Ma Thiên Ký

Chương 613: Trận chiến của Hiểu Ngũ




Dịch giả: khangvan

Biên: nila32

Ngao Khuyển màu xanh hơi chút chần chờ, nhưng cũng kịp thời phản ứng, tinh quang trong đôi mắt màu xanh lá lưu chuyển, bỗng nhiên bắn ra hai đạo cột sáng màu xanh lá.

Đùng!

Không khí vang lên một tiếng ầm vang.

Cốt trảo bị lục quang bắn trúng cũng chỉ rung lên, bắn lệch ra một chút, nhưng dù sao Ngao Khuyển cũng đã chậm hơn một chớp mắt, cột sáng màu xanh lá ngưng tụ ra nhưng lực công kích vẫn bị kém đi.

Đôi cốt trảo của Cốt Giao chỉ bị lệch đi một chút, liền lưu lại trên lưng của Ngao Khuyển hai vết thương thật dài.

Ngao Khuyển giống như bị chọc giận, chiếc đầu lớn cúi xuống, há mồm phun ra một cột sáng như ngọn lửa xanh biếc.

Thân hình hơn mười trượng của Cốt Giao liền thay đổi giữa không trung, hắc khí quấn quanh đuôi giống như thiểm điện hất lên, liền nghênh đón cột sáng hỏa diễm phía trên.

“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn lại vang lên, toàn bộ pháp trận màu vàng lập tức rung động cực mạnh, nhưng mà sau khi tràng hạt lóe lên thì trong khoảnh khắc liền khôi phục được sự yên ổn.

Sau một khắc, chỉ thấy một đạo hắc quang và một đạo thanh mang nhanh thư thiểm điện va chạm vào nhau. Mỗi lần va chạm đều khiến cho thiên địa chấn động, linh áp tràn ra, mặc dù có pháp trận ngăn cản nhưng vẫn khiến cho đám người Liễu Minh không tự chủ mà lui về sau mấy bước.

Với thị lực của Liễu Minh mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng theo dõi được tốc độ của hai đầu linh thú này.

Nếu so sánh với hai đầu dị sủng khủng bố này thì Cốt Hạt và Phi Lâu trong tay hắn quả thật là có sự chênh lệch quá xa.

Ngay lúc này thì Vân Cương hòa thượng đứng cách đó không xa vẫn điềm nhiên như không có việc gì, thỉnh thoảng nhìn sang Liễu Minh.

Mặc dù họ Liễu không quay đầu lại nhưng dựa vào Tinh Thần Lực cường đại vẫn có thể cảm ứng rõ ràng.

Hắn vẫn như bình thường nhưng trong lòng có chút rùng mình, không biết vị hòa thượng của Đàm Quang Sơn này vì sao lại có vẻ hứng thú đối với mình.

Đúng lúc này, một tiếng thét từ trong trận chiến truyền ra, hai thân ảnh một xanh một đen thoáng cái tách ra, biến thành Cốt Giao màu đen và Ngao Khuyển màu xanh chia ra hai bên.

Ngao Khuyển lúc này thoạt nhìn thương tổn rất nhiều, trên người có hơn mười vết thương. Về phần Cốt Giao tuy rằng cũng có vài chỗ xương cốt bị hao tổn nhưng nhìn tổng thể thì vẫn khá hơn Ngao Khuyển rất nhiều.

Cốt Giao ngửa đầu rít lên một tiếng, hắc khí quanh thân nổi lên cuồn cuộn, một lần nữa ngưng tụ thành một quang cầu tối đen như mực.

Trên người Cốt Giao không một tia hắc khí nào, biến thành Cốt Giao trắng như tuyết, sau đó nhanh chóng chui vào quang cầu màu đen.

Sau một khắc, từ trên thân thể Cốt Giao tỏa ra một luồng khí tức kinh khủng, khí thế tăng lên liên tục, thình lình đã đột phá Hóa Tinh hậu kỳ, tiến lên cấp độ Giả Đan.

