Ma Thiên Ký

Chương 1084: Cố nhân




Dịch giả: nila32

Tu luyện vô tuế nguyệt, thời gian một tháng ngắn ngủi thoáng chốc đã trôi qua.

Một buổi sớm nọ khi trời vừa mới tảng sáng, tại quảng trường trung tâm thành Bích U, vô số tộc nhân U tộc muôn hình muôn vẻ không ngừng ra vào đại môn phía Đông tạo nên khung cảnh náo nhiệt dị thường. Bên cạnh đó, có không ít tu sĩ U tộc trẻ tuổi hợp thành từng nhóm ba đến năm người chụm đầu bàn tán hai bên đường đi giống như chờ đợi gì đó. Lại có người không hiểu tại sao địa phương này hôm nay lại bất ngờ trở nên náo nhiệt như vậy, chỉ khi được đồng bạn bên cạnh lên tiếng giải thích mới gật gù tỏ ý đã hiểu, hiển nhiên những người này là khách qua đường mới tiến vào thành không lâu.

Lẩn khuất giữa đám người hối hả là một đại hán cao chừng bảy xích thân vận áo vải màu xám đang lẳng lặng quan sát đoàn người lui tới như thoi đưa. Đại hán này không ai khác chính là Liễu Minh sau khi biến thành nam tử Ẩn Hàn của U tộc. Chẳng qua vào lúc này, pháp lực phát ra trên người hắn chỉ dừng lại ở mức Chân Đan sơ kỳ.

Đối diện cổng ra vào nguy nga là Thủy U các, nơi tổ chức buổi đấu giá ba năm một lần của thành Bích U, cũng chính là thương hội có quy mô bậc nhất tại vực U Thủy, có thể nhận định sức ảnh hưởng của nó đã gần như bao trùm toàn bộ địa phương này. Hơn nữa, thiên hạ còn nói kẻ đứng đằng sau tổ chức này là nhân vật tai to mặt lớn có quan hệ với U Vương Bích U. Đại hội mới bước vào ngày đầu tiên đã thu hút sự chú ý của đông đảo tu sĩ. Không ít người trong số đó còn phải vượt ngàn dặm xa chạy đến thành Bích U để tham gia thịnh hội lần này.

Trải qua một hồi quan sát, Liễu Minh mới xoay khẽ chiếc nhẫn bằng đá trên tay, chậm rãi hòa vào dòng người tiến nhập đại môn. Sau khi giao nộp mười khỏa Minh Thạch đồng thời khai báo thân phận tại bàn đăng ký, hắn liền ung dung tiến vào nơi tổ chức hội đấu giá.

Sau khi đi hết hai dãy hành lang không lớn lắm, phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào huyên náo, một đại sảnh rộng chừng mấy trăm trượng cũng liền theo đó hiện ra. Nơi đây chính là hội trường diễn ra buổi đấu giá sắp tới vì vậy có thể thấy được từng dãy ghế gỗ với số lượng chừng hơn ngàn cái được xếp vô cùng chỉnh tề. Bất quá, lúc này vẫn còn một hai canh giờ mới đến lúc bắt đầu nghi lễ chính thức vì vậy chưa có bao nhiêu tu sĩ U tộc tiến vào. Phía trước hội trường có một bình đài dựng lên bằng bạch ngọc, phía trên có đặt một chiếc án kỷ thật dài, xem ra chính là vị trí dùng để đấu giá, chẳng qua hiện giờ nơi đó vẫn chưa xuất hiện nhân vật chủ trì.

