Ma Kiếm Lục

Chương 226




Có những việc, tịnh không vì bản thân trong cuộc mà có thể lí giải, kẻ mê muội tế lễ mong được Thượng đế chỉ dẫn, nhưng chúng ta lại nhìn thấu, hiểu rõ chuyện đó hơn ai hết, nhìn chung có lẽ những người ở bên cạnh sẽ cho chúng ta đáp án tối hảo, người bàng quan bao giờ cũng tỉnh táo.

Liễu Dật nói ra rõ ràng làm cho mọi người trong trường đều kinh ngạc, ngay cả Diệp La Hùng cũng không tin lời chàng. Phù Nhược Kiếm tự nhiên là một thần khí của Diệp La thị, song chỉ có phụ thân Diệp La Bách Hoa sử dụng được tuyệt kĩ, từ khi phụ thân nàng khứ thế không còn ai sử dụng được, ai cũng cho rằng tuyệt kĩ đã bị ông mang đi mất chỉ để lại cho nàng mỗi thanh Phù Nhược Kiếm.

Bây giờ chiếu theo lời Liễu Dật mà phân tích, phụ thân nàng tịnh không đem tuyệt kĩ mai táng theo mình, hơn nữa tuyệt kĩ không truyền thụ bằng miệng hay ghi trong sách mà mọi bí mật đều tàng trữ trong thần kiếm, chỉ cần có được cây kiếm là có thể sử dụng được kiếm kĩ chân chính, nhưng vì sao một người lạ như chàng lại có được thanh kiếm, hiểu được kiếm kĩ?

Diệp La Hùng đột nhiên cười lạnh: “Ha ha, ngươi định dọa ta chắc, Diệp La Bách Hoa đeo cây kiếm này hơn 20 năm mà chưa thấy con ranh ấy xuất ra tuyệt kĩ gì, nếu nó thực sự biết đã không đến nỗi luân lạc đến giờ.” 

Liễu Dật quay đầu lại nhìn Diệp La Bách Hoa rồi lạnh lẽo nói với Diệp La Hùng: “Ngươi nhầm rồi, hôm nay không chứng minh với mọi người ở đây, sự hưng vượng mới của Diệp La thị mới bắt đầu, kẻ mang tâm phản trắc tất bị tru diệt. Quay đầu lại mà xem, những chiến sĩ ngươi tân khổ huấn luyện, họ đều thành vong hồn cả rồi, sát lục này đều do ngươi khuấy lên, ngươi sẽ vĩnh viễn trầm luân tại địa ngục.” 

Diệp La Hùng vốn cũng nghĩ đến hậu quả, giờ chính miệng Liễu Dật nói ra, trở nên phẫn nộ dị thường: “Ta có ngày hôm nay, hoàn toàn do Diệp La Bách Hoa ban cho, dù chết, Diệp La Bách Hoa cũng phải bồi táng ta.” Thanh âm thê lệ, tràn ngập vô số oán niệm, nếu ánh mắt mà có thể giết người, Diệp La Bách Hoa đã bị ánh mắt oán độc đó giết mấy lần rồi.

Tay trái Liễu Dật khẽ động, chậm rãi gỡ thanh kiếm trên hông xuống, nhạt nhẽo thốt: “Lời ngươi nói có vẻ đáng sợ đấy, bất quá ngươi không thử cân đo tu vi của mình xem, ngươi thật sự thắng được thần kĩ truyền lại từ ngàn vạn năm của Diệp La thị sao? Nếu ngươi qua được cửa này, không còn ai ngăn trở nữa, muốn làm gì thì làm.”

Diệp La Kiếm Mộ vội nói: “Liễu công tử, không thể.” Ông nghe chàng nói vậy, bất giác lo lắng cho Diệp La Bách Hoa. 

