Ma Thần Máu

Chương 142




Tôi quay lại chỗ hồi nãy.

Tên Phù Thủy Đen đang ăn một cái đầu của một dân làng.

"Tên này kinh quá."

Những người khác đều đã bị hạ gục, nằm dài trên đất không rõ sống chết.

"Khặc khặc khặc, chàng trai, sao không chạy tiếp đi." - Tiếng cười ghê rợn của lão ta vang lên.

Tên Phù Thủy Đen bây giờ có bộ mặt già nua vô cùng kinh khủng, khi lão ta nói chuyện máu và óc rơi vãi trên đất.

"Dựa vào những gì quan sát được thì trước mặt không phải bản thể thật của ông ta, bằng cách nào đó lão ta đã biến tên thủ lĩnh thành một cơ thể khác của lão, vậy tên này rất có thể là sinh vật dạng linh thể."

" Ma trận giam cầm này chắc chắn nằm trên người tên này, hắn ta có vẻ đang rất nhởn nhơ, giống như bắt cá trong chậu bắt rùa trong hủ."

"Tên này có biệt hiệu là Phù Thủy Đen, vậy có lẽ lão ta sử dụng ma thuật nguyền rủa, bóng tối, tinh thần. Có lẽ sức mạnh cơ thể và phòng thủ yếu, mình sẽ giải quyết nhanh lão ta rồi chuồn khỏi đây."

Tôi quan sát gã phù thủy và phân tích hắn ta.

"Khặc khặc, não tươi ngon thật." - Gã phù thủy đã ăn xong, hắn ta thè lưỡi liếm máu tươi và não còn dính trên tay.

Mặc dù quen nhìn nhiều cảnh máu me, nhưng mỗi khi thấy có kẻ ăn thịt các sinh vật có hình dạng giống tôi, tôi đều cảm thấy kinh tởm.

"Ác Ác Quỷ Biến Hình!"

"Xiềng Xích Máu!"

"Lưỡi Đao Máu!"

Hai sợi xích bung ra lao thẳng về phía tên phù thủy, hắn vẫn đang liếm móng tay.

"Keng keng!" - Những sợi xích bị đánh bật ra khi chạm gần hắn ta, có một rào cản vô hình bảo vệ hắn.

"Hử? Là vòng bảo hộ sao?"

Tôi mặc kệ cái vòng, phải giết tên này trước khi hắn sử dụng ma thuật.

Tôi lao thẳng về phía hắn ta, vung hai lưỡi đao máu cực kỳ nhanh và mạnh

"Keng!" - Cái lồng vô hình bảo vệ gã phù thủy, tôi bị phản chấn bật lại.

"Khặc khặc, người trẻ tuổi thật nóng vội." - Tên phù thủy cười quái dị, hắn ta vô cùng bình tĩnh.

Hắn nhấc tay lên cao rồi đập mạnh xuống.

"Ầm!" - Đột nhiên tôi ngã sấp mặt, tôi bị một thứ gì đó đánh lén từ sau lưng.

Đầu tôi bị dí chặt xuống đất, một thứ gì đó to lớn đang đè lên vai tôi.

"Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?"

Tôi cố gắng nhấc người dậy nhưng không thể. Tôi đang bị một bàn tay vô hình khổng lồ đè bẹp.

"Khặc khặc, thịt Quỷ Máu ăn ngon không nhỉ?" - Gã phù thủy đi lại gần tôi, dùng ánh mắt săm soi như đang đánh giá một món ăn.

"Kiếm Ý Chí!" - Tôi sử dụng kỹ năng của mình chém vào hắn ta. Nhưng lưỡi kiếm khi chém trúng hắn ta, nó không gây ra được sát thương, nó giống như tan biến ngay khi chạm vào gã phù thủy.

"Chậc, giờ mình bó tay."

Tôi bị đè bẹp trên mặt đất, tay chân không cử động được, kỹ năng duy nhất có thể sử dụng là kiếm ý chí thì vô dụng, lần này tôi gặp phải đối thủ quá khó chơi.

"Khặc khặc, cái tay này có vẻ ngon đấy." - Hắn ta cười quái dị.

"Phập!" - Cánh tay tôi bị một lưỡi đao vô hình cắt lìa, máu phun ra từ bả vai.

Gã phù thủy dùng cái tay đầy móng nhọn của hắn lượm cái tay lên và bắt đầu ăn nó.

Tôi cắn răng nhịn đau, nhìn hắn ta ăn cánh tay của mình.

"Tay tao ngon chứ?"

