Ma Thiên Ký

Chương 1247: Tam tộc đại chiến




Dịch giả: nila32

“Lam đạo hữu quả nhiên cực kì thông minh. Hôm nay tại hạ đến đây quả thật có việc muốn nhờ.” Liễu Minh nghe vậy bèn thản nhiên nói ra.

“Đạo hữu cứ việc nói thẳng, nếu tiểu muội có thể giúp được, nhất định tương trợ hết sức.” Lam Tư ngồi xuống bên cạnh Liễu Minh, cười nói một cách tự nhiên.

Những ngày kề vai sát cánh đã khiến quan hệ giữa hai người được kéo gần không ít.

“Liễu mỗ muốn phiền Lam Tư đạo hữu nhờ cậy tộc nhân thu thập một ít phương pháp có tác dụng trợ giúp quá trình đột phá cảnh giới Thiên Tượng.” Liễu Minh nói thẳng.

Lam Tư nghe vậy, trên mặt tức thì hiện ra một nụ cười khổ.

“Tại hạ cũng biết việc này có chút hy vọng xa vời, ta cũng không cầu đồ vật gì cụ thể mà chỉ cần một một ít manh mối hoặc tin đồn là đủ. Những chuyện tiếp theo, Liễu mỗ sẽ tự mình suy nghĩ biện pháp.” Không đợi Lam Tư trả lời, Liễu Minh đã lên tiếng tiếp lời.

“Nếu chỉ là thu thập một ít tin tức, cũng không phải quá khó. Sau khi quay về bổn tộc, tiểu nữ sẽ lập tức cho người tìm kiếm. Có điều hiện tại không phải là thời cơ tốt. Lam Mộc nhất tộc chúng ta vừa nhận được tin tức có liên quan đến đại chiến vì vậy chỉ sợ phải mất một thời gian mới có thể cung cấp cho Liễu đạo hữu câu trả lời thuyết phục.” Lam Tư nghe vậy sắc mặt mới có chút buông lỏng.

“Đại chiến?” Liễu Minh giật mình hỏi lại.

“Chẳng lẽ đạo hữu không biết? Hai tộc Thanh Xà và Ảnh Lang trong Man Hoang bát tộc đã liên thủ vây công tộc Thiên Hồ.” Sau khi tỏ ra đôi chút ngạc nhiên, Lam Tư liền nói ra một tin tức long trời lở đất.

“Lại có việc này!” Liễu Minh cả kinh.

“Tin tức truyền tới Lạc Thành đã hai ngày nay. Xem ra Liễu đạo hữu trong lúc bế quan đã không nghe được phong phanh động tĩnh.” Lam Tư trả lời.

“Không biết tình hình chiến đấu hiện tại như thế nào?” Trong đầu hiện lên thân ảnh của Dao Cơ, Liễu Minh không khỏi tỏ ra quan tâm.

“Dựa vào tin tức trong tộc truyền đến, đại năng Thông Huyền của song phương đã tiến hành mấy lần giao thủ. Bên nào cũng hứng chịu tổn thương thế nhưng Thiên Hồ nhất tộc lấy một địch hai, tình huống cực kỳ bất lợi. Ngay đến thánh địa của họ là Vạn Ba Cung cũng bị tu sĩ hai nhà Thanh Xà và Ảnh Lang vây khốn. Bất quá nghe nói một vài nhân vật trọng yếu đã có thể phá vòng vây chạy ra ngoài. Ba trong số tám đại tộc triển khai đại chiến, hiện tại không chỉ riêng phạm vi thế lực của Thiên hồ nhất tộc ngập trong chiến hỏa mà toàn bộ đại lục Man Hoang đều trở nên rúng động. Ngay đến Lạc Thành nơi đây cũng nhận lấy ảnh hưởng không nhỏ…” Lam Tư thở dài tỏ vẻ lo lắng.

Liễu Minh nghe được Vạn Ba Cung bị vây, làm gì còn tâm tư nghe lọt những câu kế tiếp bèn không cần nghĩ ngợi trực tiếp hỏi tới:

“Không biết đạo hữu có nghe được tộc Thiên Hồ có nhân vật trọng yếu nào vẫn lạc?”

