Ma Thiên Ký

Chương 832: Yêu mãng vạn năm




Dịch giả: khangvan

Bởi vì lúc trước đã tự bạo yêu đan nên Hương Chương Thú gần như không có bao nhiêu sức phản kháng, nhanh chóng bị ba người dùng thủ đoạn lôi đình đánh chết.

Thân hình lão giả chớp động một cái liền xuất hiện trên mặt đất, ánh mắt quét qua thi thể của Hương Chương Thú, xác nhận không còn dấu hiệu sự sống nào của nó, ngay cả tinh hồn bên trong cơ thể cũng bị một kích lúc trước đánh cho xơ xác, sau đó ánh mắt mới hiện lên vẻ hài lòng, quay đầu về phía Liễu Minh, chắp tay nói.

“Nguyên Linh Phi Kiếm của đạo hữu quả nhiên sắc bén vô cùng, lúc trước một phần là do pháp trận mà không thể một kích chém giết con thú này, ngược lại là do lão phu cân nhắc không chu toàn.”

“Những thứ trên đều là chuyện nhỏ, bất kể nói như thế nào thì hiện giờ chúng ta cũng đã đắc thủ rồi.” Liễu Minh từ chối cho ý kiến, trả lời.

“Hừ, không có pháp trận liên hoàn của ta, muốn vây khốn con Hư Không thú này cũng chỉ là hi vọng hão huyền mà thôi.” Phong Thanh Mạch giống như là không phục, hừ một tiếng.

Liễu Minh nghe vậy thì chỉ nhếch miệng cười, không nói thêm cái gì nữa.

Dù sao hiện tại Hư Không Hương Chương Thú cũng đã bị giết chết, sau khi hắn lấy được phần tài liệu của mình thì lập tức chia tay với hai người này, cũng không muốn gây thêm rắc rối gì nữa.

Lão giả mập thấy vậy thì ho nhẹ một tiếng, muốn mở miêng nói gì đó, nhưng ở một đám bụi cỏ rậm rạp, cao cỡ người thường, cách đó xa xa bỗng nhiên nổi lên âm thanh “Sàn sạt”, đồng thời từng luồng linh áp cường đại chấn động, phóng lên trời, không hề kiêng nể mà tràn ra bốn phương tám hướng.

“Đây là …” Liễu Minh rùng mình, trước tiên liền dùng thần niệm quét về phía bụi cỏ, kết quả phát hiện ra phía sau đó là một cửa động khổng lồ tối om.

Mà chấn động và âm thanh sàn sạt lúc trước, thình lình cũng chính là từ trong đó truyền ra.

Tinh quang trong mắt lão giả cũng lóe lên, nhìn lướt qua về phía bụi cỏ thì cũng phát hiện ra việc này, sau đó dường như nhớ ra một điều gì đó, bỗng nhiên lật tay lấy ra một khối ngọc giản, thần thức quét qua đó, sắc mặt liền kinh hãi kêu lên:

“Không tốt, chúng ta đi mau! Không ngờ đầu Hư Không Thú này lại giảo hoạt như vậy, lại dẫn chúng ta đến nơi này! Nơi này chính là cấm khu của bản địa, gọi là Vạn Niên Linh Xà Cốc, bên trong có vô số yêu xà, mà nghe nói còn có một đầu Vạn Năm Yêu Mãng thực lực Chân Đan hậu kỳ.”

Lão giả vừa dứt lời, tay áo rung lên ném ra một Trữ Vật Phù, thu lại thi thể của Hư Không Hương Chương Thú, sau đó dưới chân nổi lên một đám mây trắng, nâng thân thể của hắn lên, bắn về một phương xa.

“Vạn Năm Yêu Mãng Chân Đan hậu kỳ?” Phong Thanh Mạch cũng hít vào một hơi khí lạnh, ngay cả Tử Linh Điêu cũng không kịp gọi về, liền vội vàng thúc giục pháp quyết hóa thành một đoàn ánh sáng trắng bay theo sát lão giả.

