Ma Thiên Ký

Chương 715: Kịch chiến trên tường thành




Dịch giả: Vong Mạng

Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu

Người dịch: Kunimi

____________________________________________________________________________________________

“Nghe nói trước kia cũng từng có lần phát sinh sài triều mà không cách nào đánh lui chúng được, lần đấy nguyên khí của chúng ta đại thương, phần đông tộc nhân bỏ mạng, rút cuộc vào lúc đó, đại trưởng lão liều mạng kích phát một bí thuật nào đấy, khó khăn lắm mới đánh lui, bấy giờ mới bảo trụ được bộ tộc. Nếu không thì việc thành Sa Mạn còn tồn tại hay không cũng là điều khó mà nói được.” Sa Sở Nhi nói đến đoạn này, trong đôi mắt đẹp dịu dàng bỗng nhiên lờ mờ toát ra nét thương đau.

Liễu Minh nghe đến đó, tức thì thần sắc lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ.

Lúc này, tiếng gầm gừ “ngao ngao” dưới thành lại lần nữa truyền lên, mà chỗ cây thương cát nổ tung thổi lên đầy trời cát bụi kia cũng dần dần tan đi, để lộ ra từng thân sa sài.

Những sa sài này có có quá nửa vẫn giữ được thân thể hoàn hảo, không chút tổn thương, non nửa số sa sàicòn lại, trên người thình lình có những vết thương ở mức độ khác nhau lưu lại, nhưng sau từng đợt cát cuốn qua, những vết thương đó liền nhanh chóng liền lại.

Liễu Minh thả thần thức ra quét qua, phát hiện ngoài mấy chục con sa sài Linh Đồ kỳ dính thương tích do bị đánh trúng chỗ hiểm, khí tức hoàn toàn biến mất, số còn lại đều không dính phải vết thương nặng nào.

Lúc này, chi chít những con sa sài đã mạnh mẽ tiến đến chỗ cách tường thành mấy trượng, đầu tiên chân chúng bỗng nhiên xoáy cát bụi quanh đấy bốc lên, tức thì nguyên một đám bay lên trời, chân trước chúng lại biến ảo một cái thành móc câu bén nhọn dài hơn thước, dễ dàng cắm lên tường thành bằng cát, tiếp đó phóng vọt lên trên tường thành.

“Theo ta chống đỡ, giữ vững vị trí tường thành, không để cho chúng xông lên!” Trên tường thành, một vị nam tử trung niên mặc áo giáp bằng cát đen, tay cầm một thanh đao cát, hướng về những người cùng tộc ở phía sau lưng la lớn.

“Giết giết giết... Giết!” Nguyên cả đám người Sa tộc dù sắc mặt khẩn trương, nhưng đối với cảnh này cũng đều đồng thanh gào thét.

Bọn họ niệm chú ngữ xong, tức thì trên người cũng có một mảng cát đen lớn ngưng tụ ra, một lát sau lại đưa một tay cầm một đám cát, ngưng kết ra các loại sa nhận sắc bén, tay kia tức khắc giơ một tấm thuẫn cát màu đen cao bằng nửa người, nhao nhao xông lên nghênh chiến.

Trong lúc nhất thời, trên đầu thành đại loạn, người Sa tộc cũng nhưng con sa sài loạn chiến với nhau.

Đối với những con sa sài này mà nói, chỉ có cận chiến sát người mới có thể thành sát thương lớn nhất cho chúng, một khi đã để những sa sài này leo lên tường thành, người Sa tộc tự nhiên đều vứt bỏ công kích pháp thuật tầm xa.

Còn một bộ phận người Sa tộc khác thì trái lại, vẫn đang ngưng tụ ra một cây thương cát, không ngưng quăng xuống phía dưới, ngăn cản nhung nhúc những sa sài là sa sài leo lên tường thành.

“Liễu huynh, ngươi cẩn thận một chút nhé.” Sa Sở Nhi nhanh chóng nhìn sang Liễu Minh nói một câu. Nói xong, nàng lập tức cũng xông vào chỗ giữa mấy con sa sài, bắt đầu chém giết.

lập tức, âm thanh va chạm nổi lên khắp bốn phía, người Sa tộc và sa sài từ hai phía nhao nhao lao vào đánh giáp lá cà.

Liễu Minh nhanh chóng cân nhắc, song cũng không vội vã động thủ mà đưa mắt nhìn qua chiến đoàn gần đó, nơi phát ra tiếng chém giết lớn nhất.