“Ồ!” Trong mắt hòa thượng Vân Cương hiện lên vẻ kinh nghi, sự biến hóa của Cốt Giao đã ngoài dự liệu của hắn.

Trong mắt Âm Cửu Linh cũng hiện lên một tia cười lạnh.

Sở dĩ lão sảng khoái đồng ý so đấu linh thú, bởi vì đầu Cốt Giao gần đây mới tu thành một môn dị thuật, phối hợp với Huyền Minh quỷ khí có thể đem thực lực tạm thời nâng lên cảnh giới Giả Đan Kỳ.

Tuy rằng thực lực tăng lên chỉ là nhất thời, còn có hậu hoạn không nhỏ, nhưng để đối phó với đầu Ngao Khuyển có cảnh giới Hóa Tinh hậu kỳ thì có lẽ không có vấn đề gì.

Cổ Tuyệt đối diện trông thấy tình cảnh như vậy thì sắc mặt lập tức trở nên âm trầm thêm vài phần.

Cốt Giao há miệng, từ đó bắn ra một đạo hắc khí đen kịt, lóe lên, liền lao về phía Ngao Khuyển màu xanh.

Ngao Khuyển hiển nhiên cũng đã chú ý đến sự biến hóa quỷ dị của Cốt Giao, nhìn thấy hắc khí bắn đến nhanh chóng thì giống như đã có sự chuẩn bị từ sớm, thân thể cao lớn liền mơ hồ, nhảy sang bên cạnh.

Nhưng một màn quỷ dị xảy ra!

Hắc khí đen kịt giống như là có linh tính, thấy thân hình của Ngao Khuyển biến hóa thì cũng thay đổi phương hướng đuổi theo.

“Oanh” một tiếng vang lên!

Ngao Khuyển không kịp đề phòng, lập tức bị hắc khí đánh trúng vào ngực, bổ nhào ra phía sau, trên ngực giống như bị ăn mòn, xuất hiện một vết thương, huyết nhục mơ hồ.

Sau một khắc, bóng trắng trong không trung chớp động, Cốt Giao liền “Vèo” một tiếng lao đến, thân hình hơn mười trượng xoắn một cái, gắt gao cuốn lấy Ngao Khuyển, đồng thời cái miệng lớn há to, những chiếc răng sắc bén nhằm vào yết hầu của Ngao Khuyển mà cắn.

Đúng lúc này trên người Ngao Khuyển nổi lên ánh sáng xanh chói mắt, một khe hở màu xanh mạnh mẽ cản lại thân thể của Cốt Giao.

Thanh quang lóe lên thì Ngao Khuyển liền thoát khỏi sự trói buộc của Cốt Giao, sau đó nó liền nhảy lên không trung, đồng thời thanh quang ngoài thân tỏa ra rực rỡ.

Âm Cửu Linh thấy vậy thì hai mắt lập tức nhíu lại.

Vẻ âm trầm trên mặt Cổ Tuyệt lúc này có chút giãn ra.

Bên ngoài của Ngao Khuyển vang lên tiếng vang “Phốc phốc” tại những vết thương chồng chất trên da, lúc này xuất hiện những mảnh lân phiến màu xanh, thi nhau mọc ra.

Thanh mang thu vào thì trước mắt mọi người hiện ra một đầu quái thú toàn thân lân quang, giống như Kỳ Lân, khí tức lúc này cũng tăng lên đến Giả Đan Kỳ, mơ hồ còn mạnh hơn một bậc so với Cốt Giao.

“Ngươi…” Âm Cửu Linh vừa định há miệng thì huyễn ảnh trước mắt liền lóe lên, chỉ trong nháy mắt thì Kỳ Lân đã nhào đến trước mặt của Cốt Giao.

Cốt Giao màu trắng không kịp chuẩn bị, chỉ có thể vội vàng khua đôi cốt trảo về phía trước, muốn ngăn cản Kỳ Lân.