Liễu Minh cũng nhướng mày, lập tức bấm niệm pháp quyết, ánh sáng màu vàng kim cuộn lấy toàn thân, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang phá không mà đi.

Một lát sau, trong bụi cỏ không xa phát ra âm thanh “Sưu sưu” nổ vang, hơn trăm đầu rắn dài ngắn không đều, nhưng đều có kích cỡ bằng thùng nước từ đó thi nhau chồm ra.

Trong mắt của những đầu yêu xà này phát ra ánh sáng màu máu đỏ rực, sau khi lao ra khỏi động thì đều hướng ánh mắt về phía độn quang của ba người đang bay đi, ngay sau đó thì toàn thân yêu khí cuồn cuộn tuôn ra, dồn dập bay lên trời, trong miệng phát ra những âm thanh xì xì, cưỡi gió đuổi theo một cách sát sao.

Liễu Minh một bên ngự kiếm bay về phía trước, một bên thì thả ra thần thức quét qua đám yêu xà phía sau lưng thì phát hiện ra yêu xà có cảnh giới Chân Đan tầm bốn, năm con, có một con trong đó cường tráng hơn xa đồng loại, to khoảng chừng như cối xay, toàn thân nổi lên từng điểm hoa văn lốm đốm màu xanh dương, thình lình có tu vi Chân Đan hậu kỳ, có lẽ theo như lời nói của lão giả thì chính là con Vạn Năm Yêu Mãng kia.

Lúc này nếu liếc mắt nhìn lại hư không phía sau ba người thì có vô số linh xà dữ tợn, có con trong miệng phun khói độc, có con thì gầm nhẹ không ngừng, số lượng vô cùng nhiều, bất giác khiến cho da đầu người ta run lên.

Phong Thanh Mạch cùng lão giả hiển nhiên cũng phát hiện ra đám yêu xà hung ác dữ tợn đằng sau lưng, liên tiếp tế ra phù lục tăng tốc nào đó, chỉ thấy quanh thân hai người lóe lên ánh sáng vàng, tốc độ bỗng nhiên tăng lên vài phần, chỉ trong hai ba nhịp thở liền mơ hồ gia tăng khoảng cách đối với Liễu Minh.

Liễu Minh thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, thúc giục pháp lực tinh thuần bên trong cơ thể, ánh sáng màu vàng kim dưới chân phát sáng, sau lưng “Phốc, phốc” vang lên, hóa ra một đôi cánh bằng thịt, sau khi chớp lên một cái, tốc độ của kiếm quang cũng tăng lên đáng kể, bắn về phía trước.

Lúc này, đám yêu xà phia sau sau khi nghe Vạn Năm Yêu Mãng thét vang một tiếng thì bỗng nhiên hóa thành yêu phong cuồn cuộn, liên kết lại với nhau, độn tốc đồng dạng cũng tăng lên, gắt gao đuổi theo.

“Hoàng trưởng lão, dùng Thiên Linh Phù mà tên tiểu tử này vẫn có thực lực đuổi theo, chúng ta nên làm như thế nào?” Bờ môi Phong Thanh Mạch khẽ nhúc nhích, truyền âm với lão giả.

“Hắc hắc, thi thể Hư Không Thú đang ở trong tay ta, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thôi! Vốn muốn mượn lực những con yêu xà kia để trừ khử hắn, nhưng không nghĩ rằng pháp lực của tên này so với tu sĩ cùng giai thì tinh thuần hơn không ít, mà thần thông độn thuật so với trong lời đồn đại càng thêm huyền diệu. Hiện tại đã không thể cắt đuôi hắn, vậy thì, như thế này vậy…” Trong mắt lão giả mập mạp lộ ra vẻ giảo hoạt, truyền âm về phía Phong Thanh Mạch.

“Hoàng trưởng lão quả nhiên túc trí đa mưu, tại hạ bội phục!” Phong Thanh Mạch lúc này đã thay đổi thái độ cuồng vọng trước đây, lộ ra nụ cười quỷ dị, liên tục gật đầu.

