Ma Thiên Ký

Chương 842: Tái chiến Thiên Tượng (hạ)




Dịch giả: khangvan

Trên vai Liễu Minh bao trùm một mảng quang mang huyền thanh, một đạo hư ảnh thanh ngưu trông cực kỳ sống động đang ngửa mặt lên trời gào rú, lóe lên sau đó liền chui và trong cơ thể.

Đúng là trong thời điểm nguy kịch, hắn liền thúc giục Xa Hoạn đồ đằng, dùng thần thông Thôn Thiên nuốt vào đại bộ phận lôi điện đánh lên trên người của mình.

Giờ phút này, Liễu Minh tuy nhìn trên người bám đầy bui đất nhưng mà thương tích cũng không tính là nghiêm trọng, hắc khí trên người lại cuộn lên, tiếp tục hướng về phía xa vội vã chạy đi.

“Rống!”

Ngay khi Liễu Minh vừa đứng dậy không lâu thì Lôi Yêu lại phát ra một tiếng rống giận dữ, sau đó lại phi thân tìm đến.

Hắn nhìn qua bóng lưng Liễu minh, ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn, một tay bổ ra một chưởng vào hư không.

Âm thanh “Chi chi” truyền đến!

Giữa ánh sáng tím óng ánh, một cự chưởng kình thiên rộng chừng bảy tám chục trượng ngưng tụ phía trên đỉnh đầu của Liễu Minh, mặt ngoài lôi xà lưu chuyển, dùng thế thái sơn áp đỉnh đánh xuống, khí thế cực kỳ kinh người.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, ngoài thân cuồn cuộn hắc khí, khe khuất thân hình, lập tức Ba một tiếng trầm đục, hắc khí liền tản ra.

“Phân!”

Hắn quát khẽ một tiếng, bốn bóng người đen kịt, giống nhau như đúc từ vị trí cũ phân ra, phi độn về bốn phương tám hướng.

Bóng người tuy rằng chỉ có bốn đạo, nhưng mà vô luận là linh lực chấn động hay là động tác đều giống nhau như đúc, hơn nữa tốc độ cũng cực nhanh, tại những nơi đi qua đều để lại một chuỗi dài tàn ảnh, khiến cho người ta cảm giác hoa mắt, không thể nào phân biệt được thật giả.

Cự chưởng của vị cường giả Thiên Tượng này tuy rằng phạm vi lớn, nhưng mà không cách nào có thể bao phủ lấy toàn bộ bốn đạo hư ảnh vào trong đó.

Con ngươi của Lôi Yêu lập tức lộ ra vẻ nôn nóng, tên nhân loại chết tiệt trước mắt này thi triển ra thân thông phân thân này cực kỳ linh hoạt, lại rất thực, thậm chí ngay cả hắn cũng không cách nào trong khoảng thời gian ngắn mà nhìn ra đâu là bản thể thật sự cả.

Cự chưởng màu tím nghiêng một chút về hướng Đông Nam, giống như là thiểm điện hạ xuống, lập tức chộp vào trong lòng bàn tay của mình hai đạo hư ảnh, tử mang lóe lên, hai bóng đen liền biến thành một luồng hắc khí tiêu tán ra.

“May mắn!”

Mặt khác, hai đạo hư ảnh còn lại một lần nữa hợp lại giữa không trung, hắn quang bên ngoài biến mất, lộ ra thân hình Liễu Minh, khẽ thở ra một hơi.

Sau đó, hắn không chút do dự mà bấm niệm pháp quyết, một đạo kim quang hiện ra, nâng thân thể hắn lên, muốn tiếp tục thi triển ngự kiếm phi hành.

“Oanh!”

Liễu Minh còn chưa chạy trốn được bao xa thì phía sau lưng, cự chưởng kình thiên lại một lần nữa đuổi đến, tê tê… ê…eeee âm thanh vang lên, đột nhiên chụp được hắn.

Xung quanh cự chưởng xoáy lên khí lưu, khiến cho thạch lâm phía dưới nhao nhao tán loạn, gây ra một hồi cát bay đá chạy, mà ngọn núi bên dưới cũng rung lên bần bật.

