Ma Thiên Ký

Chương 674: Chém giết Chân Đan




Dịch giả: Vong Mạng

Dịch: Vong Mạng

"Chân Đan!"

Liễu Minh mới chỉ nhìn thoáng qua liền nhíu đôi mắt lại.

Làm Chân Đan tự nổ chính là thủ đoạn cuối cùng của tu sĩ Chân Đan cảnh, uy lực cực lớn, nếu để phải trực tiếp đón đỡ thì dù thân thể có mạnh mẽ đi nữa thì, nhẹ cũng trọng thương, nặng thì bỏ mạng tại chỗ.

Mà Chân Đan một khi tự nổ thì tu sĩ không đến mức mất mạng, nhưng cảnh giới cũng sẽ bị hạ xuống, khi ấy, khả năng có thể ngưng tụ thành đan so với trước kia còn khó khăn gấp mấy lần trở lên.

Do vậy không đến thời điểm sinh tử quan đầu, tu sĩ Chân Đan cảnh tuyệt sẽ không lựa chọn cách phun Chân Đan ra như thế này.

Lão giả béo liều mạng như vậy, tự nhiên là do phát hiện thực lực Liễu Minh mạnh, vượt xa dự đoán của gã trước kia, hơn nữa hắn vừa ra tay thì thế công lại giống như sóng to gió lớn liên miên bất tuyệt, làm gã kinh sợ, đó giờ không kịp thi triển thủ đoạn đối phó, lập tức có thể bị mất mạng.

Bằng vào tính cách âm hiểm, tàn ác của gã, hành động phun Chân Đan ra này, ý uy hiếp chiếm quá nửa, gã chỉ cần ép thế công của Liễu Minh dừng lại thì ngay sau đó có thể sử dụng thời gian trì hoãn để thu Chân Đan lại đồng thời thi triển các loại bảo vật và thần thông khác nhằm đối phó Liễu Minh.

Trên người gã không chỉ có một món pháp bảo sồ hình, là cây mộc trượng khi nãy, chỉ có điều khi đấy gã bị Liễu Minh tấn công quá rát nên đó giờ không kịp thả ra món thứ hai, hơn nữa khi đồng thời thúc giục hai món bảo vật cấp pháp bảo sồ hình sẽ tiêu hao tinh thần lực cực lớn, muốn làm thì gã trước hết phải dùng thêm mấy loại bí thuật hỗ trợ nữa mới được.

Sau khi tiến cấp Chân Đan thì pháp bảo sồ hình không phải càng nhiều càng tốt, đa phần tu sĩ Chân Đan bình thường đều chỉ chuyên tâm đào tạo một kiện bổn mạng pháp bảo sồ hình nhằm có thể nhanh chóng đưa nó tiến cấp thành pháp bảo chân chính.

Với tu sĩ Chân Đan cảnh, trừ bổn mạng pháp bảo, những pháp bảo sồ hình trên người khác, đa phần bị xem như vật phụ trợ, hơn nữa tu sĩ có pháp lực càng cao sâu thì xu hướng sử dụng một pháp bảo duy nhất càng tăng. Đối với họ mà nói, nếu có thể bồi dưỡng bổn mạng pháp bảo để uy lực nó càng lúc càng mạnh, càng biến hóa khó lường, so với việc cố sức điều khiển thêm pháp bảo khác tự nhiên có lợi hơn không ít.

Liễu Minh trông thấy lão giả béo phun ra Chân Đan thì sắc mặt biến đổi vài lần, bỗng nhiên trong mặt hiện lên nét lạnh lùng, thân hình thoáng chốc liền bắn ngược về phía sau đồng thời hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

Ngoài thân hắn, khói đen cuồn cuộn tuôn ra. Trên người, một bộ giáp da màu bạc lăng không hiện ra, hơn nữa ở mấy vị trí yếu hại, dưới lớp giáp da còn có một lớp vảy lân thình lình hiện ra, đồng thời một ống tay áo run lên, một tấm cốt thuẫn từ đấy bay ra, sau khoảnh khắc đón gió, nó lập tức hóa thành tấm thuẫn lớn mấy trượng chắn trước người.

Cùng lúc đó, trước ánh mắt khó có thể tin của lão giả béo, Hư Không Phi Kiếm biến thành đường cầu vồng màu vàng không chút trì hoãn, hung hăng chém lên viên châu màu xanh lá.