Đúng lúc này, cách mấy trăm trượng sau lưng hai người, một đạo kiếm quang màu vàng kim dùng tốc độ như ánh sáng phá không mà đi.

Liễu Minh bên trong ánh sáng vàng kim nhìn về hai đạo độn quang phía trước, trên mặt không có biểu lộ gì, nhưng ở sâu trong mắt lại hiện lên một chút dị sắc.

Ở phía sau hắn vài dặm, ngoại trừ con Vạn Năm Yêu Mãng và ba đầu yêu xà Chân Đan cảnh ra thì toàn bộ bầy rắn khác, pháp lực không thể chống đỡ được nữa thì tụt lại phía sau vô tung vô ảnh.

Vào lúc này, hai đạo độn quang của Phong Thanh Mạch có chút ngưng tụ, tốc độ thoáng một cái liền bay chậm lại.

Nội tâm Liễu Minh khẽ đổi, đôi cánh màu bạc bằng thịt phía sau lưng vỗ mạnh một cái, liền “Vèo” một tiếng, ánh sáng màu vàng kim lấp lánh liền xuất hiện bên cạnh hai người.

Một màn này khiến cho khuôn mặt của Phong Thanh Mạch và lão giả không hẹn mà cùng hiện lên một tia kinh ngạc.

“Liễu đạo hữu, hai người bọn ta vừa rồi chỉ lo chạy trối chết, thiếu chút nữa là quên còn có đạo hữu ở phía sau, có chút sơ sẩy, kính xin chớ trách.” Lão giả hướng về phía Liễu Minh mỉm cười nói.

“Không sao, chỉ là đám yêu xà sau lưng này quả thực là phiền toái, xem ra với phương pháp thông thường thì không thể nào cắt đuôi được bọn chúng, không biết hai vị có biện pháp nào không?” Liễu Minh nhàn nhạt nói ra một câu.

“Nếu Liễu đạo hữu đã hỏi như thế… Ngược lại tại hạ lại có một phương pháp xử lý, có thể thử một lần.” Lão giả mập mạp quan sát yêu phong cuồn cuộn phía sau, ánh mắt chớp lên mấy cái, bỗng nhiên trả lời.

“Kính xin Hoàng huynh nói rõ!” Liễu Minh không lưỡng lự hỏi lại.

“Rất đơn giản, chúng ta trước đây để vây khốn Hư Không Thú đã dùng Minh Thủy trận, bởi vì lúc đó quá vội vàng nên không kịp thu hồi, không bằng dẫn những yêu nghiệt đằng sau đến đó để vây khốn, sau đó mặc kệ là trốn hay chạy, chuyện sau đó thì dễ nói rồi.” Lão giả đảo mắt một cái, sau đó đề nghị như vậy.

“Ừ, đây quả là một biện pháp tốt, vậy liền theo lời của các hạ nói vậy.” Liễu Minh sau khi suy nghĩ một hồi, liền đáp ứng.

Hoàng trưởng lão nghe vậy thì vui vẻ, lúc này nói với Phong Thanh Mạch một tiếng, sau đó liền quay đầu về một hướng khác bay đi.

Phong Thanh Mạch không nói hai lời liền bay theo.

Liễu Minh nhìn thật sâu vào bóng lưng của hai người, đôi cánh sau lưng vỗ một cái, một lần nữa hóa thành một đạo kim hồng, phá không đuổi theo.

Bầy rắn ở phía sau thấy vậy thì cũng tê tê, thay đổi phương hướng, dưới sự dẫn dắt của con Vạn Năm Yêu Mãng, đuổi theo không ngừng.

Tiếng xé gió vang lên!

Ba đạo độn quang, hai vàng một kim sau khi lóe lên, một lần nữa lại xuất hiện trên khe núi mà lúc trước đã bố trí Thất Hoàn Minh Thủy Trận.

Độn quang thu lại, thân ảnh ba người Liễu Minh, lão giả, Phong Thanh Mạch lăng không hiện ra.