Liễu Minh không hề quay đầu lại, pháp quyết trong tay run lên, kiếm ảnh dưới chân liền hiện ra một mảnh tinh quang màu trắng, sau đó liền ngưng tụ thành những sợi tinh ti, mạnh mẽ bay múa.

“Vèo!”

Liễu Minh biến thành một đạo kiếm quang màu vàng bắn ra, khó khăn lắm mới có thể trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thoát khỏi phạm vi của cự chưởng đánh xuống.

Một tiếng nổ mạnh long trời lở đất truyền đến!

Trên mặt đất của thạch lâm thình lình xuất hiện thêm một chưởng ấn rộng gần một mẫu.

Được khí lưu đẩy ở phía sau, độn quang của Liễu Minh nhanh hơn một chút, trong nháy mắt liền bay ra bên ngoài hơn mười trượng.

Lôi Yêu gầm lên liên tục, nhanh chóng đuổi theo.

Cả hai một đuổi một chạy không được bao lâu thì Liễu Minh lại một lần nữa bị Lôi Yêu đẩy vào bên trong một chỗ sâu trong một sơn mạch khổng lồ.

Những ngọn núi bao quanh sơn mạch này cao vút trong mây, hầu như là che lại cả một nửa bầu trời, thân ảnh Liễu Minh hiện ra, đưa mắt nhìn bốn phía thì phát hiện ra đã không còn chỗ trốn, trừ phi là sử dụng Địa Độn Phù trốn xuống dưới đất.

Nhưng mà thần thông thiên địa pháp thuật của Thiên Tượng Cảnh thì vô hình vô chất, chui xuống đất thì chỉ có con đường chết mà thôi.

Hắn vừa mới dừng lại cân nhắc một chút thì phía sau lưng, tiếng gió Oanh long long đã gần đến, thân ảnh Lôi yêu đã đuổi đến, từ phía xa quát lên một tiếng, thân người liền dâng lên một đoàn tử quang, đồng thời trong không trung vang lên tiếng sấm rền đùng đùng không dứt.

Điện quang màu tím lập tức ngưng tụ lại với nhau, biến thành một cự quyền màu tím rộng chừng trăm trượng, từ phía xa Oanh long long, chụp về phía Liễu Minh.

Mắt thấy tránh cũng không thể tránh, sắc mặt Liễu Minh liền trầm xuống, thân thể trong không trung quay tít một vòng, đòng thời vận chuyển Long Hổ Minh Ngục Công đến cực hạn, hắc khí ngoài thân liền ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy như thực chất, bao phủ toàn bộ thân thể hắn vào trong đó.

Lốc xoáy nhanh chóng xoay tròn trong không trung, không ngừng mở rộng ra, tại vị trí trung tâm không ngừng truyền ra âm thanh rồng ngâm hổ gầm, trong khoảnh khắc đã lớn lên chừng trăm trượng, giống như một trụ vòi rồng cực lớn, kình phong phát ra tứ tán đập vào vách núi phụ cận vang lên âm thanh rào rào.

“Đi!”

Trong lốc xoáy truyền ra một tiếng quát lớn, một nắm đấm cực lớn, hắc khí lượn lờ từ đó phá không bay ra, nghênh đón cự quyền màu tím.

Nhưng mà mặc dù cho Liễu Minh đã ngưng tụ pháp lực toàn thân, quyền ảnh màu đen được ngưng tụ ra so với cự quyền màu tím thì vẫn là “tiểu vu kiến đại vu”.

Sau một tiếng nổ long trời lở đất, hai quyền trong hư không đụng vào nhau!

Quyển ảnh màu đen lập tức ầm ầm mà tứ tán, lốc xoáy lóe lên mà diệt, thân ảnh của Liễu Minh từ trong đó cũng lảo đảo mà bị đánh bay ra, trong miệng liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi.

Trong mắt Lôi Yêu hiện lên vẻ trào phúng, một tay nhấc lên, phía trên đỉnh đầu của Liễu Minh, năm ngón tay của cự chưởng mở rộng, biến thành một bàn tay lớn, chụp xuống phía dưới.