Thanh mang trong mắt của Kỳ Lân lóe lên, cái miệng há rộng, từ đó phun ra một luồng liệt diễm màu xanh bao phủ lấy đôi cốt trảo, đồng thời chân trước giống như hư ảnh, lóe lên, giống như là thuấn di liền đè xuống cổ của Cốt Giao, miệng há ra liền cắn đứt cổ của Cốt Giao.

Thân thể to lớn của Cốt Giao đột nhiên rung lên, sau đó liền rơi thẳng xuống trung tâm của pháp trận, không hề nhúc nhích.

Âm Cửu Linh nhướng mày, một ngón tay liền chỉ vào hư không.

Toàn thân Cốt Giao lúc này thoát ra hắc khí tối đen như mực, trong hắc khí bao phủ một con tiểu giao óng ánh, từ đó bay ra.

Âm Cửu Linh thu lại hắc khí vào trong tay, sau đó cẩn thận thu đạo tinh phách này vào trong một cái hộp ngọc, để vào trong tay áo, sau đó mặt không biểu tình nói.

“Cổ đạo hữu quả nhiên ẩn giấu thật kỹ, thì ra đầu Ngao Khuyển linh thú này lại có một tia huyết mạch của thượng cổ Kỳ Lân, khó trách việc muốn đưa ra việc so đấu linh thú. Trận tỷ thí này, Âm mỗ nhận thua.”

“Âm đạo hữu quá khen, tại hạ cũng chỉ có chút may mắn mà thôi.” Cổ Tuyệt bên ngoài không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng cũng cười hắc hắc hai tiếng, một tay điểm một cái, thanh quang quanh thân Kỳ Lân lóe lên, một lần nữa biến thành linh thú Ngao Khuyển, sau đó hóa thành một đạo thanh quang bay về Linh Thú Đại bên hông của lão.

Âm Cửu Linh hừ lạnh một tiếng, thân hình cũng lướt đến bên tàn thể của Cốt Giao, tay áo giơ lên liền đem thi thể của nó thu lại, sau đó lại lắc mình một cái, thân hình lúc này liền xuất hiện bên ngoài của pháp trận màu vàng.

Cốt Giao chính là một loại quỷ vật, chỉ cần bảo tồn tinh phách một cách nguyên vẹn thì sau đó có thể thi pháp mà tái tạo ra một thân hình, khiến cho nó có thể trùng sinh một lần nữa.

Đương nhiên cũng chính vì như vậy, thực lực của Cốt Giao cũng đại giảm, thậm chí có khả năng tụt xuống mấy cảnh giới, cũng không biết phải hao phí bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục lại thực lực của nó như lúc ban đầu.

“Trận tỷ thí đầu tiên, Hạo Nhiên Thư Viện chiến thắng.” Ngoài tràng, Vân Cương hòa thượng cao giọng tuyên bố kết quả. Theo đó liền muốn công bố trận thi đấu thứ hai.

Trận tiếp theo, chính là Hiểu Ngũ thi đấu với nam tử tráng hán bên Hạo Nhiên Thư Viện, trận tỷ thí của hai gã đệ tử Hóa Tinh Kỳ.

Hiểu Ngũ có tu vi Hóa Tinh hậu kỳ, mà tráng hán bên kia, theo như phán đoán của Liễu Minh thì chắc là cũng cùng có trình độ như vậy so với Hiểu Ngũ.

Tuy rằng Âm Cửu Linh thất bại trận đầu, nhưng mà thần sắc vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng mà bây giờ đã thua trận đầu, nếu lại thua một trận nữa thì Cửu Sắc Linh Lộc đành phải nhường cho đối phương rồi.

“Sư tôn yên tâm, mặc kệ đối thủ là ai, đệ tử quyết sẽ không thua.” Hiểu Ngũ cười khẽ nói một câu.

“Ừ, ngươi đã luyện thành mười hai thành công lực của Âm La Phiên, cùng giai chắc không có đối thủ, nhưng cũng không nên khinh địch.” Âm Cửu Linh nghe vậy, nhàn nhạt nói một câu với ái đồ của mình.

