Ma Thiên Ký

Chương 615: Ác Quỷ Đạo




Dịch giả: khangvan

Biên: nila32

Thanh Mâu kinh hãi, vội vàng thúc giục chiếc dù khổng lồ nghênh đón. Nó lập tức hóa thành một đoàn hỏa vân, bao phủ lấy kim mang.

Nhưng một màn quỷ dị xuất hiện.

Kim mang đang bắn xuống lại biến mất một cách lặng lẽ sau một thoáng mơ hồ.

Thiếu nữ khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng gì thì hư không bỗng nhiên vặn vẹo, vô số kim mang lại lần nữa lóe lên hiện ra, giống như mưa rào đánh lên màn sáng.

Thanh Mâu kinh hãi, vội vàng bấm niệm pháp quyết, pháp lực trong cơ thể điên cuồng rót vào màn sáng.

Âm thanh bạo liệt liên tiếp truyền ra, trên màn sáng thất sắc lúc này kim quang chớp động liên tục, đồng thời từ đó truyền ra từng luồng man lực khiến cho thân hình thiếu nữ rốt cuộc không thể nào ổn định lại, đạp đạp vài bước về phía sau.

Thiếu nữ tự nhiên vừa sợ vừa giận, hai mắt lóe lên thanh quang, đang muốn thi triển một loại pháp quyết nào đó để phản kích thì bỗng nhiên biến sắc, thân hình bỗng nhiên khẽ động, nghiêng sang một bên, bắn về một phía.

Hầu như cùng lúc đó, trên đỉnh đầu của nàng ta chấn động, hư ảnh một ngọn núi cao bảy tám trượng không chút tiếng động thoáng cái hiện ra, sau đó liền nhanh chóng hạ xuống dưới.

Oanh!

Thiếu nữ dưới sự trợ giúp của Thái Hư Chi Nhãn, khó khăn lắm mới có thể tránh thoát được công kích phía trên, khiến cho hư ảnh ngọn núi ầm ầm rơi xuống.

Đúng lúc này, vài tiếng “Phốc phốc” vang lên.

Bốn phía xung quanh, hắc khí cuồn cuộn, bỗng nhiên bốn thân ảnh của Liễu Minh quỷ mị hiện ra, hơn nữa mặt không chút biểu tình, mỗi một thân ảnh đều nâng một cánh tay của mình lên, tung ra một quyền.

Sắc mặt của Thanh Mâu trầm xuống, thanh quang trong đồng tử hai mắt đại thịnh, đối với ba thân ảnh của Liễu Minh không hề quan tâm đến, thân hình liền chuyển động, tay áo rung lên phóng ra một chùm tơ bạc về phía Liễu Minh ở sau lưng.

Ba thân ảnh của Liễu Minh ở ba phương hướng khác nhau lặng lẽ tiêu tán, mà thân ảnh duy nhất còn lại của Liễu Minh thấy vậy đột nhiên mỉm cười sau đó trở nên mông lung không rõ.

“Phốc” một tiếng, chùm tơ bạc xuyên thủng thân hình của Liễu Minh, thân hình liền hóa thành những điểm linh quang tán loạn.

Cùng lúc đó thì tại một hướng khác, một nắm đấm được trải rộng lân phiến dữ tợn, mang theo hắc khí cuồn cuộn mạnh mẽ đánh vào màn sáng bảy màu.

Hai tai của thiếu nữ vang lên một tiếng “Ô…ô…n…g”, màn sáng bảy màu cuối cùng bị một kích mạnh mẽ đánh vỡ, đồng thời một luồng man lực truyền đến, khiến cho nàng ta kêu lên một tiếng, thân hình lúc này bay ngược ra phía sau.



“Trận tỷ thí thứ ba, Thái Thanh Môn chiến thắng.” Hắc quang trong màn sáng màu vàng thu lại, Vân Cương hòa thượng đưa mắt nhìn vào trong đó, sau đó nhàn nhạt tuyên bố.