"Không "

Lão giả béo lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, nhưng tiếng thét lập tức bị một tiếng nố kinh thiên động địa che lấp.

Từ chỗ viên châu màu lục nổ tung, một vòng sóng khí màu xanh lục mãnh liệt lập tức điên cuồng quét ra. Chỉ trong khoảnh khắc nó đã quét sạch cả một ngọn núi, trong phạm vi vài dặm quanh đó có vô số cây to bị nhổ bật gốc, mặt đất cũng bị cạo một lớp thật sâu, vô số bùn đất, đá núi lẫn lộn vào trong đám bụi bị thổi bay vọt đi khắp nơi…

Thời gian mười mấy lần hô hấp sau đấy, sóng khí rút cuộc mới chịu tiêu tan hết, lại thấy một bóng người màu lục từ đống đá vụn gần đấy bay thật nhanh ra, đúng là lão giả béo.

Chỉ có điều hiện tại, vị tu sĩ Chân Đan cảnh này cả thân mình toàn là vết thương, sắc mặt xám trắng cắt không ra hạt máu, tu vi lại thình lình hạ xuống Hóa Tinh kỳ, hơn nữa bên sườn gã còn kẹp một người, chính là Lệ Hoàng.

Tên này khi trước nghe theo lời lão giả béo, trốn ở phía xa xa nhưng cũng không có đi xa lắm mà đứng trên một cây đại thụ cách đấy chưa đến một dặm, chăm chú theo dõi cuộc chiến.

Do như vậy nên tất nhiên hắn cũng bị cuốn vào vòng ảnh hưởng của Chân Đan tự nổ, tuy rằng chỉ phải chịu dư chấn nhưng vài món linh khí hộ thể của y đều không cách nào chịu nổi, lập tức vỡ tung tóe, còn người thì bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh luôn.

Lão giả nhanh chóng nhìn xung quanh một cái rồi lại hít sâu một hơi, định mặc kệ mọi thứ mà chạy đi thật xa…

Nhưng ngay lúc đó, từ chỗ trong đám bụi còn chưa kịp tản đi gần đó, một đạo kiếm ảnh màu vàng nhạt mà mắt thường hầu như không thể thấy bỗng nhiên lóe lên rồi bay ra, nhẹ nhàng quấn quanh đầu lão giả béo, sau đấy lại hiện thân rồi lập tức bắn trở về.

Thân hình lão giả béo lập tức sững lại, chỉ nghe thấy trong cổ họng gã có mấy âm thanh không rõ phát ra sau đó cái đầu liền lẳng lặng rớt từ trên cổ xuống, một tia máu từ miệng vết thương bắn vọt lên cao mấy thước. Kế đó, thân hình gã cộng thêm cả Lệ Hoàng liền từ trên cao rơi thẳng xuống rồi nặng nề đập lên mặt đất.

Một khắc sau, bóng dáng Liễu Minh mới từ trong đám bụi mờ gần đấy chậm rãi bay ra.

Thoáng nhìn thì tình hình hắn cũng có phần không ổn, chẳng những diện mạo đã trở về nguyên dạng mà giáp da quanh người cùng cốt thuẫn xoay quanh cũng bị vỡ nát nhiều chỗ.

Cũng may là chỗ bị tổn hại trên giáp da màu bạc đã có vô số sợi máu thịt hiện ra đồng thời nhanh chóng chữa trị bù đắp chỗ bị thương.

Uy lực của Chân Đan tự nổ quả nhiên kinh người!

Nếu không phải hắn lúc trước kịp né tránh vùng trung tâm và lập tức thả ra Cửu Nghi Thuẫn cộng vận dụng Thú Giáp Thuật, chỉ e cũng sẽ bị thương không nhẹ.

Liễu Minh bay đến chỗ gần đấy, cúi đầu nhìn qua thi thể lão giả béo, trong mặt nổi lên một tia dị sắc, miệng thì thào đôi câu.

“Quả nhiên là phụ tử tình thâm, nếu như ngươi lập tức chạy đi xa, ta thực sự cũng không giết nổi ngươi rồi.”

