Ma Thiên Ký

Chương 753: Phong ba nổi lên




Dịch giả: Kunimi

Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu

Người dịch: Kunimi

=========================================================

“Tiểu muội đâu dám, chỉ là trước đây vài ngày muội nghe nói sư tỷ là đệ tử được chọn tham gia Thiên Môn Hội hội lần này, giờ này sư tỷ sao tâm trạng thảnh thơi đến chỗ muội nói chuyện phiếm chứ?” Già Lam lắc đầu đáp.

“Cái cần chuẩn bị tự nhiên đã sớm làm xong, lần này đến đây là vì gần đây ở trong tông môn nghe được một tin đồn, thiết tưởng Già Lam sư muội có lẽ sẽ có chút hứng thú.” Long Nhan Phỉ cười mà như không cười tiếp lời.

“À, tiểu muội gần đây bế quan mất một khoảng thời gian nên thực sự còn chưa biết trong tông có chuyện gì phát sinh?” Già Lam khẽ dựng lông mày lên, hỏi.

“Già Lam muội muội đã nghe thấy chưa, Lạc U Phong Liễu sư đệ trước đây vài ngày đã trở về vui rồi, hơn nữa còn được môn chủ và Tự Tiết chọn làm đệ tử tham gia Thiên Môn hội lần này.” Long Nhan Phỉ đưa mắt thoáng nhìn Già Lam, miệng nhấp một ngụm trà thơm rồi chậm rãi nói.

“Chẳng lẽ… Người mà Long sư tỷ nói là Liễu Minh?” Già Lam nghe thế, trong mắt nàng hiện lên nét khác thường.

“Ngoài vị sư đệ Liễu Minh kia thì còn có thể là ai? Hừ, những năm qua không biết tên gia hỏa này tiềm tu ở nơi nào, tròn một tháng trước mới về núi. Ta cũng ngẫu nhiên nghe mấy vị sư đệ của bản phong nói nên mới biết. Nghe nói khi hắn vừa trở về thì bị sư đệ Sa Thông Thiên vô tình gặp được, y liền lập tức phát động khiêu chiến, kết quả là hai người giao thủ một phen, Sa sư đệ bị thảm bại. Thực lực Liễu sư đệ dường như trong những năm qua đã có tiến bộ rất lớn, nghe nói đã tiến đến cảnh giới Hóa Tinh hậu kỳ.” Long Nhan Phỉ mỉm cười bổ sung.

“Trong môn tuy nghe đồn Liễu sư huynh có căn cốt không tốt, nhưng hắn khi còn ở ngoại môn đã có thể lực áp đệ tử tám viện, hiện giờ tu vị đạt đến như thế, trái lại cũng không phải chuyện quá kỳ quái. Điều này cũng cho kẻ cùng nhập môn với Liễu sư huynh là muội thấy có chút hổ thẹn.” Già Lam sau khi trầm ngâm một lúc mới như có điều suy nghĩ tiếp lời.

“Già Lam sư muội, ngươi nhập môn quá muộn cho nên Thiên Môn hội lần này mới không có tên của người, có điều bằng Thiên Yểm chi thuật của muội, ngày sau ở đại lục Trung Thiên nhất định có thể đại phóng dị sắc đấy.” Long Nhan Phỉ mở to hai mắt, cất lời an ủi đôi câu.

*đại phóng dị sắc: Gây ra chuyện lớn lao khác thường.

“Sư tỷ hiểu nhầm rồi, tiểu muội thực lực nông cạn, sao dám so sánh với các sư huynh, sư tỷ khác trong môn.” Già Lam khẽ cười cười, khiêm tốn nói.

“Thì ra là vậy. Có điều không thể ngờ là Già Lam sư muội lại đánh giá cao Liễu sự đệ như vậy. Lại nói thêm là gia hỏa này thực sự tiến bộ thần tốc, thời gian ngắn như thế đã tiến nhập Hóa Tinh hậu kỳ, cũng là hiếm có. Nhưng dù như thế, để Liễu sư đệ tham gia Thiên Môn hội vẫn còn có chút miễn cưỡng. Phải biết rằng trên Thiên Môn hội thì cường giả như mây, đệ tử các môn các phái cũng đều là môn nhân kiệt xuất, thực lực hầu như đều có thể đè ép kẻ cùng cấp, thậm chí có không ít đệ tử Giả Đan kỳ xuất hiện!” Long Nhan Phỉ thở dài một tiếng rồi bổ sung thêm.