Liễu Minh lúc này đang thất tha thất thểu trong không trung, mắt thấy bàn tay kia có thể dễ dàng bắt được hắn thì trong mắt hắn bất chợt hiện lên một tia dị sắc, thân thể liền lăn một vòng, từng đạo kiếm quang màu vàng hiện ra, lập tức bao phủ lấy thân thể hắn.

“Vèo” một tiếng!

Toàn thân hắn liền hóa thành một tấm lụa màu vàng, lóe lên trong hư không liền từ trong khe hở của bàn tay mà bay ra.

Tấm lụa lại một lần nữa lóe lên rồi biến mất, sau đó xuất hiện trước người của Lôi Yêu, muốn quấn quanh thân thể hắn.

Lôi Yêu khẽ giật mình, nhưng mà phản ứng cũng cực nhanh, hai tay rung lên thì một tầng màn sáng màu tím hiện ra bên ngoài thân thể hắn, bảo hộ toàn thân ở bên trong.

Âm thanh leng keng ngay lập tức vang lên, tấm lụa màu vàng đập lên màn sáng tím thì liền lóe lên một điểm rung động.

Trong mắt Lôi Yêu hiện lên vẻ giận dữ, điện quang màu tím trên người lóe lên hiện ra, từ phía sau lưng liền dâng lên một hư ảnh mặt khỉ thân người màu tím cực lớn, trên người mọc ra bốn cánh tay khổng lồ.

Thình lình Lôi Yêu lại thả ra hư ảnh pháp tướng, không nói hai lời, bốn cánh tay cực lớn liền vung về phía Liễu Minh.

Liễu Minh biến sắc, tấm lụa màu vàng liền bay về, không chút do dự mà hướng về phía xa xa bay đi.

Lôi Yêu gầm lên một tiếng, hư ảnh pháp tướng lóe lên, sau một khắc liền ngăn trước tấm lụa, bốn cánh tay phô thiên cái địa hạ xuống.

Liễu Minh đem hết khả năng mới miễn cưỡng có thể tránh được hai cự chưởng lao đến, nhưng rốt cuộc vẫn bị cánh tay thứ ba tóm gọn.

Kiếm quang ken két vỡ vụn, bành một tiếng trầm đục, toàn thân hắn liền biến thành một màn huyết vụ bạo liệt ra.

...

Hào quang lóe lên, thân ảnh Liễu Minh một lần nữa xuất hiện trong không gian thần bí, tuy rằng khí tức không có giảm chút nào nhưng thần sắc rõ ràng lại có thêm vài phần uể oải.

Tuy rằng đã không biết bao nhiêu lần bị Lôi Yêu đánh chết, nhưng mà lần này thì rõ ràng đã có tiến bộ không nhỏ.

Hôm nay, dưới khí tức áp bách của Thiên Tượng Cảnh mà bản thân không bị ảnh hưởng chút nào, mà thời gian có thể kiên trì ngày càng lâu hơn.

Đồng thời Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp của hắn sau khi tu đến đại viên mãn thì đã có thể dùng giả mà tráo thật, cho dù Lôi Yêu là tu sĩ Thiên Tượng cảnh, trong lúc vội vàng cũng khó có thể nhận ra đâu là thật, đâu là giả.

Nhưng mà, giả dối chung quy vẫn là giả, tồn tại Thiên Tượng Cảnh chỉ cần chăm chú một chút thì vẫn có thể nhận ra, nhưng mà trong thực chiến, một chút chần chờ chớp nhoáng cũng là đủ rồi.

Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó liền lật tay lấy ra một viên Kim Nguyên Đan ăn vào, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tĩnh tọa, chuẩn bị sau khi hơi chút hồi phục thì lại tiếp tục tiến vào ảo cảnh tiếp tục ma luyện.



Thời gian một năm trôi qua.

Một ngày, khi Liễu Minh đang ngồi trong không gian thần bí, khôi phục pháp lực.

Đột nhiên không gian xung quanh chấn động, cảnh vật chậm rãi trở nên mơ hồ.

Trong tai hắn Ô …ô…n.. g một tiếng, trước mắt liền tối sầm, sau đó thì thình lình hắn đã ngồi trong mật thất của động phủ.