Lúc này, Liễu Minh vốn đang tùy ý nhìn quang quang cảnh hội trường, bỗng nhiên ánh mắt của hắn liền bị thu hút bởi một căn phòng có vẻ nhỏ hơn được vài gã giáp sĩ áo xanh canh phòng nghiêm mật. Thỉnh thoảng, một hai tên tu sĩ U tộc sau khi tiến đến trình ra đồ vật gì đó lập tức liền được những gã gác cổng cho phép vào trong. Kỳ lạ ở chỗ, những kẻ có mặt ở đây đều nhìn đám người vừa tiến vào thiên sảnh với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Từ những gì đám đông xì xào bàn tán, Liễu Minh rất nhanh liền hiểu, những tu sĩ tiến vào căn phòng bí mật kia đều nắm trong tay bảo vật sẽ được đem ra chào mời sắp tới. Lại theo những hắn nghe ngóng được từ trước, nếu muốn vật phẩm trong tay có đủ tư cách đem ra đấu giá, bản thân tu sĩ phải sớm giao vật ấy cho hội đấu giá để người có trách nhiệm giám định kiểm tra một phen từ đó quyết định có thể công khai đấu giá hay không.

Tuy họ Liễu cũng có ý định bán ra một số đồ vật không cần thiết thế nhưng đại hội lần này dù gì cũng kéo dài trong suốt bảy ngày. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, hắn cũng không cần vội vã ra tay. Sau khi thăm dò kỹ càng một ít tình huống rồi mới quyết định hành động tiếp theo thì sẽ tốt hơn. Bởi lẽ bảo vật trong tay hắn tuy rằng trân quý dị thường thế nhưng phần lớn những thứ này đều là đồ cướp được từ đợt cống phẩm lần trước. Nơi đây lại là đại đô Bích U với vô số thế lực sở hữu nội tình thâm hậu, vì vậy nhất cử nhất động của hắn phải thêm cẩn trọng bội phần.

Sau khi nhìn ngó một lát, Liễu Minh liền quay người rời khỏi đại sảnh.

Bên ngoài phòng đấu giá là một hành lang lộ thiên vô cùng rộng rãi, cũng chính khu giao tự do với những quầy hàng đơn sơ của hội đấu giá. Cũng vì yêu cầu của ban tổ chức quá mức nghiêm khắc, dẫn đến không ít bảo vật bị từ chối chào giá. Vì vậy một ít tu sĩ U tộc mang theo bảo vật không đủ tiêu chuẩn phải đành lui tới khu vực giao dịch tự do này, sau khi giao nộp năm khỏa Minh Thạch liền có thể dựng lên một gian hàng nhỏ, tự do mua bán. Dù sao thịnh hội đấu giá kéo dài bảy ngày liên tục sẽ hấp dẫn lượng lớn tu sĩ tại vực U Thủy tham gia, tạo thành cơ hội buôn bán không dễ gặp được.

Vừa nghĩ đến đó, Liễu Minh liền chen vào đám đông vây bọc phía trước đồng thời không ngừng quan sát đồ vật bày bán trên từng gian hàng. Bất quá, chất lượng của chúng không khỏi khiến hắn lộ vẻ thất vọng. Cũng khó trách được, những thứ bày bán ở đây đều là vật phẩm cấp thấp có chứa chút ít thuộc tính Âm, miễn cưỡng thích hợp với tu sĩ Hóa Tinh kỳ U tộc thế nhưng Liễu Minh vốn là Nhân tộc, hôm nay đã đạt đến Chân Đan kỳ vì vậy cảm thấy không hài lòng với những thứ này cũng là chuyện dễ hiểu. Thứ có thể khiến Liễu Minh cảm thấy hứng thú là một ít bộ phận Quỷ vật cùng khoáng thạch, bất quá phàm là vật bày bán tự do ngoài trời thế này sẽ ít có khả năng xuất hiện thứ gì trân quý. Bởi vậy hắn chỉ dừng lại mỗi nơi một chút, sau khi xác nhận không có thứ gì đáng giá liền tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Hành lang này được thiết kế tương đối ngoằn nghèo khiến họ Liễu phải tốn không ít thời gian mới đi hết một vòng thế nhưng vẫn chả thu được gì. Cũng may, dọc theo đường đi, một số tài liệu Âm thú cùng Minh Khí mà hắn chào bán đều được mua sạch vì vậy trên người hắn lúc này đã có chừng hai mươi vạn Minh Thạch. Phải biết rằng, đây cũng không phải con số mà Chân Đan cảnh U tộc bình thường có thể tùy tiện xuất ra.

