Ma Thiên Ký

Chương 1245: Âm mưu




Dịch giả: tieukinh

Con Hàn Hương Kình kia lộ vẻ sợ hãi, lân phiến màu lam đậm toàn thân nó đột nhiên tỏa ra quang mang rực rỡ rồi tạo thành một lớp màn chắn dày mấy thước bao phủ khắp người.

Đùng!

Kiếm quang màu tím và lân giáp của Hàn Hương Kình đụng vào nhau, chỉ chậm lại giây lát rồi mấy chục đạo kiếm quang liền dễ dàng đâm xuyên người Hàn Hương Kình như đâm giấy mỏng.

Kiếm quang lượn vòng một lát liền đâm cho mấy chỗ yếu hại trên người Hàn Hương Kình thủng như tổ ong, chỉ có cái đầu nó là còn bình yên vô sự.

Liễu Minh vung tay thu hồi Khổ Luân kiếm rồi nhẹ nhàng hạ xuống cạnh đầu con kình ngư kia.

Ngay lúc này, lam quang lóe lên rồi một luồng sáng màu lam từ trong đầu Hàn Hương Kình bay ra rồi nhanh như chớp bay xuống phía dưới.

Vù!

Một cái bóng màu tím liền từ trên người Liễu Minh bắn ra, trong nháy mắt đã đuổi kịp luồng sáng màu lam rồi há miệng cắn chặt lấy nó.

Tử ảnh lóe lên rồi bay lại đậu trên đầu vai Liễu Minh, chính là Hấp Hồn Cổ Trùng mà hắn vừa luyện chế thành công.

Nó bay ra rồi lại bay về nhanh như chớp!

Tinh phách của Hàn Hương Kình kêu lên sợ hãi, thân thể giãy dụa kịch liệt.

Hấp Hồn Cổ không hề để ý, ngẩng cổ nuốt chửng tinh phách kia rồi kêu lên mấy tiếng có vẻ khoan khoái.

Liễu Minh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, trên người Hấp Hồn Cổ tỏa ra lam quang nhè nhẹ, nhưng chỉ mấy hơi thở sau đã khôi phục lại bình thường.

Giây lát sau, hắn liền cảm thấy một luồng tinh thần lực tinh thuần từ Hấp Hồn Cổ truyền vào thức hải.

Tuy không nhiều nhưng tinh thần lực cũng tăng lên một chút.

Liễu Minh lộ vẻ vui mừng, có Hấp Hồn Cổ, sau này chỉ cần hắn tiếp tục săn yêu thú thì tinh thần lực cũng không ngừng tăng lên, điều này rất có lợi cho việc đột phá Thiên Tượng sau này.

Hấp Hồn Cổ được Liễu Minh vuốt ve mấy cái, nhổm người lên rồi “vù” một tiếng bay vào tay áo hắn.

Liễu Minh quay đầu lại nhìn cái đầu Hàn Hương Kình, Khổ Luân Kiếm trong tay tỏa kiếm quang rực rỡ, chém thẳng về phía cái đầu đó.

Lần này hắn đã cố nhẹ tay nhưng dưới sức mạnh của Khổ Luân Kiếm, cái đầu kia cũng bị chém thành nhiều mảnh

Cái đầu con kình ngư này to như một hòn núi nhỏ, hắn tìm suốt thời gian một nén hương thì đột nhiên mặt lộ vẻ vui mừng. Sau khi đứng dậy, trên tay hắn đã có một vật thể to bằng nắm tay.

Từ dị hương phát ra từ vật đó, có thể khẳng định đó chính là Hàn Uyên Hương.

Trên người một con thú lớn như vậy, cũng chỉ có vật đó là đáng giá.

Liễu Minh đại hỉ vội vàng lấy ra một cái bình ngọc rồi trân trọng bỏ vào.

Phần thi thể còn lại hắn cũng không lãng phí, sau khi thu thập những phần có giá trị, hắn liền mãn ý bay lên mặt biển.

Ngay lúc Liễu Minh vừa bay ra khỏi mặt nước, hai bên trái phải liền xuất hiện hai bóng người.