"Khặc khặc, rất ngon, tràn đầy hương vị máu tươi." - Hắn ta trả lời, hắn đang liếm mép, có vẻ hắn sẽ cắt tay chân tôi ăn dần.

"Vậy thì chết đi!" - Đôi mắt tôi phát ra ánh sáng đỏ, tôi gầm lên kỹ năng của mình.

"Vụ Nổ Máu!"

"Ầm!" - Người gã phù thủy nổ tung, máu thịt của tôi nổ mạnh từ bên trong cơ thể hắn ta, làm bụng hắn ta phình lên, vài vết thương xuất hiện, máu và nội táng túa ra ngoài. Hắn ta ngã ra đất.

Bàn tay khổng lồ cũng biến mất, hắn ta bị thương nặng nên không thể sử dụng ma thuật được nữa, tôi nhanh chóng đứng dậy, dùng Lưỡi Đao Máu chém liên tiếp vào người tên phù thủy.

"Này thì ăn thịt tao, mẹ kiếp, thịt Quỷ Máu mà cũng dám ăn."

Hắn ta bị chém cả trăm phát, giờ trông hắn ta tả tơi rách nát.

"Khặc khặc, ta sơ xuất quá." - Hắn ta vẫn cười được, những vết chém dường như không giết được hắn ta.

"Thứ quỷ gì vậy?" - Tôi lùi ra xa, đề phòng hắn ta đột ngột nổ tung.

"Lách cách lách cách." - Xương trong cơ thể hắn va đập vào nhau thành những tiếng ghê rợn.

Cơ thể hắn ta nhanh chóng phình to ra, tôi cảm thấy hắn sắp nổ tung. Thì hắn ngưng lại, những thớ thịt và xương trên cơ thể hắn ta tái tổ hợp thành một sinh vật vô cùng dị dạng.

Con quái vật này khoảng 10m, toàn thân là những thớ thịt màu đỏ và gân. Nó đứng bằng hai chân sau, lưng còng, hai tay trước dài lòng thòng.

"Gào..." - Giờ nó không cười nữa, âm thanh nó phát ra như tiếng gào rú.

Đôi mắt nó đỏ rực, vằn vện những tia máu. Nó dùng bàn tay dài gân guốc có móng nhọn vồ lấy tôi.

Tôi chạy ra xa né tránh nó, con quái vật vồ hụt, nó gầm lên tức tối.

"Cầu Lửa Diệt Vong!" - Tôi chuyển hóa năng lượng, ném một quả cầu lửa vào mặt nó. Quả cầu lửa nổ tung, gây ra một vết cháy sém trên mặt con quái vật.

Con quái vật tức tối gào thét, từ miệng nó phun ra một bãi dịch màu đen. Tôi bật nhảy né tránh, khi bãi dịch chạm đất, nó văng tung tóe, ăn mòn cả đất đá xung quanh.

"Con này mạnh quá, hên là tốc độ của nó chậm."

Con quái vật sau khi cố gắng tấn công tôi thất bại. Nó quay về phía những dân làng đang nằm dưới đất, nó tóm lấy một người, cho vào miệng nhấm nuốt, dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ mép nó.

"Mình phải nhanh chóng giết nó."

"Chỉ có kỹ năng Suối Máu mới giúp mình hạ nó được."

Tôi lấy Thương Tần ra, bôi máu của mình lên mũi giáo. Con quái vật đang ăn những người dân, trí thông minh của nó khá thấp.

Mũi giáo rời tay, lao đi cắm vào lưng con quái vật.

"Gào!" - Nó rút mũi giáo ném đi, giương cái miệng máu nhìn về phía tôi.

Con quái vật lao tới, lần này có vẻ nó quyết tâm tóm được tôi.

"Chạy, mình chỉ cần câu giờ vài phút là sẽ giết được nó."

Năm phút trôi qua, tôi bị con quái vật đuổi chạy vòng vòng nãy giờ.

"Suối Máu!" - Tôi hét lên kỹ năng của mình, chờ đợi con quái vật khô quắt lại.

Nhưng nó vẫn sống nhăn răng vẫn duỗi dài tay cố tóm lấy tôi.

"Oắt đờ heo! Kỹ năng của mình bị gì rồi? Sao nó không hoạt động?"

"Chắc do máu trên mũi giáo ít quá nên không đồng hóa máu trong cơ thể nó được."

"Giá mà mình có những vũ khí mạnh hơn, thì mình có thể giết nó dễ dàng." - Tôi lẩm bẩm ảo não.

"Vũ khí? Sao mình lại quên nó cơ chứ." - Tôi nhanh chóng sử dụng kỹ năng Không Gian Di Động, lấy ra một cái vòng tay.

