Ma Thiên Ký

Chương 227: Mị ảnh




Dịch giả: hungprods

Sau khi đi được vài dặm nữa, Liễu Minh đoán chừng lúc này có lẽ mình đã đến phía dưới Tiên Hà Sơn, địa thế bắt đầu hướng lên trên.

Giờ đây hắn không gặp bất cứ cấm chế nào khác, sau nửa khắc rút cuộc cũng thấy nơi cuối cùng thông đạo, ở đó có một cánh cửa đá màu xanh tỏa ra ánh sáng màu trắng mờ.

Mặt ngoài cửa đá này phủ đầy vô số Linh văn màu bạc, nhưng một cánh cửa lại bị mất đi gần nửa, cánh cửa còn lại thì vẹo sang một bên dựa vào vách thông đạo, dường như chúng đã bị người dùng sức mạnh phá vỡ vậy.

Liễu Minh thấy thế, thần sắc hơi đổi, tay áo phất một cái thu lại tấm Phù lục đang lơ lửng phía trước, sau đó liền lấy ra một tấm Phù lục khác vỗ lên người mình.

"Phốc" một tiếng, người hắn nhanh chóng bị một màn sáng màu vàng nhạt bao phủ, tiếp đó thân hình khẽ chuyển động, không phát ra âm thanh nào chui vào trong vách đá bên cạnh.

Không ngờ hắn lại trực tiếp sử dụng một tấm Độn Địa Phù chui vào trong đất đá, chậm rãi tiếp cận cửa đá, không phát ra chút tiếng động nào.

Một lát sau, thân hình Liễu Minh bỗng nhiên ngừng lại, một tay bấm niệm pháp quyết phóng ra Tinh thần lực vô cùng cường đại.

Trong chốc lát, thần niệm của hắn đã xuyên qua hơn một trượng đất đá, trong Thức hải lập tức hiện lên hình ảnh hết sức rõ ràng.

Sau cánh cửa đá màu xanh kia là một thạch sảnh cực lớn cao vài chục trượng, dài rộng chừng bốn năm mươi trượng.

Toàn bộ cự sảnh đều được lát bằng đá xanh, bốn phía thì có vài cây cột đá vừa thô vừa to, nhưng phần lớn đều bị tổn hại, chỉ có mấy cây còn có thể giữ được nguyên vẹn mà đứng sừng sững ở đó.

Điều càng làm cho người có chút giật mình chính là, trên mặt đất ngổn ngang mười mấy thi thể Hắc y nhân che mặt, tất cả đều khô quắt dị thường, không hề phát ra chút khí tức của sự sống, không biết đã chết từ bao giờ.

Ngoài những thứ này, trong góc đại sảnh còn một ít tượng Khôi lỗi không trọn vẹn đầy đủ màu xám trắng và mấy bộ thi thể quái vật thoạt nhìn giống như người mà không phải người, giống như trâu mà không phải trâu.

Mà ở chỗ đối diện cửa đá màu xanh thì có một cánh cổng bằng đồng xanh càng cao lớn hơn, kiểu dáng mang phong cách cực kỳ cổ xưa, mặt ngoài hiện rõ một cái văn trận óng ánh vô cùng huyền ảo, tất cả xung quanh đều là chi chít chằng chịt phù văn năm màu, chớp động lên hào quang cực kỳ nguy hiểm.

Ngay trước cánh cổng bằng đồng xanh, hai Hắc y nhân che mặt một cao một béo đang đứng.

Trong đó hai tay Hắc y nhân béo hơn đang giơ viên Tinh thạch màu đỏ máu lắp vào một lỗ hổng ở giữa cánh cửa đồng xanh cực lớn.

Viên Tinh thạch vừa mới để vào trong đó, cả cánh cổng lớn bằng đồng xanh lập tức vang lên tiếng ‘ông ông’, Huyết tinh chợt sáng chợt tối, hơn nữa còn có một dải sáng màu máu lan dọc theo văn trận óng ánh mà tràn ngập ra bốn phương tám hướng.

Cánh cổng đồng xanh vốn mang phong cách cổ xưa, chỉ thoáng cái đã trở nên cực kỳ yêu dị.