Liễu Minh cứ thế dạo thêm một vòng nữa thì thời gian đến lúc mở màn đấu giá cũng không còn xê xích bao nhiêu. Ngay khi hắn định quay lại hội trường thì dường như cảm nhận được gì đó bèn cảnh giác xoay người quan sát phía sau. Chỉ thấy một gã thiếu niên U tộc thân vận trường bào bích sắc đang đứng cách đó mười trượng. Thiếu niên này chỉ có tu vi Ngưng Dịch vì vậy khi bị ánh mắt của Liễu Minh vây lấy liền không khỏi luống cuống tay chân.

“Vị tiểu hữu này cất công theo ta đã lâu như vậy không biết là có chuyện gì?” Liễu Minh khẽ nheo đôi mắt, lạnh lùng cất giọng hỏi dò.

“Tiền… Tiền bối không nên hiểu lầm, vãn bối… cũng không phải cố tình bám theo người,… chẳng qua chủ nhân của ta đặc biệt dặn dò ta chuyển đến người lời hẹn của ngài ấy.” Thanh niên bị linh áp do Liễu Minh thả ra chấn nhiếp bèn không khỏi lắp bắp một hồi.

“Nói mau, chủ nhân của ngươi là ai? Ta thật không nhớ ra bản thân có quen biết ai tại thành Bích U này.” Liễu Minh nghe vậy liền khẽ cau mày.

Sau khi đánh giá kỹ càng thiếu niên trước mặt, hắn mới từ từ thu lại Linh áp toàn thân. Thực lực đối phương yếu ớt như vậy hẳn không phải là người thích hợp để giao phó nhiệm vụ theo dõi.

“Chủ nhân của ta muốn nhắn với người, y chính là một vị cố nhân của tiền bối thế nhưng bởi vì có chút nguyên nhân khiến ngài ấy không thể xuất hiện ở đây để gặp mặt người cho nên mới giao cho vãn bối đến đây mạo muội thỉnh mời tiền bối đến bản phủ để chủ nhân của ta được làm tròn đạo gia chủ.” Sau khi lấy lại sự bình tĩnh, thiếu niên áo lục mới cung kính chắp tay thi lễ với họ Liễu tiếp đó khẽ mấp máy bờ môi truyền âm cho hắn một câu.

Liễu Minh nghe vậy liền khẽ nhíu mày, trong đầu nhanh chóng suy tính một phen. Vỏ bọc hiện tại của hắn chính là Ẩn Hàn. Nếu vị gia chủ thần bí đã xưng là người quen cũ vậy nhiều khả năng chính là một ít tu sĩ quen biết với hắn ở thành Lãnh Nguyệt. Nhưng đây là thành Bích U, chẳng lẽ lại có sự trùng hợp đến vậy? Hoặc giả chủ nhân của gã trai trẻ trước lại là bằng hữu trước kia của Ẩn Hàn thật sự…

Trong lúc suy tính kỹ càng, họ Liễu gắng sức nhớ lại một ít ký ức vụn vặc mà Ẩn hàn lưu lại để xem gã U tộc này có người quen nào ở thành Bích U hay không. Thiếu niên U tộc thấy thế bèn kiên nhẫn đứng chờ một bên, không hề có chút ý định lên tiếng thúc giục. Qua hồi lâu, khi cảm thấy không còn gì để nghi ngờ, Liễu Minh mới nhìn sâu vào mắt thiếu niên trước mặt sau đó lạnh lùng nói ra một câu:

“Dẫn đường đi.”