“Cái này tiểu nữ cũng không rõ. Hiện tại thế cục ở phạm vi thế lực của tộc Thiên Hồ vô cùng bất ổn, tin tức truyền ra cũng rất ít. Chẳng lẽ Liễu đạo hữu còn có người quen nào ở đó sao?” Lam Tư nghe vậy không khỏi nghi ngờ. Khi nhìn thấy khuôn mặt họ Liễu ẩn hiện một tia lo lắng, nàng chợt nghĩ tới năm đó tại Lạc Thành đối phương từng lên tiếng hỏi thăm tin tức có liên quan đến công chúa Dao Cơ.

“Không có, ta chỉ thuận miệng hỏi thăm mà thôi. Nghĩ đến tộc Thiên Hồ cũng là tồn tại gần như ngang hàng với Huyết Đằng nhất tộc, tuy rằng đang bị hai tộc vây công nhưng hẳn không đến mức đại bại thua thiệt.” Liễu Minh nhận ra bản thân có chút thất thố bèn nhanh chóng khôi phục vẻ trấn định.

“Hy vọng như thế đi.” Lam Tư chậm rãi nói ra.

“Nếu như không có chuyện gì khác, tại hạ xin phép cáo từ. Sự tình vừa nói xin nhờ cậy Lam Tư đạo hữu.” Liễu Minh đứng dậy.

Lam Tư cũng không nói gì thêm mà tự mình tiễn đưa Liễu Minh ra khỏi thương hội.

Sau khi rời khỏi thương hội Lam Mộc, Liễu Minh liền qua lại vài nơi tại Lạc Thành để nghe ngóng một ít tin tức. Lúc này, Yêu tu các nơi đều đang thảo luận sự tình liên quan đến đại chiến vừa nổ ra. Phần lớn bọn họ đều tỏ ra lo lắng nhưng cũng có một bộ phận nhỏ cảm thấy hả hê với loạn cục này. Trải qua một hồi tìm hiểu nhưng vẫn không thu được thông tin có quan hệ với Dao Cơ, tuy vậy Liễu Minh vẫn có thể xác nhận tình thế hiểm nghèo của tộc Thiên Hồ đã quá rõ ràng. Nghĩ đến đây, hắn cũng không nán lại Lạc Thành thêm nữa mà mang theo tâm sự nặng nề quay về động phủ tại Tiểu Hoàn Viên.

Lúc này, họ Liễu đang rảo bước trong phòng khách của mình, sắc mặt biến ảo bất định. Sau một lúc lây, hắn mới thở dài một hơi, bước chân cũng theo đó dừng lại, khuôn mặt lộ vẻ kiên quyết. Nếu như Thiên Hồ nhất tộc gặp nạn, Dao Cơ thân là thiếu chủ chắc chắn cũng bị liên lụy thật lớn. Nói như thế nào, hắn cảm thấy nhất định phải đi tìm nữ tử này một lần.

Chẳng qua thực lực của hắn hiện tại rõ ràng vẫn còn chưa đủ!

Tam tộc đại chiế, đại năng Thông Huyền xấu tốt cũng có vài tên. Một tu sĩ Chân Đan cảnh như hắn chỉ như một con kiến đâm đầu vào vòng xoáy khổng lồ, chưa nói đến vấn đề xoay chuyển thế cục, giữ được tính mạng hay không vẫn là chuyện khó nói.

Việc cấp bách hiện tại là phải mau chóng tiến cấp Thiên Tượng!

Nếu còn đợi thu thập vài loại phương pháp tiến giai thì phải tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian. Hiện tại hắn đã có La Toa quả, Xích Viêm đan cùng Hàn Kình hương lại thêm Tinh Thần lực vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới và Pháp lực nhiều lần tinh lọc, khả năng đột phá cảnh giới Thiên Tượng của hắn ít nhất cũng có ba bốn thành. Sau khi suy nghĩ một hồi, Liễu Minh quyết định liều mạng tiến hành đột phá. Có điều quá trình đột phá nhiều khả năng tạo thành động tĩnh quá lớn, hiển nhiên không thích hợp để tiến hành tại Tiểu Hoàn Viên vì vậy điều đầu tiên họ Liễu nghĩ đến là tìm kiếm một địa phương tĩnh lặng.