Bên trong pháp trận, thần sắc Liễu Minh bình tĩnh đứng bất động ở trung tâm pháp trận, mà Thanh Mâu lúc này thì sắc mặt không còn chút máu, nằm ngã ở rìa pháp trận, một tay đỡ lấy thân mình, một tay ôm bụng, thần sắc cực kỳ thống khổ, trên vạt áo có thể thấy được vết máu loang lổ.

Thắng bại đã cực kỳ rõ ràng.

Liễu Minh nói một tiếng cảm tạ, sau đó chắp tay tiêu sái đi ra ngoài pháp trận.

Hắn vừa rồi thi triển thần thông Minh Ngục đúng là có chút thỏa mãn. Tuy rằng cấp độ hiện tại thì chưa thể huyễn hóa ra quỷ tốt hay quỷ tướng gì, nhưng mà có thể lợi dụng thần thông này mà phóng xuất ra một ít pháp thuật che mắt rồi phối hợp với công kích của mình, vẫn là dư xài, cực kỳ có hiệu quả.

Thanh Mâu hừ một tiếng, nhanh chóng ăn vào một viên đan dược, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, ngược ngùng trở về sau lưng Cổ Tuyệt.

Lúc này thì sắc mặt của Cổ Tuyệt tất nhiên là âm trầm như nước, mà tên đệ tử phía sau cũng im lặng, không có cách gì.

Mà trái lại, sắc mặt khô héo của Âm Cửu Linh lộ ra vẻ hài lòng, còn đôi mắt đẹp của Hiểu Ngũ thì cũng chớp động không thôi, thần sắc tựa như cười mà không phải cười.

“Ba trận tỷ thí thì Thái Thanh Môn thắng hai trận, theo như ước định thì đầu Cửu Sắc Linh Lộc này thuộc về Âm đạo hữu, Cổ Tuyệt đạo hữu chắc không có ý kiến gì nữa chứ?” Ánh mắt của Vân Cương hòa thượng chậm rãi đảo qua Âm Cửu Linh và Cổ Tuyệt, chậm rãi tuyên bố kết quả sau cùng.

Vừa dứt lời, y liền giơ một tay lên. Lim quang của pháp trận màu vàng thu lại biến thành chuỗi tràng hạt bay lên trời, quay tít một vòng sau đó liền biến nhỏ trở lại, bay về trong tay.

“Lão phu tài nghệ không bằng người, tất nhiên là không có ý kiến gì cả. Lần này thật là vất vả cho Vân Cương đạo hữu đã đặc biệt đến đây để chủ trì trận tỷ thí này. Lão phu còn có việc khác, xin đi trước một bước. Ngày sau có thời gian thì nhất định sẽ tự mình đến Đàm Quang Sơn bái phỏng.” Cổ Tuyệt quay người ôm quyền với Vân Cương hòa thượng, mà cũng không hề liếc qua đám người của Âm Cửu Linh.

“Cổ đạo hữu khách khí rồi.” Vân Cương hòa thượng chắp tay trước ngực, nhẹ gật đầu, không nhanh không chậm trả lời.

Cổ Tuyệt có chút không cam lòng ngoái nhìn lại đầu ấu thú Cửu Sắc Linh Lộc đang ngái ngủ trong lồng, sau đó liền phẩy tay áo, một vòng sáng bảo vệ màu xanh hiện lên, hóa thành một con cò trắng cực lớn cỡ mười trượng.

Đầu linh cầm này đem cả Cổ Tuyệt cùng với hai đệ tử nâng lên, sau đó hóa thanh một đạo bạch hồng bay đi.

“Tốt, tốt, hai người các ngươi làm vô cùng tốt.” Sau khi Cổ Tuyệt rời đi thì Âm Cửu Linh không còn che giấu vẻ vui mừng của mình nữa, đồng thời hai con mắt không thể che giấu vẻ lửa nóng nhìn về đầu ấu thú Cửu Sắc Linh Lộc.

Trong lồng giam ngũ sắc, Cửu Sắc Linh Lộc dưới sự khống chế của phù lục vẫn như cũ lộ ra dáng vẻ lười biếng, nhưng mà trên người hào quang tỏa ra vô cùng chói mắt, không hổ là một trong số thiên địa linh thú.