Tôi đã cất thứ này quá lâu, đến nỗi quên luôn nó tồn tại.

Cái vòng tay quấn chặt lấy cổ tay tôi, họng súng bắt đầu lóe sáng.

"Chết đi!" - Một tia năng lượng màu đen bắn ra, nhắm thẳng vào đầu con quái vật sau lưng.

Ngay lập tức con quái vật gục ngã, tia phân giải sự sống đục thủng một cái lỗ trên đầu nó, máu đen rỉ ra từ vết thương.

Tôi đi lại gần kiểm tra xác con quái vật.

Bỗng tim tôi thắt lại, tôi bật lùi ra sau ngay lập tức.

Một đám khói đen bay ra từ xác chết dị dạng.

"Cầu Lửa Diệt Vong."

Tôi ngưng tụ một quả cầu lửa, ném vào bóng đen. Cái bóng nhanh chóng bị lửa thiêu đốt.

"Khặc khặc, chúng ta sẽ sớm gặp lại." - Cái bóng cười điên loạn rồi biến mất.

"Là kỹ năng Phân Hồn của sinh vật dạng linh thể."

Phân Hồn là kỹ năng tách một phần linh hồn ra, trồng mầm mống linh hồn vào một cái xác không có linh hồn, rồi dùng Phân Hồn để điều khiển cái xác. Chỉ sinh vật dạng linh hồn hoặc những sinh vật có linh hồn rất mạnh mới dùng được kỹ năng này.

"Thật may mắn, nếu lúc nãy nó kịp chui vào người mình, có khi mình đã bị nó khống chế."

Tôi quay lại chỗ dân làng, không biết tên Phù Thủy Đen dùng cách gì mà họ đều mê man nãy giờ không tỉnh.

Đôi đá đá vào tên hiệp sĩ, hắn mặc một bộ giáp kín mít màu trắng. Tên này lúc nãy xui xẻo bị tôi phóng mũi Thương Tần trúng, nhưng do có bộ giáp cản lại nên chỉ bị thương nhẹ.

"Này người anh em, ngươi còn sống không."

"Ui da." - Hắn ta xuýt xoa rên rỉ, giọng hắn yếu đuối như một cô gái.

Hắn ta mất một lúc mới ngồi dậy được, hắn ta lắc đầu để tỉnh táo.

"Phù Thủy Đen, Phù Thủy Đen." - Giọng hắn ta khá dễ nghe. Có vẻ hắn vẫn hoảng hốt.

Tôi dùng tay tháo cái mũ giáp của hắn ta, định tát hắn một phát để giúp hắn tỉnh lại.

Nhưng khi chiếc mũ gỡ ra thì bên trong là khuôn mặt của một cô gái tóc vàng xinh đẹp.

"Ơ..." - Tôi ngẩn người, xuýt tí nữa thì tôi vung tay tát nàng rồi.

Tôi thu tay về, không thể dùng bạo lực trong trường hợp này được.

"Cô không sao chứ, tôi giết tên Phù Thủy Đen rồi." - Tôi cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng để nói chuyện với cô ta.

Lấy ra một lọ nhỏ chứa máu của mình, tôi đưa nó cho nàng.

Cô nàng hiệp sĩ nghĩ nó là một lọ thuốc, nên uống nó mà không nghĩ nhiều.

"Máu Linh Động."

Tôi âm thầm sử dụng kỹ năng của mình để chữa thương cho nàng.

Cô gái bắt đầu đánh thức những người khác dậy.

"Giáo phái Phù Thủy Đen là gì vậy?" - Tôi hỏi nàng ta, tôi cần thu thập một ít thông tin trước khi rời khỏi đây.

"Phù Thủy Đen là một con quái vật, khoảng 50 năm trước ông ta đi tới khu vực này, lúc đầu ông ta làm nghề thầy thuốc, chữa bệnh và vết thương cho những người khác."

"Hử? Vậy sao lại nói hắn ta là quái vật." - Tôi thắc mắc hỏi.

"Sau khi có được sự tín nhiệm của mọi người, ông ta thu nhận các môn đồ, lập ra một giáo phái."

"Những môn đồ lúc đầu khá tốt, họ trở nên vui vẻ thân thiện, thường giúp đỡ mọi người."

"Nhưng dần dần họ trở nên kỳ lạ, cho tới một ngày có người phát hiện một môn đồ của Phù Thủy Đen đang ăn thịt một đứa trẻ, đứa trẻ này là con ruột của hắn ta."

Khi kể đến đây mặt nữ hiệp sĩ tái nhợt.