Sau khi biết được Liễu Minh chuẩn bị trùng kích cảnh giới Thiên Tượng, Càn Như Bình tự nhiên chấn động nhưng hiểu rõ bản thân có tham gia cũng không tạo thành bao nhiêu hữu dụng ngược lại có thể khiến hắn vướng bận tay chân, cô gái này liền giao cho hắn hai bộ khí cụ bày trận sau đó lặng lẽ chờ đợi bên trong mật thất động phủ đồng thời không ngừng cầu nguyện cho vị đại ca này.

Đợi khi chuẩn bi hoàn tất mọi thứ, Liễu Minh liền rời khỏi động phủ để tìm đến biển Vô Tận. Trước mắt hiện lên mặt biển bao la bát ngát, Liễu Minh liền vung tay triệu hồi kiếm quang tím biếc nâng đỡ thân thể, phá không bay nhanh về phía xa xa. Về phần địa phương bế quan, hắn đã nghĩ đến hòn đảo nhỏ nơi đánh chết Hàn Hương Kình lúc trước. Nơi đó sương mù dày đặc bao phủ quang năm, lại vắng vẻ, thông thường sẽ không có người mạo muội tìm đến. Hơn nữa trước đây, trải qua một phen thăm dò, hắn còn tình cờ phát hiện nơi đó còn có một tòa linh mạch không tệ, vì thế Hàn Hương Kinh mới chọn xây tổ tại địa phương này.

Lo sợ có người theo dõi, Liễu Minh vòng qua vòng lại trên biển mấy ngày rồi mới tiến đến một hòn đảo nhỏ không tên. Chỉ thấy sương mù giăng bủa khắp nơi, tuy rằng đã tới một lần nhưng họ Liễu cũng phải tốn nhiều công sức mới tìm thấy vị trí chính xác của nó. Trải qua một phen dò xét cẩn thận, hắn có thể chắc chắn nơi đây không còn tung tích tu sĩ nào khác. Xem ra đại chiến lúc trước không hề thu hút sự chú ý của các thế lực xung quanh. Bất quá điều này càng khiến hắn cảm thấy yên tâm, sau khi lượn quanh hòn đảo một lát, Liễu Minh liền chọn một vách núi kín đáo, bắt đầu sáng lập động phủ tạm thời. Bởi vì không có ý định lưu lại nơi này lâu dài, hắn chỉ làm một cách đại khái cho nên nửa canh giờ sau mọi thứ đã được hoàn thành.

Sau khi làm xong tất thảy, hắn lại bố trí lân cận nơi này vài tòa trận pháp cấm chế. Những thứ này đều do Càn Như Bình tự tay luyện chế. Một bộ là đại trận phòng ngự, bộ còn lại là trận pháp huyễn thuật. Sau khi hai mặt trận bàn đều được chôn kĩ bên dưới động phủ, sương mù chung quanh hòn đảo liền nhao nhao tụ hợp, triệt để vùi lấp nơi này vào giữa. Trận pháp huyễn thuật này có thể che giấu sự dò xét của thần thức, ngay cả có người xông lầm tới đây cũng rất khó phát hiện sự tồn tại của đảo nhỏ. Lúc này, Liễu Minh mới hài lòng nhẹ gật đầu, quay về động phủ triệu tập Hạt Nhi.

“Hạt Nhi, thời gian tiếp theo ta muốn bế quan trùng kích bình cảnh. Mọi việc nơi đây đều giao cho người. Nếu có bất kỳ dị động, ta cho phép ngươi ra tay chém giết không cần phải xin chỉ thị!”

“Chủ nhân yên tâm!” Hạt Nhi nghe vậy liền đáp ứng không chút do dự.