Nàng đương nhiên có tư cách nói những lời này bởi trước đó không lâu nàng đã tiến vào Giả Đan kỳ, thực lực có thể đấu với Chân Đan sơ kỳ bình thường.

Dù vậy, dựa theo trình độ của những đệ tử tham gia Thiên Môn hội trước đây thì thực lực nàng này cũng chỉ xếp ở mức trung bình khá, vẫn không cách nào so sánh với những tên thiên tài yêu nghiệt chân chính kia.

“Long sư tỷ với Liễu sư huynh lại không tin tưởng lắm a? Tiểu muội ngược lại, cho rằng Liễu sư huynh rất có thể làm ra chuyện khiến nhiều người chấn động, nói không chừng có có khả năng tiến vào mười thứ hạng đầu đấy.” Già Lam bình tĩnh nói, trong giọng nói còn ẩn chứa một phần ý kiên định.

“Mười thứ hạng đầu?” Long Nhan Phỉ trợn đôi mắt ngọc lên, thiếu chút nữa nàng này đã phun ra ngụm trà màu xanh sẫm đã uống vào trong bụng rồi.

“Long sư tỷ nếu không tin, không ngại đánh cuộc một kèo với tiểu muội đi. Nếu như tại Thiên Môn hội, Liễu sư huynh thực sự tiến vào mười thứ hạng đầu, sư tỷ chỉ cần đáp ứng tiểu muội một yêu cầu nho nhỏ là được, dù sao cũng không để sư tỷ phải khó xử đâu. Nếu tiểu muội thua, ta liền dâng tặng kiện Ngân Hà Thủ Liên này cho sư tỷ.” Già Lam mỉm cười, lật tay lấy ra một chuỗi vòng tay màu bạc óng ánh, trông tựa như một dòng sông sao thu nhỏ, sáng chói rực rõ, vừa nhìn đã biết chính là một kiện linh khí cực phẩm bất phàm.

“Được, ván cược này ta chấp nhận. Nhưng với tư cách sư tỷ, tự nhiên ta sẽ không chiếm tiện nghi của muội, nếu muội thắng, sư tỷ không chỉ đáp ứng một yêu cầu của muội mà còn đưa cho muội Ngân Hoàng thủ trạc này.” Long Nhan Phỉ huơ huơ vòng tay bạch ngọc trên cổ tay đồng thời nói.

Già Lam nghe thế chỉ cười hồn nhiên chứ không nói gì.

“Cũng không biết vì sao mà muội lại tin tưởng Liễu sư đệ đến thế, nghe nói sư muội và Liễu sư đệ đến từ cùng một nơi, hai người các ngươi sẽ không có quan hệ gì khác a?” Thấy Già Lam cười mà không nói, Long Nhan Phỉ dùng khẩu khí có vài phần trêu chọc nói tiếp.

Nàng đương nhiên nhận ra Già Lam vừa rồi khích nàng, có điều là nàng thực sự nhìn Liễu Minh vẫn không vừa mắt.

“Sư tỷ lại nói bậy rồi!” Già Lam nghe vậy, mặt đỏ ửng, sẵng giọng.

“Được rồi được rồi, không chọc muội nữa. Có điều phải nói lại, đại hội Thiên Môn lần này, bất kể là Liễu sư đệ hay là ta, chỉ là nhân vật phụ bình bình mà thôi.” Long Nhan Phỉ đột nhiên sắc mặt nghiêm túc, chuyển chủ đề nói chuyện.

“Ồ, sư tỷ nói là…”

“Chỉ riêng Nội môn đệ nhất phong Huyền Thiên Phong, mấy năm trước xuất hiện một tuyệt thế thiên tài tên là La Thiên Thành, y có được Đô Thiên Linh Thể trong truyền thuyết, nghe nói có uy năng khủng bố giống như thân thể bất diệt, Hiện giờ kẻ nay tu vi vất vả lắm mới đạt tới Hóa Tinh sơ kỳ những đã nghe nói y từng giao thủ với một gã tu sĩ Ma đạo Chân Đan trung kỳ thanh danh hiển hách, kết quả hai bên lại ngang sức ngang tài. Hiện tại y đã được mấy vị Thái Thượng trưởng lão nhắm trúng, xác định là hậu tuyển đệ tử bí truyền, đồng thời cũng là đệ tử mà bổn môn trông đợi nhất trong lần Thiên Môn hội này.” Long Nhan Phỉ trịnh trọng nói.

“La Thiên Thành!”

