Mã Phu

Chương 39




Mã Phu không hiểu được nên khóc, hay nên cười. Sờ khuôn mặt mình, chính là vẫn cười, mặc dù cười rất cay đắng.

“Ngươi nói lúc trước, ta không phủ nhận. Lúc đó ta xác thực trong lòng muốn cùng ngươi cùng đến chỗ chết. Ngươi tìm đến ta, tuy rằng biết rõ ngươi vì binh phù, ta vẫn rất hài lòng. Ta cầu ngươi, ngươi đồng ý mang ta trở về, ta cũng biết ngươi cũng vì binh phù, thế nhưng ta lại tự lừa dối mình, nói với mình rằng ngươi đối với ta có tình. Thế nhưng ngươi…

“Sau khi ta đến kinh thành, ngươi chưa bao giờ tặng ta đồ vật gì, vừa nhìn thấy ta bị rét lạnh, lại tặng cho ta áo choàng da cáo của Thái Tử ban thưởng. Ta chịu không nổi biểu hiện làm bộ của ngươi, không thể làm gì khác hơn là cùng ngươi nói ra sự thật.

“Thế nhưng, ta không có trước mặt bất kỳ ai tiết lộ chuyện ngươi bị trộm binh phù, cũng không có cùng Lý Thành Hưng thông đồng, thậm chí ta từng góp ý kiến, để hắn cùng Lý lão tướng quân đứng về phía Thái Tử.

“Ta không có trộm bí kíp cho hắn, cũng không có nhận một quan tiền nào của hắn, hắn lần này đột nhiên rời kinh thành, không có thông báo ta một tiếng, ta chuyện gì cũng không biết, ta cũng không biết vì sao dưới cái gối đột nhiên có năm vạn lượng ngân phiếu. Sự thực như vậy, tin hay không tùy ngươi!”

“Ngươi nói ngươi không có trước mặt bất kỳ ai mà tiết lộ, thì Lý Thành Hưng làm sao biết bí kíp võ công kia? Thái Tử lại từ đâu nghe được tin tức, đột nhiên gọi Phụng Thiên?” Biện Thanh Nghi đột nhiên mở miệng hỏi.

Thành Hưng… Biện Thanh Nghi!

Ngẫm lại thì cũng hiểu rõ sự thật, Mã Phu ngay cả không cần suy nghĩ đã nói, “Đại khái là ta uống say, không cẩn thận nói ra hết, có trời mới biết là chuyện gì xảy ra, lúc ta quay về cái gì cũng không biết!”

“Ngươi nói việc này điều không phải ngươi làm, như vậy, năm vạn lượng ngân phiếu kia giải thích như thế nào? Ngươi đã đưa xe ngựa đến cửa, bí kíp là ai trộm cho Lý Thành Hưng? Ngươi sẽ vì Lý Thành Hưng, cam nguyện đắc tội với Nhị Phẩm Hộ quốc tướng quân Lục Phụng Thiên?” Biện Thanh Nghi mỗi chữ mỗi câu, rõ ràng mà nói.

“Ngươi a!” Mã Phu cười quái dị, “Còn có thể có ai? Các ngươi không cảm thấy việc này rất đúng lúc? Lười biếng đột nhiên cần mẫn, mà hoàn toàn quên lời dặn của ta, đem cái gối của ta đem đi tháo giặt! Nói ta đưa xe ngựa đã ở ngày hôm nay trùng hợp đưa đến cửa! Lý Thành Hưng đột nhiên rời kinh thành, muốn tìm hắn đều tìm không được!”

“Hãm hại ta, người có lợi là ai? Trừ ngươi ra Thanh Nghi, còn có thể là người khác sao? Thân là thê tử của hắn, muốn trộm bí kíp đặt ở bức tường phía sau trong phòng ngủ, cũng dễ dàng?”

“Mã Phu,” Ánh mắt Biện Thanh Nghi lộ ra vẻ đáng thương, “Không có bất luận kẻ nào có thể biết bí kíp dấu ở chỗ nào, ngay cả ta thân là thê tử của Phụng Thiên, cũng không biết trong phòng ngủ của hắn có mật thất.”