Nếu đã không thể nghĩ ra, lại không thể tránh được vậy chi bằng cứ đến gặp đối phương một phen, dẫu sao với thực lực của hắn hiện tại, nếu thật sự có gì nguy hiểm cũng không đến nỗi không thể chống đỡ một phen. Hơn nữa nơi này cũng là đại sảnh của buổi đấu giá, sẽ không có ai tùy tiện làm ra hành động lỗ mãng ở đây.

“Đa tạ tiền bối.” Thiếu niên áo lục nghe vậy không khỏi tỏ ra vui vẻ, sau khi thi lễ một cái liền nhanh chân đi trước dẫn đường.

Sau khi rẽ trái quẹo phải một hồi, hai người đã đến trước một gian mật thất đặt tại tầng ba của hội trường đấu giá. Đây là mật thất mà Thụy U các cung cấp cho một ít khách quý. Chỉ thấy sau khi thanh niên áo lục gõ, cánh cửa mật thất rất đã được hé mở.

“Xin mời tiền bối!” Gã trai trẻ thấy vậy bèn cúi đầu bày ra tư thế thỉnh mời.

Liễu Minh nghe vậy liền thò tay mở cửa tiến vào. Rất nhanh sau đó, cửa đá mật thất đã được khép lại, thiếu niên cũng không bước theo sau. Lúc này, cảnh tượng hiện ra trước mắt không khỏi khiến hắn ngạc nhiên. Chỉ thấy chính giữa mật thất sang trọng đẹp đẽ, một tu sĩ sở hữu đôi mắt mục bích đang ngồi chễm chệ trên ghế gia chủ. Vị tu sĩ này không ai khác chính là Bích Viêm mà Liễu Minh có duyên gặp mặt tại thành Lãnh Nguyệt, hơn nữa bọn họ đã từng cùng nhau hộ tống vật phẩm.

“Ngày ấy từ biệt đến nay đã hơn ba mươi năm, không nghĩ tu vi của Ẩn Hàn huynh lại tăng tiến nhanh đến như vậy, thật sự đáng mừng!” Nhìn thấy Liễu Minh tiến đến, Bích Viêm bèn đứng dậy chắp tay đón chào.

“Ta còn tưởng cố nhân nào có lòng yêu mến như vậy, thì ra là Bích Viêm huynh.” Liễu Minh thấy vậy bèn ôm quyền đáp lại đồng thời cẩn thận nói ra.

Để không khiến người khác chú ý, hắn đã sớm thi triển đồ đằng Xa Hoạn, đem thực lực bản thân hạ xuống ở mức Chân Đan sơ kỳ, nếu không chuyện một gã tu sĩ chỉ dùng hai ba mươi năm thời gian ngắn ngủi để thăng liền hai cấp sẽ gây nên oanh động không nhỏ trong giới tu luyện.

“Hặc hặc, kể từ khi xảy ra cuộc chiến tại Tuyệt Minh Cốc, tại hạ và Ẩn Hàn huynh đã lạc mất nhau, kể từ đó đôi bên không còn thu được chút tin tức nào của đối phương. Tại hạ càng không nghĩ đến lại có thể gặp được Ẩn huynh ở nơi này, nói thật Bích mỗ có chút tin rằng ta và ngươi quả thật hữu duyên!” Bích Viêm tươi cười niềm nở.

“Bích Viêm cho mời tại hạ đến đây, hẳn không phải để nói chuyện phiếm đấy chứ.” Liễu Minh nghe vậy bèn không khỏi trở nên trầm mặc.

“Ẩn Hàn huynh không cần đề phòng như vậy. Tại hạ quả thật không hề có ác ý gì. Mời ngồi!” Bích Viêm nghe vậy liền điềm nhiên cười nhẹ chỉ sang chiếc bàn bên cạnh.

Sau khi đánh giá lởi nói của đối phương một lần, Liễu Minh mới chậm rãi tiến đến ngồi xuống vị trí khách mời.