ra, thê tử của tại hạ là người trong đó.”

Một tiếng thở dài vang lên, Diệp La Bách Hoa hỏi: “Vậy công tử nói là…câu chuyện ba đời ba kiếp là các vị? Công tử….ài, là Liễu Dật, chuyện này sao có thể…”

Liễu Dật giải thích: “Tại hạ đến Minh giới để tìn chín loại nước mắt ngõ hầu giúp thê tử thoát khỏi nỗi khổ Nhân gian luân hồi, quay lại với Thần giới.”

Diệp La Bách Hoa tắt tiếng, bên trong đại thính chỉ còn lại một bầu tịch mịch, hai người lặng lẽ nhìn thời gian trôi, phảng phất như đã vạn năm qua đi, giọng nói dịu dàng lại cất lên: “Còn Thất Nguyệt? Cô nương ấy có thể chết vì công tử.”

Liễu Dật chỉ biết lắc đầu: “Một mối tình thâm trọng đeo đẳng cả đời, tấm lòng của Thất Nguyệt, tại hạ chỉ có thể ghi khắc trong tâm, nhưng mối tình đó tại hạ không có cách nào báo đáp được.”

Diệp La Bách Hoa than thở: “Có lẽ…tất cả đều nằm trong khuôn khổ của túc mệnh, luân hồi ba kiếp của công tử cũng là sự tiếp tục của túc mệnh, công tử không thể yêu thương Thất Nguyệt vì không có cách nào đả phá nó.”

Liễu Dật quay phắt lại nhìn Diệp La Bách Hoa, tuy không thấy gì song vẫn quay lại theo ý thức, câu nói vừa rồi dường như soi thấu vấn đề nhưng không mang lại đáp án chính xác cho chàng.

Diệp La Bách Hoa lại tiếp tục: “Bách Hoa thấy Thất Nguyệt cũng đeo đẳng một mối tình vĩnh hằng, nhược bằng không, có ai lại đem sinh mệnh ra che chở cho một người khác.”

Liễu Dật quát to: “Đủ rồi, im đi.” Bốn từ thôi mà tựa hồ nói lên rằng chàng đang tâm phiền ý loạn.

Diệp La Bách Hoa tịnh không dừng lời, nhưng thanh âm trở nên nhẹ bẫng, càng dễ nghe hơn: “Trong lòng công tử đang loạn? Có những việc chúng ta nhất định phải đối mặt.”

Câu nói của Diệp La Bách Hoa khiến Liễu Dật ngây ra, người con gái này thực sự thấu hiểu lòng chàng? Có lẽ chàng luôn trốn tránh, ít ra thì có một số việc chàng tự hỏi mình biết bao nhiêu lần nhưng thực sự không biết làm sao đối mặt được, đó là…những nỗi đau vô hạn.

Chàng tự bình tĩnh tâm tình: “Không phải rồi, tại hạ quá kích động.”

Tiếng cười dịu dàng của Diệp La Bách Hoa vọng đến: “Tâm tình của công tử, Bách Hoa có thể đọc được.”

Liễu Dật ngừng lại một chút đoạn nói: “Có lẽ có những việc phải tới, chúng ta buộc phải đối mặt, chẳng qua… những chuyện đó tàn nhẫn quá khiến tại hạ không tưởng tượng được làm thế nào để đối mặt, thứ tại hạ cần là thời gian, tại hạ đành cố nhắm mắt làm ngơ không nhìn thẳng vào.”

Diệp La Bách Hoa dường như muốn nói gì đó thì có tiếng bước chân gấp gáp, liền đó tiếng bước dừng lại, một giọng già nua vang lên: “Công chúa, Liễu công tử, chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.” Người đến là Diệp La Kiếm Mộ.

Liễu Dật lên tiếng: “Các vị tân khổ rồi, xin cứ nghỉ ngơi đã, giờ Dần chúng ta sẽ xuất phát, trước lúc trời sáng thường tối nhất, rất có lợi cho chúng ta.”

Diệp La Kiếm Mộ đáp: “Hảo, tại hạ sẽ thông báo cho mọi người, à…công chúa và Liễu công tử cũng nghỉ ngơi đi, trận này sẽ vất vả lắm.”

Liễu Dật lắc đầu: “Công chúa cứ nghỉ đi, tại hạ không cần nghỉ ngơi.”