Nhưng vào lúc này, “Phốc” một tiếng, một đoàn ánh sáng màu lục như điện chớp từ trong thân thể không đầu của lão giả béo xông ra, nhoáng cái đã liền xuất hiện ở chỗ cách đấy hơn mười trượng, đồng thời dốc sức liều mạng phi độn đi về phía xa xa.

Liễu Minh cười một tiếng lạnh lùng, một tay điểm một cái vào không trung phía đoàn ánh sáng kia.

"Vèo" một tiếng.

Phía trên đoàn ánh sáng màu lục bỗng chấn động, kiếm ảnh màu vàng lại lóe hiện ra lần nữa rồi lập tức xuyên qua đoàn ánh sáng kia.

Cùng với tiếng hét thảm của lão giả béo truyền đến, đoàn ánh sáng màu lục kia liền bị quấy nát vụn.

Ngay cùng khi đó, gã Lệ Hoàng vốn một mực hôn mê bất tỉnh kia lại bỗng mạnh mẽ nhảy dựng lên, đồng thời bóp chặt một tấm phù lục trong tay, tức thì có một vầng sáng màu bạc bao bọc hắn rồi phóng lên trời, gã quay đầu một cái định nhanh chạy trốn theo hướng ngược với lão giả béo.

Liễu Minh nhíu mày lại, tay áo run lên, thình lình thấy một vầng ánh sáng màu đen khí thế như che trời, lập tức bao phủ Lệ Hoàng vào bên trong.

Bấy giờ, kiếm ảnh màu vàng ở phía xa xa phát ra một tiếng cao vút rồi hóa thành một đường cầu vồng màu vàng xé gió quay lại, lóe lên rồi chui vào trong vầng sáng màu đen.

Một lát sau, bên trong bỗng có tiếng kêu thê lương thảm thiết của Lệ Hoàng truyền ra.

“Hà…” Liễu Minh sau khi làm xong hết thảy bèn thở dài một hơi, thần sắc cuối cùng cũng được thả lỏng.

Trận chiến này tuy rằng không lâu nhưng cũng khiến hắn tiêu hao không ít pháp lực.

Có điều là trải qua trận chiến này, rút cuộc hắn cũng đại khái xác định được thực lực của mình đến đâu. Tuy hắn không biết Chân Đan trung kỳ lợi hại thế nào, nhưng ít ra khi đụng phải địch thủ là Chân Đan sơ kỳ bình thường thì có lẽ cũng không phải vấn đề gì lớn.

Lúc này Liễu Minh cũng không dám tiếp tục dừng lại đây thêm một lát nữa, việc Chân Đan tự nổ vừa mới đây tạo động tĩnh lớn như thế, rất có thể khiến những người ở xung quanh chú ý, một khi có cường giả tu si tới đây thì tình hình có thể sẽ không ổn chút nào.

Hắn vội vàng lấy một khỏa Kim Nguyên Đan ra ăn, sau đấy lại nhanh chong thu dọn chiến trường một phen, đồng thời giơ tay áo lên thả ra mấy viên hỏa cầu để xử lý sạch sẽ mấy phần thi thể, xong xuôi liền lên phi thuyền Đái Nguyêt, điều khiến nó nhanh chóng bay xa.

Trải qua ba ngày đi đường vòng, cuối cùng Liễu Minh cũng quay về phường thị Miêu Cổ.

Đợi sau khi đi thẳng về chỗ ở trong khách sạn, hắn bèn nằm vật luôn xuống giường, nằm ngáy o..o…

Liễu Minh ngủ trọn vẹn một ngày một đêm, sau khi tinh thần và pháp lực khôi phục một chút, hắn mới từ trên giường trở mình ngồi dậy, phất tay lấy từ trong tu di giới ra một viên tinh cầu đen nhánh và một cái vòng tay đen thui.

Những vật này chính là lấy từ tu di khí trên người lão giả béo tu vi Chân Đan cảnh và con trai hắn, Lệ Hoàng. Lúc trước vì hắn vội vã rời đi nên chỉ dùng thần thức đảo sơ qua, chưa kịp xem xét cẩn thận những thứ ở bên trong.

Về phần thi thể Hắc Cửu và Hắc Thập, do nằm ở khu vực trung tâm của vụ nổ Chân Đan nên đã bị năng lượng hủy thiên diệt địa kia quét sạch đến cặn bã cũng chẳng còn tí nào.

