Ma Thiên Ký

Chương 1229: Đảo Khô Âm




Dịch giả: nila32

Đi dạo cả ngày vẫn không thể khiến Càn Như Bình hài lòng. Sau khi trở về động phủ, nàng liền ôm lấy một đống điển tịch liên quan đến pháp trận đồ đằng của Yêu tộc, báo với Liễu Minh một tiếng rồi háo hức tiến vào mật thất của mình. Liễu Minh thấy vậy cũng từ tốn trở về phòng mình sau đó đóng chặt cửa lớn, phân loại những điển tịch đã mua rồi mới khoanh chân ngồi xuống.

Chẳng biết tại sao hắn lại để mắt đến một quyển tư liệu có liên quan đến Thiên Hồ tộc, chưa hết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn qua nó đầu tiên hơn nữa càng đọc kỹ càng không thể dừng lại. Điển tịch này có ghi lại nguồn gốc khởi nguyên của tộc Thiên Hồ cùng với phạm vi thế lực của họ tại đại lục Man Hoang. Tương truyền, thủy tổ của nhóm người này là một loại thần thú Man hoang gọi là Cửu Vĩ Thiên Hồ có mặt ở thời Thái Cổ vì vậy sau này đồ đằng hồ ly đã trở thành đặc trưng trong huyễn thuật, mị thuật hoặc thuật pháp nói chung của họ.

Tộc nhân Thiên Hồ tộc, bất kể là nam hay nữ trời sinh đều có dung mạo mỹ lệ. Trong đó đặc biệt không thiếu những cô gái có dung nhanh tựa như tiên nữ trên trời từ đó trở thành đối tượng song tu ưa thích của những tu sĩ ngoại tộc. Bất quá cũng vì địa vị của tộc Thiên Hồ tại đại lục Man Hoang thuộc loại siêu nhiên gần ngang với Huyết Đằng tộc cho nên phần lớn tu sĩ các tộc cũng chỉ có giữ lại niềm ái mộ trong lòng mà thôi.

Chưa hết, tộc nhân Thiên Hồ sau khi thành niên sẽ được tế tự trong tộc tiến hành tẩy lễ để thức tỉnh huyết mạch Thiên Hồ trong cơ thể từ đó thông qua khả năng thức tỉnh số đuôi hồ ly để xác định mức độ tinh thuần của huyết mạch. Điều này chính là yếu tố trực tiếp quan đến địa vị trong tộc cùng thành tựu trong tương lai của mỗi tộc nhân. Đại lục Man Hoang cường giả vi tôn, đương nhiên Thiên Hồ nhất tộc cũng không ngoại lệ. Thông thường, kẻ có thể thức tỉnh ít hơn tam vĩ chỉ được xem như tộc nhân bên ngoài, hỗ trợ quản lý một ít việc vặt trong tộc. Chỉ khi đạt tới số lượng từ bốn đuôi trở lên mới được chỉ định làm tộc nhân hạch tâm, hưởng thụ cung phụng xa xỉ cùng tài nguyên tu luyện vô cùng phong phú. Số ít tộc nhân có thể thức tỉnh sáu đuôi trở lên bình thường đều có cơ hội đạt đến Chân Đan cảnh, từ đó được xem là trụ cột trong tương lai của bộ tộc. Về phần lịch đại tộc trưởng của Thiên Hồ tộc, không ai không phải tộc nhân sở hữu bát vĩ trở lên. Mỗi người đều phải đạt đến cảnh giới Thông Huyền mới có thể tiếp nhận chức vụ cao quý này. Chỉ là, tộc nhân như vậy, vạn năm đều chưa nắm chắc có thể xuất hiện một người.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Liễu Minh bỗng nhiên hiện lên một tia phức tạp. Tuy rằng từ chỗ Lam Tư lúc trước, hắn đã biết đến thiên tư kinh người của Dao Cơ nhưng hôm nay tìm hiểu kỹ lưỡng mới càng hiểu được ý nghĩa phi phàm của cô gái này tộc Thiên Hồ. Lại nói tiếp, từ khi vô tình lưu lạc đến đại lục Man Hoang, hắn đã không chỉ một lần nảy sinh ý định muốn đến gặp mặt Dao Cơ. Điều này cũng khó trách, dù sao giữa hai người cũng từng phát sinh một đêm mặn nồng. Cô gái lại răng trắng môi mềm, dung nhan tuyệt sắc, dễ dàng lưu lại ấn tượng khắc sâu trong lòng người khác giới. Muốn họ Liễu nói rằng bản thân không hề động tâm tự nhiên chỉ là giả dối. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Minh vẫn chưa định được những gì muốn nói một khi gặp được đối phương. Tâm tình mâu thuẫn này tự nhiên khiến hắn không muốn tùy tiện tìm gặp.