Chỉ thấy chỗ trên tường thành, cách đó ba, bốn trượng, một tên nam tử Sa tộc tay cầm kiếm cát màu đen, đang triền đấu với ba con sa sài Ngưng Dịch kỳ.

Chỉ thấy nam tử này, sắc mặt ngưng trọng, hai tay biến hóa không ngừng bấm niệm pháp quyết, rồi thân hình đột nhiên biến ảo thành một đám cát bay, chui thẳng vào trong tường thành do cát đắp chồng chất, rồi lúc hiện thân liền quỷ mị xuất hiện ở chỗ nằm trong phạm vi một trượng quanh một con sa sài, đồng thời kiếm cát trong tay nhẹ rung lên, tức thì hóa thành tầng tầng bóng kiếm đâm tới phía sa sài.

Tuy con sa sài này lách mình tránh thoát được mấy kiếm nhưng do vội vàng, không kịp chuẩn bị nên nó vẫn bị một kiếm đâm xuyên tim, té ngửa trên mặt đất, run rẩy mấy cái rồi không động đậy gì nữa.

Lúc này, hai con sa sài khác đã sớm một trước một sau, kẹp nam tử ở giữa, đồng thời lại cùng nhau gầm nhẹ một tiếng, tia sáng trên hai móng chúng lóe lên, gào thét rồi cùng nhau đánh tới phía nam tử Sa tộc.

Vị nam tử Sa tộc đánh xong một kích lúc trước, hình như đã tiêu hao không ít pháp lực, bộ dạng như có phần thở không kịp, lại gặp phải tình huống này, chỉ đành chúi người về trước, tay trái giơ tấm khiên cát màu đen tiến hành ngăn cản.

"Xoẹt" một tiếng!

Thuẫn cát màu đen chịu một trảo của sa sài xong, tức thì mặt thuẫn xuất hiện bốn vết cào sâu hơn một tấc, lập tức tán loạn tan ra.

Vào khi con sa sài ở phía sau sắp bổ nhào vào, một đạo quang nhận màu đen ở cách đó không xa chợt lóe lên, cắt cả người con sa sài thành hai khúc, hóa thành một đoàn cát bụi tiêu tan theo gió.

Đồng thời một bóng người khiến Liễu Minh có chút quen thuộc lóe lên, ngăn con sa sài ở phía trước nam tử kia lại.

Người ra tay đúng là kẻ ngày đó đã dẫn Liễu Minh vào trong thành, Đồ Lạp.

“Đồ Thạch, người trước tiên hãy lui về sau nghỉ ngơi, hồi phục một lát, nơi đây giao cho ta.” Đồ Lạp một mặt vung hai nắm tay lên kịch đấu với con sa sài trước mặt, một mặt nhanh chóng hướng nam tử Sa tộc kia nói.

Nam tử Sa tộc kia nghe vây, sau khi gật đầu một cái liền không chút do dự nhảy từ trên tường thành xuống, lui vào trong đám người ở cạnh tường thanh, khoanh chân ngồi xuống.

Chỉ thấy từng sợi nguyên khí màu đen có thể thấy bằng mắt thường, xen lẫn cát bụi chậm rãi từ dưới chân y bay lên, đồng thời chậm rãi rót vào trong cơ thể y.

Chính vào lúc này, trên tường thành lại có một con sa sài xông lên lầu trên tường thành, rồi lập tức từ một hướng khác, hung hắn đánh tới phía Đồ Lạp.

Đồ Lạp ném mạnh tấm thuẫn trong tay ra, thân hình cấp tốc bay ngược lại, liên tiếp lui mấy bước.

“Phành” một tiếng, tấm thuẫn màu đen chỉ chống cự được một tích tắc liền bị đôi chân trước sắc bén của sa sài dễ dàng xé nát bấy.

Lúc này, chỉ thấy Đồ Lạp hít mạnh một hơi, sau đó nửa ngồi nửa quỷ, khuỷu tay thấp hơn đầu gối, tiếp đấy chân phải đột nhiên đạp mạnh xuống một cái, đất cát dưới chân liền khẽ rung lên, cát bụi sau khi quay cuồng một vòng liền lần nữa, từ trong tay y, huyễn hóa thành một thanh sa nhận dài hai, ba trượng.

Đồ Lạp hiện lại lại một lần nữa huy động sa nhận này để nghênh tiếp sa sài kia.

Liễu Minh xem tới đây, trong lòng lập tức có phần sáng tỏ.

