Ma Kiếm Lục

Chương 242




Liễu Dật gật gật đầu. Đúng vậy, đỉnh Đệ Lục Phong này luôn có chút gì đó kỳ quái. Chẳng hạn như trong rừng rậm âm u lại không thấy có chim chóc, còn vân vụ ở trên đầu lại kỳ kỳ quái quái mãi không tan, ánh mặt trời cũng không thể lọt tới. Bây giờ nhờ Di Động Thuật của Minh Nguyệt Vô Tâm mà mọi người lại lọt đến sơn động u ám này. Mà phía sâu trong sơn động lại có gió, chứng tỏ phải có lối ra. Dù sao cũng phải tiếp tục tìm kiếm, chỉ là qua trận giao đấu với Tô Thiếu, trong lòng Liễu Dật hiểu rõ rằng bản thân chàng bây giờ đã gặp quá nhiều phiền não, nếu không cẩn thận rất có khả năng sẽ không có cách nào hoàn thành lời trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa.

Chàng tiến bước, những người khác cũng theo chân vào sâu trong động. Ở đó hơi tối hơn nhưng mọi người có chân nguyên hỗ trợ nên vẫn có thể nhìn ra lờ mờ. Càng vào sâu sơn động càng rộng ra. Không biết đi được bao xa, cũng không biết được bao lâu, dần dần có tiếng nước nhỏ giọt vọng tới. Không khí ẩm ướt phả vào mặt khiến tất cả bất giác bước chậm lại.

Đi thêm được một đoạn, từ phía sâu trong động đã thấy truyền đến tiếng nước chảy ầm ầm. Nghe ngóng cẩn thận, Minh Nguyệt Vô Tâm vừa đi vừa nói: “Nghe thanh âm giống như tiếng thác đổ. Phía trước không xa có lẽ có thác nước.”

Liễu Dật gật đầu đồng ý, vừa đi vừa lắng nghe, càng lại gần âm thanh càng rõ. Khi tất cả đi đến cuối động, trước mặt quả nhiên có một thác nước đổ thẳng xuống từ trên cao, bên ngoài dường như có ánh dương quang le lói chiếu vào, khiến cho thác nước càng thêm mỹ lệ.

Đúng lúc đó, bên ngoài thác nước vọng lại một giọng nói, có phần khản đặc nhưng lại rất hữu lực, nếu không thì với tu vi của Liễu Dật cũng khó có thể nghe rõ trong khi đứng gần một thác nước như thế này. Chỉ nghe kẻ đó nói: “Không ngờ ở đây lại có thể gặp được Lôi Quân, cũng không biết là may hay rủi. Xem ra Lôi Quân rất có hứng thú đối với hai khối đá này.” Nói xong cười lên ha hả, trong tiếng cười chứa đầy sự cuồng vọng.

Ngay sau đó vang lên giọng cười sang sảng quen thuộc của Lôi Quân: “Xem ra Lôi mỗ vẫn còn chậm một bước, bốn vị bây giờ định xử lý hai khối đá này như thế nào?” Giọng nói rất thong thả như thể đang tâm tình với bạn hữu vậy.

Mấy người đằng sau thác nước tuy không thể nhìn được tình hình phía trước, nhưng qua mẩu đối thoại cũng đoán được hình như bọn người kia đã tìm được hai khối đá. Vũ Trầm Tinh hoảng hốt kêu: “Chúng ta…”. Có thể đoán được tiếp theo nàng muốn nói “…mau đi ra”, nhưng những lời cuối không thốt ra được vì miệng đã bị bàn tay Liễu Dật bịt lại. Chàng hạ thấp giọng: “Ngươi có đầu óc không? Lôi Quân một mực không xuất thủ, chứng tỏ tu vi của những kẻ kia cực cao. Ngươi muốn chết hay sao?” Sau trận chiến với Tô Thiếu, chàng đã hiểu rõ tu vi bản thân. Hơn nữa với khả năng Sát Lục Chi Tâm có thể nghịch chuyển bất cứ lúc nào, chàng không muốn chuốc thêm phiền hà.

Vũ Trầm Tinh dùng bàn tay nhỏ nhắn hất tay Liễu Dật ra, hạ giọng đáp: “Sợ gì nào, chúng ta đông hơn mà.” Rõ ràng trí thông minh của cô nàng Vũ Trầm Tinh đúng là lúc có lúc không, có lúc không ai ngây ngô hơn.