Giờ phút này, sau khi xem kỹ tư liệu có liên quan đến tộc Thiên hồ, hắn lại mơ hồ máy động tâm tư. Bởi vì phạm vi thế lực của bộ tộc này nằm ở phía Đông Nam của đại lục Man Hoang, không cách quá xa so với địa bàn của Huyết Đằng tộc. Dựa vào khoảng cách giữa Lạc Thành và Vạn Ba Cung, hắn tin rằng chỉ cần sử dụng phi chu du hành trong bảy tám tháng là có thể đến nơi. Có điều, khi nhớ lại những lời nàng nói trước lúc rời đi, hắn liền cười khổ một tiếng sau đó lập tức đè nén những ý niệm chực chờ bộc phát trong đầu. Suy nghĩ một hồi, hắn rốt cuộc quyết định lưu lại Lạc Thành một thời gian đề tăng thực lực bản thân thật tốt rồi mới tính đến chuyện gặp nhau.

Trừ việc đó ra, làm cách nào gom đủ linh thạch lên thuyền trong vòng trăm năm thời gian cũng là việc cấp bách cần phải giải quyết. Sau khi xác định xong xuôi, hắn liền buông tha tư liệu về tộc Thiên Hồ trong tay để bắt đầu nghiên cứu những điển tịch khác. Sau khi tìm kiếm một hồi, hắn liền lấy ra một khối ngọc giản màu xanh lớn bằng bàn tay. Đây là bản đồ chi tiết trăm vạn dặm phụ cần Lạc Thành mà hắn đã tốn không ít tâm tư mới tìm được.

Chỉ thấy họ Liễu lộ ra thần sắc ngưng trọng, dán khối ngọc lên trán sau đó sử dụng thần thức thăm dò bên trong khiến cho hình ảnh địa độ cực lớn nhanh chóng xuất hiện trong ý niệm của hắn. Một phút sau, đợi khi thần niệm quét qua từng cái tên xuất hiện trên địa đồ, sắc mặt của hắn liền trở nên vui vẻ.

“Đây rồi, quả nhiên là nằm gần Lạc Thành, người nọ đã không gạt ta.” Liễu Minh hưng phấn reo lên khe khẽ, tiếp đó hắn liền sử dụng thần niệm tập trung quan sát một đảo nhỏ cách Lạc Thành chừng mười vạn dặm tên là ‘Khô Âm đảo’.

“Đã biết được địa điểm chính xác thì mọi việc đều trở nên dễ dàng hơn nhiều. Bất quá thời gian hiện tại có chút cấp bách không thể lập tức ghé qua nơi đó quan sát một chút, hy vọng điều người nọ nói là thật…” Sau khi thu hồi ngọc giản, Liễu Minh bèn thì thào tự nói.



