Ma Thần Máu

Chương 134




Tà Huyết im lặng nghe Lilith phát tiết những suy nghĩ trong lòng. Mặc dù Lilith tỏ ra rất ghét Lora, cảm thấy vui mừng khi lấy lại được tự do. Nhưng hắn lại cảm nhận được Lilith thực ra đang rất buồn, rất tức giận.

"Xin lỗi, chỉ là sau gần một trăm năm làm người hầu, bây giờ lại tự do nên tôi có chút không quen."

"Nếu anh thấy mệt thì đi ngủ trước đi, tôi sẽ điều khiển tàu Nova. Sáng ngày mai là có thể đến được Hexagon." - Lilith hạ giọng xuống, nàng bắt chước Lora tạo ra một loạt những màn hình ánh sáng hiển thị thông tin.

"Ta không mệt, chỉ là hơi thấy lạc lõng. Vốn dĩ tới Ô Theo Ô để giúp Lô La, nhưng lúc quan trọng nhất lại chỉ có thể đứng yên như tượng gỗ, nhìn nàng đi vào chỗ chết."

"Tôi xin lỗi, lúc đó tôi chỉ có thể làm theo lệnh của Lora. Nhưng bây giờ tôi tự do rồi, không cần làm những việc trái với ý mình nữa." - Lilith giải thích.

"Đúng vậy, chúc mừng nàng đã tự do."

"Nhưng giờ Ô Theo Ô đã bị hủy diệt, hồng nhan cũng đã thành người thiên cổ. Ta chính là không biết phải làm gì tiếp theo." - Tà Huyết ão não nói.

"Không ngờ lời ta nói lúc trước để chọc giận Lô La lại biến thành sự thật, Lô La chết, nhưng ta với nàng vẫn còn sống nhìn Ô Theo Ô diệt vong. Có lẽ tiếp theo ta sẽ giúp đỡ nàng xây dựng một nền văn minh mới của máy móc."

"Anh không định trở về thế giới của anh sao?" - Lilith đột ngột chuyển chủ đề.

"Trở về? À đúng rồi, có lẽ sau khi giúp nàng xong thì ta sẽ trở về Thế Giới Máu." - Tà Huyết suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Lilith không nói gì nữa, nàng khẽ nhắm hai mắt, ngả người trên ghế mà chìm vào giấc ngủ.

"Ngủ rồi sao?" - Tà Huyết ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh Lilith, ngắm nhìn nàng ngủ say.

Tàu Nova vẫn di chuyển một cách thầm lặng trong không gian loạn lưu.

Đã ba ngày kể từ lúc Tà Huyết rời khỏi Othelo, Lilith vẫn ngủ từ đó đến giờ.

Đột ngột phía trước tàu Nova xuất hiện một lỗ hổng ánh sáng khổng lồ, khi con tàu đi qua lỗ hổng liền đóng lại.

"Ring... Ring... Ring..." - Màn hình trung tâm nháy sáng liên tục, phát ra âm thanh báo hiệu.

"Đã đến nơi rồi sao?" - Lilith khẽ mở đôi mắt đen tuyền, trông nàng vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

Trên màn hình trung tâm xuất hiện một hành tinh khổng lồ, kích thước của nó to lớn khủng khiếp, chí ít cũng gấp trăm ngàn lần Othelo, cho dù là so sánh với Thế Giới Máu thì cũng không kém cạnh bao nhiêu.

Hành tinh Hexagon chia làm hai vùng riêng biệt, một mặt hướng lên cao chĩa về phía Hằng Tinh Thesa thì có màu trắng pha xanh lam. Mặt còn lại hướng về siêu sao neutron Lilith thì có màu tím đen.

"Chào mừng anh đến thế giới của tôi, Hexagon." - Lilith tươi cười vui vẻ, đã rất rất lâu nàng chưa trở về nhà.

"Thế giới của nàng không phải Ô Theo Ô sao?" - Tà Huyết tò mò hỏi.