Trong đó có một nam tử áo xanh mày thanh mắt hẹp giơ tay phóng ra một ngọc ấn màu trắng, phát ra một đạo quang trụ chói mắt màu trắng.

Người còn lại là một tráng hán tay cầm cửu hoàn đại đao, cơ bắp toàn thân nổi lên, vung đao mạnh mẽ chém xuống.

Nhìn lại thì hai người này chính là Nhan Thanh và tráng hán họ Cát đã cùng hắn đến đây.

Trong tiếng quát lớn của hai người, quang trụ màu trắng và đao quang mang theo uy áp kinh khủng phóng về phía Liễu Minh.

“Tư lạp”

Liễu Minh vừa ra khỏi mặt nước dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì liền bị chém thành mấy khúc.

Hai người kia đầu tiên là vui mừng, nhưng rồi lại biến sắc.

“Thi thể” của Liễu Minh sau khi mờ đi thì biến thành từng luồng khói đen tiêu tán.

Hai người lúc này mới hiểu, đây chỉ là một đạo hư ảnh của hắn, mặt lộ vẻ kinh hãi nhìn khắp nơi.

Cách đó mấy chục trượng, Liễu Minh xuất hiện, hai tay phát ra một hồi tiếng răng rắc rồi to gấp ba lần, bên ngoài bao phủ một luồng hắc quang, hắn không cần nghĩ ngợi đưa tay giao nhau trước ngực.

Lập tức, một thanh phi kiếm thon dài hóa thành một đạo hồng quang hung hăng chém lên hai tay hắn.

“Ầm” một tiếng

Một luồng khí lãng liền tỏa ra bốn phía, khiến mặt biển dưới chân nổi lên một cơn sóng cao mấy chục trượng

Giây lát sau, trường kiếm màu đỏ kia như gặp phải một luồng cự lực liền bắn ngược lại. Liễu Minh không chút để ý, đứng tại chỗ nhìn xung quanh.

Chỉ thấy trong một đám vụ khí màu đỏ ở phía xa là một nam tử mày thô. Y vẫy tay thu hồi phi kiếm màu đỏ về bên hông rồi lộ vẻ chấn kinh nhìn Liễu Minh.

Lúc này hai kẻ kia cũng đã bay tới, chỉ nhoáng lên mấy cái liền đứng cách nam tử mày thô kia mười mấy trượng, tạo thành thế ỷ giác bao vây Liễu Minh.

*thế ỷ giác: thế bao vây tấn công địch từ hai phía.

Mà gã nam tử mày thô kia sau khi thấy Liễu Minh xuất thủ ngạnh tiếp phi kiếm của y thì rất sợ hãi, nét mặt âm tình bất định.

Lúc này ba người đều im lặng, cũng không có ý định rời đi.

Trên rìa một hòn đảo ở phía xa có môt thiếu phụ mặt sẹo đang nhìn về phía bọn Liễu Minh, bên cạnh có một thiếu nữ hôn mê đang dựa vào nàng, chính là Càn Như Bình.

Trên người Càn Như Bình không hề thấy vết thương nào, xem ra cũng không bị thương

Liễu Minh quét thần thức liền nắm rõ tình hình, trầm giọng nói với Nhan Thanh:

“Liễu mỗ và ngươi không thù không oán, sao lại câu kết với người ngoài mưu hại ta?”

Nghe xong câo nói băng lãnh của hắn, Nhan Thanh và nam tử mày thô nhìn nhau rồi cười:

“Liễu đạo hữu, với tu vi của ngươi, bọn ta cũng không muốn tự tìm phiền phức làm gì, nhưng bảo vật trên người ngươi lại có sức hút quá lớn, bọn ta sao có thể xem như không thấy được?” Nhan Thanh lúc này không còn vẻ khiêm tốn như trước, không chút khách khí nói.

“Hắc hắc, nếu ngươi chịu giao ra hết bảo vật trên người, nói không chừng lão tử vừa ý sẽ tha cho ngươi một mạng. Đừng tưởng lúc nãy thoát được một kiếp thì ngươi có thể đấu với bọn ta.” Nam tử mày thô lúc này cũng đã khôi phục tinh thần chỉ về bên cạnh, thanh kiếm màu đỏ kia liền rung lên.