Một tháng tiếp theo, Liễu Minh lại nhiều lần ra vào các cửa hàng điển tịch trong Lạc Thành để lựa chọn những tài liệu có liên quan đến vấn đề luyện chế đan dược trên đại lục Man Hoang cùng với vị trí phân bố các loại tài liệu. Sau khi mang về động phủ, hắn sẽ dùng tốc độ không thể tin nổi nhanh chóng xem qua toàn bộ một lượt như đang tìm kiếm gì đó. Trải qua một phen suy tính kỹ lưỡng, Liễu Minh cơ bản đã xác định được kế hoạch tiếp theo. Hắn hiện tại xem như là một luyện đan đại sư, nếu muốn tìm kiếm lợi nhuận ở nơi đất khách quê người như đại lục Man Hoang thì luyện đan chính là lựa chọn hợp lí nhất.

Nếu như ở đại lục Vân Xuyên hay thậm chí đại lục Trung Thiên, Luyện Đan Sư chính là chức nghiệp vô cùng khan hiếm được số ít tông môn không tiếc toàn lực bồi dưỡng để đề cao thực lực đệ tử của mình. Thì ở đại lục Man Hoang, những cá nhân còn đạt đến mức khan hiếm không thể tưởng tượng nổi. Dù chỉ là loại đan dược chữa thương bình thường nhất cũng có giá gấp mười nơi khác, hơn nữa nhiều khi có tiền cũng lại không có mà mua. Nếu là đan dược có tác dụng tăng cường thể chất, pháp lực hoặc trợ giúp đột phá bình cảnh thì càng khó kiếm hơn nữa. Phần lớn đan dược này là do Bát Tộc của Man Hoang phân phối cùng một lượng nhỏ do vài bộ tộc cỡ trung điều chế thế nhưng phương diện số lượng cũng bị hạn chế vô cùng nghiêm ngặt.

Trái lại, các loại thảo dược, linh quả để chế ra những thứ này lại dễ kiếm hơn nhiều. Xét thấy tình huống này, phần lớn tu sĩ Yêu tộc chỉ có thể lựa chọn trực tiếp phục dụng thiên tài, địa vật dù sao thể chất đặc thù của Yêu tu cũng giúp họ hấp thu dược tính tốt hơn nhiều so với Nhân tộc. Kể từ đó, bốn loại đan dược mà họ Liễu am hiểu là Lãnh Ngưng Đan, Kim Nguyên Đan, Uẩn Linh Đan và Kim Cương Thối Cốt Đan sẽ thu hút nhu cầu của không ít tu sĩ Yêu tộc, dù sao đan được đã được loại bỏ tạp chất sẽ có công hiệu vượt xa so với trực tiếp phục dụng Linh tài.

Dựa vào tin tức mà hắn phải bỏ ra rất nhiều Linh thạch mới có được, tài liệu để luyện chế Lãnh Ngưng Đan và Uẩn Linh Đan đã có môt ít manh mối. Nghe nói hải vực phía Đông Nam đại lục Man Hoang có một hòn đảo sung túc Thanh Ngưng quả, còn có một ngọn núi tên là Phong Sào Sơn tập hợp lượng lớn yêu thú Quang Phong sinh sống quanh năm từ đó có thể cung cấp không ít mật ong chất lượng. Về phần tài liệu của hai loại đan dược khác nghĩ đến việc thu thập có lẽ cũng không quá khó khăn. Nghĩ đến đây ánh mắt của hắn liền chớp động hào quang, sau đó chậm rãi sáng lên.



Phía Đông Lạc Thành, tại một khu giao dịch tương đối phồn hoa, đường xá ở đây cũng rộng gấp đôi so với nơi khác. Nhà cửa hai bên cũng đều rộng rãi khang trang, tạo thành khí phái vô cùng khoa trương. Rất nhiều tu sĩ tấp nập ra vào các cửa hành tạo nên khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Trong dòng người, Liễu Minh thân vận áo bào xanh đang tiến trước cửa một thương hội với mặt tiền rộng hơn mười trượng. Từ xa nhìn lại giống như một cây đại thụ u lam che trời với cành lá rậm rạp. Rễ cây nơi cửa chính có giặt một tấm biển rộng bản đề bốn chữ Yêu tộc ‘Lam Mộc thương hội’ to dùng bằng nước sơn ánh kim.