Diệp La Bách Hoa lại nói: “Kiếm thúc thúc, ta tin huynh ấy.” Nàng tất nhiên biết rằng Diệp La Hùng mà qua được cửa này nhất định sinh mệnh kết thúc song nàng không hề cân nhắc nói ngay ra câu đó, vì trong lòng nàng hiểu rõ chàng muốn bảo hộ nàng, không bao giờ cho phép Diệp La Hùng qua được.

Liễu Dật quay đầu lại nhìn nàng, gật đầu tỏ ý nắm chắc, rồi cắm Bi Mộng Kiếm xuống đất, nói với Thiết Thạch đứng trên vai: “Ngươi tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi, đừng gây loạn ở đây.”

Thiết Thạch nhìn chàng, nhảy xuống đất rồi nhanh nhẹn nhảy phóc lên vai Diệp La Kiếm Mộ: “Người trẻ tuổi, mượn tạm vai ngươi dùng một chút, xem người ta đánh nhau cũng có chút hay ho đấy.” 

Diệp La Kiếm Mộ toan phát nộ nhưng thấy biểu tình tức cười của hầu tử đành lắc đầu, làm sao mà bàn kiến thức với súc sinh được, ông ta mà biết tiểu hầu tử này đã sống trên một ngàn năm nhất định không dám hé môi mắng mỏ.

Trường kiếm của Diệp La Hùng chỉ vào Liễu Dật: “Hảo, cho ta xem thần kĩ của Diệp La thị mà ngươi đã nói, xem Diệp La Hùng ta tung hoành giang hồ bao nhiêu năm có qua được cửa này không.”

Liễu Dật tinh không nói gì, lạnh lùng nhìn Diệp La Hùng: “Ta sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi.” Thanh âm băng lãnh, phảng phất như đến từ địa ngục, những người đứng sau lưng không hề cảm thấy bóng dáng của một Liễu công tử hiệp cốt đâu cả.

Chàng đưa tả thủ nắm lấy cây bích ngọc địch, hữu thủ nhè nhẹ giơ lên, muốn tung ra nhất kích trí mệnh, quyết định lập uy trước mặt đám người Diệp La thị, cho họ biết thần kĩ của thị tộc mạnh mẽ đến thế nào, khiến những người bên phe Diệp La Hùng phải cúi đầu, chàng vô tình đề thăng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp lên tầng thứ mười ba, Diệt thế tầng – sát lục chi tâm.

Chân nguyên mãnh liệt nhanh chóng chạy khắp toàn thân, cuối cùng ngưng kết tại song thủ, tác dụng phản ngược của sát lục chi tâm chưa rõ ràng nhưng chàng hiểu rõ mình không thể duy trì trong thời gian dài, nhược bằng không có khả năng luân lạc ma đạo, vạn kiếp bất phục. Quanh thân thể chàng phát ra hồng sắc quang mang lờ mờ, sát khí như thực chất lúc ẩn lúc hiện…Thinh không âm u, phong vân biến sắc, ma khí cuồn cuộn đổ về, trên đỉnh đầu chàng hình thành một vùng mây xoáy.

Một đạo chớp xé toang đường chân trời, cuồng phong nổi dậy thổi tung mái tóc bạc trắng của chàng, hắc sắc trường sam lật phật bay, Diệp La Hùng cảm thấy sát ý thật đáng sợ, tu vi của kẻ đứng trước mặt lão cao hơn hẳn lão, hiện tượng nghịch thiên kia không thể do sức mạnh của một người bình phàm tạo ra được.

Hồng quang trong mắt Liễu Dật lóe lên, quát lớn với Diệp La Hùng: “Dùng máu tươi tẩy sạch tội nghiệt của ngươi, xuống địa ngục mà cầu đảo cho các vong hồn, Minh giới không còn cần ngươi xuất hiện nữa.” Nói đoạn hữu thủ chém mạnh xuống đất, “ầm” mặt đất chấn động, chân nguyên thông qua mặt đất quán thâu vào Bi Mộng Kiếm.