Nhìn Biện Thanh Nghi, Mã Phu bên miệng lộ ra vẻ đùa cợt, “Ngươi không biết? Ngươi như thế nào lại không biết…”

“Được rồi! Mã Phu! Ngươi không cảm thấy ngươi rất khó coi sao! Bí kíp là ngươi đưa cho ta, ngươi đem nó cho người khác, ta cũng không truy cứu nữa! Hiện tại ngươi mau đem binh phù giao ra, mang theo bạc của ngươi, lập tức cút khỏi kinh thành cho ta!” Lục Phụng Thiên nổi giận.

Quay đầu nhìn về phía Lục Phụng Thiên, Mã Phu cười lộ ra vẻ thê lương, “Hiện tại vô luận ta nói như thế nào, giải thích như thế nào, ngươi cũng sẽ không tin tưởng ta không làm chuyện đó, đúng hay không?”

“Đúng! Ngươi đã từng hướng tiểu thiếu gia muốn bạc, làm hắn hướng ngươi hoàn trả lại ân tình. Với lại ngươi đã từng vì trộm bạc, mà bị phán ba năm tù. Ngươi như vậy tham lam nhẫn tâm là một thỏ nhị gia, chuyện gì làm không được!” Xen miệng châm chọc chính là Lưu thẩm.

“Lưu thẩm, “Mã Phu rất muốn tát một cái đập chết lão bà này, “Ngươi cùng Lục lão gia hiện tại tình cũ nối lại, có đúng hay không hiện tại cùng Lục gia hợp tác, tính toán gia sản sau này của tiểu thiếu gia? Ngươi loại nữ nhân này, ái mộ hư vinh, vì tư lợi, để ngươi tự mình có tương lai sau này, dám để cho Tiểu Tứ tử chịu tội mười năm.”

“Ngươi có quyền có thế rồi, thì khinh thường người trong quá khứ đã từng giúp đỡ ngươi, thậm chí hận không thể đem bọn họ đều giẫm chết! Ngươi loại này nữ nhân tương lai sẽ không được chết tử tế…”

Lưu Thẩm tức giận đến mắt trợn trắng, nói không nên lời, trong lòng thầm mắng Mã Phu, quả nhiên không phải là mẫu người vợ nhẫn nhục chịu đựng.

“Mã Phu! Câm miệng!” Lục Phụng Thiên gầm lên, “Ngươi có còn là nam nhân hay không! Cho ta thẳng thắn một chút có được hay không!”

“Nam nhân? Ta chỗ nào còn là nam nhân? Ngươi không biết ta là một thỏ nhị gia sao? Nam không nam, nữ không nữ, người nào cũng xem thường thỏ nhị gia… Ngươi hiện tại chơi đùa ta đủ rồi, sẽ không muốn ta nữa có đúng không?” Dứt khoát không nể mặt, Mã Phu nhìn đối diện nam nhân hắc hắc cười.

“Mã Phu, ngươi không nên ở chỗ này nói bậy! Năm đó tiểu thiếu gia còn trẻ không hiểu chuyện, hiện tại tiểu thiếu gia đã lớn, đã sớm chán ghét cùng ngươi có quan hệ, một lòng muốn thoát khỏi ngươi, là ngươi không biết xấu hổ quấn quít lấy hắn! Năm đó ngươi đối với tiểu thiếu gia có ân tình, tiểu thiếu gia cũng đã báo đáp ngươi. Nhưng ngươi hiệp ân vọng báo, tham lam dị thường, thậm chí vọng tưởng phá hoại cảm tình phu thê của tiểu thiếu gia, Mã Phu, ngươi quả thực làm cho người ta buồn nôn!” Lưu Thẩm chỉ vào mũi của Mã Phu, lớn tiếng quát mắng.

Xung quanh người hầu đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nghị luận, đủ loại lời nói khó nghe đều tiến vào trong tai của Mã Phu.

Mã Phu chỉnh lại quần áo, càng muốn giả bộ không thèm để ý, lại càng nghe được rõ ràng.

“Đem binh phù đưa ta!”

