Ma Thiên Ký

Chương 1359: Oan Gia Ngõ Hẹp




Dịch giả: Duocsybinh

Họa thủy đông dẫn, ngõ hẹp đụng oan gia

Dĩ dật đãi lao, Liễu Minh rượt Cao Hách.(Duy Trúc)

Bên kia, Liễu Minh, Triệu Thiên Dĩnh, Âu Dương Minh ba người lúc này đang bị hào quang màu xám trắng của Hồn Thiên Bia bao phủ, phi hành ở sát mặt đất.

"Không biết đi hết cái nghĩa trang này phía sau nó là cái gì nữa đây?” Âu Dương Minh đánh giá hoàn cảnh chung quanh, có chút tùy ý nói một câu.

"Qua khỏi nghĩa trang, đằng sau chính là Tháp Ma Uyên rồi." Triệu Thiên Dĩnh khẽ cười đáp.

"Ồ, Triệu tiên tử làm sao lại chắc chắn như thế?" Âu Dương Minh nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc hỏi lại.

Triệu Thiên Dĩnh trong mắt hiện lên một tia ảo não, trong lòng không ngừng cân nhắc, thân phận của nàng lúc trước cũng không có nói rõ với Âu Dương Minh, vừa rồi thuận miệng nói xem ra có chút giấu đầu lòi đuôi rồi.

Trong nội tâm nàng ý niệm xoay chuyển, đang muốn nghĩ lý do qua loa để tránh đi thì Liễu Minh đang bay dẫn đầu bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía bên trái.

"Liễu đạo hữu, có chuyện gì sao?" Triệu Thiên Dĩnh hỏi, vừa dứt lời, sắc mặt của nàng cũng hơi đổi.

Âu Dương Minh cũng nhìn theo ánh mắt Liễu Minh sắc mặt cũng biến đổi, khẽ rùng mình.

Bên trong sương mù màu đỏ, truyền ra một cổ Pháp lực chấn động, đồng thời mơ hồ có tiếng bước chân vang lên.

Tiếng bước chân này thì cả ba người đều không hề xa lạ trong cái nghĩa trang này. Chính là tiếng bước chân của một cỗ Ma Thi đi vật vờ trong đây.

"Tựa hồ còn có người đang đến, chúng ta nên tránh mặt trước đã." Liễu Minh thấp giọng nói một câu, trong mắt hắn Tử Văn Ma Đồng khai triển, đã mơ hồ chứng kiến một đạo độn quang màu đen khí tức không kém đang bỏ chạy về phía này, sau lưng hắn là một đầu Ma Thi khổng lồ.

Nếu ta không có đoán sai thì đây là một cỗ Cổ Ma Thi.

Thân hình hắn khẽ động đã hạ xuống dưới đất. Triệu Thiên Dĩnh, Âu Dương Minh hai người vội vàng xuống theo, ba người rất nhanh núp ở dưới một chỗ kiến trúc bị tàn phá.

Ba người vừa ẩn nấp thân hình, độn quang màu đen kia đã tới trên không ba người.

Chẳng qua độn quang màu đen kia có chút lắc lư rung động, tựa hồ có chút bất ổn. Ngay sau đó, Ma Thi đang đuổi theo phía sau cuối cùng cũng xuất hiện trong mắt ba người.

Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh đều gặp qua loại Cổ Ma Thi này, cho nên cũng không kinh ngạc nhiều, chỉ có Âu Dương Minh là lần đầu tiên nhìn thấy Ma Thi khổng lồ như thế, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

"Yên lặng theo dõi tình hình." Liễu Minh bờ môi khẽ nhúc nhích, hắn đã truyền âm trấn an cũng như nhắc nhở hai người không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Cổ Ma Thi hiển nhiên là đang đuổi theo độn quang màu đen trước mặt, bọn hắn tự nhiên không ngu dại manh động mà rước cái hại vào thân.