Theo ý niệm của chàng, chân nguyên mãnh liệt triệu hoán năm con thần long, từng tràng long khiếu vang lên, ngũ sắc thần long hóa thành long ảnh, xông vào trong hồng sắc vân vụ, một đạo chớp đánh xuống, năm đạo long ảnh chuyển thành hộ thân cương khí bố phòng khắp thân thể chàng.

Diệp La Hùng cảm giác một kiếm này vô cùng đáng sợ, bất giác lùi lại một bước, Liễu Dật triệu hoán năm đạo long ảnh hóa thành hộ thân cương khí bảo hộ cho mình hoàn toàn vì chàng phải ngưng tụ chân nguyên mới xuất ra chiêu đó được, e ngại trong thời gian đó bị Diệp La Hùng hạ thủ.

Nhóm người Diệp La Bách Hoa đứng phía sau đều bị cảnh tượng làm cho kinh ngạc, lúc năm con thần long uốn lượn bay lên không trung, trong lòng họ có cảm thụ khác nhau, cảm thụ với võ học, lúc năm đạo long ảnh hóa thành hộ thân cương khí, họ không nén được cảm thán vì sự huyền diệu của tu võ.

Tâm trạng của Liễu Dật lúc này khác hẳn, đã thu phục được băng long, sức mạnh dường như mãnh liệt hơn, chân nguyên thông qua long ảnh cơ hồ phát huy lâm li cùng tận. Chàng vung hữu thủ rút Phù Nhược Kiếm, kiếm thanh ngân lên trong trẻo, một lưỡi kiếm màu trắng hư vô phiêu diêu, hữu nhược vô hình xuất hiện.

Chàng buông lỏng hữu thủ, song chưởng đối lập giơ lên, đem chân nguyên mãnh liệt quán thâu vào trung gian hai bàn tay, Phù Nhược Kiếm được chân nguyên truyền vào liền từ từ bay lên, chân nguyên tiếp tục ngưng tụ, chàng đột nhiên phát hiện thân thể mình được bạch quang giống như màu của thanh kiếm vây phủ, trong lòng liền minh bạch, nguyên lai thần kiếm trước lúc phát chiêu thì đem kiếm thân chi lực bảo hộ chủ nhân, lúc ở Đại hoang sơn chàng không dụng tâm nên không thấy điều này.

Thấy cảnh năm đạo long ảnh cùng với bạch quang bao vây thân thể chàng, mọi người đều nín thở, thân kiếm hư vô của Phù Nhược Kiếm xuyên thẳng xuống đất, càng kinh ngạc là thân thể chàng từ từ nổi lên, thăng nhập không trung, Phù Nhược Kiếm cũng lập lờ giữa song chưởng, thân kiếm phiêu diêu vô hình cắm xuống lòng đất, thập phần quái dị.

Diệp La Hùng chứng kiến động tác của Liễu Dật, trong lòng thầm nhủ: “Bây giờ mà không xuất thủ còn đợi đến bao giờ.” Thấy chàng phát động thần kiếm kĩ năng, tất nhiên lão không thể trơ mắt chờ đợi, hữu thủ giơ cao, tế khởi trường kiếm, liền đó song thủ vươn thành chỉ, quát lớn: “Phân.” Thanh kiếm trôi nổi trên đỉnh đầu lão phân thành năm thanh.

Ở Nhân gian Liễu Dật đã từng thấy qua kiếm thức cỡ này, cũng thuộc hàng thượng đẳng, nhưng không phải không phá giải được, giờ chàng đang ngưng tụ chân nguyên không thể hoàn thủ, không dám chắc hai đạo hộ thân cương khí có chống được không.

Năm thành kiếm xoay tít thành một vòng tròn, song thủ khu động, lão lại quát vang: “Xuất.” Năm thanh kiếm tuần tự tạo thành một chùm xạ thẳng vào một điểm.