Phía ngoài thác nước truyền lại giọng nói khàn khàn nọ, đáp lại Lôi Quân sau một tràng cười: “Thực ra… vì Lôi Quân đã đến đây, tất nhiên hai khối đá này phải do chúng ta chia nhau bảo quản. Bất quá ngoài năm người bọn ta có thể còn có những kẻ khác muốn chia một phần nữa đó.” Nói xong thanh âm đó tiến lại gần.

Minh Nguyệt Vô Tâm là người đầu tiên có phản ứng: “Chúng ta bị phát hiện rồi.”

Liễu Dật gật đầu: “Tu vi của bốn kẻ này tuyệt đối không kém Lôi Quân, muốn phát hiện ra bọn ta quả không khó.” Một đạo bạch quang lóe lên, tiếp đó nhiều đạo điện quang tím sẫm nổ bùng bên ngoài thác nước khiến dòng thác đang đổ xuống liên miên bất tuyệt trong thoáng chốc ngừng lại, giống như bị mấy đạo tử quang đó ngăn trở.

Tiếng Lôi Quân truyền đến: “Kẻ nào? Mau ra đây!”

Liễu Dật biết không có cách nào ẩn nấp được nữa bèn tiến ra bên ngoài. Dưới ánh mặt trời ấm áp, chàng nhận ra rằng chỗ này không giống trong sơn động. Nơi đây bị khoảng mười ngọn núi cao thấp khác nhau vây quanh, bên trên lãng đãng trôi vài áng mây, nhưng tuyệt đối không phải loại bạch vụ nọ, thỉnh thoảng lại có tiếng chim kêu. Xem ra nơi đây có vẻ bình thường hơn trong lòng núi.

Lôi Quân bất ngờ a lên một tiếng hỏi: “Hóa ra là các vị? Nhanh thế sao?”

Đối diện Lôi Quân là một lão già vận khôi giáp màu vàng, tay cầm một thanh đao to cỡ ba xích nhưng hình như bị gãy. Lão già mặt mũi phương phi, niên kỷ khoảng ngoài sáu mươi, nhưng theo tu vi của lão mà luận thì không thể dựa vào diện mạo để ước tính tuổi tác. Ánh mắt lão lướt qua thân hình mấy người rồi dừng lại trên thanh kiếm của Liễu Dật, quay đầu hỏi Lôi Quân: “Ngươi quen bọn chúng?”

Vũ Trầm Tinh chạy đến bên cạnh Lôi Quân, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Lão già này là ai? Lôi Quân ca ca quen lão?”

Không đợi Lôi Quân trả lời, lão già đã quát lên một tiếng mắng: “Hỗn láo.” Tiếp đó đoản đao xuất ra, một đạo hỏa quang bắn vút về phía Vũ Trầm Tinh. Cùng lúc đó Cửu Xích tinh đao của Lôi Quân đã nhẹ nhàng vung lên, phát ra một luồng tử quang. Hai đạo hào quang va nhau rồi từ từ tan mất trước thân hình Vũ Trầm Tinh.

Lão già vì nghe câu nói của Vũ Trầm Tinh mà đã cực kỳ giận dữ, xuất ra sát chiêu. Nhưng khi thấy Lôi Quân xuất thủ ngăn cản, ánh mắt khẽ đảo cười lạnh nói: “Nhiều năm không gặp, trường đao của Lôi Quân vẫn còn lợi hại như vậy, dường như đã hơn cả lão phu. Có điều… mong Lôi Quân hay cho lão phu một lý do vì sao ngăn cản ta giết ả? Bằng không, đừng trách ta đao hạ vô tình.”

Ý của lão già là nếu như Lôi Quân không đưa ra một giải thích hợp lý, thì lão sẽ không chỉ giết Vũ Trầm Tinh, mà cả lão cũng sẽ không buông tha y. Câu nói đó lọt vào tai Lôi Quân lại khiến y cười hà hà, lắc đầu nói: “Viêm Quân, từng đó năm không gặp, ngươi vẫn còn tính xấu như vậy, sao lại thế? Quý nhân thường dễ quên, đến Tinh tiểu muội ngươi cũng đã quên rồi sao?” Hiển nhiên y không để lời đe dọa của Viêm Quân vào mắt, chỉ đang hỏi ngược lại.

Nguyên lai lão già chính là Viêm Quân, một trong sáu vị quân chủ Lục Tinh Cung. Sau khi Lam Ảnh lên Nhân Gian giới, trừ Lôi Quân ra, Viêm Quân được coi là đứng đầu. Một thời gian dài độc hành độc đoán đã tạo cho lão một tính cách cao ngạo, tự phụ. Giờ đây nghe lời lẽ nhục mạ của Vũ Trầm Tinh khiến lão không thể tiếp thụ nổi. Nhưng sau khi nghe lời giải thích của Lôi Quân, thần sắc phẫn nộ của lão từ từ hòa hoãn, hỏi lại: “Tinh tiểu muội?”