“Rốt cuộc cũng đến đây rồi!” Lão giả nhìn tình hình phía dưới vẫn còn tồn tại màn sáng màu lam thẫm, thần sắc buông lỏng nói ra.

Khuôn mặt của Phong Thanh Mạch cũng hiện lên một tia hưng phấn.

Liễu Minh thì dường như không đếm xỉa đến điều đó, ánh mắt nhanh chóng quét qua bốn phía.

Đúng lúc này, trên bầu trời đằng sau, trong nháy mắt, cuồng phong nổ vang, thân hình từng đầu yêu xà bỗng nhiên hiện ra, trong đó có một đầu to lớn nhất, cách xa vài dặm, nó bỗng nhiên há miệng, phun ra một cột nước màu xanh sẫm phi thẳng lên trời.

Sau một khắc, ba người Liễu Minh cảm thấy bầu trời phía trên chấn động, âm thanh lập tức nổ vang ầm ầm, từng đoàn dịch nhờn màu lục thẫm giống như cơn mưa bắn xuống, bao phủ toàn bộ bọn họ vào bên trong.

Lúc này thì sắc mặt lão giả thực sự đại biến, xoay người một cái, cánh tay nhấc lên, từ đó bắn ra một đạo ánh sáng đen, xoay tròn trong hư không liền ngưng tụ, hóa thành một mặt thuẫn bằng thiết màu đen, trong nháy mắt liền đón gió, nhanh chóng tăng lên hơn ba chục trượng, trên mặt lượn lờ từng sợi sương mù màu đen quấn quanh, bao phủ cả lấy Liễu Minh và Phong Thanh Mạch vào bên trong.

Bùm bùm bốp bốp, âm thanh như mưa rơi trên lá chuối truyền đến!

Từng đoàn dịch nhờn màu lục thẫm và sương mù màu đen sau khi va vào nhau thì liền tiêu tán cùng nhau.

“Thiếu chủ không cần kinh hoảng, bây giờ chúng ta đã về đến chỗ pháp trận, chỉ cần đầu Vạn Năm Yêu Mãng bị vây khốn trong đó thì không thể nào giãy giụa, thậm chí nếu có thể giết chết nó, thu được yêu đan càng thêm trân quý. Trước mắt hai người các ngươi chỉ cần nghĩ cách tách ba con yêu xà bên cạnh nó ra ngoài rồi tiêu diệt, ta có thể cuốn lấy rồi xử lý đầu Vạn Năm Yêu Xà này.” Lão giả hét lớn một tiếng nói.

Nhưng vào lúc này, “Phanh” một tiếng trầm đục truyền đến, mặt ngoài của thiết thuẫn nhanh chóng bị ăn mòn ra một khe hở, từng đoàn dịch nhờn màu lục thẫm từ đó rơi xuống.

Nọc độc của Vạn Năm Yêu Mãng quả nhiên là không giống bình thường!

Lão giả rùng mình, lúc này bất chấp, không nói thêm lời nào nữa, một tay giơ lên, từ đó ném ra một tấm phù lục màu vàng kim nữa, sau khi nổ tung một cái liền hóa thành một tầng màn sáng màu vàng kim nhạt bao phủ hắn ở trong đó.

Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, thừa cơ thúc giục pháp quyết, sương mù màu đen trên thân thể cuồn cuộn tuôn ra, xông lên không trung, ngưng tụ thành mấy cái xúc tu màu đen, sau một hồi cuồng vũ thì biến ảo ra từng đạo hư ảnh to lớn, đánh bay toàn bộ nọc độc đang rơi xuống bay ra ngoài

Phong Thanh Mạch lần nữa khẽ đảo tay, lấy ra cây quạt lông sáng mờ mờ kia, vỗ một cái vào không trung, từ đó một luồng hương khí nhàn nhạt tiêu tán ra, đồng thời kình phong phát ra, hóa thành một ngọn gió muốn chắn lại những nọc độc kia.