Ma Thiên Ký

Chương 853: Âu Dương Minh




Dịch giả: khangvan

Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu

Người dịch: khangvan

=======================================================.

“Đại năng Thông Huyền?”

Âu Dương Thiến nghe vậy thì kinh ngạc, khẽ che miệng phát ra mùi đàn hương, đối với Sa Sở Nhi lại đánh giá trên dưới thêm vài lần.

Âu Dương Cầm cũng cả kinh, ánh mắt đồng dạng nhìn về phía Sa Sở Nhi cũng tăng thêm vài phần nghi hoặc.

Sa Sở Nhi nghe Liễu Minh nói vậy thì thở dài một hơi, nói:

“Tiểu nữ có phải là môn hạ của đại năng Thông Huyền hay không cũng không phải là chuyện quá trọng yếu. Lần này ta đến Âu Dương thế gia chính là muốn tìm kiếm gia phụ của mình, cũng chính là người của Âu Dương thế gia.

Tỷ muội Âu Dương Thiến nghe vậy thì khẽ giật mình, còn người mặc áo bào tím thì sắc mặt trở nên âm trầm, ánh mắt chớp động, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.

“Đúng rồi, ta nhớ trước kia nàng cũng đã từng nói qua lệnh tôn chính là nhân sĩ của trung thổ, không nghĩ tới lại chính là người của Âu Dương thế gia.”

Liễu Minh lúc này cũng có chút giật mình nói.

“Gia phụ chính là Âu Dương Minh, năm đó ta nghe được từ chính miệng mẹ của ta kể lại, gia phụ chính là đệ tử của Âu Dương thế gia, nếu không thì lần này, khi mà vừa li khai man hoang cũng không trực tiếp tìm tới đây.” Sa Sở Nhi nhẹ nhàng nói.

“Âu Dương Minh.”

Trên mặt tỷ muội Âu Dương Thiến lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, giống như là chưa từng nghe qua cái tên này.

Nhưng mà trung niên áo bào tím thì sắc mặt lại hơi đổi, nhưng mà sau một khắc, tựa như là nghĩ đến điều gì đó, thần sắc lại nhanh chóng khôi phục lại như thường.

Sự biến hóa này tuy nhanh chóng nhưng vẫn bị Liễu Minh và Sa Sở Nhi nhìn thấy.

“Mong tiền bối có thể cho tiểu nữ gặp gia chủ một lát, hoặc là có thể nói ra tung tích của gia phụ, vãn bối một khi biết được tin tức xác thực thì liền đi khỏi, quyết không dây dưa nửa phần với Âu Dương gia thêm nữa.” Sa Sở Nhi gấp giọng hỏi.

“Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, Âu Dương gia ta không hề có người nào tên là Âu Dương Minh, ngươi tìm lộn chỗ rồi, hà cớ gì còn một mực chấp mê bất ngộ!” Âu Dương Tân không còn chút kiên nhẫn nào nữa.

“Không có khả năng, gia phụ đã chính miệng nói với mẫu thân ta, người chính là Âu Dương Minh, đệ tử hạch tâm thứ hai mươi tám của Âu Dương thế gia, một trong bát đại thế gia của đại lục Trung Thiên…” Nội tâm Sa Sở Nhi quýnh lên, vội vàng nói.

“Lão phu cần gì phải lừa gạt ngươi làm gì, Âu Dương gia ta xác thực không có ghi chép người nào trong danh sách có tên là Âu Dương Minh. Mà đại lục Trung Thiên có rất nhiều gia tộc, dòng họ Âu Dương tại Tuyền Mộng Sơn cũng không phải là duy nhất, ngươi nhanh chóng đi đi, đi đến địa phương khác mà tìm kiếm.” Trung niên áo bào tím lạnh lùng nói.

Sa Sở Nhi há to miệng còn muốn tranh luận thêm nhưng Âu Dương Tân lúc này phát một ống tay áo, thanh âm mãnh liệt nói:

“Lão phu nói đến vậy thôi, Âu Dương gia ta cũng không chào đón cô nương, kính xin hãy tự tiện, nếu không thì đừng trách lão phu không khách khí.”

