Ma Thiên Ký

Chương 234: Hải tộc xâm lấn




Dịch giả: hungprods

Ánh mắt Liễu Minh bỗng tập trung vào một viên ngói màu xanh ở hàng thứ mười ba, cánh tay hắn khẽ vẫy, lặng yên nhấc nó lên rồi nhiếp tới gần, hai mắt nheo lại nhìn kỹ.

Chỉ thấy mặt sau viên ngói có khắc một chữ "Liễu" hơi mờ.

Đuôi lông mày Liễu Minh dựng lên, hai ngón tay kẹp chặt lấy viên ngói, không nói lời nào đột nhiên dùng sức bóp mạnh.

"Rắc" một tiếng.

Toàn bộ viên ngói lập tức biến thành bột phấn, từ trong đó rơi ra hai đồ vật, đó là một chiếc nhẫn đen nhánh và một tấm vải trắng, bên trên viết chi chít chữ.

Liễu Minh nắm chặt lấy hai vật này, tiếp đó thân hình nhoáng lên một cái đã lướt vào một cái cửa sổ nào đó như ma quỷ, chui vào trong tầng hai của lầu các.

Hắn móc ra từ trong ngực áo một viên châu óng ánh, sau đó chỉ hơi thúc giục một chút nó đã biến thành một đoàn ánh sáng màu trắng lơ lửng trước người.

Lúc này Liễu Minh mới cầm hai vật vừa lấy tới tay lên ngang tầm mắt quan sát kỹ.

Chiếc nhẫn kia thoạt nhìn không có chút thu hút nào cả, dường như chỉ là một chiếc nhẫn bằng sắt bình thường, nhưng bên trong lại khắc rõ một đóa hoa sen đang nở rộ. Tuy nó rất nhỏ nhưng lại trông rất sống động, cực kỳ tinh xảo. Ngoài đóa hoa sen ra cũng không còn chỗ nào đặc biệt nữa.

Liễu Minh nâng chiếc nhẫn lên, lật qua lật lại nghiên cứu một hồi, thần sắc bỗng nhiên hơi đổi, đặt chiếc nhẫn xuống rồi cầm tấm vài trắng kia lên.

Tấm vải trắng này hiển nhiên đã được xử lý qua bằng một loại nước thuốc đặc biệt, trải qua nhiều năm như vậy mà không hề bị ố vàng, chữ viết màu đen phía trên vẫn rõ ràng như ban đầu, không bị nhòe đi chút nào.

Những dòng chữ trên tấm vải trắng này chính là bút tích của phụ thân hắn.

Đã qua nhiều năm, giờ đây Liễu Minh lại nhìn thấy một thứ quen thuộc như vậy, trong lòng không khỏi thổn thức một hồi.

Hắn khẽ thở dài một hơi mới miễn cưỡng thu lại nỗi lòng, tập trung nhìn kỹ nội dung dòng chữ bên trên tấm vải trắng.

Kết quả là một lát sau, trên mặt hắn bỗng lộ vẻ hết sức kinh ngạc.

Không biết bao lâu sau, hắn thở ra một hơi rồi gấp tấm vải trắng lại, nhưng đột nhiên trong lòng bàn tay bốc lên hỏa diễm, đốt tấm vải trắng thành tro tàn.

"Thì ra là thế, năm đó mẫu thân vì sinh ta khó mà mất trong chính lầu các này. Phụ thân thì là một người tâm phúc của Tam Vương Gia, vì bảo vệ tính mạng của hai mẹ con ta mà trộm đi chiếc nhẫn năm đó Tam Vương Gia coi như chí bảo này, nhưng kết quả vẫn chỉ có thể cứu được một mình ta."

Liễu Minh lẩm bẩm nói, gương mặt bị một làn sương mù màu đen che khuất, trong lúc nhất thời không thể nhìn ra biểu lộ của hắn.

Trong thời gian kế tiếp, hắn vẫn lẳng lặng đứng trong lầu các này, chưa hề rời đi một bước.

Đến tận khi sắc trời sắp sáng, một bóng người mới bay thật nhanh ra khỏi lầu các, sau mấy cái chớp động đã lặng yên không một tiếng động lướt qua tường cao của Tam Vương Phủ.