Hắn vốn cho rằng độn quang màu đen kia sẽ nhanh chóng rời đi, vậy mà không ngờ hắn lại dừng lại, hắc quang thu vào, hiện ra người ở bên trong bất ngờ lại là Cao Hách Yểm.

Nhưng lúc này sắc mặt Cao Hách Yểm tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt lại nhìn về phía ba người ẩn nấp, khóe môi có một tia khó chịu.

"Quả nhiên là hắn!" ánh mắt Liễu Minh nhíu lại, trên mặt lộ ra thần sắc cười lạnh.

Triệu Thiên Dĩnh cũng rất nhanh đã nhận ra Cao Hách Yểm, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia kinh ngạc, Âu Dương Minh không nhận ra Cao Hách Yểm, nên không có lộ ra dị sắc gì.

Ngay lúc này, Cổ Ma Thi đang đuổi sát ở phía sau thân hình nhoáng một cái, phát ra một tiếng hống, đồng thời há miệng phun ra một đạo hắc quang vừa thô vừa to, đánh về phía cao Hách Yểm.

Cao Hách Yểm tựa hồ sớm có chủ ý, thân hình có chút nhoáng lên đã tránh được đòn tới, đạo hắc quang kia không ngờ trật mục tiêu lao thẳng tới chỗ ba người Liễu Minh đang nấp.

"Không xong, người này đã phát hiện ra chúng ta, nên muốn kéo chúng ta xuống nước." Âu Dương Minh biến sắc, hô một tiếng thất thanh.

Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, thân hình mơ hồ một cái đã bay lên trên không.

Triệu Thiên Dĩnh cùng Âu Dương Minh cũng vội vàng theo sau Liễu Minh, hiểm lại tránh thoát được hắc quang trong gang tấc.

Oanh!

Cột sáng màu đen oanh kích xuống mặt đất, tạo ra một hồi đất rung núi chuyển, mặt đất cứng rắn bị khoét ra một cái hố to.

Ba người Liễu Minh bay lên không trung, đứng không xa Cao Hách Yểm.

"Là ngươi!" Cao Hách Yểm vốn nghĩ là gặp được người của gia tộc khác, định kéo bọn họ xuống nước để cùng hắn tiêu diệt đầu Cổ Ma Thi này, nhưng khi vừa quét mắt qua bọn người Liễu Minh thì thần sắc có chút biết đổi.

Cỗ khí tức này, chính là người lúc trộm đi túi trữ vật Thiên Khốc Ma Quân và giết hại Cao Hách Dạ.

"Đúng vậy, chính là tại hạ." Liễu Minh đánh giá Cao Hách Yểm một chút, mặt không biểu tình nói.

Kết quả, Cao Hách Yểm không nói hai lời thân hình một cái mơ hồ, trực tiếp bay về phía ba người Liễu Minh.

Ba người thấy vậy thì sắc mặt hơi đổi.

Nhưng ba người chưa kịp làm ra phản ứng gì, Cao Hách Yểm đã biến thành độn quang bỗng nhiên vòng một vòng lớn, vượt qua ba người, rồi dùng độn tốc kinh người tháo chạy.

Hắn tuy rằng ghi thù vụ Thiên Khốc Ma Tôn cùng Cao Hách Dạ, nhưng tình cảnh lúc này, tự nhiên không có tâm tình để truy cứu.

Cổ Ma Thi thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện ba người, thì cũng nao nao, bất quá thần trí nó cũng không quá cao, lúc này tựa hồ nó cho rằng ba người Liễu Minh là Cao Hách Yểm gọi đến giúp đỡ, nên trong họng phát ra tiếng hống nhanh chóng lao tới công kích ba người Liễu Minh.

"Hai vị tạm thời giúp ta ngăn cản đầu Cổ Ma Thi này." thanh âm Liễu Minh vang lên trong tai Triệu Thiên Dĩnh cùng Âu Dương Minh, khi thanh âm vang lên thì thân hình hắn cũng đã mơ hồ hóa thành một độn quang đuổi theo Cao Hách Yểm.

