Ma Thiên Ký

Chương 877: Tà Nguyệt đạo nhân




Dịch giả: nila32

“Hắc Phượng Tiên Tử là một tà tu nổi danh với tu vi Hóa Tinh trung kỳ nhưng tin tức gần đây cho thấy thân phận thực sự của nàng ta là tộc nhân của gia tộc Mộ Dung. Nhiều năm trước, Hắc Phượng này đã hợp lực với một tu sĩ Hóa Tinh Kỳ khác đánh trọng thương một vị trưởng lão Chân Đan kỳ của nội môn chúng ta vì vậy phần thưởng để truy bắt nàng này cũng theo đó đạt đến tám mươi vạn điểm cống hiến.”

“Vị tiên tử này vốn bài danh ở vị trí thứ hai tại Sinh Tử Đơn của ngoại môn nhưng sau mấy chục năm tu vi của nàng ta đã tăng mạnh đến Hóa Tinh kỳ vì vậy đã không thích hợp để đệ tử nơi đó tiếp nhận nhiệm vụ này nữa.” Nam tử áo xám đảo mắt nhìn qua sau đó không nhanh không chậm giải thích.

Liễu Minh nghe vậy liền nhẹ gật đầu.

Tại Thiên Môn Bí Cảnh, hắn đã từng giao thủ với nàng một lần nữa quả thật tu vi của Hắc Phượng đã có tiến triển lớn, thủ đoạn cũng là sâu không lường được quả thực có phần khó chơi. Chỉ là ánh mắt lưu luyến trước khi rời đi của nàng ta quả thật không khỏi khiến hắn băn khoăn trong phút chốc.

Liễu Minh tuy rằng vô cùng mong muốn tám mươi vạn điểm cống hiến kia nhưng hắn cũng rõ ràng Hắc Phượng Tiên Tử chẳng những là đệ tử của Mộ Dung thế gia mà nhiều khả năng còn là đệ tử hạch tâm được tập trung bồi dưỡng. Chỉ nói việc tìm được tung tích của nàng ta cũng là vô cùng khó khăn, hơn nữa bên cạnh vị tiên tử này còn có một vị huynh trưởng không dễ trêu vào.

“Những tà tu này đều là những nhân vật vô cùng lợi hại, chẳng những bản lĩnh cao cường mà hành tung cũng cực kỳ phiêu hốt. Nếu chỉ dựa vào một mình ngươi tìm kiếm chỉ sợ dùng mười năm thời gian cũng chưa chắc biết được tung tích của một trong số chúng.” Nam tử áo xám đột nhiên nhàn nhạt lên tiếng.

“Kính xin tiên sinh chỉ điểm.” Liễu Minh nghe vậy liền đặt quyển trục đang cầm xuống rồi nhanh chóng chắp tay nói.

“Những người này phần lớn đều mang tội danh gia hại đệ tử của bổn tông cho nên tông môn đương nhiên phải phái người điều tra hành tung của bọn chúng. Nếu thật sự muốn dựa vào Sinh Tử Đơn để kiếm điểm cống hiến, ta đề nghị ngươi có thể tiếp nhận hành tung đại khái của bọn tà tu này.” Nam tử áo xám liền đưa ra một lời đề nghị.

“Nếu thật như vậy thì quá tốt rồi.” Liễu Minh nghe vậy lập tức vui mừng.

Hắn tuy rằng có thể chi một khoản tiền để ủy thác Bắc Đẩu Các nghe ngóng tin tức của những tà tu này nhưng bài học Khô Cốt Tăng Nhân khi trước vẫn còn đó. Bắc Đẩu Các căn bản chú trọng việc làm ăn, một khi có tiền chỉ sợ hắn vừa đến đó mua tin tức thì hành tung của bản thân đã bị người ta bán cho đám tà tu kia rồi.

Lại nói Liễu Minh trước mắt còn bị Ma Huyền Tông không ngừng truy sát. Chỉ sợ bản thân vừa rời khỏi Bắc Đẩu Các đã dẫn tới vô số tà tu đến xếp hàng đòi mạng.

Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn vẫn không muốn dính dáng gì đến Bắc Đẩu Các kia.

“Tông môn chỉ có thể cung cấp một chút tin tức về đám người kia, hơn nữa lại không cách nào đảm bảo độ chính xác của thông tin vì vậy vẫn cần ngươi tốn sức xác minh lại một phen.” Nam tử áo xám khẽ gật đầu nói ra.

“Đa tạ chỉ điểm, không biết tông môn hiện tại đã tra được hành tung của những kẻ nào?” Liễu Minh sau khi nói lời cảm ơn liền thắc mắc.

Chỉ thấy nam tử áo xám vỗ nhẹ lên bả vai. Quan sát thật kĩ liền có thể nhận ra một cục bông màu vàng bỗng dưng đứng thẳng dậy, lộ ra một khuôn mặt to tròn khả ái, thì ra là một con Ly Miêu màu vàng. Khiến người ta phải chú ý là cái đầu thật lớn thoạt nhìn vô cùng mất cân đối với thân thể bé nhỏ của nó. Sủng vật này dường như không hài lòng khi bị đánh thức bèn mở to hai con mắt lười biếng liếc nhìn Liễu Minh.

Liễu Minh nhướng mày, ánh nhìn của Ly Miêu kia thình lình lại khiến hắn mơ hồ cảm thấy có chút cảm giác khác thường, thế nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi.

Người đàn ông áo xám lúc này mới nhẹ nhàng thò tay vỗ một cái lên đầu con mèo khiến nó híp mắt kêu “Meo” một tiếng rồi há mồm phun ra một viên quang cầu màu vàng.

Nghe “Đùng” một tiếng, quả cầu ánh sáng lập tức vỡ vụn rồi biến thành một màn sáng phát ra chằng chịt những ký tự li ti.

“Tạm thời chỉ có bảy người này thôi.” Người đàn ông ánh mắt bình tĩnh, lạnh nhạt nói ra.

Liễu Minh kinh ngạc đánh giá lại con mèo lười biếng kia lần nữa sau đó mới nhìn sang màn sáng vừa hiện ra, có thể thấy tin tức của bảy tà tu kia bao gồm tu vi, xuất thân, hành tung,… đều được ghi chép tương đối kỹ càng.

Bảy kẻ này gồm bốn tà tu Hóa Tinh hậu kỳ, một Giả Đan kỳ còn lại hai tên đã đạt đến cảnh giới Chân Đan.

“Đa tạ tiền bối, tại hạ đã nhớ kỹ.” Liễu Minh sau khi cẩn thận ghi nhớ những tin tức bên trên màn sáng liền gật đầu nói.

“Đúng rồi, còn một việc nữa, quy củ của nơi này cùng ngoại môn giống nhau, nhớ rõ cần phải đem đầu lâu của tà tu trở về mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.” Nam tử áo bào xám nói xong một lượt liền không để ý gì đến Liễu Minh, ngáp một cái rồi nhanh chóng nằm sấp trên bệ đá, ngáy o o.

“Vãn bối cáo từ.” Liễu Minh thấy vậy sau khi chắp tay cáo từ liền quay người nhanh chóng rời khỏi đại điện sau đó chân đạp mây đen ra khỏi sơn cốc.

Trong đại sảnh, con mèo vàng đầu bự kia đang nằm trên vai chủ nhân bỗng nhảy lên trên bệ đá sau đó nhẹ nhàng đi lại. Nam tử áo bào xám cũng thình lình mở mắt, thò tay khẽ vuốt lưng mèo sau đó thở dài một tiếng, thì thào lẩm bẩm:

“Đã hai ba năm mới có đệ tử đến nhận nhiệm vụ, hy vọng kẻ này thật sự có chút thực lực, ít nhất có thể mang về một cái thủ cấp nếu không ta thật đã lâu không có thành tích để khai báo với tông môn.”

Một tháng sau.