“Âm đạo hữu nếu như tỷ thí đã thắng lợi thì ngươi có thể mang đầu linh lộc này đi rồi.” Vân Cương hòa thượng cười nhạt một tiếng, vỗ nhẹ vào lồng sắt, trong miệng cũng tụng niệm vài câu khẩu quyết, lồng sắt ngũ sắc liền hóa thành từng điểm linh quang tiêu tán, sau đó một đạo linh quang lóe lên liền bay vào trong tay áo.

Âm Cửu Linh vung một tay lên, Cửu Sắc Linh Lộc liền hóa thành một đạo quang hà ngũ sắc, bay vào túi da óng ánh bên hông của ông ta.

Con thú này đã bị phù lục chế trụ thú tính nên chỉ cần tiến hành một hồi nghi thức nhận chủ là được.

“Lần này làm phiền Vân đạo hữu rồi, nếu ngày nào mà đạo hữu đi qua Vạn Linh sơn thì kính xin đến tệ sơn một chút, để cho tại hạ được tiếp đãi tận tình.” Âm Cửu Linh làm xong hết thảy, sau đó mới chắp tay, thập phần khách khí nói với Vân Cương hòa thượng.

“Âm đạo hữu khách khí quá rồi, bần tăng hôm nay may mắn có thể kết bạn với đạo hữu cùng với hai vị ái đồ thì cũng coi như là hữu duyên, nhất là vị Liễu sư điệt này, càng là Phật duyên không cạn, hy vọng ngày sau có duyên thì có thể gặp lại.” Vân Cương hòa thượng cũng chắp tay trước ngực đối với Âm Cửu Linh, cười đáp.

Liễu Minh nghe vậy thì trong nội tâm cũng lộp bộp một thoáng, đồng thời tâm niệm cũng nhanh chóng chuyển động.

Vị Vân Cương hòa thượng này từ đầu đã có chú ý đến hắn, chẳng lẽ là đã phát hiện được bí mật gì trên người mình hay sao.

Nhưng mà cũng may mắn là Âm Cửu Linh đối với việc này tựa hồ như không thèm để ý chút nào, mà Vân Cương hòa thượng cũng khách khí thêm vài câu nữa, sau đó liền thả ra cốt chu, mang theo Liễu Minh và Hiểu Ngũ, điều khiển thuyền bay đi, một lát sau thì hóa thành một đoàn hôi quang biến mất trong dãy núi.

“Đệ tử nội môn của Thái Thanh Môn, trên người lại có khí tức Chân Ma, quả thật thú vị.”

Sau khi ba người đã đi xa, Vân Cương hòa thượng vẫn đứng tại chỗ lầm bầm một phen, sau đó mới ném Phật châu trên tay, hóa thành một đoàn ngũ thải hà quang, lập tức biến mất tại chỗ.

Nửa tháng sau, nhóm người Liễu Minh cưỡi trên cốt chu, một lần nữa lại xuất hiện bên trong dãy núi của sơn mạch Vạn Linh.

Nửa ngày sau, trong đại sảnh cao hơn mười trượng nào đó, Âm Cửu Linh đang ngồi trên vị trí chủ tọa, vui thích nhìn đầu ấu thú Cửu Sắc Linh Lộc trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Lúc này, đầu linh thú đã nhận chủ, nhu thuận nằm sấp dưới chân của Âm Cửu Linh, đôi mắt mở to, tò mò nhìn xung quanh.

“Lần tỷ thí này giành chiến thắng, công lao đều do hai người các ngươi. Lời nói của bổn tọa đáng giá nghìn vàng, hai người các ngươi muốn ban thưởng cái gì cứ việc nói ra.” Hồi lâu, Âm Cửu Linh rút cuộc thu lại ánh mắt lại, ngẩng đầu nhìn hai người Liễu Minh và Hiểu Ngũ đang phân biệt đứng trái phải của mình, thản nhiên nói.

“Khởi bẩm chưởng tọa, đệ tử không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn xin một ít tinh huyết của Cửu Sắc Linh Lộc.” Liễu Minh cùng với đại sư tỷ liếc nhìn nhau, thấy nàng ta gật đầu ý bảo chính mình nói trước thì liền không từ chối mà mở miệng nói ra.