Triệu Thiên Dĩnh nghe Liễu Minh nói vậy nàng không chút do dự, thân hình nhoáng một cái đã lao ra chắn trước người Cổ Ma Thi.

Một hồi chú ngữ tối nghĩa từ trong miệng nàng truyền ra, tiếp theo Hắc Văn trên trán hào quang đại thịnh, trên đỉnh đầu tử quang lóe lên, một cái cự đỉnh màu tím hiện ra, vô số tơ mỏng màu tím phun ra, ngưng kết thành một cái lưới lớn, đánh về phía Cổ Ma Thi

Cổ Ma Thi gầm nhẹ một tiếng, hai cái ma trảo hung hăng chộp vào tấm lưới màu tím ở trên không.

Khanh!

Tấm lưới Màu tím quả có chút kiên cố, một trảo đầy man lực của Cổ Ma Thi, vậy mà tấm lưới chỉ kịch liệt run lên chứ không có tán loạn đi.

Bên kia Âu Dương Minh chần chờ một chút, cũng nhanh chóng lao tới đứng bên cạnh Triệu Thiên Dĩnh, trên người hắc quang đại phóng, ngưng tụ thành một cái pháp tướng tám mặt mười sáu cánh tay cực lớn.

Một mảnh lớn ma quang đen kịt từ trên pháp tướng tuôn ra, ngưng tụ mười đạo cột sáng đen kịt, oanh kích trên người Cổ Ma Thi.

Tiếng nổ mạnh liên tiếp truyền ra, thân thể khổng lồ của Cổ Ma Thi thình lình bị đánh phải liên tiếp lùi ra sau.

Triệu Thiên Dĩnh cùng Âu Dương Minh tuy rằng trong thời gian ngắn không cách nào đánh chết Cổ Ma Thi, nhưng chỉ quấn lấy nó một đoạn thời gian thì không có vấn đề gì.

Liễu Minh đảo mắt nhìn lại thấy tình hình như vậy thì trong lòng trấn định hơn vài phần.

Tiếp theo đưa tay vỗ vào bên hông, Hư Không Kiếm Nang bay ra, một đạo kiếm quang màu vàng từ đó lóe lên tức thì bắn ra trước, trong nháy mắt một thanh cự kiếm hơn mười trượng đã hiện ra trước mắt.

Hư Không Kiếm Hoàn vốn dĩ có sở trường ở mặt tốc độ, nên ngay lập tức liền đuổi kịp Cao Hách Yểm.

Cự Kiếm màu vàng kim quang đại thịnh, nhắm trên đỉnh đầu Cao Hách Yểm hung hăng chém xuống.

Lúc trước Hư Không Kiếm Hoàn Linh Tính có chút hao tổn, bất quá trải qua mấy ngày ôn dưỡng, cũng đã khôi phục vài phần.

Liễu Minh từng tính toán đợi sự tình Ma Uyên chấm dứt, lập tức đem Ô Kim Sa cùng Lang Nha Bổng đoạt được trước đó đem dung luyện rồi dung nhập vào trong Hư Không Kiếm, lúc đó Hư Không Kiếm sẽ không dễ bị tổn hại nữa mà uy lực cũng tăng lên vài tầng.

Cao Hách Yểm không nghĩ tới Liễu Minh lại đuổi theo, nên không để ý, giờ phút này vừa thấy Cự Kiếm thanh thế kinh người như vậy thì thần sắc khẽ biến, lập tức đình chỉ độn quang, cánh tay phất lên tế ra một cái lục lạc màu đen, lục lạc rung lên mấy cái liền biến lớn hơn mười trượng chắn trước người hắn.

Một mảng lớn hắc sắc điện quang hiện ra bên ngoài lục lạc.

Một tiếng vang thật lớn, hai màu hào quang vàng đen đan xen lẫn nhau, Cự Kiếm cùng chuông lục lạc run lên, đồng thời bay ra ngoài, dường như lực lượng ngang nhau.

Trên mặt Cao Hách Yểm hiện lên một tia đỏ ửng, thân thể chấn động lui về sau một bước.