Liễu Minh nhìn qua vật trong tay, trên mặt lại lộ vẻ chẳng vui mừng cho lắm.

Rút cuộc thì nguyên nhân khiến hắn bị cường giả Chân Đan cảnh tìm đến tận cửa chính là do việc luyện chế Uẩn Linh Đan. Lần này, hắn tuy rằng bằng việc tung hết thủ đoạn ra, chém giết được lão giả béo, nhưng khó khẳng định sau này sẽ không mọc ra tên thứ hai, thậm chí còn có thể thêm nữa.

“Hiện tại mình cũng đã luyện chế ra không ít Uẩn Linh đan, có lẽ cũng đến lúc dừng tay lại rồi.” Liễu Minh thì thào tự nói một câu.

Tiếp đấy, hắn rất nhanh thu lại tâm tình lại rồi thò tay cầm lấy tinh cầu lên và chậm rãi đưa thần thức chìm đắm vào bên trong nó. Một lát sau, vẻ vui mừng lại hiện lên trên khuôn mặt.

Tên Lệ Hoàng không hổ là con trai một gã cường giả Chân Đan cảnh, viên tinh cầu chứa đồ này tuy có không gian bên trong không lớn, nhưng đồ vật cất trong đấy thì lại không ít, chỉ linh thạch đã có hơn ngàn vạn, cạnh đó còn có một ít linh khí, đan được…. đều có giá trị xa xỉ.

Hắn kiểm kế sơ sơ rồi thu vào trong Tu di giới, sau đó lại cầm cái vòng tay đen thui kia lên, nó chính là thứ lấy được từ trên người lão giả béo.

Của cải của một tên tu sĩ Chân Đan cảnh chắc sẽ không khiến hắn thất vọng.

Hắn theo phản xạ tự nhiên nâng nâng cái vòng tay xem nặng nhẹ ra sao, xong liền đó đưa thần thần thức vào trong nó.

Kết quả mới dò xét một chút đã thình lình phát hiện không gian trong nó rộng chừng bốn, năm mươi trượng, diện tích này so với Tu Di giới của hắn không chênh lệch bao nhiêu, có điều cái pháp khí chứa đồ chính là một kiện bảo vật rất tốt.

Bên trong nó có một đống linh thạch, một tấm thẻ ngọc truyền tin, một đồng tiền màu tím, một tấm thẻ ghi chép bằng đồng đen đã rỉ sét và một thanh đoản nhận màu đen.

Đống linh thạch này cũng chừng khoảng trên một ngàn vạn, Liễu Minh không chút khách khí liền chuyển nào vào trong Tu Di giới của mình, sau đấy lại đưa tay lấy hết mấy thứ thẻ ngọc, tiền đồ ra.

Liễu Minh trước tiên cầm miếng tiền đồng kia lên, thấy trên mặt nó có khắc một cái hình đầu sói trông rất sống động và hai chữ nhỏ được khắc bằng văn tự cổ.

"Lang Minh?"

Liễu Minh miệng khẽ nói, ánh mắt bỗng nhiên chớp động.

Trong những năm sống tại vùng Nam Man này, thông qua việc đi đi lại lại khắp chốn, hắn đối với một số thế lực hắc bạch trong vùng cũng xem như là có chút hiểu biết.

Nếu hắn đoán không sai thì lão béo kia ngoài cái thân phận công khai, có lẽ còn là một thành viên của một tổ chức cực kỳ thần bí tên gọi “Lang Minh”.

Tổ chức này tồn tại ở vùng Nam Man đã từ khá lâu rồi, nhưng tình hình tổ chức này cụ thể ra sao thì hầu như không có người nào có thể nói rõ được.

Chỉ biết tổ chức Lang Minh này do rất nhiều tán tu tạo thành, hành động luôn luôn quỷ dị khó lường, hơn nữa thành viên của nó phần lớn đều không lộ mặt thật cho nhau biết nên để xác định thân phận thì chỉ dùng vật chứ không nhận người.

Thậm chí nếu có người chém giết một thành viên nào đó rồi cầm tín vật là có thể ngang nhiên thay thế vị trí của kẻ tử nạn trong tổ chức Lang Minh này.

Có lẽ nhờ cách tổ chức rời rạc như thế mà nó có thể tồn tại ở vùng đất hỗn loạn như Nam Man tới tận bây giờ.