Hai gã Hắc y nhân thấy thế đều kinh sợ, vội vàng lui lại phía sau mấy bước, bày ra tư thế phòng ngự.

Đúng lúc này, huyết quang mặt ngoài cửa đồng lóe lên, văn trận óng ánh bay vụt ra, quay tròn trong hư không với tốc độ cực nhanh.

Mỗi một vòng chuyển động, huyết quang mặt ngoài cửa đồng màu xanh lại đậm hơn một phần.

Chỉ sau thời gian mấy hơi thở, huyết quang đã trở nên đặc dính như máu, làm cho người ta nhìn vào đã cảm thấy tâm hồn lung lay, bất giác trong lòng nổi lên suy nghĩ bạo ngược.

Cũng may hai gã Hắc y nhân cũng là tà tu, tuy mắt thấy cảnh này thầm giật mình, nhưng cũng không thực sự bị ánh sáng này lấy mất thần trí, mà lại càng nhìn chằm chằm vào cổng đồng không tha.

"Kétttttt…" Một tiếng ngân dài vang lên, cánh cổng đồng xanh vốn dĩ đóng chặt rút cuộc đã chậm rãi mở ra.

"Thành công rồi!"

Hắc y nhân cao lớn vừa thấy cảnh này, lập tức vui mừng hô lên.

Nhưng vừa dứt lời, vốn dĩ văn trận óng ánh đang quay rất nhanh bỗng dần chậm lại, đồng thời huyết quang mặt ngoài nhanh chóng ảm đạm đi.

Cánh cổng đồng đang mở ra bỗng khựng lại, sau đó không ngờ chậm rãi khép lại.

"Không xong rồi, tinh huyết trong viên Huyết tinh này vẫn chưa đủ!" Hắc y nhân béo hơn thấy vậy giật mình kinh hãi, lập tức hoảng hốt nói một câu, tiếp đó đột nhiên bước nhanh tới phía trước, hàn quang trong tay lóe lên, không ngờ lại dứt khoát cắt đứt cổ tay, nhanh chóng dùng Pháp lực thúc giục, lập tức máu tươi điên cuồng phun thẳng lên phía trên văn trận.

Ngay khi máu tươi tiếp xúc với văn trận, toàn bộ đều lóe lên rồi chui vào trong đó không thấy đâu nữa.

Văn trận lại một lần nữa quay nhanh!

Lúc này cổng đồng cũng từ từ mở ra trong huyết quang ngày một đậm đặc.

Một tiếng trầm đục vang lên!

Văn trận óng ánh thoáng cái liền vỡ tung ra, huyết quang dần tản đi, cổng đồng cực lớn rút cuộc cũng hoàn toàn mở rộng, đằng sau không ngờ lại có một màn sáng khác màu trắng xóa, khiến cho người ta không thể nào nhìn rõ bên trong rút cuộc có thứ gì.

Hắc y nhân béo đánh ra một đạo pháp quyết, máu tươi phun ra từ cổ tay lập tức ngừng lại, sau đó cũng vội vàng móc ra một tấm Phù lục dán lên miệng vết thương.

Lập tức ánh sáng màu xanh tỏa ra, dùng mắt thường cũng có thể thấy được miệng vết thương đang khép lại như lúc ban đầu.

Thế nhưng hai mắt Hắc y nhân béo lại vô cùng ảm đạm, rõ ràng Nguyên khí đã bị tổn thương không ít.

"Số Hai, làm tốt lắm. Nếu không có ngươi, lần này đúng là có khả năng sắp thành công lại thất bại a." Hắc y nhân cao lớn thấy vậy, trong lòng buông lỏng, nói.

"Hừ, lần này ta đã thua thiệt lớn, hy vọng bên trong bảo tàng sẽ không để cho ta quá thất vọng. Sau đây sẽ không còn cấm chế nào cản đường nữa, chúng ta đi vào thôi." Hắc y nhân béo lại hừ một tiếng nói, tiếp đó bước nhanh vào trong cánh cổng đồng màu xanh.

Hắc y nhân cao lớn nhìn theo bóng lưng Hắc y nhân béo, sát cơ trong mắt thoáng hiện lên, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt lại lập tức khôi phục như thường, cũng lặng yên theo sau.