Hiểu Ngũ gật đầu, sau đó liền phi thân nhảy vào trong pháp trận, mà bên kia, tráng hán đồng thời cũng đi vào.

“Tỷ thí bắt đầu.” Ánh mắt của Vân Cương hòa thượng khẽ quét qua hai người bên trong pháp trận, không cần nghĩ ngợi liền tuyên bố.

Vừa dứt lời, Hiểu Ngũ không nói hai lời liền giơ hai tay lên trời, trên người nhanh chóng phát ra một luồng khí xám trắng, cuồn cuộn xoay chuyển, lập tức biến thành một con cự mãng màu xám trắng, cái miệng há lớn, hung dữ lao về phía nam tử bên kia.

Tráng hán âm thầm rùng mình, không nghĩ đến Hiểu Ngũ một câu cũng không nói đã lập tức ra tay, vội vàng bấm niệm pháp quyết, trên người ánh lửa lóe lên, lập tức một màn hào quang màu lửa cực nóng hiện ra.

Cự mãng đâm xầm vào màn hào quang, sau đó phát ra âm thanh “Tư tư” rồi bạo liệt ra.

Âm Cửu Linh nhướng mày, nam tử tráng hán này rõ ràng là luyện công pháp về hỏa thuộc tính, vừa vặn lại có thể khắc chế pháp thuật Quỷ đạo.

Nam tử tráng hán thấy vòng bảo hộ của mình vô sự thì trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, một tay khua lên, trong tay liền xuất hiện một viên hoàn, mặt ngoài tinh quang lưu chuyển màu đỏ thẫm.

Nam tử giơ một tay lên, viên hoàn màu đỏ trong hư không lưu lại một chuỗi tàn ảnh, tàn ảnh ngưng tụ liền hóa thành một mảng lớn hỏa vân cực nóng, điên cuồng mở rộng, những nơi hỏa vân quét đến liền khiến cho không khí xung quanh cũng trở nên vặn vẹo.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nhanh chóng đoán ra viên hoàn đỏ thẫm này chính là một kiện pháp bảo hình thức ban đầu.

Đôi mắt dịu dàng của Hiểu Ngũ lóe lên tinh quang. Nàng há miệng phun ra một dãy hắc mang, trước người xếp thành một hàng, đồng thời mười ngón tay nhanh chóng bay múa, hắc quang trước người càng sáng lên, trước người nàng ta liền hiện ra mười hai cán cốt phiên đen kịt. Một hồi âm thanh ô ô vù vù vang lên, một lá cờ lớn rộng hơn trượng hiện ra, từ trên mặt tuôn ra hắc khí vô biên.

Hỏa vân và hắc khí va chạm vào nhau, sau đó phát ra âm thanh “Xèo xèo”, cả hai đều là thuộc tính tương khắc của nhau, sau đó đều trở nên tan rã.

Hỏa vân thua kém một chút nên chỉ sau có vẻn vẹn mấy hơi thở liền bị hắc khí cuồn cuộn bao phủ vào bên trong.

Sau một khắc, hắc khí vô biên không dừng lại chút nào, cuồn cuộn lao về phía trước, trong khoảnh khắc đã tràn ngập toàn bộ pháp trận màu vàng.

Sắc mặt của tráng hán trầm xuống, vội vàng ném viên hoàn lên không trung. Viên hoàn trôi nổi trên đỉnh đầu, lập tức tạo thành một màn sáng lửa màu đỏ, bảo hộ xung quanh người gã, ngăn cách toàn bộ hắc khí ở bên ngoài.

Bỗng nhiên thanh âm “Vù vù” vang lên, bên trong hắc khí cuồn cuộn bỗng nhiên sinh ra hơn mười đầu cự mãng, từ bốn phương tám hướng lao tới, mãnh liệt đâm vào màn sáng.

Âm thanh “Phanh phanh” liên tiếp vang lên, màn sáng đỏ thẫm chỉ khẽ rung lên rồi nhanh chóng ổn định trở lại.