"Người ta phát hiện ra những môn đồ đều đã bị Phù Thủy Đen điều khiển, họ sẵn sàng làm theo những gì hắn ta sai khiến, thậm chí là chết vì hắn."

"Chúng tôi tránh xa hắn ta và những môn đồ, nhưng lâu lâu thì chúng tôi nghe tin có người mất tích."

"Chúng tôi biết là do Phù Thủy Đen gây ra, nhiều ngôi làng quanh đây cùng nhau tấn công hắn ta, nhưng hắn rất mạnh, chúng tôi bị hắn ta đánh bại dễ dàng. "

"Nhưng hắn không giết hết mọi người, mỗi năm hắn chỉ bắt cóc vài người, những người còn lại được tha chết để sống và sinh sản."

"Vậy sao không chạy trốn đi mà còn ở lại đây?" - Tôi cảm thấy mấy người này thật ngốc, chỉ cần chạy trốn là xong mà.

"Không trốn được, có những người trong chúng tôi đã bị tẩy não, mọi việc chúng tôi làm hắn ta đều biết. Nếu có người chạy trốn, sáng hôm sau cái đầu của họ sẽ bị treo giữa làng."

"Nghe không hiểu lắm, nhưng có vẻ tên này đáng sợ đấy. Tạm biệt." - Tôi xoay người định bỏ chạy, những người ở đây chạy chậm nên không thoát được, chứ tôi chạy nhanh và biết bay, tên Phù Thủy Đen còn lâu mới giết được tôi.

Bỗng nữ hiệp sĩ nhào tới ôm lấy chân tôi.

"Ngài có thể giết được Đại Môn Đồ, vậy chắc ngài cũng có thể giết Phù Thủy Đen, xin hãy giúp đỡ chúng tôi."

Cô ta không nhìn thấy cảnh tôi bị tên Phù Thủy Đen đè ra đất đánh bầm giập, chứ nếu cô ta thấy cảnh đó thì sẽ nghĩ khác.

"Nhìn tay tôi này, tên Đại Môn Đồ gì gì đó đã có thể chặt một cánh tay tôi dễ dàng, tên Phù Thủy Đen chắc chắn mạnh hơn nhiều, tôi không giúp được cô đâu, tạm biệt." - Tôi cố gỡ tay cô ta ra, nhưng do chỉ còn một tay nên không làm được, cô ta ôm tôi chặt cứng.

"Xin ngài, chúng tôi có thể trả công cho ngài bằng đá năng lượng và lương thực."

"Tôi không cần hai thứ đấy. Mạng sống quan trọng hơn, buông tay ra đi, cô không giữ nổi tôi đâu." - Tôi gằn giọng đe dọa nàng ta.

"Tôi sẽ làm nô lệ cho ngài, nếu ngài giúp chúng tôi." - Nữ hiệp sĩ cắn răng nói, có vẻ như ngôi làng này rất quan trọng với nàng.

Những dân làng gần đó trố mắt nhìn nàng, họ rất bất ngờ khi nghe thấy nàng nói.

"Tôi thấy tên này yếu xìu hèn nhát, cô không nên trông mong vào hắn ta đâu Hoàng Hôn." - Một trong hai tên Bậc 4 còn lại lên tiếng, hắn ta phá hỏng chuyện tốt của tôi.

"Biết vậy nãy mình cho tên này một giáo." - Tôi bắt đầu cảm thấy bực mình, không có tôi thì tên Phù Thủy Đen ăn sạch cái làng này rồi.

Tôi không thích bắt nạt kẻ yếu, nên quyết định tạm tha cho tên chiến binh ngu ngốc này.

"Cô nhớ giữ lời đấy Hoàng Hôn." - Tôi nhìn chằm chằm nữ hiệp sĩ.

"Tôi sẽ giữ lời." - Nữ hiệp sĩ trả lời chắc chắn.

"Dẫn tôi về nhà cô đi, tôi cần chữa thương." - Tôi ra lệnh cho nàng.

Hoàng Hôn đi trước dẫn đường, tôi đi ngay phía sau nàng.

Tên chiến binh nhìn tôi với ánh mắt căm thù.

"Hừm, chắc chắn tên này thích Hoàng Hôn, mình sẽ tìm cơ hội thích hợp giải quyết hắn ta." - Tôi suy nghĩ trong đầu. Tôi không thích bắt nạt kẻ yếu, nhưng bị người khác âm thầm thù địch rất khó chịu.

Ánh sáng của mặt trăng dần biến mất, Mặt Trời Đen xuất hiện trên bầu trời.