Luân phiên ác chiến, trong cơ thể hắn Pháp lực sớm đã như đèn cạn dầu, lục lạc màu đen vốn là Pháp bảo hắn ưa thích nhất, giờ phút này lại không thể thi triển ra được ba thành uy lực.

Không chờ Cao Hách Yểm đứng vững thân hình, hư không sau lưng hắn chấn động, một bóng người màu đen quỷ mị hiện ra, thình lình chính là Liễu Minh.

Trong tay hắn chẳng biết lúc nào đã có một thanh phi đao màu xanh, một cái mơ hồ vung lên, mười mấy đạo thanh sắc quang đao đã liên tiếp hiện ra nhanh như thiểm điện đánh về phía Cao Hách Yểm.

Thân pháp Liễu Minh quá mức quỷ dị, cho tới giờ khắc này, Cao Hách Yểm tựa hồ còn không kịp phản ứng, mà Thanh Ma Nhận đã muốn đem đầu lâu Cao Hách Yểm chém xuống.

Khanh!

Trên người Cao Hách Yểm đột nhiên Lôi quang màu đen lóe lên, một cái Pháp bảo khăn gấm màu đen hiện ra, đảo một vòng biến thành một tấm trường bào khoác trên người Cao Hách Yểm.

Bề mặt trường bào màu đen hiện ra vô số phù văn lôi điện, mơ hồ phát ra đạo đạo hắc sắc điện hồ, dường như một mảnh dài điện xà đang du tẩu bất định, thanh thế kinh người.

"Keng" một tiếng!

Trường bào thoạt nhìn không chút thu hút, nhưng Thanh Ma Nhận trảm lên, lại cứng như sắt thép, đơn giản bị đánh bật ra ngoài.

"Hừ, bổn tôn giờ phút này tuy rằng Pháp lực có chút tiêu hao, nhưng với một tên Ma Nhân Thiên Tượng trung kỳ như ngươi, muốn lấy tính mạng bổn tôn thì ngươi quá xem thường ta rồi!" Cao Hách Yểm xoay người lại, gõ gõ trường bào màu đen trên người, lạnh lùng cười một tiếng nói.

Có trường bào màu đen trên người, sắc mặt của hắn tựa hồ cũng không tái nhợt nhiều, khí sắc dễnhìn hơn không ít.

Liễu Minh cũng không nói gì chỉ khẽ đảo tay triệu hồi Thanh Ma Nhận, quay về phiêu dật bên cạnh hắn.

Đồng thời tay kia nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, trên đỉnh đầu hào quang trắng đen lóe lên, lại nổi lên hai hư ảnh pháp tướng một đen một trắng cực lớn

"Ồ? Thậm chí có hai cái pháp tướng!" Cao Hách Yểm trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức bị vẻ dữ tợn thay thế, tay áo giơ lên, một cái hư ảnh pháp tướng cao mấy trăm trượng hiện ra.

Có lẽ bởi vì Pháp lực không đủ, hư ảnh pháp tướng hiện ra có chút mông lung không rõ.

Nhưng vào lúc này, một tay Liễu Minh phất lên, hai pháp tướng sau lưng đồng thời bắn ra, mơ hồ đã xuất hiện ở hai bên trái phải Cao Hách Yểm, bên ngoài thân hào quang tỏa sáng, hào quang đen trắng tuôn ra, đem Cao Hách Yểm bao phủ vào bên trong.

Hào quang đen trắng ngưng tụ, biến thành một cái kết giới vài trăm trượng.

"Một tên Thiên Tượng cảnh vậy mà lại ngộ ra Lĩnh Vực!" Cao Hách Yểm thân thể bị hào quang đen trắng xiết chặt, toàn thân tựa hồ bị vạn cân man lực áp chế, cử động một chút cũng là muôn vàn khó khăn.

Hắn đã đạt đến Thông Huyền Cảnh giới, kiến thức tự nhiên cao minh, lập tức liền đoán được cái kết giới đen trắng này đại biểu cho cái gì.