Không lâu sau, trong một lầu các cũ kỹ ở một góc hẻo lánh của Tam Vương Phủ, mấy tấm Phù Lục dán trên vách tường lầu các bỗng nhiên phát sáng rồi đồng thời vỡ vụn, xích diễm từ đó cuồn cuộn tuôn ra.

Chỉ trong chốc lát, cả tòa lầu các đã bị liệt diễm rào rạt bao phủ.

Đợi đến khi đội vệ sĩ tuần tra gần đó vội vàng xông vào Tam Vương Phủ, cả tòa lầu các đã biến thành một đống tro tàn. Nhưng một điều kỳ lạ là toàn bộ những kiến trúc xung quanh lại bình yên vô sự, dường như kể cả là một tia lửa nhỏ cũng không bay sang vậy.

Đám vệ sĩ thấy một màn quỷ dị như vậy, không khỏi quay mặt nhìn nhau.

...

Lúc này Liễu Minh đã trở lại mật thất trong động phủ, đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, xuất thần nhìn chiếc nhẫn màu đen đeo trên ngón tay, cũng rõ ràng cảm nhận được xung quanh đang có một luồng Thiên Địa Nguyên lực mỏng manh hội tụ đến.

Chiếc nhẫn này lại có thể hội tụ Nguyên khí, tuy chút ít Nguyên khí ấy đối với một tu luyện giả không có ý nghĩa gì mấy, thế nhưng đối với một phàm nhân, nếu quanh năm mang vật này bên người, thực sự sẽ có hiệu quả kéo dài tuổi thọ.

Thảo nào năm đó vị Tam Vương Gia kia lại coi chiếc nhẫn này như chí bảo, thậm chí mấy năm sau khi phụ thân ta lấy trộm chiếc nhẫn này rồi mai danh ẩn tích, vẫn còn phái người tìm được phụ thân, tiếp tục truy vấn tung tích vật này không tha.

Nhưng mà có một điều vị Tam Vương Gia này cũng không ngờ tới, sau khi mẫu thân vì khó sinh mà mất, phụ thân cơ bản chưa từng mang vật này rời khỏi Vương Phủ, mà giấu ở trong lầu các năm đó cả nhà Liễu Minh đã từng ở.

Một điều lại càng làm cho Liễu Minh cảm thấy bất ngờ chính là phụ thân hắn cũng không nhắc tới bất kỳ họ hàng thân thích gì trên tấm vải trắng này, hiển nhiên cũng không nói gì đến người nhà của mẫu thân, có chăng chỉ giải thích nguyên nhân năm đó mẫu thân khó sinh mà qua đời và việc rời khỏi Tam Vương Phủ sống cuộc đời mai danh ẩn tích.

Cũng may vị Tam Vương Gia này đã chết trong tay Hắc Linh Hội từ lâu rồi, nếu không thù giết cha không đội trời chung! Nếu vị Tam Vương Gia này còn sống tới tận bây giờ, nhất định hắn sẽ đích thân tới thăm y một chuyến.

Từ trong tay Liễu Minh bỗng nhiên vang lên một tiếng trầm đục, một đoàn hỏa diễm đỏ thẫm thình lình xuất hiện trên chiếc nhẫn màu đen.

Nhưng sau một khắc, "Phốc" một tiếng, không ngờ toàn bộ hỏa diễm đều bị chiếc nhẫn hấp thu, cũng khiến cho Thiên Địa Nguyên lực quanh đó nồng đậm hơn một chút.

Một đạo hàn quang lóe lên.

Tay kia của Liễu Minh lật một cái lấy ra một thanh đoản kiếm màu xanh rồi chém mạnh lên trên chiếc nhẫn.

"Đương" một tiếng, ngay khi thanh đoản kiếm bổ lên trên chiếc nhẫn, lập tức một cỗ lực lượng mạnh hơn từ đó dội ngược trở lại, khiến cho thanh đoản kiếm bị bắn lên cao.

Liễu Minh nhanh chóng cầm chiếc nhẫn màu đen đưa lên trước mắt, chỉ thấy chỗ Thanh Nguyệt Kiếm chém lên không ngờ lại trơn bóng, không lưu lại chút dấu vết nào.