“Ngươi là ngu ngốc, hay là giả bộ không biết?” Mã Phu nghiêng mắt nhìn hắn, “Nếu như việc này thật là do ta làm, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đem binh phù trả lại cho ngươi sao? Nếu ta đối với ngươi có gì bất lợi, ta cần gì phải cho ngươi có cơ hội giãy dụa!”

“Các ngươi nghe một chút! Có phải hay không, chuyện này đúng là Mã Phu làm! Chính y thừa nhận rồi!” Lưu Thẩm hướng mọi người nói to.

“Lục Phụng Thiên, ngươi có thể làm cho lão bà này câm miệng hay không? Còn có đám người đang xem náo nhiệt, cùng với người vợ có tâm địa xấu xa của ngươi, gọi bọn họ cút đi! Nếu như ngươi còn muốn có binh phù!” Dứt khoát không giữ thể diện, lớp vải lót trong chăn đều xé, Mã Phu khi nói chuyện không hề lưu một điểm khách khí!

“Ngươi, ngươi nói chuyện sao khó nghe như thế! Ngươi cái này… ngươi thực sự quá đáng!” Biện Thanh Nghi nghe chẳng được, ủy khuất giậm chân.

“Ơ, cũng không còn là cô nương, ngươi còn sợ nghe cái gì khó nghe! Xin lỗi, ta là người cục mịch, ăn ngay nói thật, không quá trọng bề ngoài. Ngươi nếu sợ nghe những lời nói khó nghe, cũng đừng ở trong tối mà gây rối! Ngươi là tiểu nữ nhân sẽ không sợ buổi tối ngủ không được? Biện phu nhân, ta khuyên ngươi không nên làm những chuyện trái với lương tâm, cẩn thận nửa đêm quỷ gõ cửa!”

“Mã Phu, ngươi câm miệng cho ta!” Lục Phụng Thiên vừa quay đầu lại, đối với mọi người mà quát: “Đều đi ra ngoài cho ta! Không gọi không được vào đây!”

Bọn hạ nhân vội vã đáp, rời khỏi viện, trong lòng hiểu rõ chủ nhân có chuyện thầm kín, chính là biết ít mới thỏa đáng.

Lục Phụng Thiên dừng một chút, đối với hai người phụ nữ cũng nói rằng: “Lưu Thẩm, Thanh Nghi, các ngươi cũng đi ra ngoài. Đây là chuyện của ta và Mã Phu, các ngươi không nên vào đây mà nói.

“Tiểu thiếu gia, người này không biết sẽ làm chuyện gì, ngươi để chúng ta lưu lại cũng tốt…”

“Ha ha! Cho dù lão tử thực sự làm cái gì, dựa vào hắn đường đường hộ quốc tướng quân, còn muốn hai người phụ nữ các ngươi cứu sao? Ha ha ha! Cười chết lão tử rồi!” Mã Phu cười ha ha, cười đến không thẳng nổi thắt lưng.

Hóa ra y lão nhân gia tại đau khổ mà tìm vui đây.

“Lưu Thẩm, Thanh Nghi các ngươi đi ra ngoài.”

“Vâng.” Lưu Thẩm oán hận liếc mắt, không cam lòng rời khỏi.

“Phu quân…” Biện Thanh Nghi cũng cẩn thận bước đi, được nha hoàn dìu ra khỏi viện.

Trong viện chỉ còn Lục Phụng Thiên và Mã Phu, hai người ai cũng không có mở miệng, thoáng cái rơi vào yên tĩnh.

“Ngươi thừa nhận thì sao? Ngươi còn muốn đem ta hại đến thê thảm?” Lục Phụng Thiên nói trước phá vỡ sự yên tĩnh.

“Ta hại ngươi? Ha ha, được được, ngươi muốn ta thừa nhận, thì ta thừa nhận. Sau đó, ngươi muốn như thế nào?” Mã Phu từ hốc kéo ra ghế gỗ dài ngồi xuống, lười biếng trả lời.

“Không muốn như thế nào, ngươi đem binh phù đưa ta, từ nay về sau đừng cho ta thấy ngươi là được.”

“Ngươi cho ta là ngốc tử a? Đưa ngươi binh phù, ngươi còn không lập tức đem ta làm thịt là xong hết mọi chuyện! Ai, ngày hôm nay khí trời thật tốt…”

Trầm lặng chỉ chốc lát, nam nhân mở miệng: “Ta đáp ứng không giết ngươi, ngươi để binh phù ở lại.”