Tại một phường thị dựa lưng vào núi bên trong sơn mạch Thương Mang cách sơn mạch Vạn Linh chừng ba vạn dặm, một bóng người cao gầy toàn thân u ám đang vội vã rời đi. Toàn thân người này đều bị vải xám bao bọc cực kỳ kín kỹ, chỉ để lộ đôi mắt bén nhọn, không thể nhìn rõ hình dáng. Sau khi quan sát thật nhanh bốn phía, y lập tức hóa thành một ánh trăng mờ nhạt phi độn mà đi.

Sau khi bay được một đoạn chừng ba mươi dặm, độn quang màu xám đột nhiên dừng lại bên trên một khu rừng rậm rạp rồi thình lình nổ tung, không còn chút tăm tích.

Hồi lâu sau, núi rừng phía dưới mới nổi lên từng hồi rung động, liền thấy một người áo xám không nhanh không chậm hiện ra, ánh mắt nghi hoặc quan sát xung quanh.

Núi rừng vẫn bảo trì vẻ tĩnh lặng vốn có chỉ có tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim hót líu lo, chỉ có thể dùng bốn chữ vô cùng bình thường để hình dung.

“Chẳng lẽ là ảo giác?” Người áo xám lầm bầm một câu, tâm tình theo đó cũng thoáng buông lỏng một ít. Thân hình đột nhiên rung động bay về phía xa.

Đúng lúc đó, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, một đạo Hư Không đen sì sắc bén thình lình lóe lên, nhanh nhóng xuyên qua thân thể của nhân vật áo xám kia.

Máu thịt bắn tung tóe!

Quầng trăng mờ lóe lên, người áo xám không những không chết mà còn xuất hiện tại vị trí cách đó mười trượng. Chỉ là trên ngực thình lình đã nhiều thêm một vết thương hẹp dài, máu tươi từ đó không ngừng tuôn ra, trong chốc lát đã thấm ướt quần áo trên người của y. Cũng may phản ứng của hắn thật nhanh nếu không một kích vừa rồi không chút nghi ngờ đã chính xác xuyên qua vị trí của trái tim.

Người áo xám lúc này đã có chút hoảng hốt, sau khi đứng vững thân hình liền nhìn chằm chặp vào vị trí vừa đứng ban nãy. Chỉ thấy một nam tử áo xanh đã xuất hiện từ lúc nào, sắc mặt khô vàng giống như bị bệnh, trên người còn có từng sợi hắc khí nhè nhẹ quấn quanh.

“Các hạ là người phương nào? Vì sao lại giở trò ám toán ta?” Người áo xám lạnh giọng thắc mắc, cùng lúc đó tay hắn cũng nhẹ nhàng xoa quanh một vòng vết thương, liền đó một tia tro khí nhanh chóng quấn quanh vết thương khiến máu tươi trong nháy mắt đã ngừng chảy.

“Tà Nguyệt đạo nhân, đệ tử hạch tâm của Thiên Ảnh Ma Tông. Mười lăm năm trước, tại ngoại vi phường thị Nam Long Hồ đã ra tay giết hại ba đệ tử nội môn của Thái Thanh Môn để cướp của. Mười một năm trước tại thành Bà Châu lại cưỡng gian rồi giết chết một nữ đệ tử ngoại môn của Thái Thanh Môn, ta nói không sai chứ?” Nam tử áo xanh thản nhiên trả lời.

“Hừ thì ra ngươi là người của Thái Thanh môn, vọng tưởng thu thập thủ cấp của ta để lĩnh thưởng sao? Hắc hắc, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không!” Người áo xám tuy rằng trúng chiêu của nam tử áo xanh nhưng lực lượng tựa hồ không chịu quá nhiều tổn thất, ngược lại còn lên tiếng khiêu khích.

Nhân vật áo xanh kia không ai khác chính là Liễu Minh, hắn dựa theo tin tức mà tông môn cung cấp lại hao phí thời gian nửa tháng mới tìm được tà tu áo xám kia, cũng chính Tà Nguyệt đạo nhân đang bị truy nã sau đó một đường truy đuổi tới đây.