Liễu Dật kinh hoảng, Diệp La Hùng không thẹn là lão giang hồ, nếu năm thanh kiếm chia thành năm phương hướng, tấn công vào 5 vị trí khác nhau, tất nhiên không thể tránh né được song vì vị trí phân tán, sức mạnh không tập trung được. Bây giờ năm cây kiếm chỉnh tề chém tới, từng thanh một nối nhau, tuy không khó tránh như lúc phân tán song sức mạnh lại tập trung đầy đủ, khiến chàng không khỏi kinh hoảng, nguyên nhân rất đơn giản, không dám chắn hai đạo hộ thân cương khí ngăn được.

Thời gian suy tư chỉ như điện hoa hỏa thạch, năm cây kiếm đã cách hộ thân cương khí có ba xích, theo chàng nghĩ, tốt hơn hết là tránh đi trước đã nhưng lại lo ảnh hưởng đến quá trình ngưng tụ chân nguyên, đúng lúc đó “choang”, lưỡi kiếm đầu tiên vừa chạm vào thân thể chàng liền bị cường lực đẩy bắn đi.

Bốn thanh kiếm tiếp theo cũng chung số phận, Diệp La Hùng vẫy tay thu hồi trường kiếm, trong lòng Liễu Dật vừa kinh vừa hỉ: “Thanh kiếm này quả nhiên là thần khí, phát ra được hộ thân cương khí mạnh như thế, biết sớm ta đã không phải triệu hoán năm đạo long ảnh, trừ phi…có lúc nào đó lấy được vũ khí sắc bén cỡ Phù Nhược Kiếm mới phá được hộ thân cương khí này, bằng vào phàm phẩm của Diệp La Hùng, vạn vạn lần không thể.”

Chân nguyên nhanh chóng ngưng tụ vào song thủ, chàng thả cho thần thức nhập vào thân kiếm, lẩn xuống đất tìm kiếm vị trí của Diệp La Hùng, liền đó hồng sắc quang mang trong mắt lóe sáng, quát vang: “Địa ngục là túc mệnh tối chung của ngươi.” Nói xong, một đạo bạch quang từ dưới chân Diệp La Hùng cuộn lên, nháy mắt phân thành mười đạo quang mang giống nhau, mỗi mình Liễu Dật biết được đó không phải quang mang mà là thân kiếm do Phù Nhược Kiếm phân hóa.

Mười đạo quang mang uốn quanh, đan chéo, giao thoa chằng chịt, trong tích tắc Diệp La Hùng đã bị bạch sắc võng do quang mang tổ thành bao vây, lão không cảm thấy có chỗ nào đặc thù, đưa hữu thủ nhè nhẹ sờ vào bạch quang chỉ cảm giác có hơi lạnh của kim thuộc, thình lình ha hả cười lớn: “Đây là tuyệt kĩ của Diệp La thị mà ngươi nói đó sao?”

Thân thể Liễu Dật vẫn lập lờ trên không trung, hoàn toàn bất động, phảng phất như thiên thần, nhìn Diệp La Hùng nhỏ xíu đứng bên dưới, đáp lạnh tanh: “Ngươi biết bạch quang này là gì không?”

Diệp La Hùng nhìn lên con người đang đứng trên tấm võng dệt bằng bạch quang, ánh mắt tỏ ra nghi vấn: “Là gì?”

Liễu Dật đáp: “Mỗi một đạo quang mang đều là thân kiếm của Phù Nhược Kiếm, tấm võng do quang mang tổ thành là Phù Nhược Kiếm Võng, lúc ta ngừng quán thâu chân nguyên, thu kiếm lại, kiếm võng sẽ lấy ngươi làm trung tâm rồi xiết lại, ngươi có muốn thử qua cảm giác bị mười thanh kiếm phân thây không?” Câu nói cuối cùng của chàng dường như thuận miệng nói ra, nhưng những người nghe lại thấy như địa ngục ma quỷ, mười thành kiếm đồng thời chém nát thân thể một người, cảm giác bị phân thây đó sẽ như thế nào nhỉ?