Vừa dứt lời thì một luồng linh áp bàng nhiên như có như không tràn ra, khiến cho không khí xung quanh cũng nổi lên một vòng rung động nhàn nhạt.

Vô luận là tỷ muội Âu Dương Thiến hay là Sa Sở Nhi đều kêu lên một tiếng đau đớn, không tự chủ mà lùi ra phía sau một bước, đến khi ngoài thân lóe lên bạch quang thì mới ổn định lại được thân mình.

Chỉ có Liễu Minh lúc này thì thân hình cũng chỉ nhoáng lên, điềm nhiên như không có việc gì.

Điều này làm cho Âu Dương Tân không khỏi có chút ngoài ý muốn, liếc về phía Liễu Minh một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào trong đại điện.

Sa Sở Nhi thấy vậy thì cắn nhẹ vào bờ môi, cuối cùng cũng miễn cưỡng cười với Liễu Minh, sau đó thần sắc ảm đạm đi ra ngoài.

Liễu Minh thấy vậy thì nhíu mày, cũng không lập tức đuổi theo nàng ta.

Với tình hình như vậy thì xem ra tám chín phần mười thì gia phụ của Sa Sở Nhi chính là đệ tử của Âu Dương Gia, hơn nữa không biết là do nguyên nhân gì mà Âu Dương gia phải che dấu, nếu không thì ngay việc một ngoại nhân liên tiếp xông vào Âu Dương gia, cũng không thể đơn giản như vậy có thể ly khai nơi này.

Nhưng hắn cũng không rõ ràng nguyên nhân trong đó lắm, nếu thật sự giúp đỡ, không khéo lại biến khéo thành vụng.

“Liễu huynh, gia chủ đang trong đại điện, chúng ta cùng vào thôi.” Âu Dương Thiến nhìn về phía sau lưng của trung niên áo bào tím, sau đó thì cùng với Âu Dương Cầm đi vào bên trong.

Liễu Minh quay đầu nhìn về phía Sa Sở Nhi đã đi xa, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm nhưng mà sau đó cũng tiếp tục đi vào trong đại điện.

Vừa tiến vào cửa đại điện thì bên trong xuất hiện một hành lang không dài lắm, ở hai bên thì đồng dạng cũng có vài tên tùy tùng mặc áo tím, khoanh tay mà đứng, mà phía trước còn một cánh cửa nữa, trung niên áo bào tím lúc này sớm đã không thấy bóng dáng, hiển nhiên là đã đi vào bên trong đó, tỷ muội Âu Dương Thiến thì lúc này đang đứng đợi ở trước cánh cửa này.

Liễu Minh thấy vậy thì thân hình liền chớp động một cái, liền đi đến trước hai nữ tử, nói:

“Để cho hai vị chờ lâu.”

Âu Dương Thiến không nói gì, xoay người, giơ một tay lên, đại môn theo đó mà mở ra, sau đó hai người liền bước vào trong đó.

Liễu Minh không chút do dự mà đi theo.

Kết quả khi mà hắn vừa bước vào thì thấy trước mắt liền sáng lên.

Đại sảnh này lớn chừng gần một mẫu, chiều cao chừng bốn năm trượng, mà bốn vách tường thì được khảm nạm những miếng thủy tinh màu tím, trên đỉnh phía trên có treo một chiếc đèn theo kiểu cung đình, thoạt nhìn thì thấy có chút phú quý như thế giới phàm tục.

Đối diện của đại sảnh lúc này đang có một gã nam tử, làn da trắng nõn, mặc kim sắc trường bào, ngồi trên một chiếc ghế dựa lớn được làm bằng gỗ đỏ.

Người này chỉ chừng trên dưới ba mươi tuổi, trên mặt chỉ có một chòm râu ngắn ngủn, thoạt nhìn có chút nho nhã, lúc này đang thú vị đánh giá Liễu Minh.

Mà Âu Dương Tân lúc trước thì mặt không chút biểu tình ngồi một bên.

Ánh mắt Liễu Minh vừa mới nhìn đến thì thân thể không tự chủ mà hơi khẽ chấn động.

Hắn cảm thấy khí tức của nam tử nho nhã này cực kỳ khổng lồ, tương tự như của Lôi Yêu, mà dường như còn cường đại hơn vài phần.