Liễu Minh lúc này mới nhẹ gật đầu, đi vào mật thất sâu trong động phủ sau đó phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, khai mở cấm chế phòng ngự được bố trí xung quanh. Lập tức, bên trong sương mù trắng xóa liền nổi lên từng đạo sóng nước màu lam bao phủ vách núi nơi Liễu Minh cư ngụ vào bên trong. Cấm chế này mang thuộc tính Thủy, có thể mượn nhờ hơi nước vô tận tại từ đại dương xung quanh đủ để ngăn cản công kích của phần lớn tu sĩ Chân Đan cảnh, lại thêm Hạt Nhi cảnh giới xung quanh, tất cả mới khiến hắn hoàn toàn yên tâm.

Đúng vào lúc này, Liễu Minh chợt nhướng mày, phất tay đánh vào Tu Di Giới một cái. Chỉ thấy một đạo bạch quang được phát ra từ trận bàn đưa tin chợt chui vào mi tâm của hắn. Thì ra là tin tức do Lam Tư gửi tới, đáng tiếc cũng không phải tin tức gì tốt. Cô gái này nhắc đến hai loại phương pháp trợ giúp quá trình đột phá cảnh giới Thiên Tượng. Có điều tất cả chỉ là tin đồn mà thôi. Một tin nói về tộc Lôi Hạ tại vùng đất cực Bắc của đại lục Man Hoang. Trong truyền thuyết Hạc Minh cốc của tộc này có một loại Hỏa Nguyên Lôi Trì giúp tu sĩ tinh phạt tủy công. Tin tức còn lại có nhắc đến bí cảnh Thận Lâu đã được lưu truyền nhiều năm ở đại lục Man Hoang. Mỗi nghìn năm, địa phương này sẽ lại mở ra một lần. Nghe đồn bên trong bí cảnh có tồn tại một vật thần kỳ tên là Cam Di Mộc với khả năng cải tử hoàn sinh cùng trợ giúp cho việc đột phá cảnh giới.

Sau khi xem những tin tức này, Liễu Minh không khỏi lắc đầu cười khổ. Không nói đến Hóa Nguyên Lôi Trì của tộc Lôi Hạc, coi như là có tồn tại thì bọn họ quyết không tự nhiên để một kẻ ngoại tộc như hắn sử dụng. Về phần bí cảnh Thận Lâu, theo tin tức mà Lam Tư cung cấp, lần gần nhất nơi này xuất hiện là tại sáu trăm năm trước. Nếu hắn muốn tiến vào, tối thiểu còn phải chờ đợi thêm ba trăm năm. Hơn nữa, vị trí mà bí cảnh này xuất hiện căn bản không có cách nào xác định cụ thể, hết thảy đều phải trông cậy vào cơ duyên của người tu luyện. Nghĩ đến đây, Liễu Minh liền cảm thấy vô cùng bình tĩnh, mọi hy vọng xa vời đều bị bỏ qua. Sau khi hồi âm một ít tin tức cho Lam Tư, hắn liền thu hồi trận bàn đưa tin.

Nửa tháng sau, Liễu Minh vẫn đang một mực điều tức để khôi phục Pháp lực cùng tâm tính đến trạng thái tốt nhất. Lúc này, hắn chợt lấy La Toa quả, Xích Viêm đan cùng Hàn Kình hương. Một hương thơm nhàn nhạt liền theo đó tràn ngập toàn bộ mật thất. Liễu Minh nghe được mùi thơm này liền cảm thấy tạp niệm trong lòng bắt đầu giảm đi một cách chậm rãi vì vậy không khỏi trở nên vui vẻ, càng thêm tin tưởng vào tác dụng của Hàn Kình hương. Lại vẫy tay một cái, Xích Viêm đan liền hóa thành một đạo hồng quang, bay vào trong miệng của hắn. Trong lúc vận chuyển pháp lực, Liễu Minh có thể cảm nhận một luồng pháp lực hùng hậu từ trong viên thuốc bắt đầu được luyện hóa.