Nói đoạn, Liễu Dật lạnh lẽo cười vang, Diệp La Hùng dường như thật sự hoảng sợ, nhìn lên tấm võng do bạch quang hình thành trên thân thể, nói ngay: “Không, đó không phải là thật, không phải là thật.” Hình như lão đã tuyệt vọng, hoặc lão càng hi vọng chàng đang dọa lão, nhưng lão cảm thấy được kiếm võng không ngừng phát tán cảm giác băng lãnh của kim thuộc.

Liễu Dật ngừng cười, tả thủ cầm lấy thân địch, hữu thủ nhấc Phù Nhược Kiếm nhẹ nhàng xoay tròn rồi tra vào bao, động tác vừa hoàn thành thì “soạt”, bạch sắc kiếm võng lấy Diệp La Hùng làm trung tâm, nháy mắt đã thu lại, biến thành một đạo quang mang. Diệp La Hùng ngay cả cơ hội kêu lên mấy tiếng thảm thương cũng không có, bị kiếm võng cắt vụn thành vô số mảnh nhỏ, khắp nơi máu thịt văng loạn, nội tạng đều bị cắt nát, mặt đất bị nhuộm đỏ lòm, “choeng”, cây kiếm của lão rơi xuống đất.

Có lẽ âm thanh kiếm rơi xuống đất thể hiện thất bại của lão, việc lão biến mất chỉ được Diệp La thị lưu lại như một lời giáo huấn. Thấy thân thể Diệp La Hùng bị kiếm võng cắt thành từng miếng, Liễu Dật nhẹ nhàng xoay mình nhảy xuống mặt đất, hai đạo hộ thân cương khí trên mình đồng thời tan đi, tả thủ vẫy nhẹ hút Bi Mộng Kiếm đang cắm dưới đất vào trong tay, đeo vào bên hông rồi quay người lại, cười nụ nhìn lên ba người đang ngẩn ra trên tường thành.

Chàng điểm nhẹ chân hữu, hạ xuống bên cạnh Diệp La Kiếm Mộ, Thiết Thạch liền từ vai ông nhảy lên vai chàng, chàng ngắm nghía ba người đang tìm câu trả lời trong kí ức, lên tiếng: “Tam vị, có cảm thán gì với thần kĩ của Diệp La thị không?”

Diệp La Kiếm Mộ là người đầu tiên trấn tĩnh được, lập tức quỳ xuống, Liễu Dật đưa tay cản lại, hỏi: “Kiếm tiền bối, là ý gì vậy?”

Diệp La Kiếm Mộ nhìn chàng: “Công tử cũng biết, Diệp La thị từ khi giao cho công chúa quản lí đến ngày nay dần dần suy sụy, tịnh không phải vì Bách Hoa công chúa không nỗ lực, hoàn toàn do công chúa không có được tu vi như phụ thân nên kẻ khác dám làm càn, lão đầu tử chỉ mong công tử đem kiếm kĩ vừa rồi truyền cho công chúa ngõ hầu trùng chấn Diệp La thị.”

Diệp La Minh cũng bước tới: “Mong công tử thành toàn.”

Liễu Dật nhìn Diệp La Minh rồi nhìn Diệp La Bách Hoa: “Tại hạ thấy…dù tại hạ muốn dạy, có người không muốn học đâu.”

Nghe chàng nói, Diệp La Kiếm Mộ dường như nghĩ đến một chuyện, vô tình quay đầu lại nhìn Bách Hoa công chúa, ánh mắt nàng tỏ ra sợ sệt: “Ta không muốn học, kiếm kĩ đó xuất thủ sát nhân, không cho người ta lối thoát, ta không học.”

Diệp La Kiếm Mộ lại nhìn sang Liễu Dật, chàng đang cười nụ, rồi nhìn Diệp La Bách Hoa: “Công chúa, xin hãy nghĩ cho đại cục, chỉ cần công chúa nắm thần kĩ trong tay, còn có kẻ nào dám khinh nhờn Diệp La thị? Vì an toàn của Diệp La thị, công chúa phải học.”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu quầy quậy: “Muốn học thì thúc học đi, ta không học, tàn nhẫn quá.” Lúc này nàng còn đâu phong thái của một công chúa, giống với một tiểu hài tử gặp chuyện không muốn làm hơn.