Diệp La Bách Hoa lên tiếng: “Kiếm thúc thúc cứ lo an bài mọi chuyện, chúng tôi tự chiếu cố được.”

Diệp La Kiếm Mộ cười hiền hậu: “Vâng.” Rồi quay người nhanh nhẹn đi khỏi.

Diệp La Kiếm Mộ vừa đi, Diệp La Bách Hoa nói: “Liễu công tử đi theo Bách Hoa, tìm chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi một chút.”

Liễu Dật vẫn lắc đầu: “Công chúa cứ nghỉ đi, Liễu mỗ không cần nghỉ ngơi, hà huống nghỉ ngơi chỉ càng khiến tốc độ vận hành tâm pháp nhanh hơn, chân nguyên mạnh hơn, e là băng phong cũng vô dụng, tại hạ ở đây cũng được rồi.”

Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Vậy…được rồi. Bách Hoa xin cáo từ.”

Liễu Dật hướng về chỗ phát ra tiếng nói nhẹ nhàng gật đầu nhưng không có hồi âm, chàng chầm chậm ngồi xuống ghế.

Muôn vàn ý nghĩ sôi sục, những lời Diệp La Bách Hoa nói lại hiện lên trong óc chàng, là ý gì, chả lẽ yêu thương Thiên nữ cũng là túc mệnh, tất cả đều đã được an bài sẵn? Vì sao lại không thể yêu Thất Nguyệt, không thể đả phá túc mệnh là nguyên nhân khiến chàng không thể yêu nàng sao?

Tay phải của chàng nhẹ nhàng giơ lên, quang mang màu hồng ngưng tụ lại, một cành hoa không lá xuất hiện trên lớp găng tay đen tuyền, quang mang chiếu sáng cả gian đại thính, chàng nhè nhẹ than thở: “Bỉ Ngạn Hoa, hoa lá không thể tương kiến, có hoa không có lá, có lá thì hoa tàn lụi, đời đời chia cắt…” Phấn hồng quang xuất hiện, trước mắt chàng lại hiện lên bóng hình Thiên nữ, vừa rõ ràng vừa chân thật.

Trong gian đại thính yên ả, bạch sắc thân ảnh trôi nổi, phảng phất giống như một u linh lập lờ, hoàn toàn lặng lẽ.

Thời gian trôi đi, nỗi nhớ, thống khổ và cả hồi ức cùng lướt qua, Liễu Dật thu Bỉ Ngạn Hoa lại, tiếng bước chân của ba người vọng đến tai chàng.

Giọng nói của Diệp La Kiếm Mộ vọng đến đầu tiên: “Liễu công tử, giờ Dần đến rồi, chúng ta có thể xuất phát.”

Liễu Dật từ từ đứng dậy, tay trái nắm chặt cây kiếm: “Đợi chút…còn một việc nữa phải làm.”

Diệp La Bách Hoa lấy làm kì quái: “Công tử, đã đến lúc này còn phải làm chuyện gì nữa?”

Liễu Dật đáp: “Tại hạ hi vọng mọi người đều có thể phát huy tốt nhất năng lực, thề chết đối địch, vì vậy mong các vị cùng đến khích lệ họ.”

Diệp La Bách Hoa dường như hơi nghi ngờ: “Bằng cách nào?”

Liễu Dật nói: “Tập hợp mọi người lại rồi đem những lời lẽ hay nhất nói với họ, khiến họ hiểu rằng lần này là việc làm hoàn toàn có ý nghĩa.”

Diệp La Bách Hoa phản ứng: “Nhưng tôi không làm được.”

Liễu Dật trấn an: “Công chúa cứ nói, tại hạ bổ sung là ổn, chẳng qua…tại hạ cần một thận phận có thể phục chúng, ngược lại khó mà khiến người tin phục.”

Diệp La Kiếm Mộ dường như đã hiểu: “Vậy…công tử cứ dùng thân phận quân chủ mà nói là được.”

Liễu Dật có phần mơ hồ, hỏi: “Quân chủ là thân phận gì?”

Diệp La Minh đáp: “Phu quân của công chúa.”