Hai người một trước một sau, chỉ trong chốc lát đã nhoáng lên chui vào trong màn sáng màu trắng, dáng vẻ như không có gì cản trở vậy.

Một lát sau, mặt ngoài một bên vách đá bỗng sáng lên ánh sáng màu vàng nhạt, Liễu Minh đã xuất hiện trong đại sảnh.

Hai mắt hắn nhìn lướt qua tình hình trong đại sảnh, sau đó lại nhìn màn sáng màu trắng cách đó không xa, trên mặt hiện vẻ trầm ngâm.

Đúng lúc này, từ bên trong màn sáng màu trắng bỗng nhiên truyền ra một tiếng hét thảm, tiếp đó một thanh âm tràn đầy vẻ kinh sợ vang lên:

"Ngươi... Ngươi vậy mà lại ra tay với ta!"

Nghe giọng nói đúng là Hắc y nhân béo hơn kia.

"Hắc hắc, nếu như đã tìm được bảo tàng rồi, ngươi cũng không còn tác dụng gì nữa. Ta vẫn cảm thấy một người hưởng dụng bảo tàng này càng thêm tuyệt vời hơn. A... Trên người ngươi còn mang theo loại vật này sao … A …a…" Trước tiên Hắc y nhân cao lớn trầm giọng nói hai câu, nhưng sau đó lại lập tức hét thảm một tiếng, lời nói thoáng cái liền tràn ngập vẻ kinh hãi.

"Nếu bảo tàng này ta không lấy được, ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng, hãy theo ta vĩnh viễn ở lại đây." Hắc y nhân béo nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiếp đó là tiếng đánh nhau kịch liệt vang vọng, kèm theo đó còn có tiếng chửi rủa của hai người.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, sau đó tất cả tiếng động đều đột ngột dừng lại!

Màn sáng màu trắng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.

Liễu Minh nghe đến đó, hai mắt hơi nhíu lại, một tay bỗng nhiên vỗ lên túi da bên hông, một luồng khí đen tuôn ra rồi ngưng tụ lại, trong chốc lát đã biến thành một cái đầu lâu nam tử tóc tai bù xù.

Đúng là Ma Đầu Phi Lâu!

"Đi!"

Hắn lập tức phất tay áo về phía màn sáng màu trắng.

Phi Lâu nghe vậy, trên mặt hiện vẻ dữ tợn, tiếp đó liền lóe lên rồi chui vào bên trong màn sáng.

Nhưng sau một khắc, bên trong bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng rít, mơ hồ truyền đến tiếng kêu kì quái ‘Cạc cạc’ của Phi Lâu.

"Quả nhiên là có vấn đề! Cũng không biết làm sao bọn hắn phát hiện ra ta!"

Liễu Minh nghe thấy động tĩnh này cũng không tỏ vẻ quá bất ngờ, trái lại chỉ thì thào hai câu.

Tiếp đó, hắn mới khẽ chuyển động, hóa thành một cái bóng mờ nhảy vào bên trong màn sáng.

Sau khi ánh sáng trắng chói mắt tan đi, Liễu Minh đã nhìn thấy tận mắt toàn bộ tình cảnh bên trong.

Nhưng một điều rất ngoài dự liệu chính là, giờ phút này ở trước mặt hắn thực sự không phải là cung điện chất đầy vô số bảo vật chói mắt như trong tưởng tượng, mà chỉ là một cái động quật ẩm ướt lớn gần một mẫu. Tuy nơi này thoạt nhìn cũng không nhỏ hơn đại sảnh bên ngoài nhiều lắm, nhưng bên trong ngoại trừ mấy cỗ quan tài màu đen thoạt nhìn rất bình thường và một cái cự đỉnh trông như một cái Vạn Niên Đăng, cũng không thấy bất kỳ vật nào nữa.

Mà bên trong động quật, miệng Phi Lâu đang phun ra lục diễm đầy trời, đồng thời tóc dài đầy đầu cũng hóa thành một tấm lưới bảo vệ chính nó vào trong, kèm theo đó là những tiếng xé gió chói tai.