Liễu Dật cảm thấy buồn cười, lắc đầu, cầm Phù Nhược Kiếm lắc lắc trước mắt nàng: “Cầm lấy.”

Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, chầm chậm đưa tay ra tiếp lấy Phù Nhược Kiếm: “Ta không học.”

Liễu Dật buông tiếng cười khổ: “Có lẽ…Bách Hoa công chúa đã hiểu lầm rồi, tàn nhẫn tịnh không phải là kiếm, cũng không phải là kiếm kĩ mà là người khống chế kiếm, sử dụng kiếm kĩ, Phù Nhược Kiếm kiếm ở bên mình công chúa hơn hai mươi năm mà sát lục không bằng ở bên ta có hai ngày, công chúa đã hiểu ý chưa?”

Diệp La Bách Hoa nhìn chàng chằm chằm, tựa hồ minh bạch, lại như không hiểu gì.

Liễu Dật lại nói: “Dù cho công chúa học loại thần kĩ này, ta thấy công chúa cũng không dùng nó để sát nhân, hơn nữa…công chúa dùng nó để bảo hộ con dân, ta giết Diệp La Hùng, chắc công chúa chưa từng nghĩa rằng nếu lão không chết sẽ có thêm bao nhiêu người chết?”

Ánh mắt xinh đẹp của nàng chốt chặt vào chàng, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên lời. Chàng nối lời: “Công chúa không cần phải nghĩ gì, thị phi hắc bạch, chính tà thần ma, ai có thể xác định được, tàn nhẫn không nhất định là việc xấu, từ bi không nhất định là hảo sự, phật rất từ bi nhưng phật vô tình, vô ái, ma rất tàn nhẫn, nhưng ma dám yêu dám hận, rốt lại thì ai sai, chỉ chính bản thân là rõ nhất.”

Diệp La Bách Hoa hình như minh bạch ý chàng muốn nói, cất lên giọng nói ngọt ngào trả lời: “Huynh nói rất có đạo lí, có khi Diệp La Hùng không chết sẽ có nhiều người hơn ngã xuống, nếu không tàn nhẫn với y là tàn nhẫn với mình, cũng có lúc…bỏ chuyện nhỏ để được việc lớn là việc nên làm, Diệp La thị đối với tôi còn quan trọng hơn giết chết một tên loạn đồ nhiều.”

Liễu Dật cười nụ, gật đầu: “Bách Hoa công chúa đáp ứng học thần kĩ này, đúng là thế gian không có chuyện kì lạ gì mà không có, đã phải dạy người khác lại phải đáp ứng yêu cầu, ha ha.”

Diệp La Bách Hoa nhẹ nhàng gật đầu: “Muội học.”

Diệp La Kiếm Mộ và Diệp La Minh nghe vậy trong lòng như hát lên, như hoa nở, chỉ cần Bách Hoa công chúa có thể học được thần kĩ, dẫu Diệp La thị không hưng vượng như trước, cũng không đến nỗi bị đám tiểu Nhân gian hiểm khinh khi, Diệp La Kiếm Mộ dẹp kích động, vòng tay ôm quyền nói với Liễu Dật: “Công tử thật là hảo nhân.”

Liễu Dật lắc đầu: “Kiếm tiền bối, tại hạ không phải là hảo nhân, cũng không muốn làm hảo nhân.” Chàng không hiểu sao mình lại nói ra những lời đó, hảo nhân là ý nghĩa gì? Tuy rất lọt tai nhưng với một ma nhân tràn ngập sát lục, song thủ ngập máu tanh, vô số vong hồn dưới kiếm như chàng thì vĩnh viễn không thể chạm tới…