Theo hắn đoán, người Sa tộc mỗi lần sử dụng bí thuật Sa Nhận, đều tiêu hao một lượng pháp lực lớn, bởi thế mà không thể không lui ra phía sau tạm nghỉ một lúc, sau khi hấp thụ bổ sung một ít nguyên khí từ dưới đất mới có thể tiếp tục phóng ra sa nhận hoặc là xông lên nghênh địch.

“Huynh trưởng coi chừng sau lưng!” Trong một chiến đoàn ở chỗ khác trên tường thành, đột nhiên có tiếng kêu sợ hãi truyền ra.

Liễu Minh bèn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy từ con mắt thứ ba của con sa sài thình lình phóng ra một cột sáng chói mắt màu xanh lá, đánh thẳng lên cánh tay phải một tên nam tử Sa tộc.

Lập tức ở mặt ngoài cánh tay nam tử, từ chỗ bị đánh trúng, một đóa hoa đá màu xám đua nở, tức thì cánh tay hóa đá không cách nào nhúc nhích nổi, đồng thời nó còn nhanh chóng lan ra.

“Mau chặt đứt cánh tay!” Kẻ mới nhắc nhở lại rối rít hô lên.

Lúc này, nam tử trúng Hóa Thạch chi thuật lộ ra vẻ do dự, nhưng sau chợt cắn răng một cái, tay trái vội vàng huy động kiếm cát chém lên cánh tay phải đã hóa đá.

*Hóa Thạch chi thuật: Thuật hóa đá vật thể.

“Bành” một tiếng, những tia lửa mau mắn bắn tung tóe ra, kiếm cát khẽ rung lên rồi rớt trên mặt đất, thế nhưng cánh phải đã hóa đá kia chỉ bị chặt một vết sâu đủ nhìn thấy xương, có thể lờ mờ thấy nham tinh màu xám bên trong.

*nham tinh: nham thạch óng ánh.

Mà giờ khắc này, nửa đầu cánh tay phải y đã hóa thành bụi đá, hơn nữa còn muốn lập tức lan tràn tới phía vai y.

Nam tử Sa tộc dáng cao mới nhắc nhở y vừa định đi cứu viện thì đột nhiên lại bị một con sa sài thoát tới chặn đường đi.

Liễu Minh thấy thế, sau khi thở dài một hơi, một tay điểm kiếm quyết, một thanh tiểu kiếm màu vàng rực rỡ “vèo một tiếng” bắn vọt ra, tiếp đấy lóe hiện ra bên người nam tử kia, vừa lướt qua đã cắt cánh tay phải y rớt xuống.

Một tiếng “phốc” nhỏ vang lên!

Cánh tay đá màu xám rớt vang trên mặt đất rồi lập tức nát vụn ra, còn nam tử tức thì cảm thấy đau đớn dữ dội, mồ hôi chảy đầy đầu, nhưng y vẫn không quên nhìn Liễu Minh, mặt hiện lên nét cảm kích.

Liễu Minh lại không để ý đáp lại sự cảm kích nam tử dành cho hắn, chỉ chú tâm biến đổi pháp quyết trong tay, tiểu kiếm màu vàng kim sau khi xoay tròn trên không liền lập tức thay đổi phương hướng, nhắm thẳng con sài sa mới phun ra cột sáng xanh kia mà bắn tới.

“Phanh” một tiếng, tiểu kiếm màu vàng kim lượn vòng rồi thình lình xuyên thủng đầu sa sài.

Sa sài rống lên một tiếng thê lương, đoạn hóa thành một đám cát vàng tán loạn tan rã.

Bây giờ, nam tử dáng cao kia cũng dùng thủ đoạn sét đánh tiêu diệt con sa sài chắn trước mặt y rồi phi thân đuổi tới, trong miệng đọc lên một đoạn pháp quyết huyền ảo rồi toàn thân lập tức có cát bụi cuồng cuốn, che chở nam tử bị thương đưa đặt xuống chỗ bên cạnh Liễu Minh.

“Đa tạ huynh đài vừa rồi đã xuất thủ tương trợ, nếu như chậm thêm nhất thời nửa khắc nữa, e rằng trái tim đã bị hóa đá rồi, khi ấy dù có cắt đứt cánh tay kia cũng chẳng tác dụng gì nữa.” Nam tử bị thương tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng miệng lại nhanh chóng nói lời cảm tạ.

“Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi. Đây là đan dược trị thương, hy vọng có thể làm giảm bớt thương thế của vị đạo hữu này.” Liễu Minh tiện tay lấy từ trong tu di giới ra một khỏa đan dược màu lục quăng cho đối phương.

“Đa tạ huynh đài!” Nam tử bị thương đại hỉ, không khước từ mà vội vàng đem đan dược ăn vào.

Nam tử dáng cao bên cạnh thấy vậy, cũng nhìn Liễu Minh bằng ánh mắt cảm kích.

Dù gì thì ở mảnh Quỷ Mạc này, tài nguyên vô cùng nghèo nàn, nên loại đan dược trị thương bình thường nhất thì cũng là cực kỳ quý hiếm với người Sa tộc.

Liễu Minh khẽ khoát tay, xong lại nhìn xung quanh thấy càng lúc càng có nhiều sa thú xông tới, tức thì trong mắt lóe lên một tia sáng, một ngón tay điểm ra, kiếm quang màu vàng kim lăng không bay lên, cuồng cuốn về phía sa thú ở gần đó.

Hắn tuy không phải người trong Sa tộc, nhưng dưới tình hình như thế, làm sao có thể vô tâm bỏ mặc, nếu không một khi thành bị phá, bản thân hắn cũng gặp nguy hiểm rất lớn.

Tuy nói pháp lực trong cơ thể Liễu Minh bị áp chế ở Ngưng Dịch cảnh, nhưng dựa vào cơ thể mạnh mẽ cùng với Nguyên Linh phi kiếm, dù cho chém giết tồn tại Hóa Tinh cũng là sự việc dễ dàng, sao có thể sợ hãi những con sa sài này.

Chỉ thấy tay hắn liên tục bấm niệm kiếm quyết, một đường cầu vồng màu vàng kim khí thế kinh người quét khắp nơi trên tường thành, hàn quang lạnh lẽo tỏa ra khắp chốn, chỉ trong chốc lát đã có hơn mười con sa sài bị kiếm quang chém đứt đôi mà diệt.

“Hay! Phi kiếm của vị huynh đệ kia quả nhiên lăng lệ ác liệt, mọi người cũng không nên để thua vị huynh đệ này, cùng giết cho ta!” Một vị đại hán Hóa Tinh kỳ Sa tộc phụ trách chỉ huy thấy vậy, lập tức cao giọng hô, tiếp đó cánh tay vung lên, cát bụi trong tay liền hóa thành một luồng sáng dài mấy trượng quét một cái, chém chết hết mấy con sa sài ở xung quanh.

Lập tức, sĩ khí của toàn bộ người trong Sa tộc tăng vọt, tiếng hô giết giết liên tiếp vang lên.

Lúc này, Sa Sở Nhi cũng đã chém giết sạch sẽ mấy con sa sài cạnh người, sa độn một cái liền đến bên người Liễu Minh, sau khi tự nhiên cười nói với hắn, nàng liền lóe lên rồi nhẹ nhạp đáp xuống một chỗ an toàn dướithành, khoanh chân ngồi để hồi phục.

Có điều, trong lòng Liễu Minh bây giờ lại cực kỳ buồn phiền.

Tuy nói hắn dựa vào pháp lực tinh thuần mà người thường còn xa mới có thể so sánh nổi, một chốc một lát không cần phải lo tới việc pháp lực bị tiêu hao, nhưng Nguyên Linh phi kiếm này ở trong Quỷ Mạc cũng bị áp chế không ít, uy năng nó thể hiện không được bằng một phần ba khi trước.

Điều càng làm Liễu Minh sầu muộn chính là, Nguyên Linh phi kiếm lúc này không cách nào ly thể quá xa, chỉ vẻn vẹn có phạm vi hơn mười trượng, một khi vượt quá phạm vi này thì liên hệ giữa hắn và phi kiếm sẽ trở nên rất yếu ớt, làm cho hắn không cách nào thao túng nó như ý được.

Hắn sau khi đưa mắt quét qua tầng tầng lớp lớp sa sài không ngừng nối nhau nhau nhảy lên trên tường thành, nội tâm bèn dứt khoát quyết định, một tay khẽ vẫy, Nguyên Linh phi kiếm tỏa ánh sáng vàng rực rỡ sau một khắc lưỡng lự liền bay vụt về bên cạnh hắn.

Mười ngón tay Liễu Minh như bánh xe, liên tục điểm ra, sau đấy liên tục rót pháp lực trong cơ thể vào trong phi kiếm màu vàng trước mặt.