"Đương nhiên không phải, một nền văn minh cấp thấp như Othelo sao có thể dựng dụng ra tôi được cơ chứ."

"Tôi là Queen Lilith, một vị thần cổ xưa của Hexagon." - Lilith nói với vẻ mặt tự hào.

"Quê hương của tôi nằm ở Mặt Tối của Hexagon, một trong những nền văn minh tiên tiến nhất toàn vũ trụ. Chỉ là trong Cuộc Chiến Cuối Cùng, mọi vị thần đều chết sạch, cả tôi và Queen Thesa đều bị hủy diệt thân thể, linh hồn số hóa bỏ chạy. Sau đó tất cả mọi thứ đều biến mất, Hexagon cũng biến thành một di tích cổ xưa."

"Sau khi tôi bỏ chạy khỏi Hexagon, lênh đênh trong hư không một thời gian dài thì rơi xuống Othelo, ngủ say ở đó suốt hàng triệu năm. Cho đến khi bị Lora khai quật lên, trí nhớ tôi hoàn toàn trống rỗng, bị Lora nhồi nhét một loạt những dòng lệnh ngu ngốc, khiến tôi trở thành nô lệ của người Othelo."

"Chỉ đến khi tới Thế Giới Máu, sử dụng năng lượng bóng tối làm nguồn năng lượng thì tôi mới dần thức tỉnh những ký ức cổ xưa này."

"Nhưng giờ tôi đã trở lại, tôi sẽ lấy lại quyền năng của mình, xây dựng Hexagon trở nên thịnh vượng như trước kia." - Lilith kể một chút về thân phận của nàng cho Tà Huyết nghe.

"Nàng từng là thần linh sao?" - Tà Huyết vô cùng bất ngờ khi nghe Lilith kể.

"Không phải từng là! Bây giờ tôi vẫn là một vị thần, chỉ là tạm thời mất đi quyền năng mà thôi, rất nhanh tôi sẽ lấy lại được sức mạnh của mình."

"Vậy nàng có thể hồi sinh Lô La được chứ?" - Tà Huyết hai mắt sáng rở khi nghe Lilith xác nhận.

"Hừ! Anh muốn hồi sinh cô ta để bắt tôi tiếp tục làm người hầu cho cô ta sao?" - Lilith tức giận hỏi.

"Ta không có ý đó, nhưng nếu nàng có thể hồi sinh Lô La thì càng tốt. Lô La là một cô gái tốt, cô ấy không nên chết một cách vô ích như vậy."

"Tôi sẽ xem xét việc này sau." - Lilith hạ thấp giọng xuống.

Nàng điều khiển tàu Nova di chuyển về phía Mặt Tối của Hexagon. Con tàu giống như một sợi lông chim, rơi chậm rãi trên bầu trời.

"Kịch!" - Tàu Nova chạm vào mặt đất, nó chỉ rung lên một chút rồi ngừng lại.

"Anh đem cô ta theo." - Lilith lạnh lùng ra lệnh và bước ra ngoài.

Tà Huyết không biết Lilith muốn làm gì, nhưng vẫn cõng thi thể của Lora trên lưng rồi đi theo nàng.

"Đây là Hê Xa Gôn sao?" - Tà Huyết nhìn bốn phía bên ngoài con tàu.

Hắn đưa tay xuống dưới chân bốc lên một nắm cát, nhưng thực chất lại là một nắm vụn kim loại.

Đất đá xung quanh cũng đều là những khối kim loại. Ngay cả cây cỏ bốn phía cũng đều là kim loại. Chúng có thân là một trụ kim loại to lớn, cành là những ống kim loại, lá cây là những mảnh kim loại sắc nhọn.

Ở phía xa xa là một hồ nước có màu trắng xám, trông giống như là kim loại ở dạng lỏng.

Có thể nói toàn bộ Hexagon đều do những kim loại và hợp kim chế tạo thành.