“Tinh huyết của Cửu Sắc Linh Lộc. Được được, đây đúng là vật hỗ trợ, có thể giúp ngươi đột phá bình cảnh của Hóa Tinh, yêu cầu này cũng không quá phận, bổn tọa đồng ý.” Âm Cửu Linh gật đầu, tay áo rung lên liền lấy ra một thanh tiểu đao óng ánh, mặt ngoài mịt mờ, vừa nhìn là biết đây không phải là phàm vật.

Ngay sau đó thì trong mắt Âm Cửu Linh hiện lên một tia do dự, ánh mắt đảo qua người của Cửu Sắc Linh Lộc, đột nhiên rạch ra một vết phía sau cổ của nó, một tay nhẹ nhàng trảo vào hư không, một tia tinh huyết từ miệng vết thương bay nhanh ra, lập tức hóa thành một viên huyết cầu rộng nửa tấc, lơ lửng trong tay.

Đầu Cửu Sắc Linh Lộc cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì, vẫn nằm sấp dưới chân của Âm Cửu Linh, mặc cho lão làm gì thì làm.

Liễu Minh cũng phản ứng cực nhanh, từ trong tay lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh đưa cho Âm Cửu Linh, đồng thời nhìn một chút về phía đầu ấu thú linh lộc, chỉ thấy miệng vết thương của nó không ngờ đã liền lại như lúc ban đầu, không hề lưu lại một chút dấu vết gì.

Sau một khắc thì Âm Cửu Linh cuốn tay lại, vỗ nhẹ vào đoàn tinh huyết, rót vào trong bình nhỏ, sau đó trả lại cho Liễu Minh.

“Đa tạ chưởng tọa.” Liễu Minh nhận lấy bình nhỏ, vẻ mặt mừng rỡ, ôm quyền nói.

Dù sao thì tinh huyết của loại thiên địa linh thú này là vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, hắn có thể nhanh chóng đạt được như vậy thì coi như cơ duyên đúng là không nhỏ.

“Tốt rồi, Hiểu Ngũ, đến phiên ngươi, ngươi muốn ban thưởng cái gì, cứ nói đừng ngại.” Âm Cửu Linh khẽ vuốt lưng của Cửu Sắc Linh Lộc, quay đầu về phía Hiểu Ngũ, mở miệng nói.

“Bẩn báo sư tôn, đệ tử muốn chưởng tọa ban cho lệnh bài thông hành để được một lần tiến vào Ác Quỷ Đạo.” Hiểu Ngũ mở trừng hai mắt, sau đó không nhanh không chậm nói ra.

“Ác Quỷ Đạo? Hiểu Ngũ, ngươi nên cân nhắc thêm một chút, nên đổi yêu cầu khác đi!” Âm Cửu Linh nghe vậy thì thu lại vẻ mặt vui vẻ, thay vào đó là một tia ngưng trọng.

Mà khi Liễu Minh nghe xong thì đồng dạng trong mắt cũng hiện lên vẻ giật mình.

Mà về Ác Quỷ Đạo này thì sau khi hắn gia nhập nội môn, từ trong miệng vị Phong sư huynh kia có nghe qua được một chút ít.

Cái gọi là Ác Quỷ Đạo, một nơi do tứ đại thái tông cùng khống chế, nghe nói có thể nối thẳng đến Cửu U Minh Địa Ác Quỷ Vực.

Đệ tử nội môn trở lên của tứ đại thái tông, sau khi được tông môn phê chuẩn thì có thể tiến vào Ác Quỷ Đạo chém giết với đám quỷ quân tạo thành đàn trong đó.

Mà quỷ quân trong Ác Quỷ Đạo thì thông qua việc thôn phệ huyết nhục của tu sĩ nhân tộc mà tăng thực lực của bản thân, tu sĩ nhân tộc tiến vào trong đó thì đồng dạng thông qua việc chém giết ác quỷ, thu được âm hạch của quỷ vật cùng với các tài liệu trân quý khác.

Hơn nữa, âm khí bên trong Ác Quỷ Đạo thì cực kỳ sung túc, đối với người tu luyện quỷ đạo hay công pháp âm hàn thì càng có nhiều chỗ tốt.