Vũ Trầm Tinh nhìn Viêm Quân, biểu tình hiện vẻ kỳ quái. Mặc dù nghe được lời xưng hô của lão nhưng lại có vẻ như không chút khẩn trương, chỉ từ từ nói: “Lão chính là Viêm Quân? Nếu như ta không nhầm, phía sau chính là Thiên Quân, Minh Quân và Văn Quân?” Nói xong nàng quan sát ba người phía sau Viêm Quân. Trong đó có Thiên Quân và Minh Quân đều mặc giáp trắng, vũ khí cùng là đao nhưng khác nhau. Niên kỉ họ trạc Viêm Quân, chỉ là trong nhãn thần không có vẻ bá khí như vậy. Văn Quân thì mặc áo vải màu xám, theo diên mạo mà đoán tối đa chỉ chừng ba mươi, nhưng thực tế là bao nhiêu không ai rõ được.

Ba người không nói lời nào, dường như bọn họ biết sẽ có người lên tiếng. Quả nhiên sau câu hỏi của Vũ Trầm Tinh, Viêm Quân gật đầu nói: “Tinh tiểu muội đã lớn rồi, nếu không phải Lôi Quân nói thì lão phu còn không nhận ra nữa.”

Liễu Dật có chút nghi hoặc. Xem bọn họ như thế rõ ràng không chỉ quen biết mà trong đó còn có mối quan hệ nào đó, thế thì tại sao bây giờ lại có vẻ lạ lẫm với nhau như thế? Mà còn xuất thủ vô tình với đối phương.

Minh Nguyệt Vô Tâm ở bên cạnh dường như nhận ra nghi vấn của Liễu Dật, dùng thuật truyền âm nói: “Thật ra bọn họ cơ bản không quen biết. Sinh hoạt bên trong và bên ngoài của Lam thị hoàn toàn không giống nhau. Mỗi cá nhân đều phải sinh tồn độc lập từ rất bé. Bất kể thân phận của ngươi cao như thế nào, nếu như không thể tự sinh tồn thì chỉ có chết. Ta nghĩ vị Tinh tiểu muội này mặc dù có quan hệ với bọn họ, nhưng khẳng định không biết họ.”

Liễu Dật có vẻ đã hiểu ra, nếu nói như vậy thì nội bộ Lam thị tàn sát lẫn nhau thật không đáng sợ. Mặc dù bọn họ có thể có quan hệ huyết thống, nhưng nếu như cách li nhau từ nhỏ, mỗi cá nhân đều nỗ lực vì sinh tồn của mình, hiện tại gặp nhau, mặc dù có thể là huynh đệ, nhưng vẫn tàn sát nhau như thường.

Lôi Quân cười nói: “Ta cũng chỉ mới gặp lại Tinh tiểu muội thôi.” Mặc dù ngoài mặt cười đùa, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào phía sau mấy người bọn Viêm Quân, rồi mau chóng chuyển thần sắc. Đó chỉ là một động tác nhỏ nhặt, nhưng lại không lọt khỏi mắt Liễu Dật. Đằng sau bọn người Viêm Quân, dưới gốc một cây cổ thụ, hai khối đá một trắng một đen nằm đó. Trong lòng chàng chấn động, thầm nghĩ: “Phải chăng đó chính là hai khối đá trong truyền thuyết?” Khối đá khá to, mỗi khối phải bằng một nửa thân người. Ngoài màu sắc có chút kỳ quái, chàng không nhận ra có gì đặc biệt.

Viêm Quân từ từ rời ánh mắt khỏi Lôi Quân và Vũ Trầm Tinh, cuối cùng dừng lại trên người Liễu Dật, hỏi: “Bọn chúng là ai? Hình như ngươi biết chúng?” Dường như muốn nói nếu như không phải ngươi nhận ra Vũ Trầm Tinh thì nàng đã bị ta giết rồi, bây giờ đám người này không chừng ngươi cũng quen biết họ.

Vũ Trầm Tinh chạy nhanh đến bên Liễu Dật, nắm lấy tay hắn thốt: “Đây là tướng công của ta, còn bọn họ là bằng hữu của ta, sao cơ? Ngươi còn muốn giết ai nữa?” Nói xong mặt lộ vẻ đắc ý.