Hai mắt Liễu Minh nheo lại, cúi đầu nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn đen sì trong tay, sau đó trên mặt đột nhiên hiện lên thần sắc cực kỳ phức tạp.

"Thái U Chi Thiết! Thật không ngờ mình trăm cay nghìn đắng vẫn không tìm được loại tài liệu này, vậy mà lại tìm được trong tình huống này."

Chiếc nhẫn này không ngờ lại chỉ dùng Thái U Chi Thiết chế tạo thành.

Sở dĩ hắn có thể liếc qua đã nhận ra tài liệu này là vì trước khi đại hán họ Lôi rời đi, hắn đã cố ý tìm gã hỏi thăm về hình dạng cùng rất nhiều đặc tính của Thái U Chi Thiết.

Có thể tự động hội tụ Thiên Địa Nguyên khí đúng là một trong những đặc tính rõ ràng nhất của Thái U Chi Thiết.

Mà vừa rồi hắn chém thử một kiếm kia cũng chứng minh tài liệu chế tác nên chiếc nhẫn này đích thật là Thái U Chi Thiết không thể sai được.

Vốn với độ quý hiếm của tài liệu này, e rằng năm đó người luyện chế chiếc nhẫn này cũng không biết bản thân đã sử dụng loại tài liệu quý hiếm nhường nào a. Hơn phân nửa là người đó chỉ coi trọng đặc tính hội tụ Nguyên lực của nó mà thôi, ù ù cạc cạc luyện chế thành.

Về phần sau đó làm sao nó lại lưu lạc tới tay Tam Vương Gia, hơn phân nửa nguyên nhân cũng tương tự như thế.

Tuy Liễu Minh đã có được Thái U Chi Thiết mong muốn bấy lâu nay, thế nhưng trong lòng không biết vì sao vẫn không thể nào cao hứng trở lại.

Trong vài ngày sau đó, toàn bộ tâm trí hắn hầu như một mực nhớ lại từng chút từng chút ký ức về thời gian sinh sống với phụ thân năm đó.

Đến tận bảy tám ngày sau, Liễu Minh rút cuộc mới từ trong hoài niệm tỉnh lại.

Hắn mạnh mẽ xốc lại tinh thần một phen, sau đó lại điều chỉnh tâm lý trong hai ba ngày rồi mới bắt đầu chuẩn bị sử dụng Thái U Chi Thiết này cô đọng Linh Kiếm Phôi của mình.

Nhưng hôm nay, Liễu Minh lại đi tới một cửa hàng bán quan tài trong một con hẻm nào đó ở Huyền Kinh, định truyền lại một ít tin tức về tông môn theo thường lệ, thế nhưng trái lại hắn lại thu được một loạt tin tức như sóng to gió lớn từ trong tông truyền tới.

"Cái gì, Già Lam là Hải tộc nhân, còn trộm mất đầu lâu của Đại Lực Quỷ Vương! Phong Hỏa môn cũng bị một đệ tử hạch tâm là gian tế của Hải tộc, trộm đi chí bảo trong môn - Phong Lôi Ấn! Đại Trưởng lão Lãnh Nguyệt sư thái của Thiên Nguyệt tông không biết bị trúng loại độc gì, hơn nữa thị nữ bên người lại chạy trốn khỏi tông môn, không biết đã chạy tới phương nào. Hải tộc nhân đã tuyên chiến với các nước vùng duyên hải, chư tông của Hải Nhạc Quốc toàn bộ rơi vào tay giặc, giờ đây toàn bộ Hải Nhạc Quốc đã là thiên hạ của Hải tộc nhân. Năm tông đã tạo thành liên quân, hành quân suốt đêm đến vùng biên giới của Đại Huyền Quốc và Hải Nhạc Quốc, chư tông đồng thời phát ra Triệu binh Lệnh, tất cả đệ tử bên ngoài, phàm là người không có nhiệm vụ đều phải trong vòng hai tháng quay về tông môn của mình báo danh." Liễu Minh đứng trước pháp trận truyền tin, nhìn những tin tức liên tiếp thu được, trong đầu gần như có cảm giác mê muội.

Tuy nhiên trong những tin tức này cũng không có mệnh lệnh yêu cầu Liễu Minh phải trở lại trong tông.