Tỷ muội Âu Dương Thiến cung kính thi lễ đối với nam tử nho nhã, sau đó bờ môi nàng ta khẽ nhúc nhích truyền âm bẩm báo vài câu, tiếp đó mới đi sang một bên khoanh tay mà đứng.

“Vãn bối Thái Thanh Môn Liễu Minh, bái kiến Âu Dương gia chủ.” Liễu Minh khom người thi lễ một cái.

Lúc trước khi đến Tuyền Mộng sơn, đối với gia chủ của Âu Dương thế gia cũng đã tìm hiểu qua một chút.

Vị gia chủ trước mắt này là Âu Dương Kiếm Thu, tục truyền thì nghe nói vị gia chủ này tiếp chưởng Âu Dương gia chưa đến trăm năm, cực kỳ ít xuất hiện ở bên ngoài, hôm nay thấy quả nhiên là trẻ tuổi.

“Thì ra là Liễu hiền chất của Thái Thanh Môn, quả nhiên là tuấn tú lịch sự.” Nam tử nho nhã nghe xong truyền âm của Âu Dương Thiến thì lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng sau khi đánh giá Liễu Minh vài lần thì rút cuộc cũng mỉm cười mở miệng, thanh âm hơi có chút khàn khàn.

“Vãn bối cũng đã nghe qua đại danh của gia chủ, hôm nay được gặp mặt đúng là cơ duyên của vãn bối.” Liễu Minh cung kính trả lời.

“Hắc hắc, ngươi tuổi còn trẻ mà miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn lắm. Ta nghe Thiến nhi nói Liễu hiền chất đến Tuyền Mộng Sơn lần này là muốn mượn nhờ Thanh Diệu Lung Linh Bích à?”

“Vâng, vãn bối lần này mạo muội đến đây, mong tiền bối thành toàn.” Liễu Minh cung kính đáp.

(Đoạn này hơi lỗi nên chém thêm, chắc cũng không sai lắm so với nguyên bản)

“Là như thế này…” Âu Dương Kiếm Thu nghe vậy thì gật đầu trầm ngâm.

“Khởi bẩm gia chủ, Anh trưởng lão năm đó ước định cùng với Âm Cửu Linh của Thái Thanh Môn chính là việc lén lút, cũng không bẩm báo gì với trưởng lão của bổn tộc, cho nên ước định này cần phải thực hiện hay không thì cần phải cẩn thận thương thảo lại một phen.” Trung niên áo bào tím lúc này lại thản nhiên nói.

Liễu Minh nghe vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống, nhưng mà bản thân mình là ngoại nhân, giờ phút này tốt nhất là không nên nói thêm điều gì, nếu không thì kết quả có khi lại phản tác dụng.

“Khởi bẩm trưởng lão, Cầm nhi cho rằng lời của Tân trưởng lão là không ổn. Theo như ta được biết thì năm đó Anh trưởng lão đáp ứng trao đổi điều kiện đó thì cũng không phải là không có nguyên do, chính là việc khiến cho vài người trong tộc đã nhiều năm giậm chân tại bình cảnh có cơ hội tiến vào Ác Quỷ Đạo. Nếu như ước định đã đặt ra như vậy, bây giờ lật lọng thì chẳng phải để cho người khác chê cười Âu Dương thế gia chúng ta nói không giữ lời hay sao.” Âu Dương Cầm vậy mà lại thẳng thắn trực tiếp nói như vậy đối với trung niên áo bào tím.

“Ngươi…” Âu Dương Tân biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Cầm lập tức hiện lên một tia lạnh lùng nghiêm nghị.

“Lời của Cầm nhi cũng có vài phần đạo lí…” Nam tử nho nhã nghe vậy cũng nhẹ gật đầu.

“Gia chủ, Thanh Diệu Lung Linh Bích chính là thánh vật của bổn tộc, Âu Dương gia chúng ta có mấy nghìn đệ tử đều đang đợi để có thể sử dụng bảo vật này để đột phá bình cảnh, kính xin gia chủ nghĩ lại! Mặc dù cấp cho người này sử dụng… thì cũng chỉ có thể xếp sau một loạt nữa mới đến lượt.” Âm Dương Tâm âm hiểm liếc về phía Liễu Minh, nhưng ngữ khí không còn vẻ cường ngạnh như lúc trước.