Liễu Dật chỉ muốn tìm một miếng đá bịt miệng nàng nhưng đã trễ rồi, nha đầu quỷ quái này ngang nhiên nói những lời như thế trước mặt mọi người. Chàng đang định lên tiếng phản bác thì đã bị Viêm Quân chặn họng: “Nếu đã là phu quân của Tinh tiểu muội, lão phu cũng không tiện hỏi thêm. Chỉ muốn nói rằng nơi đây chính là chốn thị phi, nếu như đúng là ngao du sơn thủy thì hãy mau ly khai. Bằng không nếu có ai bị giết thì đừng trách lão phu không cảnh cáo.”

Lúc này Liễu Dật không biết nên cười hay nên khóc, lão già này đúng là hồ đồ, không ngờ đi tin vào chỉ một câu nói, lại còn khuyên mình ly khai, xem ra vị Tinh tiểu muội này có thân phận không nhỏ, có thể cứu tính mạng mình. Bất quá Viêm Quân này có vẻ quá tự phụ, bọn họ đã đến được hoang sơn này thì chắc chắn không phải là người du sơn, tất nhiên có thể đoán được mục đích. Vậy mà lão còn nói như thế thì thật quá cuồng vọng.

Chàng đang định hồi đáp thì lại bị Lôi Quân tranh tiên: “Viêm Quân, ngươi không phải người mới ra giang hồ. Có mặt là có phần. Ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, thử hỏi có ai đến du ngoạn chứ? Người ngay không nói lời quanh co, họ đến đây để làm gì, bọn ta trong lòng đều hiểu rõ. Dùng thân phận chủ nhân nói như thế, hình như hơi có phần quá rồi đó.”

Viêm Quân cười lạnh đáp: “Đương nhiên, ta không nói một người độc chiếm, Lôi Quân tự nhiên có phần. Còn như những người này, nếu như không biết tự lượng thì đừng trách lão phu. Bất kể các ngươi là như thế nào với Tinh tiểu muội, cứ theo như lời ta vừa nói, nếu như còn không nghe lời thì coi như tự chuốc lấy.” Nói xong hừ lạnh mấy tiếng.

Sau câu nói này, không còn ai cản trở Liễu Dật lên tiếng. Nhìn hai khối đá, chàng thoáng ngập ngừng, mặc dù chân lực của bản thân có thể sẽ nghịch chuyển nhưng nếu hai khối đá này có liên quan đến cái mình đang tìm thì… Bây giờ không nghĩ nhiều được nữa, trước mắt có Viêm Quân không thua kém Lôi Quân, lại thêm ba vị quân chủ, nhưng vẫn phải thử một phen, vì đây đúng là một cơ hội.

Chàng thu hồi ánh mắt, quay sang Viêm Quân nói: “Mục đích của ta rất rõ ràng, hai khối đá kia ta chắc chắn phải lấy, trừ phi ngươi dùng đao giết chết ta, bằng không hai khối đá kia sẽ là của ta.” Nói xong dứt khoát nâng trường kiếm trong tay lên, trong thoáng chốc đề tụ chân nguyên, sát khí dần dần phát tán xung quanh thân thể.

Trong sát na đó, Viêm Quân thầm nhủ xem ra mình đã đánh giá thấp đối thủ. Lúc hắn phát ra sát khí dường như không thua kém gì mình. Nhưng lão không biết rằng sát khí đó phần lớn vẫn là niềm tin của Liễu Dật đoạt được hai khối đá kia. Còn sát lục chi tâm chân chính thì chàng không dám sử dụng trong lúc này, bằng không hậu quả thế nào có thể tưởng tượng được.

Viêm Quân cười ha hả nói: “Hóa ra là cao thủ, lão phu đã nhìn lầm rồi, xem ra hôm nay cần phải thư gân giãn cốt.” Trong khi nói khí tức vô hình đã dần dần ngưng tụ, xung quanh thân hình lão phát ra hào quang đỏ rực, tiết ra khí tức nóng bỏng, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt. Cùng lúc đó ba vị quân chủ bên cạnh lão lùi lại.

Liễu Dật cảm giác được khí tức nóng bức đó, nhìn ra tu luyện của Viêm Quân có thể so với khí tức ở mức yếu của Hỏa Long. Thế nhưng cơ thể con người là nhục thể, có thể tu luyện đến mức này cũng đã khiến người không thể tưởng tượng được rồi. Cùng với khí tức nóng như lửa tỏa ra từ thân hình lão, không khí tựa hồ cũng bị nung nóng đến biến dạng, mặt đất dần nứt toác.