Hiển nhiên đối với Man Quỷ Tông, nếu Liễu Minh đã gánh vác chức trách giám sát Huyền Kinh, ngược lại không cần đáp ứng lại Triệu Binh Lệnh này, phần cuối cùng trong một loạt tin tức kia chỉ yêu cầu hắn lưu tâm nhiều hơn đến động tĩnh của Huyền Kinh, dường như Hải tộc nhân vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục phái người thẩm thấu vào Huyền Kinh.

Khi Liễu Minh từ trong con hẻm đi ra một lần nữa, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm.

Đến bây giờ, hắn vẫn thật sự không thể tin chuyện Già Lam lại là Hải Tộc nhân. Nhưng nếu như cao tầng trong tông đã phát ra tin tức này cho đệ tử các nơi thì đương nhiên đó là chuyện chính xác mười phần.

Điều này làm cho tâm tình Liễu Minh trong lúc nhất thời trở nên hết sức phức tạp.

Hắn quan sát dân chúng tới tới lui lui trên đường phố, cùng rải rác vài tên tán tu đi ngang qua, hết thảy đều không có gì khác thường.

Hiển nhiên tin tức Hải tộc nhân xâm lấn đại lục Vân Xuyên vẫn chưa truyền đến đây, nếu không giờ phút này Huyền Kinh chắc chắn không thể nào giữ được không khí bình tĩnh như vậy.

Tuy nhiên chuyện như thế cũng tuyệt không thể giấu giếm được quá lâu. Đến lúc đó nói không chừng toàn bộ Huyền Kinh sẽ lại chấn động một phen. Như vậy thì trước đó, hắn phải lập tức xử lý xong một vài chuyện trên người. Nếu không đến khi hỗn loạn xảy ra, chỉ sợ không ít thứ cơ bản sẽ không thể bán ra với giá tiền như trước.

Thế nhưng trái lại, giá cả một ít đồ vật chỉ sợ sẽ lại điên cuồng tăng lên.

Trong lòng Liễu Minh suy nghĩ như vậy, lúc này không do dự nữa liền gọi một chiếc xe ngựa, đi thẳng đến phường thị dưới mặt đất.

Mấy canh giờ sau, khi Liễu Minh biến ảo thành một gã đại hán áo đen từ trong một cửa hàng thoạt nhìn rất bình thường đi ra, rất nhiều Linh Khí và tài liệu đan dược không dùng đến trên người đều được bán ra, đồng thời trên người có nhiều hơn mười mấy vạn Linh Thạch.

Cộng thêm bảy tám vạn Linh Thạch lấy được từ trên người hai gã thủ lĩnh Hắc Linh Hội, thân gia của hắn thoáng cái đã có hơn hai mươi vạn.

Tuy lượng Linh Thạch lớn như thế nhưng vẫn còn là hắn không bán đấu giá những bảo vật khác trên người.

Tiếp đó, Liễu Minh lại một hơi đi tới mấy cửa hàng bán Phù Lục, dược liệu, lại mua một tấm Trữ Vật Phù đơn giản mà Linh Đồ kỳ có thể sử dụng, cùng với một lượng lớn tài liệu luyện đan giá trị mấy vạn Linh Thạch, lúc này trong lòng mới có chút thả lỏng.

Nhưng khi hắn chuẩn bị rời khỏi phường thị, chợt thấy một cửa hàng Luyện khí cực kỳ khí phái, trên cửa treo một tấm bảng hiệu màu bạc viết ba chữ "Vạn Luyện Các", lúc này trong lòng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó rồi đi thẳng tới.

Vạn Luyện Các này ở Huyền Kinh cũng coi như là đại danh đỉnh đỉnh, thế lực to lớn còn hơn xa Bách Linh Cư, Tụ Bảo Các... Nghe nói không chỉ có cửa hàng đặt tại Đại Huyền Quốc, mà ở mấy quốc gia lân cận cũng có cửa hàng, chính là một thế lực cực lớn kéo dài qua mấy nước.

"Vị đạo hữu này, không biết là muốn mua tài liệu hay là bán ra tài liệu?" Hắn vừa mới đi vào, một gã nam tử trung niên dưới cằm để râu cá trê lập tức tươi cười bước tới đón chào.