Chàng vội lắc đầu: “Như thế không ổn, thứ nhất là làm hại đến danh dự của công chúa, thứ hai cũng không cần dùng đến thân phận to tát đó, tại hạ tạm thời xưng là ca ca của công chúa cũng được.”

Diệp La Bách Hoa vẫn im lặng, Diệp La Kiếm Mộ gật đầu: “Như thế cũng được, chúng ta đi ra.”

Liễu Dật bước theo ba người ra bên ngoài, vừa đến hành lang chàng liền phát hiện trước mắt hoàng quang lấp lánh, đó là các chiến sĩ của Diệp La thị.

Chàng cùng ba người tung mình nhảy lên lưng yêu thú, cảm giác rất quen thuộc, là loại giống như ngựa nơi Nhân gian: Huyết Đề.

Hai ngàn người bên dưới phân thành hai hàng đứng đối diện, tương ứng với hai đội lăn gỗ và cung tiễn thủ, phía sau có 16 quang điểm phân tán, hiển nhiên là 16 con Hạt Điểu.

Tiếng nói của Diệp La Kiếm Mộ vang lên lồng lộng: “Các vị, hôm nay là việc ngoài ý muốn, chúng ta đang phải đối mặt với nguy cơ cực lớn, song ta thấy chúng ta nhất định sẽ giải quyết được, đưa Diệp La thị hưng vượng trở lại, giờ mời Bách Hoa công chúa có mấy lời.”

Bên dưới cực kì yên ả, không có âm thanh nào phát ra, rõ ràng được huấn luyện vô cùng nghiêm cẩn.

Diệp La Bách Hoa nhẹ nhàng tiến lên một bước, giọng nói ngọt ngào lại cất lên, thanh âm tịnh không lớn nhưng chắc chắn người nào cũng nghe thấy: “Các vị, trong nội bộ thị tộc xảy ra chuyện gì mọi người đều biết, Bách Hoa vô cùng cảm tạ các vị cùng lưu lại, nhưng hôm nay loạn quân đã tập hợp bên ngoài thành, chúng ta tất phải chiến đấu bảo hộ Vô Lệ thành…” Hiển nhiên vì chưa từng trải qua kinh nghiệm kiểu này nên nàng nói không được gãy góc.

Đúng lúc đó, Liễu Dật cũng chậm rãi tiến lên, tay trái giơ ra ngăn Diệp La Bách Hoa không cần nói tiếp, liền đó chàng tiến qua một bên cất tiếng: “Các vị tướng sĩ, tại hạ biết các vị rất lạ lẫm đối với mình, tại hạ xin tự báo danh tính, tại hạ Liễu Dật, là ca ca họ xa của Bách Hoa công chúa.”

Chàng từ từ tiến vào trong trận thế, tiếp tục nói: “Những gì tại hạ muốn nói thì công chúa đều đã nói, song tại hạ vẫn phải nói rằng chúng ta sắp phải đối mặt với tử vong.”

“Trận chiến này không thắng tất vong, địch nhân đông hơn chúng ta nhiều lần nhưng chúng ta không thể lui bước, các vị nghĩ xem, người nhà của chúng ta, thê tử, hài tử của chúng ta, an nguy của Vô Lệ thành, danh dự của Diệp La thị đều nằm trên mình chúng ta, chúng ta là dũng sĩ của Diệp La thị, nhà cửa của chúng ta bị uy hiếp, chúng ta tất phải cầm kiếm lên mà chiến đấu.” Giọng nói hữu lực, phấn chấn.

Chàng lại hỏi: “Mọi người trả lời ta, có sợ không?” Một câu đơn giản nhưng chấn động thiên địa.

Thanh âm của hai ngàn người tụ lại thành một tiếng hô vang động: “Không sợ.”

Liễu Dật tiếp tục: “Lớn tiếng lên, ta muốn nghe rõ tiếng của mọi người.”

Tiếng hô bên dưới lại càng chấn động: “Không sợ.”

Liễu Dật khích lệ: “Hảo! Vì người yêu trong lòng, vì hòa bình cho gia đình, chúng ta có thể dùng máu tươi mà viết lên, có thể dùng sinh mệnh mà đánh đổi, nếu chiến tranh mang lại cho chúng ta những điều đó thì cứ để chúng ta cầm kiếm lên vì gia đình mà chiến đấu, cho loạn quân biết rằng nam nhân là như thế nào!”