Chàng biết rằng dựa vào chân nguyên để đối phó với loại tu vi có tính chất đặc thù này ắt cực kỳ khó khăn, tốt nhất là lấy đặc thù đối chọi lại, như thế không những có thể tiết kiệm chân nguyên mà hữu hiệu hơn. Song chàng bác bỏ ngay lựa chọn này, dù Hỏa Long mạnh hơn Viêm Quân, nhưng đối phương lại có sinh mệnh, hoàn toàn có thể hấp thụ khí tức của Hỏa Long, sẽ càng trở lên lợi hại. Cân nhắc một lúc chàng nghĩ đến Băng Long, hoang long mà chàng cùng liên thủ với Hỏa Long cũng không thể thu phục được.

Chàng đề tụ chân nguyên, chân nhẹ nhàng đạp theo bộ pháp, khói bụi bốc lên, tay trái tuốt trường kiếm ngang hông, quay nhanh ba vòng. Sau khi khẳng định chân nguyên đã quán thâu, bèn chĩa kiếm lên trời, một đạo hào quang trắng xanh xẹt lên, vô số chùm sáng trắng xanh như hoa tuyết từ thiên không chầm chậm rơi xuống. Luồng sáng tắt lịm, một tiếng rồng gầm vang lên rung chuyển trời đất, từ giữa vòng sáng xoáy tròn Băng Long hiện ra, thu nhỏ dần, uốn lượn trên đầu Liễu Dật.

Chàng đột nhiên cảm thấy sảng khoái, một cảm giác trước nay chưa từng có. Đã có một lần Diệp La Bách Hoa tìm về Băng Tâm Thảo để chấn áp chân nguyên cho chàng, còn hiện tại Băng Long này cũng có thể khiến bản thân sảng khoái hơn, chân nguyên an toàn hơn. Bản thân chàng lại không lạnh lẽo chút nào, chỉ cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Băng Long bay lộn trên đầu một lúc, không khí bị khí tức lạnh lẽo ngưng kết thành phiến băng, từ từ rơi xuống. Những người phía sau không thể chống lại khí lạnh nên dần dần tiến đến trung gian. Ở đó ít nhất thì họ cũng không có cảm giác quá lạnh hay quá nóng.

Viêm Quân nhìn Liễu Dật triệu hoán Băng Long, trong mắt hiện vẻ nghi hoặc. Với tu vi lâu năm của lão thì hiện tượng này phải là triệu hoán thuật của Minh Nguyệt thị. Thế nhưng sức mạnh mà Băng Long phát ra hoàn toàn không thể giải thích. Triệu hoán thuật của Minh Nguyệt thị chỉ có thể triệu hoán một vật tương ứng với sức mạnh bản thân mình, còn sức mạnh của Băng Long khiến người ta có cảm giác vô cùng vô tận. Đột nhiên Viêm Quân run lên buột miệng hỏi: “Ngươi thực ra là ai?”

Liễu Dật nhìn lão, hữu thủ mau chóng chụp lấy chuôi kiếm. Tay vừa chạm kiếm, thân kiếm chỉ thẳng lên trờ,. Băng Long gầm lên vang dội, hóa thành một đạo hào quang trắng xanh nhập vào thân kiếm. Sau đó, hàn khí quanh người chàng dần dần tiêu tan, tập trung hết trên thân kiếm. Hào quang trắng xanh chớp động bên cạnh thân kiếm đen ngòm khiến người khác có cảm giác vừa hoa lệ lại vừa phiêu diêu.

Liễu Dật lần này triệu hoán Thần Long, sau đó lại mang sức mạnh có tính năng đặc thù tập trung trên thân kiếm, mỗi một chiêu đều có đặc thù của Thần Long. Mặc dù kiếm thức này để đối phó Tô Thiếu có tu vi như Ma Thần thì vô dụng, nhưng để đối phó với tu luyện đặc thù của Viêm Quân chắc chắn có tác dụng gấp bội.

Trường kiếm của chàng từ từ chĩa xuống đất, xung quanh toả hào quang trắng xanh, không khí ngưng tụ dày đặc, mặt đất trong thoáng chốc bị đông kết. Nhìn Viêm Quân đang có phần kinh sợ, chàng đáp: “Ta đã nói ta chỉ muốn có được hai khối đá đó. Nếu như muốn cản trở, thì phải xem đao của ngươi nhanh hay kiếm của ta nhanh…” Khí thế đã trở lên trầm ổn lấn áp Viêm Quân, không biết là do sức mạnh của Thần Long hay là do quyết tâm đoạt bảo thạch của chàng.