Già Lam sau khi nghe xong không có nói tiếp cái gì, chỉ thấy trong mắt nàng sáng lên một hồi những tia dị sắc, không biết đang suy nghĩ những điều gì.

Cùng thời gian đó, tại một động phủ nào đó thuộc Triều Nguyên Phong trong dãy Vạn Linh.

Không gian trong động phủ đỏ bừng một mảnh, khắp nơi đều thấy hỏa diễm đỏ thắm tràn ngập tán loạn, bắt đầu thấy tất cả Hỏa Linh chi khí ngưng tụ thành hỏa long, hỏa xà không ngừng gào thét, tức thì vách tường và mặt đất hiện đầy cấm chế có xu hướng bị hòa tan, cách đó thật xa vẫn có thể cảm thấy từng đợt sóng khí nóng bỏng đập vào mặt.

Trong mật thất ở chỗ sâu nhất trong động phủ, một gã thanh niên tóc đỏ đang khoanh chân ngồi ở một tấm bồ đoàn như cái mâm lửa, theo những thanh âm rất lớn do mũi miệng hô hấp, khí hỏa diễm xung quanh tiếp đó bắt đầu nổi sóng.

Bỗng nhiên, bên hông gã này có một tràng âm thanh vù vù truyền ra. Thanh niên tóc đỏ nhướng mày, lật tay lấy ra một trận bàn, tay kia nhắm vào đấy, đánh mấy đạo pháp quyết.

Sau một khắc, mặt ngoài trận bàn có những tia sáng lưu chuyện, một loại chữ viết thật nhỏ xuất hiện ở trên đó, nam tử tóc đỏ đưa mắt nhìn qua, sắc mặt gã lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Liễu Minh…” Nam tử tóc đỏ thì thầm tự nói rồi cười lạnh một tiếng, đoạn nhanh chóng trầm tịch lại.

Khung cảnh tương tự cũng xảy ra ở vài động phủ thuộc các ngọn núi khác, chẳng qua là có kẻ thì mặt lộ vẻ nghi hoặc, có người hơi cảm thấy khiếp sợ, cũng có kẻ lập tức tức giận, bất bình…

Bên trong một không gian thần bí thuộc Thái Thanh Môn, bầu trời xanh lam trong vắt tràn ngập tầng tầng mây xám bay bay, không thấy nhật nguyệt mà lại có những điểm sáng từ khe hở giữa những tầng mây rơi chênh chếch xuống dưới.

Dưới bầu trời là một mặt nước phẳng lặng, rộng mênh mông bát ngát, trên mặt nước có một hòn đảo nhỏ hình bán nguyệt, trong một gian mộc đình lẻ loi, trơ trọi trên hòn đảo, một thanh niênmặc áo bào gấm màu vàng cùng một nam tử trung niên vận bào vàng, đầu đội ngọc quan đang ngồi đối diện nhau, trên bàn đá ở chính giữa thình lình có bày biện một bàn cờ cổ sơ màu xanh đen.

*cổ sơ: Cổ điển và đơn giản.

Thanh niên mặc áo bào vàng này có khuôn mặt anh tuấn, tu vi tuy chỉ có Chân Đan trung kỳ nhưng toàn thân lại lộ ra khí khái phách tuyệt thiên hạ, nếu như Liễu Minh lúc này có ở đây nhất định chỉ liếc mắt là nhận ra đó chính là kẻ có duyên gặp hắn mấy lần, Kim Thiên Tứ.

Mà nam tử trung niên ở đối diện kia thì ngọc quan thần phong, khí vũ bất phàm, chính là người mà Liễu Minh đã gặp một lần tại Lạc U Phong, chưởng môn Thái Thanh Môn – Thiên Qua chân nhân.

“Lại nói tiếp, trước đây ngươi không phải không hề có hứng thú với loại sự tình như này sao? Lần này làm sao lại cố ý ra mặt chỉ rõ muốn tên đệ tử Lạc U Phong kia tham gia Thiên Môn hội? Ta xem qua nhưng tin tức có liên quan đến tên Liễu Minh kia, trước đây mấy năm khi còn là đệ tử ngoại môn đúng là có chút danh tiếng, lúc nó tham gia kỳ thi đấu của đệ tử ngoại môn thậm chí còn giao thủ với ngươi một lần. Nhưng cái này hẳn không phải lý do chính khiến người đề cử nó chứ?” Thiên Qua chân nhân nhẹ nhàng đặt một quân xuống bàn cờ, xong liền ngẩng đầu nhìn Kim Thiên Tứ đang bất động như núi, đột nhiên chậm rãi hỏi.