"Thật lâu rồi không trở về, cảnh còn người đã mất." - Lilith thở dài, nhìn ngắm thế giới quen thuộc trong ký ức của nàng.

Bởi vì mất đi thần linh, Hexagon giống như một thế giới bị đóng băng bởi dòng thời gian, mọi vật đều đứng yên, gió không thổi, mây không bay, hồ nước hoàn toàn tĩnh lặng.

Cả thế giới không hề có dấu hiệu của sự sống, cho dù là con côn trùng nhỏ nhất cũng không có.

Lilith dẫn Tà Huyết đi bộ trong rừng suốt nhiều ngày, họ không hề gặp bất cứ nguy hiểm gì. Thậm chí là cây cối xung quanh cũng đã chết từ rất lâu, chỉ còn là những xác kim loại khô cằn trống rỗng.

Cứ đi như thế hơn một tháng thì họ đến một thành phố.

"Đây là quê nhà của tôi, Lilith Kingdom, một trong hai thành phố lớn nhất Hexagon." - Lilith chỉ tay vào thành phố nói.

Nhìn từ xa Tà Huyết chỉ có thể thấy một góc nhỏ của thành phố. Lớp tường thành bên ngoài thành phố được tạo ra bởi những tấm kim loại hình lục giác có kích thước hàng trăm mét. Hàng ngàn tấm kim loại như vậy dính liền vào nhau, tạo thành một loại kiến trúc dạng vòm khổng lồ rộng hàng trăm dặm, trông thành phố giống như một tổ ong.

Nhà cửa ở Hexagon có cấu trúc rất độc đáo, chỗ thì là những khối hộp lục giác xếp chồng lên nhau. Chỗ thì lại do những thứ có hình dạng ống trụ tròn nằm đè lên nhau. Chỗ thì lại giống như một cái cây với những quả bóng hình tròn được nối với nhau bằng những ống trụ dài.

"Làm sao người Hê Xa Gôn lại có thể sinh sống trong những căn nhà kì dị này? Họ không cảm thấy bất tiện khi di chuyển giữa các phòng sao?" - Tà Huyết thắc mắc hỏi.

"Đó không phải nhà cửa, chúng tôi gọi đó là Labs Gara. Chúng dùng để chứa cơ thể máy móc của người Hexagon, còn cơ thể thực sự của chúng tôi sống trong những thế giới ảo." - Lilith giải thích.

Tà Huyết nhìn qua những cửa kính của các tòa nhà, quả thực bên trong mỗi một phòng đều chứa một cỗ máy có hình dạng kỳ lạ.

"Người Hê Xa Gôn chết hết rồi sao?" - Tà Huyết lại hỏi tiếp.

"Có lẽ vậy, cũng có thể họ vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ say. Sau khi tôi lấy lại được sức mạnh của mình thì mới có thể biết được."

Hai người tiếp tục di chuyển đến trung tâm thành phố, những tòa nhà ở đây to lớn hơn bên ngoài rất nhiều, lớn đến hàng trăm, hàng ngàn mét. Bên trong chứa những con tàu vũ trụ, những chiến thuyền khổng lồ.

Có thể thấy Hexagon là một thế giới có lực lượng quân sự vô cùng mạnh mẽ, đủ sức hủy diệt bất cứ thiên hà hay thế giới nào.

Tà Huyết đoán nếu mấy chiếc chiến thuyền này tấn công Thế Giới Máu, thì các vị Ma Vương cũng bị chúng bắn rụng.

Cuối cùng Lilith dẫn Tà Huyết đến một kiến trúc khổng lồ nằm giữa lòng thành phố.

Kiến trúc to như một ngọn núi lớn, phía bên ngoài có hình dạng giống như những bậc thang, mỗi bậc thang cao hơn mười mét, rộng mười mét, dài hàng ngàn mét.

Nhưng may mắn là ở giữa kiến trúc có một con đường dốc bốn lăm độ, con đường khá gồ ghề, nên có thể dễ dàng leo lên.