Hai gã Hắc y nhân kia thì đuổi sát Phi Lâu, điên cuồng tấn công, trong tay một tên thì cầm một cái gương đồng, từ đó phun ra vô số Lôi Hỏa màu đỏ, một tên thì cầm một thanh cốt kiếm hai lưỡi, biến ảo ra vô số khí đen cuồn cuộn phóng tới.

Tuy nhiên, trừ hai người kia ra còn có một đầu Biên Bức (*) đen nhánh dài hơn một thước tham gia công kích, hai cánh nó khẽ đập đã thả ra rất nhiều Phong Nhận màu xám.

(*) Con Dơi.

Song công kích của hai người một thú này mặc dù hung mãnh như gió bão mưa rào, nhưng trước Phi Lâu một lòng phòng thủ, trong lúc nhất thời cũng không làm gì được Ma Đầu này.

Nhưng khi Liễu Minh cũng xuất hiện ở trong động quật, sắc mặt Hắc y nhân cao lớn lập tức trầm xuống, miệng bỗng nhiên phát ra một tiếng huýt dài.

Đầu Biên Bức màu đen kia nghe xong, bỗng nhiên quay ngoắt đầu lại, mang theo một luồng gió tanh hôi xông thẳng đến Liễu Minh.

Hầu như cùng một lúc, không gian bên người Liễu Minh bỗng nhiên chấn động, một cái bóng mờ như ma quỷ (Mị ảnh) xuất hiện, hung hăng bổ nhào về phía hắn.

Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh!

Mấy đạo Kiếm Khí màu xanh bỗng nhiên cuốn ra từ trong tay áo Liễu Minh, đồng thời quả cầu lửa đỏ thẫm cũng bay thật nhanh ra từ tay bên kia.

"Phanh", "Phanh" vài tiếng!

Mị ảnh mờ ảo bị Kiếm khí màu xanh cuốn lấy, không tự chủ được mà bay ngược ra ngoài, rõ ràng là một U Hồn trông như một nữ tử. Mặt mũi nó tái nhợt vô huyết, mười móng tay xanh biếc, sắc bén như dao.

Thân hình Yêu Bức cũng chật vật nghiêng sang một bên tránh được quả cầu lửa.

Nhưng sau một khắc, quả cầu lửa bỗng run lên rồi tự động nổ tung, trong sóng lửa chợt bắn ra một đạo bích mang, nó chỉ lóe lên một cái đã xuyên thủng qua đầu Biên Bức.

Biên Bức màu đen kêu lên một tiếng chói tai rồi ‘Phịch’ một tiếng rơi từ trên cao xuống dưới, sau đó không tiếp tục động đậy gì nữa.

Mà nhân cơ hội này, đoản kiếm màu xanh của Liễu Minh run lên một lần nữa, bổ ra một vùng kiếm ảnh màu xanh về phía Mị ảnh mờ ảo kia.

Cùng lúc đó, đạo bích mang kia cũng quay ngược lại, phát ra tiếng ‘xuy xuy’ bắn về phía Mị ảnh trong suốt kia.

"Đạo hữu dừng tay, có gì chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện." Hắc y nhân cao lớn vừa thấy cảnh này, kinh hãi quát nhẹ một tiếng, đồng thời thân hình cũng khẽ chuyển động, chủ động ngừng công kích Phi Lâu.

Hắc y nhân béo bên kia thấy thế cũng dừng công kích lại một chút.

Nhưng Liễu Minh dường như lại không nghe thấy, đoản kiếm màu xanh trong tay chưa ngừng một khắc nào, Bích Ảnh Châm kia lại lóe lên một cái đã đến bên cảnh nữ tử Mị ảnh, sau đó chỉ nhoáng lên một cái đã biến thành chi chít chằng chịt những cây châm màu xanh bắn tới.

Mị ảnh này vốn đã bị Kiếm Khí màu xanh làm cho luống cuống tay chân, trong lúc không đề phòng liền bị mấy cây châm xuyên thủng qua lông mi.

Một tiếng gào khóc rợn người vang lên!

Nữ tử Mị ảnh liền biến thành một luồng khói xanh tan biến vào hư không, ở ngay chỗ đó chỉ còn lại một viên châu màu xanh biếc ảm đạm vô quang.