Kim Thiên Tứ thần sắc chăm chú, hai ngón tay kẹp lấy một quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó ngẩng đầu, không giải thích mà khẽ mỉm cười nói: “Một trận đấu linh ngày đó, ta thực rất tận hứng a.”

Thiên Qua Chân Nhân, mặt lộ thần sắc bất đắc dĩ, tiếp lời: “Chuyện này ta nghe ngươi nói rồi, nói mới nhớ, ngươi tại sao lại phải chạy tới tham gia lần thi đấu của đệ tử ngoại môn đó?”

Kim Thiên Tứ lại phảng phất giống như là không nghe thấy, sờ sờ cắm, ánh mắt chăm chú nhìn thế cục trên bàn cờ.

Thiên Qua chân nhân thở dài, cầm một quân cờ đen, vừa đặt xuống miệng vừa tiếp tục nói: “Liễu Minh kia sau khi tiến cấp Hóa Tinh kỳ thì cũng chưa làm ra hành động kinh nhân nào, những năm qua lại chỉ tiềm tu ở bên ngoài, ở bên trong số đệ tử nội môn lại càng có thể nói là không hề có chút danh khí nào.”

“Bổn môn tuy lúc này thực có phần như vào lúc giáp hạt nhưng xét những kẻ có tuổi dưới một trăm cũng có không ít cường giả Chân Đan trở xuống, trong đó không ít kẻ có chiến tích kinh người, thậm chí có kẻ làm đại sự kinh động thế hệ cao tầng trong tông môn. Bổn tọa lúc trước có thăm dò một phen, thấy Liễu Minh tu vi đúng là Hóa Tinh hậu kỳ, tuy rằng pháp lực nó thập phần tinh thuần, không hề giống như trong lời đồn là dựa vào đầu cơ thủ xảo để tiến cấp, nhưng nếu muốn để nó vì tông môn mà tranh thủ lợi ích tại kỳ Thiên Môn hội này chỉ e là thực lực còn thiếu a?”

*Đầu cơ thủ xảo: Dùng thủ đoạn ngắn hạn để kiếm lợi trước mắt, không tính hậu quả lâu dài.

“Chưởng môn người nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là nhìn tên đó thấy vừa mắt nên thuận tiện đề cử với ngươi một chút mà thôi.” Kim Thiên Tứ ngáp một cái rồi nói, đoạn tiện tay đặt một con cờ xuống bàn cờ.

“Ngươi đã nói thế thì Liễu Minh kia còn chưa tính. Có điều những tên đệ tử vốn có hy vọng trúng tuyển trong tông môn kia nếu biết có kẻ không có danh tiếng gì chiếm được vị trí trong danh sách trọng yếu, không thể đảm bảo không có người bất mãn, chỉ vì là đề nghị của ngươi nên ta mới dốc sức đè xuống đấy. Nhưng mà nhưng tên đệ tử kia nếu lách quy định của tông môn mà trực tiếp đi tìm Liễu Minh gây phiền toái, khiến hắn phải rời khỏi danh sách thì bổn tọa cũng không có quyền hỏi tới đâu.” Thiên Qua chân nhân nói tới đây, ánh mắt đã rơi lên người Kim Thiên Tứ.

“Như thế càng tốt, nếu ai không phục, cho dù đi tìm Liễu Minh tỉ thí thật thì vốn trong môn vẫn là dựa vào thực lực mà nói chuyện, nếu bọn họ thật có thể đánh bại Liễu Minh thì kẻ đó thay cho Liễu Minh, theo đấy đổi cho bọn chúng tham gia Thiên Môn hội tự nhiên cũng là chuyện phải làm mà.” Kim Thiên Tứ nghe vậy lại phủi tay áo cười to, bộ dáng như chẳng hề để tâm.

Thiên Qua chân nhân thấy thần sắc Kim Thiên Tứ như vậy, mặc dù có phần hơi im lăng nhưng cũng chẳng cách nào nói được điều gì, bèn quay lại chủ đề cũ nói chuyện phiếm với đối phương, mặt khác lại tiếp tục đánh cờ.

Ba tháng sau, bên trong mật thất của một động phủ thuộc Lạc U Phong.

Liễu Minh đang khoanh chân cố định, sắc mặt ngưng trọng, hai tay không ngừng biến đổi pháp quyết, dòng khói trắng mịt mờ trước người đã dần dần tan biến, thay vào đó là một tia sương trắng, chảy tới chính giữa tấm Hoàng Cân phù lục.