“Ngươi không giết ta, hai người nữ nhân kia cũng sẽ giết ta.” Mã Phu cười nhạt.

“Các nàng sẽ không.”

“Sách, ngươi như thế nào khẳng định? Na, Tiểu Tứ tử, ta hỏi ngươi a, nếu hai nữ nhân kia làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi có thể hay không bỏ qua cho các nàng?” Mã Phu như đang nói chuyện trong nhà, hình như y đã quên thân phận bị thẩm vấn.

“Ta sẽ không tha cho bất cứ ai làm chuyện có lỗi với ta.”

“Ừ, không hổ là tiểu sói con mà Mã Phu ta nuôi, quả nhiên đủ nhẫn tâm!” Cười gật đầu.

“Ta không phải là người mà Mã Phu ngươi biết, ngươi không nên ảo tưởng nữa! Ta không nghĩ tới ngươi lại dùng loại phương pháp trả thù ta, ngươi tưởng có thể đem ta hủy triệt để có đúng hay không?” Lục Phụng Thiên nhìn với ánh mắt hiểm độc có thể giết người.

“Tiểu Tứ tử. Không nên nhìn ta như vậy… Ngươi nhất định hiểu rõ bí kíp không phải ta trộm, đúng hay không?” Khóe miệng cười đến không nên lời, nhưng trong mắt mang theo hy vọng.

“Ta không rõ.” Lục Phụng Thiên gượng gạo đánh vỡ ảo tưởng của hắn.

“Tiểu Tứ…”

“Câm miệng! Đem binh phù giao ra đây! Bây giờ! Ngay lập tức!”

“Ta nếu như nói không?”

“Ngươi mong muốn ta chết có đúng hay không? Được! Ta đem mạng này trả lại cho ngươi! Xem ngươi làm sao uy hiếp ta!” Lục Phụng Thiên rống to một tiếng, lấy bội kiếm đeo ở trên người rút ra, nhắm ngay ngực mà đâm vào!

“Tiểu Tứ tử –––”

“Phụng Thiên ––– tiểu thiếu gia –––” Nghe tiếng có người xông trở vào.

“Phốc!” Lợi kiếm đâm vào Mã Phu, máu tràn ra.

“Vì sao chứ? Tội gì phải làm như vậy? Ta chỉ là muốn cùng ngươi chung một chỗ mà thôi, ngươi cần gì phải dùng cái chết bức ta…” Mã Phu hai tay nắm thân kiếm, chậm rãi quỳ rạp xuống đất.

Lục Phụng Thiên đứng, nhìn y, thần sắc phức tạp.

“Phụng Thiên…” Biện Thanh Nghi thấy trượng phu vô sự thì yên lòng.

“Tiểu thiếu gia…” Lưu Thẩm nhìn Lục Phụng Thiên, vừa chuyển hướng ánh mắt sang Mã Phu quỳ trên mặt đất đang bị lợi kiếm đâm vào ngực.

Mã Phu nhìn máu tươi dọc theo thân kiếm chảy ra, một giọt nhỏ rơi xuống.

“Ta chưa từng có ý nghĩ muốn hại ngươi, ta đối với ngươi tốt như vậy… Thích ngươi như vậy, sao lại hại ngươi? Tiểu Tứ tử, Mã đại ca ngươi có lúc nào hại ngươi? Ha hả… Binh phù không có ở đây, ta giúp ngươi giao cho Thái Tử, bằng không ngươi cho là, hắn vì sao tin tưởng ngươi như vậy? Thậm chí đem binh lính bảo vệ cung điện và bảo vệ thành đều giao vào tay ngươi? Ngày ấy, Thái Tử biết ngươi không cầm binh phù, lúc này mới đồng ý nghe lời ngươi khuyên can cho thuyền đi, hắn cho rằng binh phù là ngươi chủ động giao cho hắn… Thái Tử đáp ứng, chờ hắn sau khi lên ngôi, thì đem… binh phù trả lại cho ngươi… hơn nữa…”

“Người đâu! Lấy kim sang dược lại đây!” Lục Phụng Thiên quay đầu hét lớn. “Ngươi không gạt ta?” Lục Phụng Thiên cúi đầu hỏi y.