“Hừ, ngụ ý của Tân trưởng lão chính là muốn đem Thanh Diệu Lung Linh Bích cho tiểu tử của Ma Huyền Tông sử dụng trước à, thật là không biết là Ma Huyền Tông đã lén lút cho Tân trưởng lão chỗ tốt nào, khiến cho Tân trưởng lão vì hắn mà tính toán như thế? Bẩm gia chủ, Ma Huyền Tông luôn đối địch cùng với Âu Dương gia, tuyệt không thể tin tưởng một cách dễ dàng như vậy!” Âu Dương Thiến cũng không do dự, trực tiếp ngắt lời.

“Hừ, hai người lại dám đứng trước gia chủ ăn nói bậy bạ! Trưởng lão của gia tộc cũng đã quyết định mượn nhờ Long Hiên để hoàn thành một sự kiện quan trọng, cho nên mới đồng ý cho hắn mượn dùng một lần Thanh Diệu Lung Linh Bích để làm thù lao, đồng thời trưởng lão gia tộc cũng quyết định kết thành thông gia với Ma Huyền Tông, điều này lại có thể để cho hai đứa vãn bối các ngươi đem ra chỉ trích ư!” Âu Dương Tân khôi phục lại vẻ trấn định, hừ lạnh một tiếng.

“Nếu như lần quan hệ thông gia lần này liên lụy đến hai tỷ muội chúng ta thì chẳng lẽ hai người chúng ta không thể nói lời nào. Còn cái gọi là nghị quyết của trưởng lão hội, chẳng qua là thừa dịp hơn phân nửa trưởng lão trong tộc chưa trở lại, chỉ có một phần nhỏ trưởng lão lén lén lút lút quyết định mà thôi. Sao có thể thực…” Âu Dương Thiến cố gắng nói thêm.

Mà lúc này thì vị nam tử nho nhã lại nâng chung trà lên, không nhanh không chậm nhấp một ngụm, dường như không nghe một chút nào về cuộc tranh luận bên dưới. Liễu Minh thấy tình hình này thì trong lòng không khỏi có chút khâm phục đối với vị gia chủ này.

“Khởi bẩm gia chủ, nếu là vì gia tộc mà hoàn thành được sự kiện quan trọng đó, ta cho rằng Liễu đạo hữu so với Long Hiên còn thích hợp hơn, dù sao thì trước đây vài năm, Thiên Môn Hội diễn ra, Liễu đạo hữu có thể một lần hành động mà đoạt giải nhất, thực lực mạnh còn hơn xa so với Long Hiên.” Âu Dương Cầm đột nhiên cất giọng nói.

“A, ta ngược lại cũng đã nghe qua việc này.” Nam tử nho nhã nghe vậy thì ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh có chút sáng ngời.

“Vãn bối chẳng qua là có chút may mắn mà thôi.” Liễu Minh nghe Âu Dương Cầm trực tiếp đem mình ra làm bia đỡ đạn, tuy rằng âm thầm nhướng mày nhưng mà tâm niệm cũng nhanh chóng suy nghĩ, sau đó cũng không phủ nhận những lời vừa rồi.

“Thiên Môn Hội hoàn toàn chính xác là dựa vào cơ duyên mà chiếm được Khí Vận, cũng không thể nói được thực lực cao thấp như thế nào, có lẽ vị Liễu sư điệt này cũng chỉ là gặp chút may mắn mà thôi.” Âu Dương Tân cười lạnh nói.

“Tân trưởng lão nói như vậy chẳng lẽ ngài đã tiến vào bí cảnh trong một lần khác a?” Âu Dương Thiến thản nhiên nói.

“Ngươi...” Trung niên áo bào tím nghe vậy thì lập tức nổi đóa.

Lần này Thiên Môn Hội mở ra tự nhiên hắn không thể tiến vào, mà lần trước Thiên Môn Hội mở ra đã cách đấy tám trăm năm, chỉ sợ lúc đó mặc dù sinh ra rồi, nhưng vẫn còn xa mới có đủ điều kiện để tiến vào trong đó.