Hạt nhi và Phi nhi đồng dạng cũng xuất hiện bên người hắn, riêng mình bám lấy một bên ống tay áo của hắn.

“Ba mươi hai năm…”

Liễu Minh đánh giá thoáng xung quanh mọi nơi một chút, trong miệng không hiểu liền cảm khái một câu.

Vừa dứt lời thì trong Linh Hãi bỗng nhiên chấn động, một cái bong bóng trong suốt hiện ra, từ đó liền tuôn ra từng luồng pháp lực cực kỳ tinh thuần, sau đó nhao nhao, dũng mãnh lao về phía một trăm năm mươi ba viên pháp lực kết tinh đang lơ lửng trong Linh Hải.

Trong nội tâm Liễu Minh rùng mình, lập tức nhắm mắt tĩnh tâm, yên lặng nhận lấy những luồng pháp lực tinh thuần mà bong bóng khí đang phản hồi lại.

Hạt nhi và Phi nhi thì trông thấy một màn này cũng không lạ lẫm gì, lúc này thì chia ra làm hai bên, lẳng lặng đứng chờ.

Trọn vẹn hơn nửa canh giờ trôi qua, Liễu Minh mới thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi mở mắt.

Bên trong Linh Hải, bong bóng khí thần bí lóe lên, lại một lần nữa biến mất vô ảnh vô tung.

Liễu Minh cảm thụ thoáng qua pháp lực trong cơ thể, quả nhiên là tinh thuần hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng mà tu vi từ Hóa Tinh hậu kỳ thì bây giờ đã hạ xuống Hóa Tinh trung kỳ.

Nhưng điều này cũng không tính là gì, hắn chỉ cần bế quan, phục dụng đan dược khổ tu một thời gian thì rất nhanh liền có thể bù lại lượng pháp lực đã tiêu hao, đối với việc tiến lên Giả Đan kỳ không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Nhưng mà thân thể hắn cũng cảm nhận được từng đợt suy yếu cực độ, bị bong bóng khí hút đi hơn phân nửa khí huyết thì còn có thể thông qua đan dược, điều tức khôi phục, nhưng mà thọ nguyên bình thường thì vô pháp có thể khôi phục lại được, trừ khi hắn có thể tìm được vài loại đan dược về thọ nguyên cực kỳ quý hiếm.

Nghĩ đến đây thì những lời nói của La Hầu một lần nữa lại hiện ra trong đầu hắn, làm cho hắn không khỏi một trận khổ sở.

Trong sáu mươi năm tiến giai Chân Đan! Hôm nay xem ra thì hắn chỉ có thể liều chết khổ tu rồi.

Nhưng mà trước đó, hắn vẫn có ý định muốn đi đến Tàng Kinh Các trong tông một chuyến, xem có phương pháp xử lý đối với việc thọ nguyên bị hao tổn hay không.

Trong nội tâm của Liễu Minh tính toán hoàn tất thì cũng không có lập tức khởi hành, sau khi phân phó hai đầu linh sủng đến thạch thất bên cạnh tu luyện thì chính mình liền bế quan, ăn vào Uẩn Linh Đan để khôi phục.

Thời gian cứ như vây trôi qua từng ngày, nửa năm sau thì tu vi của Liễu Minh rốt cuộc cũng khôi phục lại Hóa Tinh hậu kỳ, khí huyết cũng được bổ sung lại toàn bộ.

Một ngày, hắn cảm thấy thân thể không còn chút vấn đề gì thì đứng dậy đi ra khỏi mật thất, đi đến thạch thất bên cạnh nhìn qua Hạt nhi và Phi nhi một chút về tình huống tu luyện của bọn chúng.

Hai linh sủng đang bị bao phủ tại chính giữa bởi âm khí, giống như một vòng xoáy cực lớn, âm khí đen như mực, thoáng lại như thủy ngân ngưng tụ lại, một luồng khí âm lãnh tràn ra, trên mặt đất liền bị bao phủ bởi một tầng sương trắng dày đặc.

Liễu Minh thấy vậy thì vui vẻ, không hề có ý định quấy rầy việc tu luyện của bọn chúng, liền quay người đi ra khỏi động phủ, hóa thành một đạo kim quang, phá không mà đi.