Có thể mở cửa hàng gần biển Đại Đạo đều yêu cầu thế lực ủng hộ không nhỏ, Lam Mộc thương hội tự nhiên cũng không ngoại lệ. Tại Lạc Thành, chỉ cần là kẻ có chút kiến thức đều biết thương hội này là do Lam Mộc nhất tộc mở ra. Mấy chục năm qua, thế lực của Lam Mộc tộc đã phát triển cực kỳ nhanh chóng hơn nữa bọn họ nghe đồn còn có quan hệ với Huyết Đằng tộc vì vậy bên trong Lạc Thành không có người nào đủ can đảm khinh thường thương hội của bộ tộc này.

Sau khi ngẩng đầu quan sát biển hiệu trước mặt, Liễu Minh liền cất bước đi vào. Chỉ thấy phòng ốc bên trong được trang trí vô cùng tinh tế, cửa sổ sạch rộng tạo cảm giác vô cùng phóng khoáng, lại thêm từng chiếc bàn thật lớn, quầy hàng đông đúc. Hàng hóa bày bán vô cùng đa dạng, phù lục, đan dược, linh khí, cần gì có đó. Nhưng tựu chung, Lam Mộc thương hội vẫn lấy các loại Linh thảo, linh tài làm chủ. Lúc này, có thể thấy không ít tu sĩ đang đi lại xem ngó xung quanh. Liễu Minh vừa bước vào, lập tức đã có một gã hầu vận áo ngắn màu lam chạy đến đón chào.

“Vị tiền bối này không biết muốn mua cái gì? Bổn điếm kinh doanh các loại linh tài địa từ khắp Đông, Tây, Nam, Bắc của đại lục hơn nữa còn có nhiều thứ chỉ có nơi này mới có, cam đoan có thể khiến người hài lòng rời đi.” Gã hầu thoạt nhìn cũng có chút ít nhãn lực, nhận ra Liễu Minh sở hữu tu vi không thấp bèn dùng ngữ khí kính cẩn hỏi thăm.

Liễu Minh nghe vậy bèn lẳng lặng lấy ra một mặt lệnh bài màu lam, phía trên có khắc một chữ ‘Mộc’.

“Thứ cho tiểu nhân vụng về, thì ra tiền bối lại là khách quý của bổn điếm, xin mời đi theo ta.” Người hầu nhìn thấy lệnh bài màu lam liền giật mình liếc nhìn Liễu Minh sau đó dẫn hắn men theo cầu thang hướng đến lầu hai thương hội, tiến vào một gian phòng trang nhã.

“Tiền bối mời chờ ở đây một lát để tiểu nhân đi mời quản sự tới đây.” Sau khi thi lễ với Liễu Minh, người hầu lập tức lui xuống.

Họ Liễu thấy vậy chỉ thản nhiên vuốt nhẹ lệnh bài trong tay.

Không lâu sau, một vị tỳ nữ ăn vận trang phục Lam Mộc tộc đã bưng lên một tách Linh Trà xanh ngắt, phía trên có đặt đôi hoa hồng nhạt mang theo hương thơm tươi mát thấm đẫm căn phòng. Liễu Minh bưng chén lên, nhấp một miếng nước trà. Một luồng hương thơm lập tức thấm đẫm lục phủ ngũ tạng của hắn. Tuy rằng còn kém một chút so với loại trà trong xe Lam Tư nhưng cũng có thể xem là mặt hàng cao cấp khó tìm.

“Hắc hắc, không biết tôn tính đại danh của tiền bối là gì? Tại hạ Lam Hãn, là Nhị chưởng quỹ của nơi đây, không kịp tiếp đón từ xa, kính xin tiền bối chớ trách.” Một người đàn ông trung niên áo từ ngoài bước vào, ha ha cười nói.

“Đạo hữu khách khí, tại hạ Liễu Minh.” Liễu Minh chầm chậm nhìn đến người đàn ông trước mặt, phát hiện đối phương chỉ là một vị tu sĩ Hóa Tinh trung kỳ bèn khẽ gật đầu.