Liễu Minh nghe vậy, cười hắc hắc, nhanh chóng xoay người đồng thời vung tay bắn ra một đạo kiếm khí vàng kim đánh vào một chỗ không người trên không trung.

“Phanh!” Một tiếng trầm đục truyền ra!

Một bóng người thình lình lóe lên trên bầu trời, chính là Tà Nguyệt đạo nhân kia. Y phục trên người hắn lúc này đã bị nghiền nát lộ ra một thân hình thon gầy, khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh hoàng.

Cùng lúc đó, thân hình áo xám nãy giờ đối thoại với Liễu Minh bỗng biến thành một đoàn sương khói từ từ tiêu tán.

“Thân Ngoại Hóa Ảnh thuật của Thiên Ảnh Ma Tông quả nhiên có điểm lợi hại nhưng quả thật đáng tiếc, nếu như ngươi là một tu sĩ Chân Đan may ra có thể tạo ra phân thân có khả năng giấu giếm được ta. Hiện tại thủ đoạn này chẳng hề có chút tác dụng với ta!” Liễu Minh nhếch môi cười lạnh một tiếng, pháp quyết trên tay cũng không vì thế mà dừng lại. Chỉ thấy hắc khí trên người hắn như có linh tính phân ra một bộ phận biến thành một vụ long màu đen lớn vài trượng hùng hổ nhào tới đạo nhân thon gầy đang trọng thương kia.

Tốc độ của vụ long quả thực vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã tiến đến sau lưng Tà Nguyệt đạo nhân.

Tà Nguyệt quay người quát to một tiếng. Chỉ thấy một điểm ô quang nhanh như điện xẹt bắn ra từ trong tay áo của y sau đó hóa thành một Ma Bàn lớn nhỏ vừa lúc ngăn chặn thế công của vụ long.

“Oàng” một tiếng.

Va chạm hai bên khiến hắc khí cuồn cuộn bạo tạc ra bốn phương tám hướng, dường như không phân được cao thấp. Nếu quan sát kĩ có thể thấy bên trong ô quang là một cái mâm hình tròn, giữa các bộ phận còn có bánh răng nối liền sự liên kết, lại tản mát lệ mang bức người. Mặc dù chỉ một kiện cực phẩm Linh khí mà Tà Nguyệt tế ra trong lúc nguy cấp nhưng thoạt nhìn cũng mang uy thế không nhỏ.

Vụ long màu đen do Liễu Minh phóng ra mặc dù là do pháp lực biến ảo tạo thành nhưng thoạt trông vô cùng sống động cùng ngưng thực. Bánh răng ô quang kia tuy rằng có thể ngăn cản một kích của vụ long nhưng căn bản không thể thoát khốn, vẫn bị đầu rồng kia kiềm chế vô cùng chặt chẽ.

Từ sau khi tiến giai Giả Đan kỳ, pháp lực Liễu Minh không chỉ tăng lên so với trước mà thậm chí còn trở nên tinh thuần hơn. Uy lực của một chiêu Long Hổ Minh Ngục công đã sớm vượt xa so với trước đây.

Đúng vào lúc này, một tiếng hổ gầm vang truyền đến!

Chỉ thấy một đầu hổ màu đen đang hùng hổ lao đến trước mặt Tà Nguyệt đạo nhân!

Tà Nguyệt thấy vậy rốt cuộc cũng lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng cắn răng đánh ra ba đạo phù lục màu lam nhạt nghênh đón thế công của đối phương, đồng thời không chút chậm trễ dán một miếng phù lục màu xám lên người. Lập tức quanh thân của y liền có Linh quang màu xám lóe lên hóa thành một đạo cầu vồng màu xám mịt mờ hướng về phía xa chạy trối chết, ngay cả linh khí ô quang cũng không kịp thu hồi.

Phanh!

Ba đạo phù lục lam nhạt thình lình nổ tung. Liền đó, một cỗ gió lốc mãnh liệt xen lẫn băng vụn ầm ầm kéo tới nhanh chóng ngăn chặn đầu hổ màu đen đồng thời chắn ngang trước người Liễu Minh.