Mã Phu ngẩng đầu bên mép lộ ra một dấu hỏi lớn, “Ngươi có thể… Hướng Thái Tử thăm dò…”

Kim sang dược rất nhanh đã được mang tới, Lục Phụng Thiên do dự một chút, ý bảo quản gia cho Mã Phu dược.

Thấy quản gia đi tới bên người, Mã Phu thần sắc rất là thất vọng.

Biện Thanh Nghi đặc biệt cơ trí, đã ra hiệu nha hoàn Lục Châu đi báo tin cho tể tướng, để tể tướng thăm dò Thái Tử.

Chờ Mã Phu được băng bó vết thương trên ngực, Lục Phụng Thiên đối với hắn nói rằng: “Chờ sau khi vết thương ngươi được tốt, thì ngươi rời khỏi đây đi! Ta thực sự… Không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Mã Phu tay duỗi ra, kéo lấy vạt áo Lục Phụng Thiên, “Tin tưởng ta… Ta thực sự không có…”

Lục Phụng Thiên nhìn y, đi tới chỗ y ngồi xổm xuống, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói rằng: “Mặc kệ ngươi có thực sự làm hay không, sự tồn tại của ngươi đã uy hiếp ta và nhà của ta. Huống chi, ta đối với ngươi đã hoàn toàn không có tính dục! Ta đã ghét, ghét thân thể của ngươi, ghét ngươi ở trên giường phóng đãng, ghét mùi phân thối trên người ngươi!

“Mông của ngươi đã được ta ngoạn đủ không thể ngoạn tiếp nữa, Mã Phu, dù cho là kỹ nữ già nhất ở kỹ viện, đều so với ngươi khán đầu, ngoạn đầu! Ngươi nếu như tiếp tục ở bên ta, ta sẽ để ngựa ở trong phòng ngươi ngay lập tức. Ta nói được, làm được!”

Một lần! Hai lần! Ba lần! Trái tim đã bị người đó giẫm dưới chân, còn bị ngón chân giày vò đến hai lần.

Thấy nét mặt người đó thống khổ đến vặn vẹo, nam nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất cảm thấy trong lòng, có cảm giác nói không nên lời để mà an ủi y. Thương tổn y! Hung hăng thương tổn y! Ai kêu y chết cũng quấn quít lấy ta không tha! Ai kêu y muốn đem ta lật tới lật lui trong tay y! Làm cho y thống khổ! Làm cho y bi thương! Ai kêu y cuối cùng lại phản bội ta!

Ngẩng đầu, Mã Phu như đột nhiên thanh tỉnh rất nhiều, vẻ mặt cũng từ từ trở nên bình thường, “Ta hiểu được… Có thể ngươi ban nãy cố ý rút kiếm, ngươi không đưa vào cổ, mà ngược lại đâm vào ngực, chính là vì cho ta cơ hội xông lên. Ta nghĩ… Ngươi sợ rằng bây giờ trong người ta có thể xuất ra mấy phần công lực, đều nhất thanh nhị sở. Ngươi biết ta sẽ không thực sự nhẫn tâm nhìn ngươi chết trước mặt ta, cho nên cố ý dùng loại thủ đoạn, bức ta nói ra binh phù ở nơi nào… Ta bây giờ đối với ngươi mà nói, đã không còn giá trị, đúng hay không? Hay là ngươi thậm chí hiểu rõ chuyện này có điều kỳ lạ, nhưng để thoát khỏi ta, ngươi tình nguyện che lại lỗ tai, nhắm mắt lại, mặc cho người khác giội bát nước bẩn vào người ta, đúng không?”

Nam nhân lộ ra hàm răng rét căm căm, dữ dằn mà cười, “Như ngươi suy nghĩ.”

“Ngươi đối với ta đã từng có tình không?”

“Từng có. Nhưng đã tan biến. Ngươi đã hỏi ta rất nhiều lần vấn đề này!” Lục Phụng Thiên nhíu mày, không thích y một lần lại một lần hướng hắn hỏi vấn đề này.