Tuy cứng miệng, nhưng y vẫn rất e ngại thực lực Liễu Minh, nên vẫn chưa lập tức tấn công.

“Nếu các ngươi đủ tự tin có thể giết ta, thì đâu cần phải dài dòng như vậy?” Liễu Minh thản nhiên nói.

“Hừ, chắc là Liễu đạo hữu còn chưa biết Càn Như Bình đang trong tay bọn ta?”

Nhan Thanh không trực tiếp trả lời mà lái sang chuyện khác.

“Nếu như các ngươi định dùng nữ nhân này để ép buộc Liễu mỗ, e là ta không thể phụng bồi rồi.”

Hắn nghe xong, trong mắt liền lướt qua một tia hung quang.

Nói xong quanh người hắn liền lóe lên hắc quang rồi như thuấn di bay về phía mặt biển dưới chân, dường như không hề quan tâm đến Càn Như Bình.

Bọn Nhan Thanh thấy thế liền lộ vẻ khó tin, sau khi ngây người một lát thì nổi giận.

Nhan Thanh lật tay liền có một luồng kim quang rực rỡ tỏa ra rồi một kim bát xuất hiện, nó đón gió lớn lên như một tòa núi nhỏ đè xuống phía Liễu Minh.

Liễu Minh dường như đã chuẩn bị trước, năm ngón tay phải cong lại rồi không chút do dự quét về phía kim bát đằng sau.

Lập tức, một trảo ảnh đen kịt mang theo vụ khí màu đen liền xuất hiện phía dưới kim bát rồi đánh tới.

“Lách cách” một tiếng lớn

Kim bát dường như phải chịu một lực công kích cực mạnh, kim quang nó tỏa ra lại không có chút tác dụng nào, bị trảo ảnh màu đen cào rách thành năm đường sâu hoắm, linh tính dường như cũng bị tổn hại, trở nên kém linh hoạt hơn.

Liễu Minh không giảm độn tốc, “Vù” một tiếng liền chìm vào mặt nước.

Ngay lúc này, nam tử mày thô liền giơ tay, phi kiếm màu đỏ bên cạnh sau khi ngân lên một tiếng liền thu nhỏ vô số lần nhìn giống như một cây châm.

Y sầm mặt lại phun ra một ngụm tinh huyết nhập vào cây châm.

Cây châm kia sau khi được kích thích thì nhoáng lên rồi tỏa huyết quang rực rỡ phóng về phía Liễu Minh.

Nam tử họ Cát thấy vậy cũng không chịu kém, cửu hoàn đại đao trong tay y rung lên rồi hóa thành một đao ảnh dài tầm trăm trượng.

Hai người liên thủ khí thế kinh nhân, hơn hẳn lần đánh lén khi trước, xem chừng có thể giết Liễu Minh tại trận.

Liễu Minh thấy vậy liền vỗ vào trước ngược, một tầng ngân giáp bằng sừng liền hiện ra bao phủ toàn thân rồi “ phù phù” hai tiếng lại có một đôi nhục sí màu bạc hiện ra sau lưng.

Có nhục sí màu bạc, Liễu Minh liền như cá gặp nước, dễ dàng tránh khỏi đao ảnh to lớn kia.

Hắn lại phất tay phóng ra một luồng vụ khí màu đen chặn đứng huyết châm mang theo huyết quang đang phóng tới rồi tiếp tục bay đi.

Bọn Nhan Thanh thấy vậy nét mặt thay đổi mấy lần rồi không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo, đồng thời không ngừng công kích Liễu Minh.

Thấy vậy hắn không giận mà vui, không nhanh không chậm giữ một khoảng cách nhất định với đối phương.

Cơ hồ đồng thời, trên hòn đảo ở phía xa, dưới chân Kính tiên tử lóe lên hoàng quang rồi một con cốt hạt to bằng nắm tay liền xuất hiện.

Ấn kí kim quan trên đầu cốt hạt lóe lên liền phóng ra một luồng kim quang, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng.

Phù!

Kim quang liền nhập vào người Kính tiên tử.